Khi Dấu Yêu Về

Chương 7:




Ian vùng dậy. Cây mận trụi lá ở phía trước nhà đang gõ những cành cây vào cửa sổ. Anh chống tay lên gối, vặn mình, vắt chân qua thành ghế. Cỡ người cao gần mét tám lăm như Ian, giờ phải nằm trên chiếc ghế có mét tám thật không dễ chịu chút nào. Giờ anh còn tỉnh ngủ nữa.
Sao tự nhiên Ian lại thức dậy? Mọi khi anh ngủ say như chết, trừ khi... Anh nín thở. Tiếng gió đang gào thét bên ngoài, còn trong nhà hình như cũng vừa có tiếng thét.
Anh lồm cồm ngồi dậy trên chiếc giường chật hẹp, lấy khẩu súng đặt dưới chân ghế rồi loạng choạng đi ra sau nhà. Cửa phòng Travis mở toang, nhưng thằng bé vẫn đang ngủ ngon lành, hơi thở nhẹ và đều đặn. Ian lảo đảo đi qua hành lang, tới phòng Meg rồi giật mình quay lại phía sau.
Meg chạy trong hành lang tối, tay chìa về phía trước “Ian? Ian?”
“Anh đây”. Anh nắm lấy tay cô, rồi giắt súng vào cạp quần, “Anh đây”.
Cô dứt một tay ra rồi chi vào phòng khách, “Nhà để xe. Có người đột nhập vào nhà để xe”.
Ruột gan Ian quặn lại. Đáng lẽ lúc đến đây, thấy có người lảng vảng, anh phải kiểm tra toàn bộ căn nhà mới phải, “Hắn còn ở đấy không?”
“Ôi Trời, em hy vọng là không”. Cô nhòm vào phòng Travis, kiểm tra cửa sổ rồi mở toang cánh cửa ra vào, “Em thấy cửa sổ vỡ, em sợ quá, đứng đó một lúc rồi mới chạy ra được. Vội quá, còn suýt tuột đôi dép nữa”.
“Lúc nãy em có hét không?” Anh quàng qua vai Meg, dẫn cô trở lại phòng khách, “Anh nghe như có tiếng thét”.
“Có, là em đấy”.
Thấy Meg rùng mình, Ian ôm sát cô vào người rồi ân cô ngồi xuống chiếc giường bừa bộn của mình. Anh rút súng lên ngang ngực, đung đưa nó bên hông, “Nhà xe ở phía nào?”
Cô hết nhìn khẩu súng rồi nhìn anh, sau đó chỉ ngón tay không hề run rẩy chút nào về phía bếp, “Qua cánh cửa kia kìa. Lúc anh vào, sẽ thấy cửa sổ vỡ bên tay phải của nhà để xe”.
Thình lình Meg thốt lên, làm Ian suýt nữa bắn vào lò vi sóng, “Anh đi chân đất phải cẩn thận, trên sàn toàn mảnh kính vỡ thôi”.
Ian thở phào, ngồi xuống mé bàn rồi xỏ chân vào đôi rất dày, “Thế này chắc sẽ không sao”.
Anh nhẹ nhàng đi qua sàn bếp lát gạch hoa, gạt chiếc chốt ra trong khi Meg đứng thập thò ở cửa ra vào, “Công tắc đèn ở bên tay phải nhé”.
Anh bật đèn lên rồi nhìn quanh nhà để xe. Meg không cất ô tô vào đây, nhưng căn phòng nhỏ chất đầy dụng cụ leo núi và dã ngoại cùng đủ loại đồ chơi, thậm chí còn có một chiếc thuyền độc mộc treo trên xà nhà nữa.
Nếu có người, chắc cũng không biết trốn vào đâu. Ian nhảy xuống hai bậc thang, lẹ làng đi băng qua sàn nhà vương vãi đồ chơi, bóng và giờ có thêm cả kính vỡ, ngồi xổm xuống chỗ mấy mảng kính rơi xuống.
Kẻ đột nhập đã đập mạnh vào cửa sổ. Nếu dùng dụng cụ cắt kính sẽ tốt hơn nhiều, nhưng có lẽ tay này không nghĩ hành động của hắn cũng được coi là đột nhập tư gia bất hợp pháp.
Ian nhìn cái lỗ toang hoác, lởm chởm trên cửa số. Không ai có thể trèo qua một cái lỗ nhiều góc sắc như thế này, cũng không có đủ thời gian gỡ hẳn kính ra mà bò vào trong.
Có phải Ian đã làm gián đoạn công việc của hắn không?
Ruột gan anh thắt lại khi nghĩ đến cảnh anh không tới đây ăn tối, rồi ở lại. Giờ này hắn ta còn theo dõi căn nhà không? Hắn có định quay lại để làm nốt công việc còn dang dở không?
Hắn dám ư?
“Ian?” Giọng Meg lơ lửng trong không trung, vẻ sợ hãi lộ rõ trong đó càng khiến Ian căng thẳng.
“Không sao đâu. Không có ai trốn trong này cả, chắc hắn thấy khó tìm được chỗ núp”.
Ian trèo lên hai bậc thang, tắt điện rồi khóa cửa cẩn thận. Cũng may Meg lắp cái chốt trong rất chắc chắn.
Meg đứng trong tư thế rất buồn cười, thập thò giữa phòng bếp và phòng khách, một chiếc dép xù giẫm lên chiếc kia, “Hắn đã vào trong chưa? Em không dám ở lại xem có thứ gì bị mất không”.
Ian cài lại chốt an toàn trên súng, rồi đặt nó lên bàn bếp, “Hắn không trèo qua cửa sổ, cũng chưa tháo lớp kính vỡ mắc lại trên khung. Chẳng ai trèo nổi qua đó đâu”.
“Ôi”. Lúc này đôi vai của Meg mới chùng xuống, “Anh nghĩ có phải hắn muốn trèo vào không?”
Anh muốn ôm cô lần nữa, vì lúc này trông Meg thật yếu đuối trong bộ quần áo ngủ in hoa mềm mại cùng đôi dép xù hình con thỏ. Yếu đuối à? Cô ấy đã giấu biệt chuyện con trai của mày đấy.
Ian dụi mắt, “Anh cũng không rõ, Meg ạ. Khu này có hay bị phá phách không? Hay trẻ con nghịch ngợm chẳng hạn?”
“Anh nghĩ thế thật à?” Mắt cô mở to, “Trẻ con nghịch ngợm? Đừng lừa em nữa, Ian. Nếu anh đoán được rằng em đang bị tên khủng bố nào dòm ngó vì hắn tưởng em biết hay đang có thứ gì trong tay thì cứ nói thẳng ra đi”.
Anh chống hai tay lên quầy bếp, rướn người ra phía trước, “Chỉ là trùng hợp thôi. Kayla bị chết, chúng ta ở lại để leo lên sau rồi có một anh chàng thích dòm ngó đập vỡ cửa sổ nhà em. Em thấy thế nào?”
“Cứ như em đã nhúng chân vào vụ này rồi ấy”. Cô đung đưa bàn chân trước mặt, “Bất kể có đi dép bông hay không”.
Anh cười rồi đập tay lên mặt quầy. Anh yêu... mà không, thích Meg nhất ở điểm này. Cô có thể sợ, có thể đối mặt với một vực thẳm không đáy, nhưng vẫn vớt được một chút hài hước ngay cả trong trường hợp đó.
“Sáng mai anh sẽ đi một vòng quanh nhà xem vị khách của chúng ta còn để lại gì ngoài sợi len từ chiếc khăn của hắn không. Anh vẫn không tưởng tượng nổi hắn lại đi găng tay đan”. Ian trở về chiếc giường tạm bợ, tiện tay véo cằm Meg một cái, “Đi ngủ đi”.
“Anh ngủ trên ghế có thoải mái không?”
“Vẫn thoải mái trước khi em hét lên”. Anh lột rất ra, rồi trùm chăn lên kín vai, “Ngủ ngon nhé Meg!”.
“Ngủ ngon”. Cô loạt soạt bước ra khỏi phòng. Một lúc sau, có tiếng cửa kẽo kẹt vang lên. Ian đoán Meg đang kiểm tra phòng Travis thêm lần nữa.
Cô đã hội đủ những yếu tố thường thấy ở một người làm mẹ. Nhưng ngay lúc này, Ian không ứa nước miếng vì điều đó mỗi khi thấy cô cười hay chạm vào anh. Ian đấm lên gối thêm vài cái rồi úp mặt vào lớp vải bông mịn, hít một hơi sâu cái mùi ngọt dịu của hương hoa dại vẫn còn lưu lại từ người vợ anh.
* * *
Sáng hôm sau, Ian đang ngủ thì một con bọ bò ngang mặt làm anh tỉnh dậy. Anh đập tay mơ hồ rồi lại vùi mặt vào chiếc gối, cố níu lấy giấc mơ nóng bỏng về chuyện anh cùng Meg trên một cánh đồng đầy hoa dại.
Con bọ lại bò trên má, Ian giơ tay đập thêm cái nữa, làm... một tiếng cười khúc khích phát ra.
Có tiếng bát đĩa kêu lanh canh trong bồn rửa, “Travis, để bố ngủ đi con!”.
Ian mở một mắt, thấy một con ngươi cũng màu xanh lá đang nhìn chòng chọc vào mình. Thấy anh ngáp, lập tức Travis thò một ngón tay nhỏ xíu vào cái miệng đang há hốc. Ian ngậm chặt miệng lại, lấy môi giữ ngón tay thằng bé.
Travis hét lên nhưng vẫn không rút ngón tay ra, mà cù cù vào răng Ian. Ian thổi phụt ra, nhắm tịt mắt, trề môi làm mặt xấu, “Eo ơi! Tôi suýt nuốt phải con bọ rồi”.
“Con bọ” lại cười khúc khích. Ian ngồi thẳng dậy, xốc nách thằng bé rồi bế nó lên ghế, ngay cạnh anh.
Meg dựa một vai lên khung cửa dẫn vào nhà bếp, hai tay bưng một tách cà phê nghi ngút khói, “Nó làm anh thức à?”
“Không”. Ian luồn ngón tay qua những lọn tóc xoăn xoăn của con trai, còn mắt nhìn chiếc quần bò cùng ủng leo núi mà Meg đang mặc. Rõ ràng cô không định làm theo lời khuyên của anh, “Mà hình như cũng đến giờ dậy rồi thì phải”.
“Em vừa pha cà phê đặc nóng, đúng như anh thích. Còn mấy cái bánh xốp hương việt quất trên bếp, nước ép và hoa quả em để trong tủ lạnh nhé”. Cô huơ một tay ra sau, “Cứ tự nhiên. Em thả Travis ở nhà trẻ của Eloise, mẹ của Felicia ấy, rồi đi làm luôn”.
Nói đến đây, cô xốc lại vai, đứng thủ thế chân để cách nhau chừng hai bước. Ian biết không nên công kích vào lúc này, nhất là khi anh đã có cách xử lý riêng. Chẳng phải anh là điệp viên dưới quyền của một vị tướng tốt nhất trong toàn quân đội hay sao?
“Ừm, anh thích món bánh xốp ấy lắm”.
Suýt nữa Meg phun cả ngụm cà phê vào tách, “Em làm hồi cuối tuần trước. Nó đông cứng lại rồi, nên anh phải bỏ vào trong lò vi sóng một lúc”.
Travis trèo ra khỏi đùi anh rồi lon ton chạy đến chỗ cái ba lô nhỏ xíu có in hình một siêu nhân. Kiểu này Ian sẽ phải tìm hiểu đủ thể loại siêu nhân rồi.
“Anh biết dùng lò vi sóng”. Anh vươn vai, cái chăn rơi khỏi người. Meg nhìn lướt qua khuôn ngực trần, ánh mắt của cô mịn như một chiếc lông vũ vừa chạm phải cơ thể Ian. Cảm giác khao khát làm cơ thể anh nóng bừng lên, truyền từ bụng xuống dưới nữa. Ngày trước, anh và Meg rất thích làm chuyện đó vào buổi sáng.
Ian hắng giọng rồi kéo tấm chăn ngang bụng, “Hôm nay em dẫn đoàn đi chặng nào?”
“Morningside”. Kể cả Meg có nhận ra cơ thể Ian vừa phản ứng với sự ham muốn mới trỗi dậy, cô vẫn không tỏ bất kỳ dấu hiệu nào, mà chỉ quay lưng đi vào bếp rồi thả chiếc tách xuống bồn rửa, “Hôm nay anh định làm gì?”
“Trước tiên anh kiểm tra cửa sổ trong nhà xe, cả xung quanh nhà nữa. Biết đâu anh chàng của chúng ta để lại thêm tấm cạc liên lạc nào thì sao”. Anh đứng dậy khỏi chiếc sô pha, giũ chăn cho phẳng rồi gập nó lại, “Sau đó sẽ kiểm tra lại một lượt các du khách hôm qua”.
Meg tóm lấy quai chiếc ba lô rồi quăng nó lên vai, “Cảm ơn anh vì tối qua đã ở lại với em. Nếu sau khi anh đi, em mới phát hiện ra cái cửa sổ thì... ừm, chắc em đã đi đi lại lại cả đêm không ngủ được rồi. Có anh em thấy yên tâm hẳn”.
“Anh cũng mừng vì có thể làm cho em thấy vững dạ hơn”. Anh bước hai bước về phía cô, móc ngón tay cái vào hai cái quai ba lô đang ôm vòng qua hai bên ngực Meg, “Giờ em cũng không phải lo gì cả”.
Má cô đỏ dần lên, “Travis, lấy cặp đi con”.
Travis xách cái cặp rồi cũng quàng nó lên vai giống mẹ. Nó chạy vội tới chỗ hai người, ôm lấy chân Ian.
Ian bế nó lên tay, cả ba lô siêu nhân lẫn người, “Hôm nay đi vui con nhé. Đừng có thêm cái sẹo chiến nào nữa đây”.
Anh theo Meg ra cửa chính, vẫn bế Travis trong lòng, thấy tóc nó cọ lên cằm mình. Đến giờ, Ian vẫn còn ngỡ ngàng vì anh đã góp phần tạo ra sinh linh kỳ diệu này. Ai lại có thể hành hạ một tặng phẩm như vậy chứ? Sao bố mẹ anh có thể sống một mình?
“Để em bế con cho”. Meg đưa hai tay ra.
“Anh bế không được sao?” Ian không muốn thả thằng bé ra chút nào, vì đột nhiên anh sợ, rất sợ rằng nếu đưa Travis cho cô, anh sẽ phải đợi thêm hai năm nữa mới được gặp nó.
“Anh có mặc đủ ấm để ra ngoài trời Colorado vào buổi sáng lạnh thế này không?” Cô trỏ tay vào bộ ngực và đôi chân trần của anh.
“Em nói cũng phải”. Anh ôm ghì thằng bé một cái nữa, rồi đưa con cho Meg, “Cẩn thận đấy, Meg. Coi chừng khách từ Đức đến có cầm theo quà nữa”.
“Anh cũng vậy”.
Ian khoanh tay trước ngực để chắn luồng khí lạnh đang cắt vào da thịt, làm anh sởn hết gai ốc. Anh nhìn theo từ lúc Meg buộc ghế của Travis vào sau xe cho tới lúc cô lùi chiếc ô tô ra khỏi đường lái. Đến lúc luồng khói cuối cùng biến mất, anh mới quay trở vào, khép cửa.
Ian cứ mặc tạm quần áo ở đây, khi nào về tới khách sạn tắm sau, nhưng phải ăn thêm hai cái bánh xốp vị việt quất kia đã. Anh rót một tách cà phê đen, nhấp nháp một ngụm và quăng một chiếc bánh vào lò vi sóng. Sau khi ăn xong không chỉ một, mà những hai chiếc bánh nhúng đầy sốt lá phong, anh mặc nốt quần áo rồi vòng ra sau nhà để kiểm tra, mặc cho luồng không khí lạnh lẽo.
Cô sống gần vùng núi, nên đất đai khá lởm chởm, chỉ có cái sân lát gạch hoa phía sau là bằng phẳng. Cần có một hàng rào bao quanh nhà để tránh thú vật hay người không mò tận vào đây.
Ian bước tới chỗ cánh cửa sổ bị vỡ, kiểm tra nền đất bên ngoài. Một vài mảnh kính vỡ lấp lánh trên nền sân, còn lại đều rơi vào bên trong nhà để xe. Dù cao hơn mét tám, Ian cũng không thể nhìn vào bên trong, càng khó đu người lên gờ tường.
Anh kiểm tra kỹ cái sân sau, chỉ thấy một bộ bàn ghế gỗ cùng chiếc ô đang gập lại. Hình như kẻ đột nhập dùng ghế để trèo lên cửa sổ, sau đó đẩy nó lại như cũ khi biết bị phát hiện.
Ian bước ra khỏi sân, đi theo lối mòn chạy dọc theo hông nhà, con đường này tối qua anh đã men theo. Lúc này, khó có thể xác định bụi cây nào đã giật đứt một sợi len từ chiếc khăn, nên anh kiểm tra tán cây bên trên để xem có cành gẫy nào rơi xuống lùm cây ở dưới không. Chỉ có vài cành cây gãy, vài chiếc lá bị dẫm nát và một vết chân to, còn ướt của anh trên nền đất.
Anh bỏ lại những cành cây đó rồi cúi xuống, chui vào tán lá rậm, bị cào, quệt từ bốn phía, nhưng Ian vẫn nhận ra một dấu chân còn mới và xiêu vẹo. Anh gạt cây sang bên rồi bám theo cho tới lúc bước ra một khoảng trống.
Một căn nhà khác cũng giống cái của Meg, mặt tiền cũng dẫn ra cùng con đường đó, mọc lên từ giữa vùng núi hoang sơ. Không có ai cản, nên Ian thơ thẩn đi từ sân sau vòng ra phía trước căn nhà vốn là hàng xóm gần nhất của Meg.
Ian nhìn từ đầu này sang đầu kia của con đường. Kẻ đột nhập chắc đã đỗ xe dọc theo lối đi hay nhét nó vào sau ngã rẽ ở tít xa kia. Nhưng dù thế nào, tối qua Ian cũng đã để tuột mất cơ hội, trong khi kẻ bí mật không để lại thêm dấu hiệu nhận dạng nào. Giờ chỉ không biết Hans, tay du khách người Đức, có đeo khăn màu đen không.
Anh đi ngược theo con đường, về nhà Meg rồi vào trong, rửa hết bát đĩa cô còn để trong bồn, tráng luôn cả ấm cà phê. Xong xuôi, anh mới thu gom đồ đạc rồi ra ngoài.
Anh có thể tìm được chặng Morningside, leo nó, bám theo Meg, có thể làm nhanh hơn cả cô khi có một nhóm du khách lề mề níu chân lại.
Ian đỗ xịch chiếc xe thuê vào bãi đỗ của khách sạn anh ở. Chỗ này vào mùa trượt tuyết sẽ chật kín, nhưng Crestline vẫn đang ở thời điểm giao mùa giữa thu và đông nên chưa đón một bông tuyết nào. Chỉ bất tiện một nỗi, các du khách đi leo núi và leo bộ đã xuống đây ùn ùn. Anh hy vọng một đoàn dân trượt tuyết không đổ xô tới rồi làm vấn đề thêm phức tạp.
Tất nhiên, từ lúc Meg đứng ra làm hướng dẫn viên cho đoàn, nhiệm vụ đã xuống dốc rồi. Nhiệm vụ thôi, chứ không phải cuộc sống của anh. Anh có một đứa con trai, nghĩ tới đây, Ian cười sung sướng, quên đi mọi lo lắng trong đầu.
Anh xóc chùm chìa khóa leng keng trong túi áo, vẫy tay chào nhân viên ở bàn tiếp tân rồi đi thang máy lên tầng ba. Chiếc xe đẩy của nhân viên phục vụ phòng để chình ình ngay phía cuối hành lang, không có ai trông nom cả. Anh và Kayla ở hai phòng liền nhau. Khi đi qua phòng cô, anh nuốt khan. Ian và điệp viên từ Denver đã quyết định không công bố về cái chết của cô, điều này công ty du lịch Núi Rocky cũng không phản đối. Các du khách trong đoàn của Meg hôm đó có lẽ đã truyền tai nhau câu chuyện ra khắp thị trấn, nhưng chưa có ai chính thức xác nhận thông tin đó cả.
Ian rút tấm thẻ từ khỏi túi rồi nhét nó vào khe. Lúc đèn bật xanh, anh đẩy cửa ra rồi bật công tắc lên. Mũi anh phồng lên khi thấy mùi thuốc lá. Rõ ràng Ian đã đặt một phòng không hút thuốc, vì cả bố lẫn mẹ đều là tay nghiền hút nặng, nên mỗi lần ngửi thấy mùi này, anh chỉ thấy buồn nôn.
Anh nhìn khắp căn phòng, thấy một ngăn kéo tủ đã bị kéo ra, gối vứt vung vãi, chồng tạp chí của khách sạn trải ra khắp mặt tủ kê tường. Một cơn ớn lạnh xộc đến, khiến Ian vội vã tóm lấy khẩu súng.
Anh từ từ bước tới, dùng mũi giày đẩy cửa phòng tắm. Nó tắc lại. Tim đập thình thịch, anh nhòm qua khe cửa.
Rõ ràng người nằm trên sàn nhà không phải do Ian bỏ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.