Khi Công Tử Gặp Thiếu Gia

Chương 18:




Cái gì ấy nhỉ, câu trên mạng là gì ấy nhỉ, một người đàn ông tốt không phải đã có vợ thì là gay ?
Trì Diễn Hạo cho rằng câu này hoàn toàn sai, thứ nhất, hắn không có bạn gái cũng không có “ái”, thứ hai, bạn gay lâu năm Phái Nhiên dứt khoát không phải là một thằng đàn ông tốt.
Không ngờ còn chưa ngủ được mấy giấc yên lành Trì Diễn Hạo lại bị mất ngủ, cũng bởi vì Phái Nhiên.
Tại sao cứ luôn là Phái Nhiên?
Bát tự của bọn hắn cực kỳ xung khắc, chắc chắn là vậy.
Lần mất ngủ này thật lâu, tình hình quả thực là rất tình hình, trong quãng đời hai mươi năm qua của Trì Diễn Hạo chưa từng gặp phải.
Nửa đêm nằm nghe Cung Kỳ Quân nói mớ, Trì Diễn Hạo thẳng đờ trên giường tựa một cây gậy gỗ, giường của Phái Nhiên chếch bên góc kia của phòng, từ góc bên này Trì Diễn Hạo có thể loáng thoáng nhìn thấy được ánh sáng trên giường của Phái Nhiên, tối nay Phái Nhiên ngủ hơi muộn, ánh sáng trên điện thoại mới vừa tắt đi.
Trì Diễn Hạo nghĩ, rốt cuộc là đầu óc hắn không bình thường, hay là não Phái Nhiên bất thường ?
Mới vài tiếng trước trên con đường lộng gió ở phía tây trường, Phái Nhiên đã xác định với hắn rằng đây không phải chuyện đùa.
Chuyện “Cậu bé chăn cừu” ai ai cũng biết, đùa giỡn quá nhiều lần sẽ dẫn đến một cái kết BE đau đớn, bình thường Phái Nhiên nói đùa rất nhiều, đậu hũ cũng ăn không ít, khiến cho Trì Diễn Hạo tới bây giờ vẫn chưa tiêu hóa được lời tỏ tình của Phái Nhiên.
Ý của Phái Nhiên là, hắn thích Trì Diễn Hạo?
Ừm, đúng không nhỉ ?
Thật ra lời tỏ tình này rất bình thường, nhưng Trì Diễn Hạo lại nghĩ Phái Nhiên thực “cao tay ấn”, có thể bắt được thời khắc quá vàng đến vậy để tỏ tình, Trì Diễn Hạo cũng muốn tìm một cô bé nào đó để thử nghiệm cái thủ pháp cao minh ấy.
Thế nhưng mà, chỗ này xuất hiện một cái vấn đề rất lớn, đó là Trì Diễn Hạo là con trai, Phái Nhiên cũng thế.
Trì Diễn Hạo cũng không biết phải làm sao, lời tỏ tình của Phái Nhiên như đang đè nặng lên vai hắn.
Khi nghe Phái Nhiên nói, tâm tư Trì Diễn Hạo cảm thấy thật bối rối, đó không phải là chán ghét, cũng không phải là ghê tởm, nhưng chẳng hiểu sao trái tim Trì Diễn Hạo lại đập liên hồi, có hơi rung động, còn thêm một tí chột dạ.
Còn nhớ năm trung học xưa khi mà Trì Diễn Hạo còn rất ngây thơ và non nớt, thế nhưng đã chuyền giấy ngay trong giờ học với cả ba cô bạn cùng lúc mà không hề đỏ mặt, bây giờ chẳng qua chỉ bị một thằng con trai để ý thôi nha, thế nào mà cả mấy tối cũng không ngủ được cơ đấy.
Áp lực quả là rất lớn.
Thực ra hắn cứ thẳn thắn từ chối Phái Nhiên chẳng phải tốt rồi sao.
Thực tế thì Trì Diễn Hạo cũng đã từ chối rồi, khi Phái Nhiên tiến đến gần đồng thời cúi đầu xuống hòng hôn lên môi hắn, Trì Diễn Hạo vụt tránh được, sau đó lùi về sau một bước thật dài.
Nếu Trì Diễn Hạo bất nhân hơn một chút, hắn có lẽ đã mắng vào mặt Phái Nhiên một câu “biến thái” hay là “kinh tởm” rồi phẫn nộ bỏ đi, nhưng dù cho Phái Nhiên và Trì Diễn Hạo không cùng có hai chữ “bằng hữu” này, dù cho đối với một người hoàn toàn xa lạ, Trì Diễn Hạo vẫn không thể nào nói ra những câu như thế.
Trì Diễn Hạo nghĩ, mình thực thiện lương biết nhường nào.
Hơn nữa bởi vì cái thiện lương điên khùng đó mà lương tâm hắn đang bị cắn rứt.
Mặc dù Trì Diễn Hạo chưa nói ra những lời làm tổn thương người khác, nhưng hắn lại cười ha ha rồi quay đầu bỏ chạy. Trì Diễn Hạo rất hiểu cảm giác bị người mình thích mang ra làm trò đùa, vì các cô nàng xinh đẹp mà hắn theo đuổi đã mang hắn ra làm trò cười rất nhiều lần, da mặt hắn tuy dày, năng lực tinh thần cũng rất ổn định, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Thế nhưng Trì Diễn Hạo có thể làm được gì đây?! Hắn không nghĩ ra cách nào hay để giải quyết chuyện này, giá như đó là lời tỏ tình của một cô bé hắn có thể sẽ hân hoan đồng ý, nhưng, than ôi, Phái Nhiên lại là một thằng con trai.
Trì Diễn Hạo trở người, cảm giác bị Phái Nhiên thích thật sự rất kỳ lạ, giống như cái gì nhỉ ?
A, giống như nuôi một con mèo Ba Tư be bé đáng yêu trong nhà, chăm sóc nó thật lâu, mèo con lớn rồi, ai cũng bảo rằng con mèo này trông rất quái dị, đem tới bác sĩ mới phát hiện thì ra đây không phải mèo, mà là một con cáo trắng.
Cũng giống như là… ừm… giống cái gì nhỉ ?
Giống như người bạn thân thiết hồi cao trung Ngô Đồng đột nhiên nói hắn và cái bạn cùng lớp sơ trung tên Quản Hiếu (管昊) kia thực ra là một đôi.
Ừm, so sánh vế này đúng hơn, Trì Diễn Hạo nghĩ, nếu mà Ngô Đồng nói với hắn như vậy, áp lực đè lên người hắn chắc chắn không thua lời tỏ tình của Phái Nhiên.
Trì Diễn Hạo lại trở người, Phái Nhiên về phòng trễ hơn hắn, đó là vì Trì Diễn Hạo chạy rất nhanh, lúc thi marathon hắn cũng không chạy quên mình như thế, tựa như đằng sau có quái vật đang đuổi theo hắn.
Tối nay khi Phái Nhiên về phòng cũng không có chỗ nào kỳ lạ, từ trên xuống dưới đều trông rất bình thường, không như Trì Diễn Hạo chạy đến mướt mồ hôi, giống hệt như đang trốn nợ. Vậy mà Cung Kỳ Quân còn lắm mồm hỏi một câu “Tại sao Trì Diễn Hạo đã về rồi mà Phái Nhiên cậu lại về trễ như vậy?”. Trì Diễn Hạo tàn độc xẻo thịt Cung Kỳ Quân bằng một cái liếc mắt, để rồi khi len lén dòm qua mới phát hiện Phái Nhiên đang mỉm cười nhìn về phía này.
Trì Diễn Hạo lập tức dúi đầu vào cuốn sách giáo khoa, có trời biết tối nay tại sao bỗng dưng hắn có hứng thú học hành thật chăm chỉ, gần như dán mặt vào trang sách.
Quả là hiếm có, Phái Nhiên không tới đây gây sự, cũng không nói chuyện với Trì Diễn Hạo, có lẽ là muốn để Trì Diễn Hạo một mình suy nghĩ thật kỹ càng, Trì Diễn Hạo không biết mình có nên cảm kích Phái Nhiên vì sự ân cần hoàn toàn vô dụng lúc này hay không.
Trốn tránh không phải tác phong của đàn ông, nhưng Trì Diễn Hạo không có dũng khí đi đối diện với nhân sinh đen tối, hắn đành bất lực mở to mắt ngó cái trần nhà tối thui, ngó hoài ngó hoài, đến tận khi trời vừa hửng sáng hắn mới ngủ được.
Trì Diễn Hạo nghĩ rằng hắn sẽ đau đầu vì chuyện của Phái Nhiên một thời gian dài, tuy rằng không đến mức “tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối” nhưng lời tỏ tình chấn động địa cầu của Phái Nhiên thực sự sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Trì Diễn Hạo.
Cách một tuần sau ngày kinh hoàng đó, Trì Diễn Hạo cuối cùng cũng hạ quyết tâm phải nói rõ mọi chuyện với Phái Nhiên. Quen biết nhau hơn nửa năm nay, hắn và Phái Nhiên cũng đã có hai lần nghiêm túc trò chuyện với nhau, cứ mỗi lần như thế Trì Diễn Hạo đều nghĩ bọn hắn sẽ vì vậy mà hoàn toàn tuyệt giao, nhưng không ngờ hai người bọn họ lại trở thành bạn bè tốt không giấu giếm nhau bất cứ điều gì, hơn nữa còn đầy trúc trắc mà tốt đến tận bây giờ, duyên phận quả là một điều kỳ diệu.
Cuối cùng rốt cuộc vẫn phải cắt đứt, Trì Diễn Hạo đã từng nghĩ trước khi hạ xuống cái quyết định đau đớn ấy, ví như cho dù là ai cũng sẽ không muốn cùng với người từng từ chối mình vờ như không có chuyện gì tiếp tục sống chung với nhau, hắn nghĩ rằng dù cho da mặt Phái Nhiên có dày đến thế nào cũng sẽ không là ngoại lệ.
Nhưng Trì Diễn Hạo chưa kịp biết được con người tên Phái Nhiên ẩn chứa biết bao điều ngoại lệ này có hay không ngoại lệ, vì đột nhiên hắn lại được tỏ tình.
Đó là một cô bé học cùng lớp, dung mạo bình thường, ăn mặc giản dị, nhưng học rất khá, có vẻ như là một cô nàng “con nhà lành”. Trước kia nàng chưa từng nói chuyện với Trì Diễn Hạo, lúc tỏ tình trông hết sức hồi hộp và bối rối, vừa nhìn đã biết là tay mơ.
Nhưng trong cái nháy mắt được tỏ tình, Trì Diễn Hạo đã đồng ý ngay lập tức, bởi rằng đây là quán tính đã khắc sâu sắc vào từng mạch máu của hắn. Hơn nữa vì từng kinh qua rất nhiều con gái, Trì Diễn Hạo thấy được cô bạn trông có vẻ rất bình thường này chỉ cần trang điểm thêm một chút sẽ vô cùng ngon lành. Ấy vậy nên Trì Diễn Hạo thích trau chuốt nên ngọc quí, thực ra hắn rất sẵn lòng tư vấn cho các bạn nữ về các nhãn hiệu thời trang, hắn cũng khá thích theo bạn gái bát phố nữa.
Thêm một lý do nữa là, từ lúc khai giảng đến bây giờ Trì Diễn Hạo vẫn chưa có người yêu, hắn rất cô đơn.
Lý do cuối cùng cũng là lý do quan trọng nhất, hắn cho rằng có bạn gái rồi với Phái Nhiên mà nói, quả thực là một cách cự tuyệt thập phần ảo diệu.
Kỳ thực Trì Diễn Hạo có hơi sợ phải đối mặt với Phái Nhiên, thế nên ba ngày sau khi hạ xuống cái quyết tâm phải nói rõ mọi chuyện với Phái Nhiên, hắn cũng không dám tìm Phái Nhiên để nói, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đang bị cái gì.
Cô bạn tỏ tình với Trì Diễn Hạo có lẽ hoàn toàn không nghĩ rằng Trì Diễn Hạo sẽ đồng ý, trong thoáng chốc đã ngây người ra, Trì Diễn Hạo cảm thấy có hơi áy náy, bất giác lại nhớ đến mặt của Phái Nhiên, gương mặt cười nhăn nhở đó, lúc tỏ tình cũng chả có tí nghiêm túc.
Cô bạn đỏ bừng mặt hỏi Trì Diễn Hạo có nhớ tên của nàng hay không, Trì Diễn Hạo cố hết sức gạt Phái Nhiên ra khỏi đầu mình, mỉm cười nhìn bạn gái trước mặt: “Đường Thư Bội, có phải không? Tất nhiên tớ nhớ mà, cậu học khá nhất trong lớp ta, học kỳ trước còn ẵm giải nhất học bổng, thêm một giải tiếng Anh, còn thi viết thư pháp của trường nữa, được… ừm… giải ba nhỉ?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây quả thực là một cô gái ưu tú, thậm chí nàng cũng không phải là một con mọt sách, chẳng qua nàng rất hay xấu hổ, lại hiền lành, không giống mấy cô nàng môđen tân thời, trông già dặn hệt như nữ chính bước ra từ tiểu thuyết Quỳnh Dao.
Trì Diễn Hạo cược rằng cô bé này nhất định rất hâm mộ cô Tịch Mộ Dung (席慕容, nhà thơ, nhà văn, họa sĩ nổi tiếng cuối những năm 80 đến đầu những năm 90 của Đài Loan)
Mà hắn nhớ được chuyện của cô bạn này chẳng qua cũng vì thói quen khiến hắn như thế, đối với những thứ liên quan đến các bạn gái hơi dễ nhìn trong lớp hắn đều rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa cô bạn này quả thực rất “trâu”, Trì Diễn Hạo nghĩ có lẽ trong vô thức đã có vài tin tức liên quan tới nàng thổi qua thổi lại bên tai hắn.
Đường Thư Bội cúi đầu, chắc là vì Trì Diễn Hạo biết hết chuyện của nàng làm cho nàng hết sức vui vẻ, nàng ngượng ngùng mỉm cười, nụ cười đáng yêu tựa một bông hoa dại khoe sắc bên đường.
Nhưng lạ thay, Trì Diễn Hạo lại nhớ đến Phái Nhiên, không biết tại sao, đây là lần đầu tiên từ khi lên đại học hắn được tỏ tình, nhưng hắn không cảm thấy hí hửng như mấy lần trước.
Thậm chí lúc nào hắn cũng nghĩ về Phái Nhiên, tối ngày hôm ấy một chữ có liên quan đến “thích” hoặc giả là “yêu” Phái Nhiên cũng không nói, nhưng hắn lại truyền cảm xúc đó đến cho Trì Diễn Hạo vô cùng rõ ràng. Lúc ấy Trì Diễn Hạo mới biết được lý do Phái Nhiên lúc nào cũng quấy rầy hắn.
Trì Diễn Hạo đã nói mà, hắn làm gì có cái nhân phẩm lấp lánh hào quang sáng rọi bốn bề như vậy, con trai không thích hắn đến như vậy đâu.
Trì Diễn Hạo lắc lắc đầu, hắn không muốn nghĩ tới Phái Nhiên nữa, thực sự là phiền phức, đã quá phiền phức rồi.
Hắn vui vẻ trao đổi số điện thoại với Đường Thư Bội, không hỏi Đường Thư Bội thích hắn chỗ nào hay là lúc nào thì thích hắn, chỉ nói vài chuyện linh tinh với nàng, ví như hỏi nàng có phải rất thích đọc sách hay không, câu trả lời nhận được quả đúng như dự đoán.
Hàn huyên một lúc sau Đường Thư Bội trông đã không còn căng thẳng như lúc đầu nữa, khi đã nói hơi nhiều, bọn họ bèn tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xuống tiếp tục vui vẻ trò chuyện. Trì Diễn Hạo cảm thấy mình hệt như là, bất luận là ai cũng có thể trò chuyện vui vẻ được, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện quỷ.
Chiều hôm đó Trì Diễn Hạo và Đường Thư Bội cùng đi ăn cơm, sau đó tiễn nàng về ký túc xá, rồi mới quay về ký túc xá của mình.
Về đến ký túc xá hắn không bắt đầu to mồm khoe khoang như lúc theo đuổi Tô Nhạc, vẫn như mấy hôm trước không buồn mắt chớp tiến thẳng đến chỗ ngồi của mình, Phái Nhiên đã ở trong phòng.
Kỳ thật đã rất nhiều ngày rồi Trì Diễn Hạo và Phái Nhiên không nói chuyện với nhau, một câu cũng không có, thoạt nhìn giữa hai người có cái gì đó hơi kỳ lạ nhưng không giống đang giận nhau, mọi người trong phòng cũng không tiện hỏi, nguyên nhân trong đó chỉ có Trì Diễn Hạo và Phái Nhiên biết.
Ngay tại buổi tối hôm nay, buổi tối đầu tiên ở đại học Trì Diễn Hạo có bạn gái, hắn vẫn bất cẩn “đụng” phải ánh mắt của Phái Nhiên mấy lần. Hình như Phái Nhiên cứ nhìn hắn chằm chằm, mỗi lần ánh mắtTrì Diễn Hạo lướt phải đường nhìn của Phái Nhiên hắn đều cảm thấy kinh hồn táng đởm, trái tim bỗng chốc nhảy lên cao nửa thước, giống như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Vì thế nên tối nay Trì Diễn Hạo cũng trông như đang trốn cái gì đó, chưa tới chín giờ đã leo lên giường, mặc dù dạo gần đây chưa đến một giờ sáng hắn không ngủ được.
Vừa sang ngày thứ hai, cả lớp đã biết chuyện Trì Diễn Hạo quen Đường Thư Bội.
Chuyện đó Trì Diễn Hạo không nói với ai, Đường Thư Bội mặt mỏng tất nhiên cũng không đi kể lể với người khác, chẳng qua hai người họ lên lớp ngồi cạnh nhau, tan học về cùng nhau, đi ăn đi cùng nhau, thế gian ai cũng có mắt và có não mà, trước kia hai người chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện bỗng dưng qua lại liên tục như vậy thì chỉ có một nguyên nhân.
Cả ngày hôm nay Trì Diễn Hạo ở ngoài không về ký túc xá, vào lớp cũng ngồi cạnh Đường Thư Bội. Đường Thư Bội tuy không muốn ngồi cùng hắn, có lẽ nàng không muốn hai người tỏ ra quá rõ ràng nhưng Trì Diễn Hạo vừa cười xấu xa vừa làm nũng, Đường Thư Bội chỉ có thể đỏ mặt đồng ý.
Đến tận chiều tối theo Đường Thư Bội tự ôn tập xong Trì Diễn Hạo mới lê bước trở về ký túc xá, vừa đẩy cửa phòng ra, Cung Kỳ Quân đột nhiên đánh sang.
“Cậu đang quen Đường Thư Bội?!” Cung Kỳ Quân trông hết sức ngạc nhiên, bạn cùng phòng cũng ngạc nhiên hết sức, không biết Phái Nhiên có ngạc nhiên hay không, Trì Diễn Hạo không dám nhìn sang góc Phái Nhiên đang ngồi.
Trì Diễn Hạo rất muốn tỏ ra thật bình tĩnh, nhưng khi hắn đi ngang qua Phái Nhiên chợt phát hiện ra cả chân và dạ dày mình đang run lẩy bẩy, hắn bước thẳng tới chỗ ngồi của mình rồi mới hờ hững trả lời Cung Kỳ Quân: “Ừ…”
Cung Kỳ Quân ngửa đầu cười to: “Nhỏ Đường Thư Bội đó hả ?! Tới hôm nay tớ mới biết tên đó!! Sao cậu lại nhìn trúng nhỏ đó chứ! Không cưa được Tô Nhạc cũng đừng vơ quàng vơ xiên nha!”
Cung Kỳ Quân lại cười ầm ĩ, có lẽ là cảm thấy một anh thanh niên thời thượng và một chị gái nghệ sĩ sến súa rất không hợp nhau, thực ra Trì Diễn Hạo và Đường Thư Bội không có lấy một điểm chung, lúc hai người ngồi cạnh nhau trông buồn cười một cách kỳ lạ.
Trì Diễn Hạo gõ gáy sách vào đầu Cung Kỳ Quân: “Cái gì vơ quàng vơ xiên chứ, Đường Thư Bội không tốt chỗ nào?!”
Cung Kỳ Quân xoa xoa chỗ bị gõ: “Tớ cũng không biết nhỏ không tốt ở đâu, nhỏ không có chỗ nào xấu nhưng vấn đề là nhỏ cũng không có chỗ nào tốt nha…”
Đó là Trì Diễn Hạo tự tìm lý do thuyết phục chính mình, thực ra hắn cũng không biết Đường Thư Bội tốt chỗ nào.
Kỳ thực Đường Thư Bội hoàn toàn không có chỗ nào không tốt, thế nhưng phẩm cách con người nàng và Trì Diễn Hạo khác nhau quá lớn, xưa nay phàm là người không cùng loại, mãi mãi chẳng thể thấu hiểu được nhau.
Trì Diễn Hạo thở thật dài.
“Đáng nhẽ tớ đoán là nhỏ thích cậu trước, cái cậu này không phải là thích người ta thật chứ…” Cung Kỳ Quân lại chui vào lải nhải bên cạnh Trì Diễn Hạo.
“Bây giờ coi không được cứ ở cạnh nhau hoài sẽ coi được thôi.” Trì Diễn Hạo ngắt lời hắn, xoay người tìm chậu rửa mặt, khăn mặt và mấy thứ khác, hắn muốn đi tắm.
Hắn tìm được những thứ đó rất nhanh, sau đó chạy vụt ra cửa, khóe mắt mơ hồ thấy thân ảnh của Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo cố gắng làm cho mình không nhìn được vẻ mặt của Phái Nhiên, hắn còn hận không thể giơ quần áo trong tay che đi nửa bên mặt.
Nhưng mà thật may, hắn không nhìn được vẻ mặt của Phái Nhiên.
Trì Diễn Hạo tắm xong về phòng, ôm chậu rửa mặt muốn giặt quần áo, nhưng lại trông thấy Phái Nhiên ở trước cửa phòng chứa nước.
Đã lâu lắm rồi bọn họ không đối mặt nhau như thế này, bởi vì hai người đều cố gắng tránh thật xa người kia, tuy rằng nguyên nhân để “tránh” không giống nhau cho lắm.
Nếu muốn tránh một người thì trong phạm vi hơn mười thước vuông mới có thể trốn, Trì Diễn Hạo dừng bước chân trước mặt Phái Nhiên, vài giọt nước từ chỏm tóc trên đầu nhỏ xuống mặt hắn.
Hắn vô cùng lúng túng nhìn Phái Nhiên, Phái Nhiên cũng nhìn hắn.
Thế nhưng trên gương mặt Phái Nhiên không có nụ cười, ánh mắt của hắn sâu thăm thẳm, tựa như chứa cả vũ trụ bên trong.
Quả nhiên Phái Nhiên không phải mèo Ba Tư mà.
“Cậu thực sự quen nhỏ đó?” Phái Nhiên cất tiếng nói, ngữ âm bình thản, nhưng không một chút ôn hòa, đó là ngữ điệu hoàn toàn khác với ngữ điệu trước đây nói chuyện với Trì Diễn Hạo.
Chưa khi nào bản thân Trì Diễn Hạo giống như hôm nay, khi hắn tỏ tình với cô bạn hắn thích thầm lâu nhất hay thậm chí khi hắn coi phim kinh dị một mình, cũng chưa khi nào Trì Diễn Hạo như hôm nay.
Dũng khí đã biến đi đâu mất.
Trì Diễn Hạo hết sức cố gắng gật đầu, Phái Nhiên lại dùng ánh mắt đó nhìn thẳng vào mặt Trì Diễn Hạo.
Ánh mắt đó của Phái Nhiên, Trì Diễn Hạo đã thấy rồi. Vì thế nên hắn cảm thấy Phái Nhiên như thế này trông rất quen, lần gần đây nhất hắn bị Phái Nhiên nhiên như vậy là ở năm nhất, không bao lâu sau khai giảng Trì Diễn Hạo leo lên giường Phái Nhiên gọi hắn dậy, trong khoảnh khắc Phái Nhiên ngủ say tỉnh dậy biến thành như thế này, tựa như chưa kịp đeo lên cái mặt nạ cười.
Còn một lần như vậy nữa, Trì Diễn Hạo không nhớ rõ, nhưng hắn quả quyết đây không phải là lần đầu tiên hắn giật mình trước vẻ mặt u ám của Phái Nhiên.
Hắn sợ muốn chết.
Sau đó, Phái Nhiên mang vẻ mặt u ám ấy rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.