Sắc trời âm trầm, mây đen cuồn cuộn lại không thấy nước mưa rơi xuống.
Bên ngoài biệt thự chật ních xe cộ, fan và phóng viên truyền thông cùng đến phúng viếng.
Không chút ồn ào, mọi người đều vô cùng an tĩnh.
Bách Cẩm Ngôn ra mắt từ thời niên thiếu, tính cách chính trực, nhân khí đỉnh cao, bây giờ lại ngoài ý muốn qua đời vì tai nạn xe cộ, người đến phúng viếng lấp đầy toàn bộ đường phố.
Trước cửa sổ hành lang tầng hai.
Ánh đèn ảm đạm hắt lên thân ảnh thon dài của thanh niên, nửa khuôn mặt tinh xảo biến mất dưới bóng tối sau bức màn.
Đôi tay bên người gắt gao nắm chặt, Kiều Hoài Dao hơi rũ mắt, nghe được tiếng bước chân, cậu từ cảm xúc mờ mịt đình trệ tỉnh lại, xoay người chào: "Dì mạnh."
Mạnh Tranh gật đầu, "Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, dì thật sự không còn tinh lực để xử lý nữa, may mà có con giúp."
Bà tiến lên, đưa chìa khoá cho Kiều Hoài Dao, nói: "Việc xử lý di vật đành phải phiền con rồi."
Kiều Hoài Dao thấy sắc mặt bà tái nhợt xen lẫn mệt mỏi, không khỏi nhăn mày: " Dì Mạnh, dì phải chú ý thân thể......"
"Dì không sao." Mạnh Tranh cong cong khoé miệng, lại không thể cười được, "Dì đi xuống trước, ở dưới nhiều người như vậy, dì rời đi lâu cũng không tốt."
Kiều Hoài Dao còn muốn nói gì đó, nhưng Mạnh Tranh không đợi cậu mở miệng đã xoay người rời đi.
Cắm chìa khoá vào cửa, thong thả vặn tay nắm cửa, từ khi biết tin Bách Cẩm Ngôn qua đời đến bây giờ khi đã tham gia lễ tang của hắn, Kiều Hoài Dao vẫn chưa hồi phục lại tinh thần được, cũng không biết như thế nào mà mơ hồ đáp ứng dì Mạnh.
Khi cậu thật sự muốn mở cánh cửa này ra, đi vào phòng ngủ của Bách Cẩm Ngôn, lại có chút chần chờ.
Trầm mặc một lát, Kiều Hoài Dao nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi dứt khoát đẩy cửa phòng ngủ.
Ở bước ngoặt hành lang, Mạnh Tranh ngẩng đầu nhìn thanh niên đi vào phòng, đáy mắt khé lay chuyển, không khỏi than nhẹ một hơi, giơ tay lau nước mắt rồi chậm rãi đi xuống.
Kiều Hoài Dao đi vào phòng ngủ, tiện tay đặt chìa khoá bên cạnh cái hộp nhỏ bện bằng dây mây.
Khoảnh khắc nhìn thấy khung ảnh bên cạnh hộp nhỏ, đầu ngón tay Kiều Hoài Dao khẽ dật.
Đó là ảnh cậu cùng Bách Cẩm Ngôn chụp chung hồi học cao trung.
Nhìn hình ảnh hai người kề vai sát cánh, Kiều Hoài Dao khoé miệng hơi động, đáy lòng nổi lên vài phần hoài niệm.
Cậu và Bách Cẩm Ngôn là hàng xóm đối diện nhau, bởi vì nhà gần, tuổi tác lại không cách biệt lắm, nên cả hai thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi, quan hệ thân mật khăng khít.
Từ khi học tiểu học, đều là đàn anh và đàn em cùng trường.
Kết quả sau khi thi đại học, Bách Cẩm Ngôn đột nhiên bắt đầu xa cách cậu, mà không có lý do.
Kiều Hoài Dao vài lần tìm hắn dò hỏi đều không có kết quả, đúng lúc nhận được thông báo trúng tuyển từ một trường đại học danh tiếng, thành tích của cậu tốt, chưa đến thời gian điền nguyện vọng đã có người từ phòng tuyển sinh của trường đến tìm.
Ban đầu hai trường cậu thích đều có trình độ tương đương, Kiều Hoài Dao có chút khó lựa chọn, nhưng vì sự việc của Bạch Cẩm Ngôn, cậu dưới cơn giận dữ đã chọn trường ở xa nhất, sau khi chuẩn bị tốt hành lý, kéo đen danh bạ đối phương thì lên máy bay rời đi.
Mấy ngày trước Kiều Hoài Dao nhận được cuộc gọi từ số lạ, đầu kia điện thoại chỉ vỏn vẹn một câu xin lỗi.
Thanh âm suy yếu vô lực, cậu lại vẫn có thể nghe ra đối phương là ai, Bách Cẩm Ngôn nói rất gian nan, mấy chữ ngắn ngủi nhưng giữa chừng phải tạm dừng một lát.
Kiều Hoài Dao cảm thấy không đúng, muốn truy hỏi thì Bách Cẩm Ngôn đã ngắt điện thoại, gọi qua mấy lần đều không ai bắt máy.
Mấy tiếng sau, khi thấy tin tức tai nạn xe cộ trên TV, trước mắt Kiều Hoài Dao tối sầm.
Mua vé máy bay, lên máy bay, đến dự lễ tang Bách Cẩm Ngôn, Kiều Hoài Dao vẫn chưa dám tin, vẫn không thể lấy lại tinh thần từ sự mờ mịt sâu bên trong.
Cậu cho rằng mình chỉ đang giận dỗi với Bách Cẩm Ngôn, không ngờ rằng trận cãi nhau trước khi rời đi lại trở thành lần cuối cùng cậu cùng Bách Cẩm Ngôn đối mặt.
Sớm biết rằng bọn họ không còn cơ hội gặp lại nữa, Kiều Hoài Dao nghĩ, thì cậu đã đem những lời cất giấu trong lòng nói hết cho hắn.
Chẳng sợ sẽ khiến cho quan hệ giữa hai người càng thêm xấu hổ.
Kiều Hoài Dao cắn chặt khớp hàm, úp khung ảnh xuống, lừa mình dối người không nhìn tấm ảnh bên trong.
Trên mặt đất có mấy thùng giấy, một cái đựng mấy quyển sách, còn lại đều trống không, Kiều Hoài Dao vớ lấy cái thùng rỗng, bao bọc khung ảnh cẩn thận rồi để vào.
Cậu tiêu hao thêm chút công phu, dọn dẹp đồ vật trang trí trên bàn, bọc kín những đồ vật dễ vỡ, xếp gọn gàng vào thùng,
Dán kín thùng giấy, cậu chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy một tiếng "phanh" phía sau.
Dường như là có thứ gì rơi trên mặt đất, phát ra tiếng trầm đục.
Kiều Hoài Dao quay đầu lại nhìn, là quyển sách đầu tiên trên kệ rơi xuống.
Cùng lúc đó, mấy quyển sách bên cạnh cũng liên tiếp rơi xuống.
Kiều Hoài Dao nhăn mày, phát hiện giá sách tầng đó bị lệch, quyển sách ở phía trước rơi xuống thì những quyển đằng sau cũng rơi theo.
Những quyển sách tán loạn chất đống trên mặt đất.
Cậu khẽ thở dài, ngồi xổm bên cạnh chồng sách, đang muốn nhặt lên thì chợt sửng sốt khi thấy nội dung bên trong một quyển sách.
Đồng tử Kiều Hoài Dao co rút lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm quyển sách kia.
Trên hai trang giấy đơn là ba chữ "Kiều Hoài Dao" chiếm cứ hoàn toàn.
Đây......?
Trong lòng Kiều Hoài Dao căng thẳng, run rẩy cầm lấy quyển sách, mới phát hiện đây là một quyển nhật ký.
Cạnh bìa cuốn sổ có chút mài mòn, như thể dấu vết lưu lại do chủ nhân thường xuyên mở ra.
Mở nhật ký ra, nội dung bên trong chỉ có ít ỏi vài câu, còn lại đều là tên của cậu.
Lòng bàn tay cọ qua từng nét chữ sắc bén, Kiều Hoài Dao không cầm nổi đỏ mắt.
Từng trang từng trang đều là ba chữ "Kiều Hoài Dao".
Kiều Hoài Dao dựa lưng ngồi bên tường, cầm trong tay quyển nhật ký, lật qua từng tờ một.
Mãi cho đến khi không còn tên cậu, trên tờ giấy trắng tinh chỉ có dòng chữ viết ở chính giữa.
Là ngày cậu đi nhập học.
Bút tích qua loa, kết thúc bằng một nét bút cường ngạnh cắt ngang trang giấy.
Nhìn đến chỗ này, Kiều Hoài Dao run trong lòng, chua xót và ủy khuất nháy mắt phóng đại đến vô hạn.
Nước mắt không kiềm được mà từng giọt rơi lên trang nhật ký, cậu nhắm mắt lại, tùy ý để nước mắt chảy xuống, miệng mím chặt, không hề phát ra âm thanh, lau sạch vệt nước mắt trên trang giấy, cậu khép lại cuốn nhật ký.
Kiều Hoài Dao nghĩ không ra đây là vì cái gì!
Xa cách không phải không có nguyên do, chỉ là Bách Cẩm Ngôn không nói cho cậu.
Cậu lúc trước cho rằng Bách Cẩm Ngôn thật sự muốn cùng mình phân rõ giới hạn, vài lần tìm Bách Cẩm Ngôn cũng chưa thể hỏi rõ ràng nguyên do.
Vốn tưởng rằng chỉ là giận dỗi nhất thời, chờ đến khi bình tĩnh lại thì mọi thứ đều sẽ ổn, nhưng kết quả hiện tại lại là......
Sớm biết mọi việc sẽ như bây giờ, thời điểm cãi nhau khi ấy, cậu nên giữ lấy Bách Cẩm Ngôn, hỏi ra hết thảy.
Kiều Hoài Dao dựa sát tường, ngẩng đầu lên, gắt gao ôm cuốn nhật ký trong lồng ngực, đầu ngón tay ấn lên sổ nhật ký dần trắng bệch.
Cậu nhắm chặt mắt, ngực không ngừng phập phồng, nước mắt chảy ướt cổ áo.
Trái tim phảng phất bị một bàn tay vô hình siết chặt, âm thanh bên ngoài không biết đã ngừng từ lúc nào, ánh nắng bên cửa sổ dần tắt đi.
Màn đêm buông xuống căn phòng, bóng tối vô tận bóp chặt cổ, khiến con người khó có thể hô hấp.
Kiều Hoài Dao ôm sổ nhật ký cuộn tròn trong góc, ánh trăng lạnh băng của đêm khuya như sương trút xuống căn phòng.
Cậu nhăn mày, đôi mắt khô khốc chỉ động chút đã đau đớn không thôi, giờ phút này ánh trăng lại chói mắt quá mức, cậu gian nan nheo mắt, cúi đầu vùi mặt vào gối, hoàn toàn mất đi ý thức.
- --
"Bạn học? Bạn học!"
Mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, học tỷ nghênh đón tân sinh viên phất phất tay, hoài nghi hỏi: "Bạn học, bạn học Kiều Hoài Dao? Em có đang nghe không?"
Học tỷ chỉ vào danh sách trên bàn, "Ký tên xác nhận nhập học vào đây, liền có thể đi nhận phòng ký túc xá."
Dưới ánh mặt trời, nam sinh đứng ngoài ô che nắng chậm rãi ngước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ có chút mờ mịt, trong đôi mắt đào hoa xuất hiện chút chần chờ.
Đây là.... như thế nào?
Không phải cậu đang thu thập di vật của Bách Cẩm Ngôn ở phòng của hắn sao?
Sao lại ở đây rồi?
Cầm lấy danh sách, thoáng nhìn ngày tháng ghi ở góc giấy, đồng tử Kiều Hoài Dao chợt co lại, đây....?
Nơi báo danh của Thanh đại?
Trong đầu Kiều Hoài Dao bây giờ là một mảnh hỗn loạn, xung quanh ồn ào khiến đại não vốn đang mơ hồ càng thêm đình trệ.
Gắt gao nắm chặt danh sách, trang giấy trong lòng bàn tay đã nổi lên nếp uốn.
Thấy cậu hồi lâu chưa động, học tỷ hỏi: "Bạn học, có vấn đề gì sao?"
Nghe được âm thanh của học tỷ, Kiều Hoài Dao hoàn hồn, tự làm mình bình tĩnh, cậu chớp nhẹ mắt, bất động thanh sắc dấu nét mất tự nhiên trên mặt, cong cong khóe miệng, nói: "Không sao, chỉ là em đột nhiên nhớ ra trong nhà có chút việc, xin lỗi."
Đoạn, Kiều Hoài Dao buông danh sách trong tay ra, nhanh chóng ký tên, sau đó kéo rương hành lý rời đi.
"Này! Bạn học!" Học tỷ ngây người, chỉ thấy bóng dáng vội vàng, cô vội gọi theo: "Có chuyện gì thì cũng đừng gấp, em còn chưa chọn phòng ký túc xá đâu!"
Kiều Hoài Dao bước chân không hề chậm lại, đầu cũng không quay vẫy vẫy tay nói: "Đều nghe trường học sắp xếp."
—
Nhìn Thanh đại người đến người đi, cùng với dòng xe cộ tấp nập, cảm giác giấc mộng chân thật không muốn tỉnh lại tức khắc bị phá vỡ.
Kiều Hoài Dao không kìm được thở phào một hơi, cậu thật sự đã trở lại.
Về tới ngày nhập học kia.
Thời gian này, Bách Cẩm Ngôn hẳn là vẫn đang ở nhà.
Kiều Hoài Dao bước chân vội vã, đi ra cổng lớn của trường, cầm điện thoại di động trên tay, nóng vội mở ra ứng dụng liên lạc, cậu bức thiết muốn liên hệ với Bách Cẩm Ngôn.
Nhưng khi tìm kiếm danh bạ, đầu ngón tay không khỏi khựng lại, cậ đã xóa hết phương thức liên lạc của Bách Cẩm Ngôn.
......
Không thể liên hệ, Kiều Hoài Dao đơn giản tắt ứng dụng liên lạc, bàn tay nhanh chóng xẹt qua, mở bàn phím, không chút do dự gõ xuống dãy số mình đã thuộc làu làu.
Nhưng mà sau khi gọi qua, lại là một loạt tiếng "tút tút".
Đổi số?
Kiều Hoài Dao trong lòng nghi ngờ, không tin tà kiểm tra số điện thoại, gọi một lần nữa.
Kết quả vẫn vậy.
Kiều Hoài Dao đứng ở bên đường, nhìn thấy xe taxi đi tới, vẫy tay.
Lên xe, Kiều Hoài Dao nói: "Bác tài, tới sân bay."
~~~~~
Editor: sike
Ai rồi cũng phải đào hố thôi:P