Từ Qua gặp Ngưu Tiểu Hoa ở cửa bệnh viện, cô bé ăn mặc giản dị, đứng giữa đại sảnh người qua kẻ lại có vẻ mất tự nhiên. Từ Qua dò xét xung quanh, không phát hiện người khả nghi mới bảo điều dưỡng đẩy mình sang đó. Không phải Từ Qua đa nghi, mà với tình hình hiện tại, cô phải làm việc cẩn thận.
Ngưu Tiểu Hoa nhìn thấy Từ Qua, lập tức nở nụ cười, chạy đến bên cô, "Chị."
Đến gần Từ Qua mới nhìn thấy cô bé xách theo một giỏ hoa quả lớn, mặt mày đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng. Cô vội vàng bảo điều dưỡng cầm giỏ hoa quả, "Sao còn mua đồ làm gì?"
"Em kiếm được tiền." Ngưu Tiểu Hoa cười xán lạn, ánh mắt dừng trên đùi Từ Qua, "Chị —— không phải bị bệnh bình thường à? Chân chị thế nào rồi?"
"Tai nạn xe cộ." Từ Qua tìm đại một lý do, "Ổn rồi."
Ngưu Tiểu Hoa nhíu mày nhìn Từ Qua một lúc, điều dưỡng xách túi hoa quả, cô liền chủ động đi qua giúp đẩy xe lăn, nói, "Không để lại di chứng chứ?"
"Không."
Điều dưỡng thấy Ngưu Tiểu Hoa và Từ Qua thân thiết với nhau, bà xách theo giỏ hoa quả cũng nặng bèn nói, "Hay là hai đứa trò chuyện với nhau nhé. Dì mang đồ về phòng bệnh để?"
Từ Qua ngẫm nghĩ rồi gật đầu, "Vậy làm phiền dì."
Điều dưỡng rời đi, Ngưu Tiểu Hoa đẩy Từ Qua đi vào đường vắng, "Đông người quá, họ va vào chị mất."
"Công việc của em giờ thế nào? Đã tìm được trường học chưa?"
"Em tìm được rồi, công việc cũng rất tốt." Ánh nắng bên ngoài chói chang, đại sảnh bệnh viện lại đầy ắp người, điều hoà không khí cũng không đủ mát. Từ Qua vừa nhìn thấy một màn bực bội ở phòng chăm sóc đặc biệt mà bố cô nằm, đợi ở đây, chỉ khiến cô càng cảm thấy ngột ngạt, không thở được.
"Đẩy chị về phía sau, cám ơn em."
"Được rồi, chị không cần khách sáo với em." Ngưu Tiểu Hoa đẩy Từ Qua ra khỏi đại sảnh, Từ Qua không nhìn thấy người khả nghi, liền buông lỏng cảnh giác.
Cô lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ rồi tắt máy.
"Chị, có phải chị đang chờ ai không?"
Từ Qua hơi khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Ngưu Tiểu Hoa, "Chờ ai?"
Ngưu Tiểu Hoa xoa xoa tóc, cười thật thà, "Không có gì, em đẩy chị đi dạo trong bệnh viện một lát nhé? Chỗ kia có nhiều cây, không bị nắng."
Gần đây Từ Qua cũng không có cơ hội ra khỏi cửa, liền gật đầu, "Làm phiền em."
Ngưu Tiểu Hoa đẩy cô vào chỗ bóng cây ở trong sâu, "Chị, em đến Thành phố C quen biết một người vô cùng tốt, giúp đỡ em rất nhiều."
"Nam hay nữ thế?" Từ Qua thuận miệng hỏi.
"Nam, là bạn của chị."
Từ Qua đột nhiên đè phanh xe lăn, vội quay đầu nhìn sau lưng Ngưu Tiểu Hoa. Ngưu Tiểu Hoa ngạc nhiên, cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt cô, "Chị? Chị nhìn gì thế —— Ai, anh Hạ Hầu, sao anh lại đến đây?"
Từ Qua đẩy Ngưu Tiểu Hoa ra, một cái tay khác nhanh chóng lấy điện thoại bấm số, cô nhả phanh xe lăn, nhìn Hạ Hầu Ngọc. Hạ Hầu Ngọc mặc áo sơ mi thẳng thớm và quần dài, chống nạng bước đến.
"Từ tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện."
"Chị Từ, chị và anh Hạ Hầu có hiểu lầm gì đó thì bình tĩnh nói chuyện, đừng ầm ĩ. Anh Hạ Hầu—— "
Từ Qua nhíu mày, cắt ngang lời Ngưu Tiểu Hoa, "Chị không quen anh ta, anh ta không phải bạn của chị."
Cô liếc nhìn xung quanh, vừa nãy cô không để ý bị Ngưu Tiểu Hoa đẩy đến đây, bốn phía không có một bóng người, vô cùng nguy hiểm. Từ Qua tính toán đường lui, bất kể thế nào cô cũng không thể rời đi an toàn trước mặt Hạ Hầu Ngọc. Từ Qua đành phải đẩy xe lăn đi về phía trước, Ngưu Tiểu Hoa mê man, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Hạ Hầu Ngọc bước đến cạnh Ngưu Tiểu Hoa, vỗ nhẹ vai cô bé, giọng nói dịu dàng, "Anh và cô ấy nói chuyện với nhau, em để bọn anh tự giải quyết. Cho bọn anh chút không gian riêng nhé?"
Điện thoại trong tay Từ Qua đã kết nối được, Từ Qua cao giọng, "Anh muốn làm gì? Ngưu Tiểu Hoa, em gọi cảnh sát, ngay bây giờ!"
Hạ Hầu Ngọc nháy mắt ra hiệu với Ngưu Tiểu Hoa, Ngưu Tiểu Hoa nhìn Từ Qua rồi mím chặt môi xoay người chạy đi. Đầu Từ Qua muốn nổ tung, đúng là lật thuyền trong mương.
"Ngưu Tiểu Hoa, cô lấy oán trả ơn!"
Ngưu Tiểu Hoa quay đầu nhìn Từ Qua, nhả bờ môi đang mím chặt ra, "Chị, em chỉ muốn tốt cho chị thôi."
Nói rồi nhanh chân chạy đi.
Từ Qua gào to cứu mạng, nhìn thấy Hạ Hầu Ngọc càng lúc đến càng gần, cô liền đẩy xe chạy về phía trước.
Phòng bệnh của cô có cảnh sát trông coi, Hạ Hầu Ngọc không thể đến gần, vậy nên hắn mới cô lừa cô ra ngoài.
F*ck!
Trong nháy mắt xe lăn của Từ Qua kẹt cứng, cô nắm chặt tay vịn, vung nắm đấm đánh vào mặt Hạ Hầu Ngọc. Hạ Hầu Ngọc nghiêng đầu né tránh, Từ Qua nhảy xuống xe lăn định chạy thì bả vai bị nắm chặt, cô nhanh chóng quay người giơ chân đá Hạ Hầu Ngọc. Rốt cục trên người cô có vết thương chưa lành, động tác của Từ Qua cũng chậm đi vài phần. Người cô bị đặt lên xe lăn, bây giờ cô đã hiểu rõ ý đồ của Hạ Hầu Ngọc, dùng hết sức lực phản kích. Cô lại kêu lên, cổ bỗng nhiên tê rần.
Mùi vị quen thuộc, phương pháp quen thuộc, là thuốc mê.
Thân thủ của Từ Qua không bằng Hạ Hầu Ngọc, cô không giằng co được nữa, đầu càng lúc càng nặng trĩu.
Còn sót lại chút ý thức cuối cùng, cô nghe thấy Hạ Hầu Ngọc nói, "Tôi không muốn gϊếŧ cô, nghe lời."
"Nghe mẹ anh —— "
Từ Qua giãy dụa mắng một câu, hoàn toàn mất đi ý thức.
"Là video Chu Trạch và Hạ Hầu Ngọc gặp mặt." Lưu Dương hơi kích động, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, "Đội trưởng Lục, người này là Hạ Hầu Ngọc."
Video hiển nhiên là quay lén, video đầu tiên Hạ Hầu Ngọc tiến hành thôi miên Chu Trạch, cảnh tượng không rõ lắm. Có lẽ là Chu Trạch đang nằm, chỉ nghe thấy tiếng Hạ Hầu Ngọc.
"Bố của anh bị oan, ông ấy bị người ta hãm hại..."
Văn phòng chuyên án rất yên tĩnh, tất cả mọi người tập trung nhìn màn hình lớn, giọng nói kia dịu dàng mê hoặc, nhồi từng chút từng chút cảnh ngộ của Thẩm Kỳ vào đầu Chu Trạch.
Đoạn video thứ hai rất ngắn, vẫn là cuộc đối thoại giữa Chu Trạch và Hạ Hầu Ngọc.
"Anh không làm gì sai hết, bố của anh cũng không làm gì sai, sai là những người kia, sai là người vu oan cho bố anh. Đáng lẽ anh không phải chịu đựng những đau khổ này..."
Đoạn audio thứ ba, hình như được ghi âm bằng điện thoại, giọng nói quen thuộc vang lên, là Hạ Hầu Ngọc.
"Năm phút sau Lưu Tĩnh xuất hiện."
"Được." Chu Trạch trả lời.
Có tất cả năm đoạn audio, mỗi một lần gây án đều có Hạ Hầu Ngọc phối hợp. Anh ta cung cấp tin tức, Chu Trạch gây án. Nghe hết đoạn ghi âm, Lục Thịnh đứng dậy, "Lâm Phong, thông báo cho mọi người khống chế Hạ Hầu Ngọc."
"Đội trưởng Lục." Lâm Phong nghe điện thoại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đứng dậy nhìn Lục Thịnh, "Từ Qua mất tích rồi."
Tay Lục Thịnh dừng lại giữa không trung, "Cái gì?"
"Cả Hạ Hầu Ngọc cũng không thấy, chúng ta đã bị mất dấu."
Trong nháy mắt, cả đất trời đều tĩnh lặng.
Từ Qua mất tích, bị người ta mang đi ngay dưới mí mắt bọn họ. Kiểm tra camera cho thấy, Hạ Hầu Ngọc công khai đẩy Từ Qua ra khỏi bệnh viện, ngồi lên một chiếc xe taxi rời đi. Trong camera giám sát, tay Từ Qua buông thõng hai bên, nhìn qua có thể thấy cô đang trong trạng thái hôn mê.
"Đội trưởng Lục, chúng tôi đã bắt được cô gái lừa Từ Qua ra ngoài."
Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn thấy Ngưu Tiểu Hoa mờ mịt đứng một bên, Ngưu Tiểu Hoa bị dọa cho run lẩy bẩy, mắt đỏ ngầu, "Anh Hạ Hầu nói anh ấy là bạn trai của chị Từ Qua, bọn họ rất yêu nhau, gần đây tình cảm xảy ra chút vấn đề nên anh ấy nhờ em giúp anh ấy. Anh Hạ Hầu là người rất tốt, thật —— "
Lục Thịnh bóp bóp mi tâm, anh nên sớm nghĩ đến chuyện này mới đúng.
Vụ án ba Hạ Hầu Ngọc lúc trước là do anh phụ trách điều tra, anh tự tay đẩy ba Hạ Hầu Ngọc vào tù. Lúc đó người thân của nạn nhân đến nhà Hạ Hầu Ngọc náo loạn, cũng vì vậy mà Hạ Hầu Ngọc mất đi tư cách ở lại trường, mẹ Hạ Hầu Ngọc cũng bị thương, qua đời sau đó không lâu.
Lúc ấy Hạ Hầu Ngọc rất bình tĩnh, anh ta nói ba anh ta bị trừng phạt đúng tội.
Thế nhưng trong lòng anh ta thật sự nghĩ vậy?
Nếu như Chu Trạch gây án là mô phỏng, vậy Hạ Hầu Ngọc thì sao? Anh ta và Chu Trạch có cùng trải nghiệm.
Trả thù, khiêu khích.
Anh ta sẽ bỏ qua cho Từ Qua sao? Lục Thịnh lại nghĩ đến ba mẹ anh, nhớ đến những lời nói trước kia. Người hại chết họ không phải là ai khác, là Lục Thịnh, tất cả mọi người đều vì Lục Thịnh mà chết.
"Cử người đến trông coi Từ Phú Xuân, dẫn Tô Nhiên về điều tra."
"Từ Phú Xuân?" Lâm Phong bất ngờ, "Ai thế?"
"Ba Từ Qua cũng đang nằm trong bệnh viện này." Hầu kết Lục Thịnh nhấp nhô, gương mặt lạnh tanh, không có bất kỳ cảm xúc, "Phong tỏa toàn thành phố tìm Hạ Hầu Ngọc, chân của anh ta bị tàn tật không thể lái xe, không đi được xa."
Từ Qua tỉnh lại lần nữa là ở trong một gian phòng đơn sơ, Hạ Hầu Ngọc ngồi cách đó không xa đang gõ máy tính. Hắn ăn mặc chỉnh tề, dáng ngồi tự phụ, trông không phù hợp với căn phòng bình dân.
Từ Qua mấp máy đôi môi khô ráo, phát hiện miệng bị bịt bằng băng dính, tay chân đều bị trói. Vết thương trước ngực hình như đã nứt ra, hiện giờ trán cô đau đớn vô cùng.
Từ Qua hừ một tiếng, Hạ Hầu Ngọc ngừng tay, quay đầu nhìn cô. Ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa như cũ, nhìn Từ Qua chăm chú.
Từ Qua cau mày, ánh mắt ra hiệu miệng của mình.
Hạ Hầu Ngọc nhìn Từ Qua một lúc, bước đến xé toang băng dính, Từ Qua đau đớn nhíu mày, vừa định lên tiếng thì nòng súng lạnh như băng kề sát vào cổ cô. Từ Qua ngửa đầu, thở ra một hơi, "Cho tôi uống miếng nước được không?"
Hạ Hầu Ngọc hơi híp mắt lại, dò xét Từ Qua.
Từ Qua giật giật khóe miệng, "Tôi bị trói, còn bị thương nửa chết nửa sống, thế này mà anh còn sợ?"
Hạ Hầu Ngọc mở chốt bảo hiểm, cất súng đi qua rót một chén nước đút cho Từ Qua. Từ Qua bất chấp, vội vàng uống hai ngụm lớn.
"Anh trói tôi mang đến đây làm gì? Thấy tôi đẹp quá nên định ép tôi làm vợ?"
Khóe miệng Hạ Hầu Ngọc co quắp, "Cô suy nghĩ nhiều rồi."
Nói rồi cầm băng dính định dán miệng Từ Qua, Từ Qua vội vàng lên tiếng, "Tôi đói, còn nữa, miệng vết thương của tôi bị nứt. Nếu anh không muốn tôi chết ngay bây giờ thì thả lỏng dây thừng một tí." Từ Qua hít sâu một hơi, vết thương trên người cô quả thực đã nứt ra, máu đã thấm ướt băng gạc và quần áo bệnh nhân.
Hạ Hầu Ngọc nhìn chằm chằm Từ Qua, ánh mắt sâu xa.
Từ Qua cười cười, "Tiền bối Hạ Hầu, tôi đã từng ở trong hàng ngũ những em gái thần tượng anh."
"Bây giờ thì sao?" Hạ Hầu Ngọc chợt hiểu ra vì sao Lục Thịnh lại yêu cô, người phụ nữ này rất bình tĩnh.
Từ Qua trầm mặc, sắc mặt rất trắng, bờ môi cũng trắng bệch.
"Anh trói tôi, đương nhiên là tôi không thích anh." Từ Qua nói, "Nói thật, tôi không muốn chết."
"Cô sẽ không chết." Hạ Hầu Ngọc nói.
"Vậy ai sẽ chết?"
Hạ Hầu Ngọc nhìn Từ Qua một lúc, đứng dậy đi ra chỗ khác, trong lòng Từ Qua có một suy đoán xấu, chẳng lẽ anh ta dùng cô để uy hiếp Lục Thịnh?
Người này rất độc ác.
Hạ Hầu Ngọc cũng không đi khỏi tầm mắt của Từ Qua, hắn ra phòng khách cầm hộp y tế đến. Hắn cởi sợi dây trên người Từ Qua, chỉ trói tay chân cô rồi đưa tay mở cúc áo, da đầu Từ Qua tê rần, tập trung tinh thần nhìn Hạ Hầu Ngọc chằm chằm.
"Anh làm gì thế?"
"Đừng giãy dụa, nếu không người bị thương sẽ chỉ là cô." Giọng điệu của Hạ Hầu Ngọc rất bình tĩnh.
Từ Qua cảm thấy buồn nôn khi hắn chạm vào người mình, toàn thân đều nổi da gà, cô dùng cả tay chân giãy dụa. Hạ Hầu Ngọc đã cởϊ áσ cô ra, Từ Qua nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu thô tục, "Con mẹ anh!"
Hạ Hầu Ngọc tháo lớp băng vải ra, "Cô nên tin tưởng tôi."
Tin tưởng con mẹ anh!
Từ Qua muốn gϊếŧ hắn.
Trán Từ Qua đổ mồ hôi lạnh, cô nhắm mắt dựa vào ghế, vết thương đau nhói. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Từ Qua có thể nghe thấy tiếng ro ro của điều hòa không khí trên đỉnh đầu.
Vết thương được băng bó lại, kim tiêm lạnh buốt đâm vào da của cô, Từ Qua đột nhiên mở mắt ra muốn giãy dụa liền bị Hạ Hầu Ngọc đè lại. Hắn đẩy chất lỏng trong ống tiêm vào người Từ Qua.
"Có dị ứng chất kháng sinh không?"
Từ Qua cắn môi, đầu bắt đầu choáng váng, "Không."
Hạ Hầu Ngọc đẩy mũi tiêm thứ hai vào người cô, đầu Từ Qua vang lên những tiếng ong ong, không đến mười phút Từ Qua đã hôn mê.
Không tìm thấy, không có tung tích của Hạ Hầu Ngọc.
Gân xanh trên trán Lục Thịnh nhảy lên liên tục, anh không biết bây giờ Từ Qua thế nào, có còn sống hay không. Lục Thịnh chôn mặt trong lòng bàn tay, anh không dám nghĩ đến điều đó.
"Đội trưởng Lục?"
Lục Thịnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu, "Có phát hiện mới?"
"Tạm thời không có." Lâm Phong đẩy hộp cơm đến trước mặt anh, "Ăn cơm."
Lục Thịnh không nhận, châm một điếu thuốc hít sâu một hơi, "Không biết bây giờ Từ Qua thế nào."
Hạ Hầu Ngọc có năng lực phản trinh sát rất mạnh, kế hoạch chạy trốn của anh ta vô cùng chuẩn xác, từ lúc ra khỏi bệnh viện đến lúc lên taxi, mười phút sau đổi xe, địa điểm đổi xe không có camera giám sát.
"Đã bắt Tô Nhiên chưa?"
"Bắt cô ta mà không có lý do, luật sư của cô ta đã đến, nói muốn kiện chúng ta." Lâm Phong nói, "Thả hay không thả người?"
"Không thả, tìm thấy thành phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ tim trong thuốc của Từ Phú Xuân. Thuốc đã bị đánh tráo, có thể là do cô ta làm." Lục Thịnh bóp bóp mi tâm, nói, "Tìm người đưa chuyện này lên báo, phú hào bị mưu sát vì tiền."
"Cái này ——" Lâm Phong chần chờ mấy giây, nói, "Có vớ vẩn quá không? Thế là phạm pháp."
"Vậy nên chúng ta không thể làm, phải tìm người khác làm." Hi vọng Lục Thịnh không đoán sai, anh nắm chặt tay rồi lại buông lỏng, "Những người làm bên truyền thông am hiểu nhất là chơi đùa chữ nghĩa, bọn họ biết cách du tẩu ở ranh giới pháp luật như thế nào."
"Đưa ảnh chụp của Tô Nhiên?"
"Đúng."
Lâm Phong gọi điện thoại liên lạc với một người, để điện thoại xuống nhìn Lục Thịnh, "Có tác dụng không?"
Sau khi Hạ Hầu Ngọc và Tô Nhiên chia tay thì không liên lạc với nhau nữa. Anh ta có tình cảm như thế nào với Tô Nhiên, Lục Thịnh hiểu rõ nhất. Yêu say đắm lại biến thành hận? Lục Thịnh không tin Hạ Hầu Ngọc sẽ ngu xuẩn đến mức giúp Tô Nhiên gϊếŧ người, với bản tính của anh ta, anh ta sẽ chỉ tìm cơ hội để Tô Nhiên sống không bằng chết.
"Đánh cược một lần."
"Hi vọng Từ Qua không sao." Lâm Phong quay đầu nhìn quanh cảnh ngoài cửa sổ, khoanh tay, "Từ Qua cũng không dễ dàng..."
Từ Qua tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng, không ngoài dự đoán, miệng của cô lại bị bịt kín.
Từ Qua phát hiện mình đang nằm trên giường, tay bị trói đã không còn cảm giác, cô nghi cái tay này sẽ bị tàn phế mất. Cô hoạt động cơ thể một lát, cửa phòng bị đẩy ra, Từ Qua ngẩng đầu nhìn sang.
Hạ Hầu Ngọc bước đến, hắn giơ tay xé băng dính trên miệng Từ Qua, Từ Qua đau đớn muốn chửi thề. Miệng hít khí lạnh, cô trừng mắt nhìn Hạ Hầu Ngọc.
Hạ Hầu Ngọc kéo một cái ghế ngồi xuống, vặn bình nước cho Từ Qua uống nước, dòng nước lạnh buốt chảy vào dạ dày khiến người Từ Qua run lên, "Tôi cũng không phải cá, uống nước là no bụng được." Giọng Từ Qua suy yếu, bây giờ cô thật sự không có sức để nói nhiều, "Có thể cho tôi ăn chút gì không?"
Hạ Hầu Ngọc không cho cô ăn mà lại cho cô một mũi tiêm rồi xoay người rời đi.
Từ Qua mê man ngủ thiếp đi, mơ những giấc mơ đứt quãng, một lúc thì mơ thấy mẹ, một lúc sau lại mơ thấy Lục Thịnh. Buổi tối Hạ Hầu Ngọc lại đến cho cô uống nước, cầm điện thoại chụp hình cô.
Từ Qua nhìn chằm chằm Hạ Hầu Ngọc, "Vì sao anh hận Lục Thịnh? Anh vốn có tương lai tốt hơn, anh lại dùng tương lai của mình để hủy hoại Lục Thịnh, có lời không?"
Tay Hạ Hầu Ngọc ngừng lại, một lát sau mới bật cười, nụ cười hơi châm chọc, "Tôi không có tương lai."
U não giai đoạn cuối, tương lai của anh ở đâu?
Cái chết sao?
Kim tiêm lại đâm vào người Từ Qua, cô vẫn nhìn chằm chằm Hạ Hầu Ngọc, "Anh đã không còn là anh."
"Từ lúc Lục Thịnh mang ba tôi ra khỏi nhà, tôi đã không còn là tôi."
"Nhưng bố anh là tội phạm, ông ấy gϊếŧ nhiều người như vậy, anh muốn giống như ông ấy?" Từ Qua lên giọng, ánh mắt cũng bén nhọn, "Người sở dĩ là người, bởi vì người có ranh giới đạo đức, biết xấu hổ, có thiện ác ước thúc. Dung túng ác niệm, vậy thì khác gì súc sinh?"
"Cô biết cái gì!" Ánh mắt Hạ Hầu Ngọc hung ác, bóp cổ Từ Qua, "Cô thì biết cái gì? Cô có từng bị gãy chân chưa? Chân tôi bị gãy biến thành người tàn tật, lại trở thành thành tích của Lục Thịnh. Cậu ta dựa vào cái gì mà dễ dàng chiếm được đồ vật mà tôi phí hết tâm tư cũng không có được? Dựa vào cái gì? Nếu cậu ta không bắt ba tôi, chúng tôi vẫn là người một nhà, gia đình chúng tôi vẫn sống hạnh phúc. Tôi cũng không lưu lạc đến ngày hôm nay, tôi sẽ không đi đến bước đường cùng! Tất cả là tại cậu ta!"
Từ Qua không thở nổi, cô sắp ngạt thở bỏ mình, trong não toàn là tiếng ong ong.
"Cô không hiểu! Cô không hiểu chúng tôi cố gắng gấp trăm lần, cũng không thể đạt đến đỉnh cao như cậu ta." Từ nhỏ đến lớn, tất cả hào quang xung quanh Hạ Hầu Ngọc đều do hắn tự mình tạo ra, tất cả mọi người đều nói hắn thông minh, đều hâm mộ hắn có thiên phú. Không có ai biết lúc ấy vì duy trì thành tích mà mỗi ngày hắn chỉ ngủ bốn tiếng, không có ai biết hắn vì những lời khen ngợi ấy mà bỏ ra bao nhiêu công sức.
Lúc học đại học, hắn vốn là con cưng của trời cao, hào quang vạn trượng. Nhưng từ sau khi Lục Thịnh đến, cậu ta chiếm đi tất cả, không còn ai nhìn thấy Hạ Hầu Ngọc nữa. Lục Thịnh có cái gì tốt? May mắn, cậu ta rất may mắn, ngay cả ông trời cũng giúp đỡ cậu ta.
Chân gãy tàn tật, bạn gái vứt bỏ hắn tìm một người đàn ông trung niên có tiền, tất cả bọn họ đều đáng chết. Lục Thịnh bắt ba hắn, lập được công lao, từ đội phó lên đến đội trưởng, cậu ta bò lên trên bằng cách giẫm lên xác cả nhà hắn.
"Hạ Hầu Ngọc ——" Từ Qua cố gắng nặn ra tiếng, "Anh quá cố chấp."
Hạ Hầu Ngọc buông lỏng cổ Từ Qua, cô ho khan kịch liệt, nụ cười của Hạ Hầu Ngọc hơi điên cuồng, nhìn chằm chằm Từ Qua, "Là cậu ta khinh người quá đáng, các người đều bất công. Nhưng mà, ngày mai tất cả sẽ kết thúc, khuôn mặt dối trá của cậu ta sẽ bị xé rách, chỉ còn lại bộ mặt dữ tợn."
Từ Qua không nói nên lời, đầu cô choáng váng từng đợt, cô không chịu nổi.
Hạ Hầu Ngọc đứng dậy đi ra ngoài, Từ Qua giãy dụa định hô cứu mạng, vừa bò đến mép giường thì hai mắt đã nhắm nghiền.
Cô bị hành động thô lỗ đánh thức, ánh sáng lọt qua khung cửa sổ, trời đã sáng. Hành động của Hạ Hầu Ngọc vô cùng thô bạo, Từ Qua ngã xuống giường. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát bên ngoài, cô lập tức tỉnh táo. Hạ Hầu Ngọc mặc kệ Từ Qua đang bị thương, lôi cô đi ra ngoài.
Hạ Hầu Ngọc vừa chống nạng vừa túm Từ Qua, họng súng kề sát sống lưng của cô.
"Anh tháo dây trói ở chân cho tôi, tôi sẽ tự đi."
Hạ Hầu Ngọc vẫn do dự, âm thanh dưới lầu càng lúc càng gần, hắn rút dao găm cắt dây thừng trên chân Từ Qua, kéo cô bước từng bước lên lầu.
Từ Qua nhìn bài trí trong phòng và hành lang đã đoán ra đây là tòa nhà trong khu trung tâm cũ của Thành phố C, trong lòng nhanh chóng tổng hợp thông tin. Ở đây đều là khách trọ ngắn hạn, tòa nhà cao hai mươi tầng, là địa phương rồng rắn lẫn lộn.
Trong hành lang không có gió, không khí rất oi bức.
Mồ hôi chảy dọc theo mặt Từ Qua, cô khẽ hoạt động tay, nút buộc rất chắc, cô không thể nhúc nhích. Chỉ một giây sau, họng súng đã đặt sau gáy cô, "Đừng tự cho là thông minh."
Từ Qua bị thương nên bị hạn chế, bước đi chậm chạp.
Dưới lầu có tiềng ồn ào, Từ Qua đột nhiên huých bả vai vào cánh tay Hạ Hầu Ngọc, họng súng lệch hướng bắn thẳng vào tường xi măng. Từ Qua kêu lên, người lập tức bị đạp ngã xuống đất, Hạ Hầu Ngọc túm cô lôi lên lầu.
"Cứu mạng!"
Từ Qua hô to, bây giờ có vô số suy nghĩ tràn vào não cô.
Chẳng lẽ Hạ Hầu Ngọc muốn ném cô từ trên lầu xuống ngay trước mặt Lục Thịnh? Điều này thật sự quá tàn nhẫn với Lục Thịnh. Từ Qua khó chịu khi nghĩ đến điều đó, cô không để ý sống chết, nhưng có Lục Thịnh thì không giống.
Lúc Lục Thịnh nghe thấy tiếng súng, đầu anh ong ong, cầm súng chạy thẳng đến cầu thang, vội vàng lên lầu.
Lầu hai mươi mốt, đã đi đến tầng cao nhất, Lục Thịnh đột nhiên dừng chân, anh nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên nền xi măng, kéo dài đến lối vào sân thượng.
"Đội trưởng Lục?" Lưu Dương và Lâm Phong cũng đuổi theo, Lục Thịnh nghiến răng, nắm chặt súng trong tay, bước qua lối vào sân thượng.
Sáu giờ sáng, ánh bình minh lộng lẫy phía chân trời.
Lục Thịnh nhìn thấy Hạ Hầu Ngọc đang đứng ở mép sân thượng, tay anh ta kéo Từ Qua máu me khắp người. Bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt Từ Qua trắng bệch, lúc nhìn thấy Lục Thịnh cô còn gượng cười.
"Đứng lại."
Lục Thịnh dừng lại, nhìn chằm chằm người trong tay Hạ Hầu Ngọc.
"Từ Phú Xuân chết chưa?"
"Não bị tổn thương nặng, có lẽ nửa đời sau phải nằm trên giường bệnh." Lục Thịnh nói, "Tô Nhiên làm."
Hạ Hầu Ngọc híp mắt, nở nụ cười châm chọc, "Tô Nhiên ——thật là tiếc nuối."
"Thả Từ Qua." Lục Thịnh nói, "Anh muốn chơi thế nào, tôi cũng dùng mạng chơi với anh."
Từ Qua trào nước mắt, gió lớn thổi qua khiến mắt cô biến thành màu đen.
"Tôi cần mạng cậu làm gì?" Hạ Hầu Ngọc cười, họng súng chỉa vào huyệt thái dương của Từ Qua, "Tôi không có hứng thú với mạng cậu."
"Anh muốn cái gì?"
Đặc công phía Lục Thịnh đã vào vị trí của mình, súng trong tay bọn họ đều nhắm vào Hạ Hầu Ngọc. Lục Thịnh nghe thấy giọng nói của tay súng bắn tỉa, "Chỗ ngồi của kẻ tình nghi rất xảo quyệt, không thể đánh lén."
"Gϊếŧ đại một người nào đó." Hạ Hầu Ngọc cười nhìn Lục Thịnh, hất cằm ra hiệu, "Sau lưng cậu nhiều người như vậy, tùy tiện gϊếŧ một người để đổi mạng của cô ta. Hôm qua tôi đã nói rồi, yêu cầu của tôi rất đơn giản."
"Không được." Từ Qua dùng hết sức hô lớn, "Đừng nghe con rùa này nói bậy! Em chết thì chết, cả đời này em không có gì tiếc nuối!"
Nói xong cô liền thở dồn dập, Hạ Hầu Ngọc kề họng súng sát hơn, "Có làm hay không? Cho cậu một phút suy nghĩ."
"Tôi chết được không? Người anh hận nhất là tôi, người bắt ba anh cũng là tôi, liên lụy nhiều người vô tội thế làm gì?" Lục Thịnh bước về phía trước, anh đưa tay nhắm họng súng vào huyệt Thái Dương của mình. Đôi mắt đen nhánh của anh dừng trên người Từ Qua, khóe môi cong lên, trầm giọng nói, "Từ Qua, nếu em còn sống, phải sống cho tốt. Quên anh đi."
Đầu óc Từ Qua trống rỗng, mê man.
Trong giây phút này, tất cả chi tiết như một thước phim quay chậm, trước mắt Từ Qua là một mảnh mơ hồ. Cô nghe thấy tiếng mạch máu đông cứng, đạn xuyên qua đầu Lục Thịnh, cô bỗng phá tan trói buộc của Hạ Hầu Ngọc chạy về phía Lục Thịnh.
Tất cả âm thanh vang lên trong nháy mắt, tiếng súng kề sát bên tai, cô được ôm vào ngực. Từ Qua ngẩng đầu, cô nhìn thấy thân thể Hạ Hầu Ngọc ngả ra sau, dòng máu đỏ tươi lướt qua bầu trời.
Mặt trời mọc, ánh sáng trải dài vạn dặm.
"Đội trưởng Lục!"
Dưới người cô có máu, chất lỏng dinh dính ấm áp thấm vào quần áo của cô. Cô ngẩng đầu nhìn người ở gần trong gang tấc, chớp mắt một cái.
"Lục Thịnh?" Từ Qua muốn gọi anh, nhưng môi cô chỉ mấp máy, không phát ra tiếng.
"Lục Thịnh?" Tiếng gọi của Từ Qua mang theo tiếng nức nở, cô nắm chặt quần áo Lục Thịnh, "Anh đừng chết."
Lục Thịnh nằm bên dưới động đậy, anh hừ một tiếng, gắng gượng ngẩng đầu nhìn Từ Qua, "Không chết."
Từ Qua há to miệng, gào khóc.
Lục Thịnh hoảng loạn, muốn lau nước mắt cho cô. Anh lau mặt cô, kết quả mặt Từ Qua bị máu nhuộm đỏ, anh bị thương.
Lưu Dương và Lâm Phong vọt lên, "Đội trưởng Lục? Anh không sao chứ?"
Lục Thịnh không dây máu lên người Từ Qua nữa, anh thu tay lại, "Bắn trúng vai, dìu tôi dậy." Lục Thịnh sợ động vào vết thương của Từ Qua, anh gắng sức chống cánh tay bị thương, "Gọi xe cứu thương, đưa Từ Qua đi bệnh viện."
Mặc dù anh đã mặc áo chống đạn, nhưng khoảng cách quá gần, bị chấn động không nhẹ. Hạ Hầu Ngọc liều chết, sau khi trúng đạn lại bổ nhào đến bắn trúng vai Lục Thịnh.