Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 33: Một tia nước bọt trượt xuống khỏi khóe miệng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lune
Ân Mạc Thù nhíu mày, nói với Cố Cẩm Miên: "Đừng ở gần Viên Mạn Lệ quá."
Cố Cẩm Miên gật đầu: "Em biết rồi."
Viên Mạn Lệ trong nguyên tác không có con, sau khi đứa con của bồ nhí được đưa về nhà mà bà ta vẫn còn ngồi vững ở vị trí Ân phu nhân lâu như vậy, xem ra cũng có thủ đoạn.
Kỳ lạ cỡ nào chứ, trong lòng bà ta càng đau khổ, càng hận Ân Mạc Thù bao nhiêu thì vẻ ngoài lại càng xinh đẹp lộng lẫy bấy nhiêu, không để ai nhìn ra chút khổ sở nào của bản thân. 
Cố Cẩm Miên diễn kịch cả tối, trong lòng tự nhủ cuối cùng cũng được về nghỉ ngơi rồi.
Viên Mạn Lệ đi tới nói: "Về cả đây rồi, sao có thể ở ngoài được, để người ngoài không hiểu rõ biết được sẽ nói gì chứ, hôm nay ở lại đi."
Ông cụ nhà họ Ân năm nay đã hơn 80 tuổi, bà cụ đã qua đời mấy năm trước. Viên Mạn Lệ là con dâu trưởng cũng được coi như bà chủ quản lý nhà này, hơn nữa còn là bề trên của bọn họ.
Bình thường nếu bà đã nói như thế rồi thì họ cũng nên ở lại.
Mấy người khác đứng bên cạnh nhìn, hy vọng Cố Cẩm Miên ở lại, thế thì bọn họ mới có cơ hội cho cậu thấy Ân Mạc Thù ác cỡ nào. 
"Không được đâu ạ." Cố Cẩm Miên nói.
"..."
"Sao thế?" Viên Mạn Lệ hỏi.
Cố Cẩm Miên mở to mắt, nhìn bà ta đầy nghi ngờ, vẻ mặt sao đến chuyện này mà dì cũng không biết vậy: "Chúng cháu đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, lúc nào cũng muốn trải qua thế giới của hai người, ngay cả mẹ cháu cũng tìm mọi cách để tạo không gian riêng tư cho bọn cháu đó."
Viên Mạn Lệ: "..."
Sắc mặt của bà ta khó coi thật sự.
Không biết Cố Cẩm Miên vô tình hay cố ý mà nói một câu lại chọc trúng hai chỗ đau của bà ta.
Bà ta không hiểu tâm lý muốn dính nhau của mấy người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Bà ta quả thật không hiểu vì bà ta không có giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt đó, nhưng chồng bà ta lại có.
Thi Nghi muốn tạo không gian riêng tư cho bọn họ ở cùng nhau, còn bà thì sao, bảo bọn họ ở trong nhà.
Viên Mạn Lệ vừa nhịn vừa nhẫn, khôi phục lại dáng vẻ lúc thường: "Vậy dù sao cũng đều về nhà, ít nhất cũng phải ăn tối rồi mới đi chứ."
Chuyện này vẫn có thể. 
Nếu không cũng hơi quá.
Cố Cẩm Miên "miễn cưỡng" nói: "Vậy cũng được, vốn chúng cháu còn muốn ăn tối trong ánh nến cơ."
"..."
Chuẩn bị bữa tối cần có thời gian, sau khi khách khứa ra về, từng người bọn họ tụ lại một chỗ nghỉ ngơi và nói chuyện. 
Ân Mạc Thù bị ông cụ gọi vào phòng đọc sách, nhà họ Ân đương nhiên không thể để Cố Cẩm Miên lẻ loi một mình, cho nên mấy người vai dưới tầm tuổi Cố Cẩm Miên đến nói chuyện với cậu.
"Cậu Cố đi cùng nhóm bọn tôi ra ngoài dạo một vòng không?"
"Đúng, bên ngoài rộng lắm, chắc cậu chưa đi dạo hết phải không?"
Cố Cẩm Miên: "Ý cậu là khu rừng nhỏ kia à?"
"..."
Cuối cùng Cố Cẩm Miên vẫn đi dạo cùng bọn họ.
Cậu muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nhà họ Ân rất rộng, tính ra thì nhà họ Ân làm giàu còn trước cả nhà họ Cố, là một dòng họ vô cùng cổ xưa, trong nhà giống hệt lâm viên, đình hay lầu các đều có, hồ nước cũng không ít.
(*) Đình

(*) Lầu các
Bọn họ dạo bước chậm rãi trên một con đường, đến cạnh bờ hồ, nhìn thấy một y tá đang đẩy một người ngồi trên xe lăn.
Mấy người đi thẳng qua đó, đi được vài bước mới phát hiện Cố Cẩm Miên không đi theo.
Chẳng lẽ giờ lại nói mấy lời như "Cậu qua đây" chắc.
Người này sao lại không hành xử theo lẽ thường chứ.
Mấy người bọn họ lai quay về bên cạnh Cố Cẩm Miên.
"Đó là Ân Thiên Khánh, là con trai út của bác cả tôi, hầy, đáng thương thật đấy." Có người nói một cách khô khan.
Cố Cẩm Miên tỏ vẻ coi thường: "Con trai út nhà bác cả? Dì Viên đâu từng sinh con, đó chắc là con riêng chứ gì."
"..."
Cố Cẩm Miên nói: "Nhà họ Ân cũng được coi là danh gia vọng tộc của thành phố B, đáng lẽ phải rất chú trọng gia phong mới đúng, không những không coi thường người thứ ba lại còn đưa con riêng về nhà để nuôi."
"Ôi giời." Cố Cẩm Miên thất vọng thở dài.
"..."
"Mấy người lại còn đồng tình với cậu ta?" Cố Cẩm Miên kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.
"Không phải, ý tôi không phải thế, tôi chỉ muốn nói là lúc trước cậu ta rất khỏe mạnh, nhưng sau một lần đi tham gia trại hè cùng Ân Mạc Thù về thì bị như vậy."
Cố Cẩm Miên: "Lạ vậy, Ân Mạc Thù vẫn ổn mà chân của cậu ta lại xảy ra chuyện á?"
"Đúng đó!" Có người thấy Cố Cẩm Miên cuối cùng cũng giống người bình thường, vội nói: "Sao anh ấy lại thành ra thế này chứ."
Cố Cẩm Miên như bọn họ mong muốn, trầm ngâm hồi lâu rồi gật đầu: "Bởi vậy mới nói, đừng bao giờ làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, nếu không sẽ gặp báo ứng đó, không ứng lên người mình thì cũng lên người con mình."
"..."
Cố Cẩm Miên cười nhìn bọn họ: "Mấy người nói đúng không?"
Nụ cười của cậu khác hẳn ban nãy, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp kia dần tụ chút tia lạnh sắc nhọn.
Nói tới đây, sao Cố Cẩm Miên không nhìn thấu được mục đích của bọn họ.
Họ đang muốn để cậu thấy Ân Mạc Thù đáng sợ cỡ nào, muốn phá hỏng "tình cảm" của cậu với Ân Mạc Thù.
Sao lại có gia đình như thế.
Lúc người nhà họ Cố nghĩ cậu và Ân Mạc Thù đang yêu nhau, biết rõ cậu thích Ân Mạc Thù, bọn họ đều sôi nổi hỗ trợ, chỉ sợ cậu và hắn không thể hạnh phúc bên nhau.
Mà người nhà họ Ân chỉ muốn chia rẽ.
Rõ ràng bọn họ đều thấy cậu và hắn "yêu nhau" cỡ nào, Ân Mạc Thù với cậu hạnh phúc ra sao, thế mà vẫn muốn tìm cách để khiến cậu rời khỏi Ân Mạc Thù.
Muốn phá hủy hạnh phúc của hắn.
Cả nhà đều tràn ngập ác ý với Ân Mạc Thù.
Là người nhà đó nha.
"Có phải các anh còn muốn nói với tôi, lúc Ân Mạc Thù đi học từng đánh nhau biết bao nhiêu lần, thậm chí còn bị ghi lại, suýt chút nữa đã bị đuổi học phải không?"
Mấy người bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, ấp úng không nói được câu nào.
Nhất là Ân Thành Chí từng bị cậu đánh, vết thương cũ trên người gã lại bắt đầu đau âm ỉ.
Ân Thành Chí chỉ muốn tát cho mình một cái, sao gã lại quên Cố Cẩm Miên cũng thâm độc thế nào chứ.
Cậu cũng đâu phải dạng người ngây thơ ngọt ngào, cũng không phải loại cậu ấm yêu vào là mất não, sao có thể không nhìn ra mục đích của bọn họ được.
Những người khác đều bị đánh lừa bởi khuôn mặt thiên thần của cậu.
Cố Cẩm Miên đột nhiên cười thẹn thùng: "Ân Mạc Thù lúc đánh nhau chắc đẹp trai lắm nhỉ."
Ân Thành Chí: "..."
Vâng, cậu hẳn là sẽ thích lắm, dẫu sao cậu đánh người cũng đâu kém, tình thú sau cánh cửa của mấy người là đánh nhau hả!
Lúc Ân Mạc Thù ra khỏi phòng đọc sách không thấy Cố Cẩm Miên đâu.
Người nhà họ Ân thường ngày ít khi ăn cơm cùng nhau, dù thế phòng ăn cũng rất rộng rãi, bốn phía đều hướng ra vườn.
Nơi Ân Mạc Thù ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy con đường nhỏ dẫn đến phòng ăn trong hoa viên, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, chưa đầy một lát lại đứng dậy, ánh mắt nhìn xa xăm vào hoa viên bên ngoài.
Viên Mạn Lệ nhìn bóng lưng của hắn mỉm cười.
Hắn căng thẳng.
Ân Mạc Thù rất thích, hoặc ít nhất cũng cực kỳ quan tâm và lo lắng cho Cố Cẩm Miên.
Dường như chú ý đến tầm mắt của bà ta, Ân Mạc Thù quay đầu nhìn thẳng về phía Viên Mạn Lệ.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu tím cùng quần thường xám màu, áo sơ mi rất phù hợp với sắc thái của thương hiệu cao cấp hàng đầu mà hắn mới nhận làm người phát ngôn, kiểu dáng đơn giản, đường may sắc bén. Họa tiết sương khói không rực rỡ nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lùng bí ẩn khiến người ta không thể dời mắt.
Hòa với khí chất hiện giờ của hắn làm một. 
Khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng thẳng tắp, chợt nở nụ cười.
Viên Mạn Lệ đột nhiên không hiểu nổi hắn.
Đúng lúc này, mấy người kia ra ngoài đã quay lại.
Cố Cẩm Miên xị mặt bước vào, một câu cũng không nói.
Viên Mạn Lệ thoáng cái mỉm cười: "Mọi người chuẩn bị vào ăn cơm thôi."
Cố Cẩm Miên rất có thể diện, ngay cả ông cụ ít khi xuất hiện cũng đến ăn cơm cùng cậu. 
Ngoại trừ ông cụ, còn có cha mẹ nuôi của Ân Mạc Thù, hai cha con Ân Thuận Lợi và Ân Thành Chí, ngoài ra còn có hai đứa cháu vai dưới và một đứa con riêng khác của Ân Thuận Xương.
Sau khi Cố Cẩm Miên ngồi xuống bên cạnh Ân Mạc Thù, cậu cứ cúi đầu mãi không nói lời nào, khác hẳn với bộ dáng líu lo ngọt ngào trên bàn tiệc ban nãy.
Ông cụ bối rối: "Làm sao vậy?"
Viên Mạn Lệ hiểu rõ, cười nói: "Không phải hai đứa đang cãi nhau đấy chứ? Mấy đứa còn trẻ như vậy, chuyện này cũng bình thường thôi mà."
Hai người vai dưới ngập ngừng muốn nói.
Ân Mạc Thù nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt thầm lướt một đường từ khóe mắt đến đuôi mày rồi tới giữa hàng mi dài. 
Nhìn thoáng qua Cố Cẩm Miên đang lặng im bên cạnh, hắn cụp mắt xuống, đang định nhìn qua chỗ khác.
Bỗng thấy Cố Cẩm Miên bỏ tôm đã bóc vỏ vào đĩa nhỏ rồi để trước mặt mình.
Mọi người trên bàn đều sững sờ.
Bọn họ tuy đang ăn nhưng nào có ai để ý đến đồ ăn, bọn họ chỉ thấy Cố Cẩm Miên rầu rĩ không vui xử lý đồ ăn, ai mà ngờ cậu ấm được nuông chiều từ bé kia lại tự tay bóc tôm cho Ân Mạc Thù chứ.
Cậu rầu rĩ lên tiếng: "Họ là gia đình của anh nhưng lại đi nói xấu anh với em, bọn họ không ai thích anh hết."
"Nhưng không sao, em thích anh mà."
Nụ cười trên mặt Viên Mạn Lệ sượng cứng.
Bà nhìn về phía Ân Thành Chí cùng hai đứa cháu, bọn họ ai nấy đều vùi đầu ăn cơm.
Viên Mạn Lệ suýt nữa bẻ gãy đôi đũa trong tay.
Yết hầu Ân Mạc Thù hơi cuộn xuống, hắn nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Miên đang ủ rũ cúi đầu, hắn biết cậu đang diễn song cũng biết những điều cậu nói không hoàn toàn là giả.
"Sao lại vậy được?" Ông cụ cười nói: "Bọn họ chỉ muốn cháu hiểu rõ Ân Mạc Thù hơn thôi, chính vì coi cháu là người một nhà nên mới nói chuyện không giấu giếm như thế."
Cố Cẩm Miên không trả lời ông, vẫn tiếp tục tự nói một mình.
"Sau này chúng mình không thèm gặp lại bọn họ nữa." Cố Cẩm Miên hết sức "ngây thơ" nói ra.
"Bọn họ đối xử không tốt với anh, cũng chẳng tôn trọng em chút nào." Cố Cẩm Miên trông càng buồn hơn.
"Sao lại thế được?" Ông cụ lại nói, lần này còn cuống lên.
"Lần đầu tiên em tới nhà họ Ân, bọn họ lại để em ngồi ăn cơm cùng với con riêng của người thứ ba, ngay cả cởi mở như thành phố S còn không như thế."
"Vậy có bình thường không? Bọn họ sẽ không bắt nạt em vì em ngốc đấy chứ. Đợi em về hỏi bà ngoại có văn hóa xem sao."
"..."
Ông bà ngoại của Cố Cẩm Miên, một người là cán bộ cao cấp đã về hưu, một người là nhà văn đương thời, Cố Tịch Quân là do bọn họ tự tay giáo dục, quả thực rất có văn hóa.
Lại đâu chỉ có mỗi văn hóa.
Ông cụ không ăn nổi nữa.
Ông cũng là người cổ hủ nghiêm túc ưa sĩ diện. Con trai cả và con dâu không có con, việc mang con riêng về nhà nuôi cũng có thể tha thứ được. Mấy năm nay, ông cũng dần quen rồi, giờ bị người ta chỉ thẳng ra như thế, nghĩ đến chuyện này sẽ truyền tới nhà họ Thi cùng những nơi như vậy, ông bỗng cảm giác tuổi thọ đáng thương của mình lại giảm đi mấy năm vậy.
"Đây là quy củ gì hả!" Ông cụ đập đũa xuống bàn: "Ai cho chúng nó ngồi vào bàn?"
"Ông già ta đây chỉ công nhận một mình Mạc Thù là cháu trai, mọi thứ của ta sau này cũng chỉ cho Mạc Thù, đừng để chúng xuất hiện trước mặt ta nữa!"
Cố Cẩm Miên đắc ý rời đi.
Còn người tiễn cậu thì u ám.
Trước khi lên xe, Cố Cẩm Miên còn quay đầu vẫy tay với bọn họ: "Mọi người về đi, đừng tiễn nữa. Đều là người trong nhà cả, không phải khách khí làm gì. Lần sau cháu lại đến."
Cậu cảm nhận rõ khói mù trên mặt đám người phía sau lại dày thêm một lớp.
"Sao cảm giác như bọn họ đang tiễn ôn thần vậy?" Cố Cẩm Miên lẩm bẩm.
Ân Mạc Thù khẽ cười.
Hai người vào trong xe, ngăn cách với nhà cao cửa rộng của nhà họ Ân.
Cố Cẩm Miên dựa lưng vào ghế thở ra: "Mệt thật đấy."
Mệt hơn nửa ngày, lúc này cậu ngồi xụi lơ trên ghế, áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, tóc thì rối, ngay cả ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.
Hình như rất mệt nhưng: "Thấy cậu diễn vui vẻ lắm mà."
Cố Cẩm Miên chớp mắt, đúng là diễn chẳng mất tí sức nào. Năm đó em họ cậu còn nói cậu có năng khiếu diễn kịch, bảo cậu nên vào giới giải trí. Khi ấy cậu còn khịt mũi coi thường, giờ đúng là không thể không tự luyến mà gật đầu tán thành.
Nhưng đúng là cảm thấy hơi mệt, giờ nhớ lại cánh cửa màu nâu đỏ của nhà họ Ân lại càng thấy mệt hơn.
Không phải mệt vì đóng kịch mà là cảm giác ngôi nhà đó mang lại quá nặng nề ngột ngạt, khiến cậu thấy mệt mỏi và khó thở vô cùng.
"Ở đó không tốt." Cố Cẩm Miên nói: "Sau này chúng mình ít về đó thôi."
Nói xong thấy Ân Mạc Thù mỉm cười nhìn mình, bấy giờ cậu mới phát giác lời vừa nói ra hơi sai sai.
Lời này của cậu đứng trên lập trường là bạn trai của Ân Mạc Thù nói mất rồi!
Mày lại còn coi là đi gặp cha mẹ chồng thật đấy à!
"Hầy." Cố Cẩm Miên mất tự nhiên, đưa tay lên sờ mặt: "Mệt quá, cười nhiều cứng hết cả mặt rồi."
"Tôi xoa bóp cho cậu nhé?" Ân Mạc Thù tự nhiên tiếp lời.
Xoa bóp?
Cố Cẩm Miên lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Xoa bóp thế nào?
Lúc cậu ngẩng đầu, đường nét mềm mại cùng những điểm nhỏ tinh tế đều hiển hiện trước mặt Ân Mạc Thù. Bọn họ ở rất gần nhau, thậm chí Ân Mạc Thù còn có thể nhìn rõ lông tơ mảnh được phủ thêm một lớp ánh sáng nhạt trên má cậu.
Động tác như thế, Ân Mạc Thù coi như cậu đồng ý.
Hắn vươn hai tay ra, ngón cái và ngón trỏ tay phải đỡ cằm Cố Cẩm Miên, ba ngón tay còn lại đặt ở sườn cổ, các ngón tay của bàn tay trái để lên trán câu, xoa bóp dần xuống dưới. 
Mặt Cố Cẩm Miên rất nhỏ, cằm cũng bé, nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay của Ân Mạc Thù.
Kỹ thuật của hắn rất điêu luyện, giống như mấy cô gái trên TV sau khi sử dụng mỹ phẩm chăm sóc da, mát xa từ trán xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, để dưỡng chất thẩm thấu từ trong ra ngoài. 
Gần đây Cố Cẩm Miên rất chịu khó tập thể dục, vài bộ phận trên người cũng đã có cơ bắp mỏng, nhưng trên mặt không luyện ra được, thịt hai bên má mềm mại, phập phòng theo từng chuyển động của ngón tay Ân Mạc Thù.
Cố Cẩm Miên ngơ ngác.
Nhưng khuôn mặt cậu dưới tay Ân Mạc Thù hiện giờ rất linh hoạt.
Những dây thần kinh trên gương mặt đờ đẫn đó như được ấn cho sống động trở lại, từng hạt phân tử nhiệt thúc đẩy các dây thần kinh, làn da bên ngoài ửng hồng giống như các mao mạch phía dưới đang dần tỏa nhiệt.
Cố Cẩm Miên ngơ ngác nhìn Ân Mạc Thù.
Ân Mạc Thù nhìn khuôn mặt cậu không chớp mắt, thỉnh thoảng lại nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cố Cẩm Miên để ý, lúc Ân Mạc Thù nhìn cậu hơi khác lạ, ánh nhìn chuyên chú sâu thẳm như thể cả thế giới trong mắt hắn chỉ có mình cậu.
Song lại vô cùng khắc chế.
Chỉ có đôi môi kia sẽ thỉnh thoảng hé ra chút xíu nhưng cũng mím lại ngay tức khắc.
Mát xa cho cậu giống như quy trình sau khi chăm sóc da, cũng sẽ dùng mỹ phẩm chăm sóc da trước đó, mà mỹ phẩm chăm sóc da lại có mùi thơm, những mùi thơm ấy cậu cũng đều ngửi thấy hết. 
Ngoài mùi của linh sam mà cậu ngửi thấy lúc đầu, trong không gian kín và ở khoảng cách gần thế này, cậu còn ngửi thấy mùi hoắc hương và hoa phong lữ trên người Ân Mạc Thù.
Cố Cẩm Miên bị bao phủ trong ánh mắt và hơi thở như thế, nhìn ánh đèn liên tục biến ảo trên gương mặt vô song của hắn, cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh tuyệt vời. 
Cố Cẩm Miên trong nguyên tác bị liệt mặt, Ân Mạc Thù hỏi: "Vẫn không thể làm ra biểu cảm rõ ràng ư?"
Hỏi xong hắn miết căng má Cố Cẩm Miên ra phía ngoài một chút, đúng lúc này Cố Cẩm Miên mở miệng nói: "Em..."
Một tia nước bọt trượt xuống khỏi khóe miệng. 
"..."
"..."
Đoàn làm phim chưa đi hết, bọn họ vẫn ở lại khách sạn, phòng cũng không thay đổi.
Bên trái phòng Cố Cẩm Miên là Đỗ Bạch An, bên phải là Bách Tâm Vũ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người trong phòng giống như vẫn luôn trực sẵn ở cửa lập tức mở ra.
Bách Tâm Vũ: "Home, đi gặp cha mẹ chồng thế nào rồi?"
"Gặp bà nội cậu!" Cố Cẩm Miền đóng sầm cửa lại.
Bách Tâm Vũ đơ ra nửa giây: "Thì đúng thế mà."
Đối mặt với cửa phòng đóng chặt, hai người xoay lại nhìn về phía Ân Mạc Thù.
Hắn đứng yên ở đó, trong mắt nhuốm đầy ý cười nhưng khóe miệng lại mím căng ra, như đang cố tình kìm lại sợ cười ra tiếng để người khác nghe được.
Ngón cái tay trái xoa nhẹ chỗ hổ khẩu bên tay phải, không biết đang xoa cái gì.
?
Kỳ lạ ghê.
Trong phòng, Cố Cẩm Miên ngã xuống sô pha như cá chết. Hai phút sau, hai chân đạp lung tung, đá bay hết gối ôm trên ghế xuống đất.
A a a a a a!
Sao lại chảy nước miếng!
Sao lại chảy nước miếng xuống tay Ân Mạc Thù chứ!
Cố Cẩm Miên xấu hổ muốn chết nhảy dựng lên như con cá chép, bắt đầu tìm kiếm lý do chảy nước miếng khắp nơi trên mạng.
Tìm đến tìm đi cũng chỉ có ba nguyên nhân chủ yếu: Thèm, chua, bệnh.
【Hóa ra má chua lại chảy nước miếng.】
Rất nhiều người gửi dấu chấm hỏi cho bài đăng khó hiểu của cậu giống như Bách Tâm Vũ. 
Bách Tâm Vũ còn bình luận: "Là thế nào cơ? Sao má lại chua được?"
Lưu Manh Manh: "Ờ hớ?"
Đạo diễn Lâm thật thà bình luận: "Là miệng chua chứ đâu phải má chua!"
Cố Cẩm Miên chăm chú nhìn vòng bạn bè, mày nhíu càng chặt.
Cuối cùng, Ân Mạc Thù bình luận.
Ân Mạc Thù: "."
Cố Cẩm Miên: "..."
A a a rốt cuộc là cậu đang làm gì?
Cố Cẩm Miên xóa bài đăng ngay trong đêm, cũng quyết định cả ngày mai sẽ không ra khỏi cửa.
Dự kiến ​​ban đầu là họ sẽ nghỉ hai ngày ở thành phố B rồi sau đó trở lại thành phố S để làm công việc khác. 
Ngày hôm nay, Cố Cẩm Miên không ra ngoài thật, ngay cả cơm trưa cũng gọi vào phòng ăn. 
Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An quay sang nhìn nhau.
"Gì thế? Không sao đấy chứ?"
Ân Mạc Thù nói: "Không sao, ngày mai chắc sẽ tự xuất hiện thôi, mấy cậu ra ngoài đi dạo đi." 
Ban đầu cậu ta còn muốn rủ Cố Cẩm Miên, bốn người họ cùng đi dạo quanh thành phố B như lúc ở trường trung học Thu Dương.
Cố Cẩm Miên không ra, cậu ta vô thức cảm thấy Ân Mạc Thù sẽ không đi cùng bọn họ, vì thế cậu ta đi chơi với mình Đỗ Bạch An.
Cố Cẩm Miên vốn định ở trong phòng cả ngày nay, mai thì ra ngoài, nhưng buổi tối cậu lại nhận được một cuộc gọi.
Cố Cẩm Miên thấy Ân Thành Chí đang đứng trước cửa một câu lạc bộ đối kháng ở thành phố B.
Ân Thành Chí hôm nay lại bị cha gã đánh, gã nổi điên nói muốn đánh nhau với Cố Cẩm Miên một trận đàng hoàng. 
Cố Cẩm Miên nghi ngờ gã có ý đồ khác, nhưng cậu không tin Ân Thành Chí lại ngang nhiên dám gọi điện thoại hẹn mình bằng số của gã. Mà đúng thì thế nào, dù sao trong lòng cậu cũng đang ngổn ngang một loạt cảm xúc khó hiểu cần phải trút ra ngoài. Vì thế, sau khi nhắn địa chỉ cho anh hai cậu cùng quản gia xong, cậu dẫn theo vệ sĩ đến chỗ hẹn. 
"Cậu đừng đăng kiểu bài đó lên vòng bạn bè nữa." Ân Thành Chí vừa thấy cậu đã khiêu khích.
So với khi còn ở trong nhà họ Ân, sắc mặt gã hiện giờ đã thay đổi hoàn toàn.  
"Anh cũng có thể đăng mà, chỉ cần đội cái nồi này lên cho người kia là được." Cố Cẩm Miên cười nói.
Bỗng chốc làm Ân Thành Chí nhớ đến cảnh hàng trăm người trong vòng bạn bè cười nhạo gã. 
Gã nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hết sức để kìm chế cơn giận rồi dẫn Cố Cẩm Miên vào.
Tính bảo mật trong quy chế hội viên của câu lạc bộ đối kháng này rất nghiêm ngặt, nếu không có Ân Thành Chí thì Cố Cẩm Miên chưa chắc đã thuận lợi vào được.
Bước vào bên trong, Cố Cẩm Miên mới phát hiện câu lạc bộ này không hề đơn giản. Nó có một khu vực cực kỳ tàn bạo rất dễ bị thương, không hạn chế cách đấu và không có đồ bảo hộ.
Ân Thành Chí dẫn cậu đi về phía trước, vừa lúc bọn họ đi qua khu vực kia, đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên.
Ân Thành Chí dường như bị thu hút, dừng lại chuyển hướng bước qua bên đó, Cố Cẩm Miên cũng đi theo.
Hội viên trong câu lạc bộ không nhiều lắm, không đến nỗi đông kín người che khuất tầm mắt, cho nên Cố Cẩm Miên có thể nhìn rõ tình hình bên trong từ khoảng cách này.
Cậu vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người.
Câu lạc bộ có thể muốn làm nổi bật sự hoang dã nguyên thủy, các bức tường thấp bằng đất kiên cố bao tròn xung quanh, bên trong dùng để thi đấu, khán giả có thể đứng quan sát bên ngoài ở cự ly gần. 
Bên trong có một thanh niên đeo khẩu trang to màu đen, ngoài đôi găng tay mỏng ra thì không đeo bất kỳ đồ bảo hộ nào hết.
Hắn nhanh chóng vặn người, đầu gối phải nâng lên, giậm mạnh xuống đất lấy đà, đẩy chân trái lao lên phía trước, đá mạnh một cái vào cổ Quý Minh ở đối diện.
Những múi cơ bụng săn chắc thấp thoáng dưới áo sơ mi màu đen, từng nếp uốn đều tràn ngập sức mạnh, có thể tưởng tượng được một đá kia mạnh cỡ nào.
Cố Cẩm Miên đã học qua cách đánh cũng biết.
Cú đá xoáy này là sự kết hợp giữa lực xoay tròn bởi trọng lượng cơ thể xoay và lực xoay hông, có thể gây ra tổn thương vĩnh viễn ở bất kỳ nơi nào trên cơ thể con người.
Một loạt tiếng reo hò âm ĩ vang bên ngoài bức tường.
Quý Minh ngã xuống đất co rúm người lại.
Người kia bước đến xách Quý Minh lên, trong đôi mắt thụy phượng mà Cố Cẩm Miên quen thuộc ấy chứa đầy ý cười tàn nhẫn điên cuồng vô cùng xa lạ.
Đồng tử của Cố Cẩm Miên hơi co lại, khiếp sợ lẫn hoang mang há hốc mồm.
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Cẩm Miên: Người đàn ông này còn chưa kết hôn mà vừa gặp cha mẹ xong đã hiện nguyên hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.