Khi Em Gọi Tên Anh

Chương 7:




Lane đang đợi Wyatt và Glory khi họ tấp vào lề đường và đậu xe trước cửa đồn cảnh sát.
“Anh đã nhận được tin nhắn của cậu,” anh nói. “Chuyện gì vậy?”
“Sau khi anh đi, Glory muốn chở ít vật liệu ra bãi rác. Khi chúng em ở đó, cô ấy đã có một… ừm, cô ấy đã thấy…”
Glory thở dài. Ngay cả Wyatt, người đã khẳng định tin tưởng cô, vẫn gặp rắc rối trong việc sắp đặt từ ngữ miêu tả những điều mà cô thấy hoàn toàn tự nhiên.
“Bà em luôn gọi chúng là những ảo ảnh,” cô nói.
Lane có vẻ giận dỗi. “Nghe này, Glory, cô đã khiến tôi tin tưởng và đó không phải một việc dễ dàng. Vậy cô đã trông thấy điều gì?”
“Xác một người phụ nữ bị quăng xuống hố rác.”
“Ôi, quỷ tha ma bắt,” Lane lẩm bẩm và suy tính đủ cách thuyết phục để được phép hành động chỉ dựa vào một lời tiên tri. “Sẽ không dễ dàng đâu.”
Sau khi họ vào trong, anh biết mình đã đúng. Cảnh sát trưởng phun trào tức giận khi Glory bắt đầu giải thích. Viên cảnh sát dưới quyền lẻn khỏi phòng làm việc, trốn ra ngoài tầm nhìn phía bên kia cánh cửa.
“Cô đã nhìn thấy gì cơ?” Coway hét lên, rướn người trên ghế và đi vòng qua bàn làm việc đến chỗ Glory đang đứng. “Và tôi tin là cô đã nhìn thấy vụ việc này trong đầu mình, phải không?”
Wyatt trừng mắt, chen vào giữa họ. “Không cần phải hét lên thế,” anh nói.
Một mạch máu phình ra gần mắt trái Coway, và gương mặt ông ta đỏ lên từng phút. “Để tôi nói lại xem đúng không nhé. Cô đã bộc lộ năng lực thấu thị, trong thời gian đó cô trông thấy một người đàn ông vứt xác một phụ nữ xuống hố rác. Ồ! Và cô ta mặc đồ trắng, phải không?”
Dạ dày Glory cuộn lên. Cô muốn quay người và đi ra khỏi đây, quên việc mình đã trông thấy. “Đúng vậy, tôi đã nói với ông, tôi thấy cô…”
Conway cắt ngang. “Cô có thể giải thích tại sao người đàn ông điều khiển xe ủi đất không trông thấy cô ta… hay tại sao mười hai người làm việc với ba xe tải chở rác khác nhau trên hai lịch trình khác nhau không trông thấy cô ta khi họ đổ rác được không?”
“Không,” Glory lẩm bẩm.
Conway cười tự mãn. “Tôi lại không nghĩ vậy.” Ông ta liếc nhìn Wyatt, như thể đổ lỗi cho anh về rắc rối mới nhất trong chuỗi vấn đề mà ông ta thấy bản thân không được trang bị đầy đủ lý lẽ để giải quyết vấn đề. “Xem này, Hatfield. Tôi quan tâm đến sự thật, và đây… ừm, những thứ mà cô ấy thỉnh cầu thực hiện là không có thật. Chúng là giấc mơ. Chúng là trí tưởng tượng. Chúng là…”
Viên cảnh sát lén trở lại phòng, không thể kiềm chế đưa ra lời nhận xét. “Nhưng cảnh sát trưởng, cô ấy đã đúng về vụ bếp ga.”
“Câm mồm,” ông ta gầm lên và tay cấp dưới lại rút lui đầy khôn ngoan, lần này sang phòng sau.
Thái độ của cảnh sát trưởng không làm Lane ngạc nhiên. Việc thi hành luật dựa vào các nguyên tắc và các giả thiết. Chẳng có điều lệ nào cho trường hợp của Glory Dixon.
“Tôi tin rằng ông có tài liệu gì đó báo cáo về các vụ mất tích trong thời gian gần đây, phải không?” Lane hỏi.
Conway không che giấu vẻ ngạc nhiên. Hình như ông ta không thể tin được một cảnh sát Liên bang lại coi chuyện nhảm nhí này là thật.
“Không, tôi không nghĩ mình có,” ông lẩm bẩm.
“Ông nên thực sự chắc chắn rằng không có tin gì đến bằng điện tín từ những vùng xung quanh.”
Conway đỏ bừng mặt. Ông ta khá chắc nhưng không quả quyết. Hiển nhiên, dù thế nào, ông ấy không định nói về nó.
“Xem này, hai người. Anh nghĩ bởi vì mình đến từ thành phố lớn nên luật pháp trong một thị trấn nhỏ bé như Larner’s Mill không thể giải quyết vấn đề, phải không? Vậy thì, anh đã lầm rồi và Conway này không thích bất kỳ ai nhúng mũi vào công việc của bản thân.” Cơn giận bừng bừng trong mắt ông ta nhắm vào Lane cũng chẳng kém gì với Glory.
Trước khi Wyatt hay Lane kịp đáp lại, Glory đã xen ngang.
“Tôi đã nói những điều cần thiết. Quyết định làm gì với thông tin hoàn toàn thuộc về ông. Dù thế nào… nếu tôi đúng… và ông sai, thì ông đã để cho một gã phạm tội giết người trốn thoát, vậy thôi. Và đó là công việc của ông, không phải tôi, đúng không nào?” Cô đi ra ngoài, để Wyatt và Lane lại với lựa chọn của họ.
Họ chọn đuổi theo cô và khi họ đi cả, Anders Conway không có ai để tranh cãi ngoài chính mình. Cuộc tranh cãi ngắn ngủi kết thúc bằng một câu hỏi. Glory nói đúng về trận hỏa hoạn đã giết chết người thân của mình không có nghĩa là cô ta luôn đúng về những điều vớ vẩn khác lỡ trôi vào đầu cô ta… phải không? Ông ta thất vọng vuốt một tay lên mái tóc mỏng và quát gọi viên trợ lý.
Anh ta chạy đến. “Vâng, thưa sếp, ông cần gì?”
“Tôi muốn xem tất cả mọi thứ chúng ta có về những người mất tích trong vùng này, kể cả những bản fax gần đây có liên quan.” Và khi tay cảnh sát nhoẻn cười, Conway lừ mắt. “Tôi yêu cầu xem các tài liệu không có nghĩa là tôi tin cô ta,” ông cằn nhằn. “Tôi chỉ làm việc của mình. Thế thôi.”
Bên ngoài, Wyatt đã tóm được cánh tay Glory khi cô đi về phía ô tô.
“Gì vậy?” cô hỏi, vẫn giận dữ với tay đứng đầu đồn cảnh sát cùng cả thế giới.
“Em đã làm tốt,” anh nói nhanh.
Khi Lane cũng đồng ý tương tự, vẻ mặt Glory biến thành ngạc nhiên.
“Wyatt nói đúng. Cô đã nói điều phải nói. Nếu tay cảnh sát trưởng đó không làm theo thì sau đó hắn ta mới là người bị coi như kẻ ngốc. Bây giờ, nếu hai người nghĩ có thể tự xoay xở trong một hoặc hai ngày, tôi sẽ về nhà kiểm tra Toni và Joy, sau đó ghé qua cơ quan. Ở đó, tôi có thể truy cập nhiều thông tin hơn là từ Conway. Biết đâu thứ gì đó sẽ xuất hiện trên máy tính phù hợp với điều Glory nhìn thấy.”
“Tôi rất xin lỗi vì vụ lộn xộn này đã khiến anh phải xa gia đình,” Glory nói.
Lane mỉm cười. “Nghề của tôi luôn khiến tôi phải xa gia đình, cô gái. Chúng tôi đã quen rồi.” Và sau đó, sự chú ý của anh quay sang Wyatt. “Anh sẽ đưa và thứ cần thiết cho em trước khi đi. Tại sao em không mở cốp xe ra nhỉ? Anh sẽ quẳng chúng vào đó.”
“Em sẽ làm,” Glory đáp và lách người vào chỗ ngồi, không trông thấy vẻ mặt Wyatt khi Lane để một khẩu súng ngắn và vài hộp đạn vào trong, sau đó đưa Wyatt điện thoại di động của mình.
“Để chúng ta giữ liên lạc,” Lane nói.
“Và cái kia?” Wyatt hỏi.
“Chỉ để đề phòng.”
“Chết tiệt, em ghét nó,” Wyatt nói. “Em cứ nghĩ mình đã bỏ tất cả lại phía sau khi rời quân ngũ.”
“Hãy tự chăm sóc cho bản thân,” Lane đáp và trao cho Wyatt một cái ôm nhanh thắm thiết như hai anh em ruột. “Anh sẽ gọi cậu ngay khi biết gì đó.”
Wyatt quan sát anh rể lái xe đi, rồi nhìn lại Glory đang kiên nhẫn ngồi đợi anh trong xe. Gương mặt nhìn nghiêng của cô nghiêm nghị quan sát ngoài cửa sổ, rõ ràng đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng. Wyatt liếc qua nắp cốp xe, hình dung vật Lane vừa đặt vào, rồi anh nhìn lên Glory và bị cuốn hút bởi vẻ thư thái và ngây thơ của cô.
Ôi, thánh thần ơi, anh không biết điều mình sợ nhất là gì. Cố gắng bảo vệ em, hay là đưa em lên giường.
Cô quay lại. mắt họ gặp nhau và trong giây lát, Wyatt đã sợ rằng cô sẽ đọc được suy nghĩ của mình. Nhưng khi cô chẳng phản ứng gì ngoài mỉm cười, anh vào xe không hề lưỡng lự, cảm thấy hài lòng vì suy nghĩ vẫn là của riêng bản thân.
“Chúng ta sẽ đi đến đâu bây giờ?” Glory hỏi.
Anh đã hỏi cô câu tương tự sáng nay, sau nụ hôn, và giống như cô, anh không biết đáp án.
“Tất cả tùy em,” cuối cùng anh trả lời.
“Wyatt?”
“Gì cơ, em yêu?”
“Đã bao giờ anh có nhiều rắc rối đến mức chỉ muốn bỏ trốn khỏi tất cả?”
“Không như em, em yêu, anh đã chạy trốn suốt đời rồi. Chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết việc này. Chỉ cần đừng từ bỏ bản thân và hơn hết, đừng rũ bỏ anh. Anh ghét phải thức dậy một buổi sáng và phát hiện em đã bỏ đi.”
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt cô và cô quay mặt đi. “Nếu có lúc phải rời xa, em sẽ không phải người cầm va li trong tay, và cả hai chúng ta đều biết điều đó.”
Không thể phản đối việc cô nói cũng như không tìm ra mặt tốt của sự thật đó. Anh giận dữ khởi động xe. Họ đã hoàn thành việc cần làm, và sẽ trở về căn nhà gỗ của cụ bà Dixon.
Lúc trên xe, Wyatt phát hiện những con quỷ bên trong vẫn giằng xé sự tập trung của bản thân. Được thôi, Wyatt tự nhủ, mình không được yêu cô ấy và cô ấy không nên yêu mình. Tất cả việc phải làm là bảo vệ Glory an toàn. Anh nghĩ về khẩu súng trong cốp và gương mặt Lane khi ra đi. Dạ dày Wyatt quặn thắt khi tưởng tượng Glory bị thương hay gặp nguy hiểm, anh muốn đạp ngay phanh lại và ôm cô trong tay. Nhưng anh cố kiềm chế ham muốn để tiếp tục lái xe. Càng đi xa hơn, Wyatt càng chắc chắn hơn rằng đã quá muộn. Anh không được phép yêu cô… nhưng anh đã yêu.
***
Sấm nổ đùng đùng phía trên thung lũng và một tia chớp giăng ngang bầu trời. Chiếc ghế bập bênh Glory đang ngồi thi thoảng kêu răng rắc mỗi khi cô đẩy nó bằng cách nhún mũi giày. Cô ngước lên nhìn Wyatt bước vào nhà và thả cuốn tạp chí đang đọc dở xuống.
“Anh đã tìm thấy chó con chưa?”
Wyatt lắc đầu. “Có lẽ nó sợ cơn bão. Chắc nó đang trốn dưới bụi cây hoặc đi ra chỗ quen thuộc hơn như kho thóc chẳng hạn.”
“Có thể.”
Tuy vậy Glory không thể rũ bỏ cảm giác có điều gì đó không ổn. Chó con là tất cả những gì cô còn giữ lại sau trận hỏa hoạn, và cô không thể chịu đựng được việc nghĩ rằng sẽ mất nó. J.C. hết sức yêu quý con chó và đã thề rằng sẽ biến nó thành một chú chó săn giỏi, nhưng cùng với sự ra đi của anh trai cô, các buổi huấn luyện cũng mất đi. Nếu chó con trở về, thứ duy nhất nó săn được là bánh quy. Nhưng mối quan tâm của cô chuyển từ chó con sang Wyatt, khi cô trông thấy hành động của anh.
Mưa bắt đầu đập lên tấm kính phía sau màn cửa, và mặc dù không thực sự lạnh, cô vẫn rùng mình, quan sát Wyatt đi từ cửa sổ này sang cửa sổ khác, sau đó sang bên kia ngôi nhà, như đang đề phòng thứ gì đó bước ra từ bóng tối. Thứ gì đó… hoặc ai đó… không thuộc về nơi đây. Tất cả các cử động của anh thể hiện dáng vẻ một người đàn ông đang đứng trước nguy hiểm.
Càng quan sát anh, cô càng bị quyến rũ hơn. Cô nghĩ về cái đêm bão tuyết và lần đầu tiên trông thấy người đàn ông này, trên giường đẩy, toàn thân đẫm máu. Và sau đó một lần nữa, ngày anh được xuất viện. Ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó, anh là người đứng giữa cô và cái chết?
Giờ đây nhìn lại, thật đau lòng khi nhớ về cuộc sống tươi đẹp và giản đơn từng có. Cô đã có một ngôi nhà, một gia đình và một thế giới đầy ý nghĩa. Nhưng lúc này chẳng còn lại gì ngoài mạng sống của chính mình. Và làm thế nào Wyatt đến với cô, vượt qua bao nhiêu dặm đường vẫn còn là bí ẩn, tại sao anh ở lại, một câu đố lớn hơn bao giờ hết. Khi cô rùng mình, anh bất ngờ quay lại, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
“Glory… có chuyện gì vậy?”
“Tại sao anh không nghi ngờ em? Mọi người khác ai cũng thế, có lẽ chỉ trừ Lane.”
Câu trả lời có ngay lập tức, thậm chí anh đã nghĩ về nó, hết lần này đến lần khác và biết tất cả từ ngữ đến từ trái tim.
“Anh không biết. Tất cả điều anh biết là, ngay từ đầu đã có một mối liên hệ giữa chúng ta. Tuy không hiểu nhưng anh biết nó có ở đó.” Rồi anh nhìn về hướng khác, không muốn nói quá nhiều.
“Mọi người nghĩ em điên, vậy tại sao anh lại nghĩ khác họ? Tại sao anh ở lại với một phụ nữ điên, Wyatt Hatfield? Tại sao anh không chạy đi thật xa hết mức có thể khỏi đống hỗn độn này?”
Bây giờ anh ngập ngừng. Nói sự thật về tình cảm đang lớn dần trong anh có thể phá hủy tất cả, và lúc này nói dối cô không phải một lựa chọn. Anh tìm kiếm câu trả lời ở giữa hai bên. Khi nhìn lên, đôi mắt anh ngập tràn những bí mật.
“Có thể anh đang đợi để nghe em gọi tên anh.”
Chiếc ghế bập bênh bất ngờ dừng lại, tiếng rắc vang lên rồi ngưng bặt. Ôi, Wyatt. Em đang sợ hãi. Em đang sợ rơi vào tình yêu. Em sợ rằng anh không hiểu em và em không thể thay đổi.
Một lần nữa, anh nghe được suy nghĩ của Glory và trả lời mà chẳng nhận ra cô không nói thành lời.
“Anh sẽ chẳng thay đổi điều gì ở em, cho dù có thể,” Wyatt nói. “Anh mới chính là người làm hỏng tất cả. Anh không có khả năng giúp một người phụ nữ tốt được hạnh phúc, bởi vì anh đã thử và thất bại.”
“Không ai hoàn hảo cả, Wyatt. Nếu anh muốn cố gắng, em tin anh sẽ làm ai đó hạnh phúc.” Sau đó, giọng ngập ngừng, cô nuốt khan trước khi có thể tiếp tục. “Thậm chí cả em,” Glory thì thầm.
Anh như đông cứng người. Chẳng có nhầm lẫn gì về lời mời gọi đó, và phớt lờ nó là điều nằm ngoài khả năng của anh. Bởi vì cô đang ngồi đợi, anh tiến đến, đưa hai tay ra.
Glory nắm lấy chúng không hề do dự. Cuốn tạp chí trong lòng rơi xuống sàn khi anh kéo cô đứng dậy và bắt đầu luồn những ngón tay qua mái tóc dài, ánh mắt của cô thay đổi, trở nên mơ màng giống như khi những ảo ảnh xuất hiện. Khi anh đỡ lấy gáy cô và lướt nhẹ ngón tay trên đường cong quai hàm, Glory lảo đảo. Nếu không có cánh tay Wyatt, cô đã ngã rồi.
Dẫu vậy, cô vẫn muốn điều đó và nhiều hơn nữa từ anh, việc đầu hàng trước sức mạnh to lớn hơn thật đáng sợ, như thể cô đã đánh mất cảm giác về bản thân và đang bị sức mạnh từ anh làm cho hao mòn. Giọng nói của Wyatt vang lên bên tai và theo bản năng, cô run rẩy. Wyatt đọc được từ phản ứng này một thứ gì đó khác ngoài ham muốn, anh đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô để che giấu cho hành động kéo cô lại gần hơn.
“Đừng sợ anh… hay bất kỳ ai khác. Sợ hãi tình yêu giống như trốn tránh cuộc sống vậy. Đôi lúc em nên nhận lấy cơ hội được hạnh phúc, và nắm bắt lấy các cơ hội là cách để sống trên đời.”
Khi đôi tay anh trượt từ phía sau đầu xuống gáy Glory, cô thở dài, thổ lộ nỗi niềm canh cánh trong lòng.
“Ôi, Wyatt, em không sợ anh, mà chỉ sợ mất anh.”
Chúa cứu giúp chúng con.
Wyatt nhấc Glory lên. Khi đôi môi cô đặt trên miệng anh và cơ thể nhỏ bé đó đã nép chặt hoàn hảo vào người mình, anh bắt đầu xoay, giữ cô chắc chắn trong vòng tay, để bàn chân cô lơ lửng cách mặt sàn vài phân. Đắm say, khoan thai, không có gì ngoài niềm say mê âm nhạc, họ khiêu vũ chầm chậm theo giai điệu chỉ họ mới có thể nghe thấy.
Khi họ di chuyển trên sàn, cô loáng thoáng nhận ra trần nhà đang quay tròn trên đầu mình và những ngọn đèn chập chờn trước mắt, Glory muốn cười và muốn khóc. Cô chưa bao giờ biết niềm vui nào như lúc này… và nỗi sợ nào như thế. Cô đang cận kề miệng vực khám phá trong vòng tay Wyatt Hatfield.
Wyatt khao khát, muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa ngoài những nụ hôn ngắn ngủi anh đang đánh cắp.Thời gian, mình cần thêm thời gian. Nhưng Wyatt chỉ có thể nghe được chừng ấy lời nói của bản thân.
Không thể kháng cự cám dỗ, đôi môi anh dần dần theo đường cong trên má Glory và rên lên khi cảm nhận được cơn rùng mình của cô. Trong lúc mũi anh dụi vào sâu trong tai cô thì bờ môi được thưởng thức làn da mềm mại như sa tanh, hít vào hương thơm phụ nữ nơi cô. Glory thở dài, thì thầm điều gì anh không thể hiểu. Giọng nói nhẹ nhàng trên má và cô đầu hàng trước anh như một người phụ nữ, đáp trả nhiều hơn những gì nhận được.
Luồn các ngón tay vào mái tóc ngắn tối màu của Wyatt, Glory giấu gương mặt mình bên dưới cằm anh, xấu hổ vì điều mình định hỏi và lo sợ cơ hội sẽ không bao giờ đến nữa.
“Ôi, Wyatt, em đã học được bài học khắc nghiệt rằng cuộc sống không quá chắc chắn. Như lần này, có thể ngày mai anh sẽ ra đi, hoặc em sẽ chết. Hãy làm tình với em đi! Em không muốn chết mà chưa biết việc đó như thế nào.”
Anh nghẹt thở khi khuôn miệng đang kề gần môi cô và đôi tay ôm phía dưới đường cong của cặp hông đầy đặn. Ngoại trừ dòng máu đang chảy ào ào bên trong huyết quản và nhịp tim nện thình thịch trong tai, tất cả mọi cử động đều dừng lại.
“Em vừa nói gì cơ?”
Glory ngẩng đầu. Cô sẽ không xấu hổ về chính mình. Nói thẳng ra sự thật sẽ tốt hơn.
“Em đề nghị anh làm tình với em,” cô thì thầm.
“Không phải nó. Phần về cái chết ấy.”
“Em chưa bao giờ ở cùng đàn ông, Wyatt. Em không biết cảm giác khi đôi tay đàn ông đặt trên người hay khi một người đàn ông vào bên trong mình như thế nào.”
“Ôi… Chúa… ơi.”
Wyatt chẳng thể nói thêm nữa. Gần như đã mù quáng trong nỗi khát thèm, tất cả những gì anh có thể làm là thả cô xuống, chuyện này chấm dứt tại đây. Anh đã bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ sai lầm và phải dừng nó lại ngay trước khi quá muộn.
“Thật chết tiệt,” anh nói nhanh và đi ra khỏi phòng.
Cô có thể nghe thấy tiếng cửa trước đóng sầm lại từ nơi mình đứng. Ngọn lửa anh châm lên đang thiêu đốt cô, từ trong ra ngoài. Cô không biết nên khóc hay la hét, nên gọi to tên anh hay chạy theo anh. Cô vẫn đang run rẩy bởi sự ham muốn anh vừa khơi gợi thì tiếng cửa bất ngờ mở một lần nữa, sau đó đóng sầm lại, chặn đứng tiếng gió hòa cùng tiếng mưa vẫn đang đập mạnh trên mái nhà. Tiếng khóa chốt cửa vang lên trong căn nhà bất chợt yên ắng. Cô nín thở, sợ phải hy vọng, sợ phải quan tâm… và ánh sáng chợt tắt.
“Wyatt? Là anh phải không?”
“Chết tiệt, phải, là anh,” anh cằn nhằn. “Em còn mong đợi ai khác nữa? Nếu có kẻ nào khác động vào em bây giờ, anh sẽ giết chúng bằng tay không.”
Mặc dù trong bóng tối, cô vẫn mỉm cười. Cô sẽ không hỏi điều gì khiến anh thay đổi suy nghĩ, mà chỉ thầm biết ơn.
Anh tìm kiếm Glory tại nơi bỏ cô lại và trong bóng tối khi hai bàn tay đã di chuyển trên có thể cô, Wyatt cảm nhận cô hít vào rồi thở ra. Anh rên rỉ bởi ham muốn khi ngực cô khẽ cọ vào lòng bàn tay.
“Em không nghĩ anh sẽ quay lại.”
“Anh ra xe… lấy cái này.”
Anh nắm tay cô và đặt chúng lên trên túi áo ngực của chiếc áo sơ mi sũng nước mưa, ngay chỗ trái tim đang đập hối hả của mình.
Không biết chuyện gì, cô vẫn làm theo chỉ dẫn của anh, cảm nhận chiếc túi rồi nắp túi, và với lời thúc giục của Wyatt, cô cho tay vào trong. Sấm làm tấm kính cửa sổ kêu lách cách trong khi một cơn gió đập mạnh các cành cây to vào tường nhà. Cô giật mình, quay đầu về âm thanh phía sau họ.
“Mọi chuyện ổn cả, em yêu. Chỉ là cơn gió thôi.”
Sau đó, anh cầm tay cô và đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay.
Glory cau mày khi nắm quanh thứ đó, không thể nhận dạng những cái gói nhỏ dẹt, mép sắc, phẳng như là kim loại này.
“Em không hiểu,” cô nói. “Cái gì đây?”
“Vật bảo vệ em, em yêu dấu. Trong suốt cuộc đời mình, anh không bao giờ làm tình với một phụ nữ mà không có thứ dạng này hoặc tương tự. Anh không muốn đẩy em vào mạo hiểm.”
Ôi!
“Em đoán đi,” anh nói và cười dịu dàng.
Tiếng cười đó xoắn xuýt quanh những ngón chân Glory và làm đầu gối cô trở nên mềm nhũn. Hơi nóng quét khắp cơ thể và cô nhận ra mình đang đỏ bừng.
“Chúng ta ở đâu đây?” anh lẩm bẩm, trượt tay xuống hông cô, áp cơ thể cô vào mình, rồi hạ thấp miệng xuống, tìm kiếm vị ngọt của nụ hôn trong bóng tối, biết rằng cô cũng đang ngóng chờ điều đó.
Các gói nhỏ rơi trên giường phía sau họ khi Glory vòng tay quanh cổ anh. Sau đó cô đưa tay áp vào quần anh xem thử vật nhô lên ngay phía dưới khóa quần, thì thầm sát miệng Wyatt.
“Ngay ở đây… em nghĩ vậy.”
Lát sau, Wyatt bế cô lên và đặt nằm lên giường. Tấm chăn trượt ra bên dưới Glory khi cơ thể anh ấn cô xuống sâu hơn vào lớp đệm.
Wyatt nghiến răng, tự nhắc nhở mình rằng làm tình với Glory sẽ là thách thức mới và hít vào một hơi dài, thật chậm rãi để thanh lọc các giác quan. Khi cảm thấy cơn rùng mình nơi cô, trái tim anh đập nhanh, đột nhiên hoảng sợ.
“Chúa chứng giám, đừng sợ hãi anh,” Wyatt nói. “Anh sẽ dừng lại ngay khi em muốn.”
Đôi tay cô lướt trên bắp đùi Wyatt và dừng lại ở hai bên hông. “Không phải nỗi sợ làm em run rẩy, Wyatt Hatfield, mà chính là anh.”
“Thật vinh hạnh,” anh khẽ đáp.
“Chỉ khi anh nhanh lên,” cô đáp.
Anh làm theo.
Quần áo bay đi trong bóng tối, nằm lại nơi chúng bị quăng tới mà không được quan tâm có đúng chỗ không. Giờ đây chẳng còn gì giữa họ ngoài làn da trần và sự khao khát. Wyatt lùi lại và ổn định cơ thể bên trên người cô, anh xem xét kích thước của bản thân với vẻ mỏng manh của Glory. Cô bé nhỏ đến đáng ngại và điều này khiến anh sợ muốn chết.
Không lãng phí chuyển động nào, Wyatt ôm lấy Glory và lăn tròn để cô nằm bên trên, miệng trên miệng, ngực trên ngực.
Khi đôi tay anh ôm lấy ngực cô, vê tròn quanh núm vú căng cứng nhức nhối bằng những ngón tay điêu luyện, cô ưỡn cong người theo bản năng, tâm trí trống rỗng trước mọi điều, ngoại trừ cảm giác nóng bỏng ở những nơi anh chạm vào.
Ôi?
Anh mỉm cười trong bóng tối, di chuyển bàn tay trên cơ thể Glory, lướt dọc theo sống lưng cô và vòng eo nhỏ bé có thể ôm được chỉ bằng hai bàn tay, lần theo đường cong bờ hông tròn trịa sau đó trượt ngón cái xuống dưới… xuống nữa.
Ôi, Wyatt!
Glory hổn hển rồi rên rỉ, đầu ngửa ra sau và hông chuyển động theo ngón tay anh. Khi cơ thể cô đung đưa theo nhịp điệu, một lọn tóc dài xõa xuống đùi Wyatt, mơn trớn phần đàn ông đã cương cứng, khiến anh rùng mình thèm muốn. Chưa phải lúc, anh tự cảnh báo mình.
Wyatt đưa tay lần trên mặt tấm chăn, tìm kiếm và mở ra một gói nhỏ mang vào từ xe hơi – anh phải làm việc cần thiết trước khi quá muộn.
Căn phòng quay tròn và chiếc giường nghiêng đi. Glory cưỡi trên từng chuyển động và sợ phải dừng lại, sợ phải để người đàn ông bên dưới mình ra đi. Anh đã gợi lên quá nhiều ngọn lửa đam mê bằng cách dùng tay đụng chạm và dùng miệng âu yếm khắp người cô. Điều gì đó đang nảy nở, càng chặt và xoáy sâu từ bên trong mà Glory không thể gọi tên. Cô không thể hiểu thứ gì sẽ tới ngoài khao khát kỳ lạ muốn nhiều hơn nữa.
“Ôi… Wyatt.”
Cô khẽ bật khóc, gần như không nghe rõ nhưng Wyatt cũng cảm nhận được. Anh biết điều gì đang đến với Glory và ước rằng mình có thể vào hết bên trong cô khi nó diễn ra. Nhưng anh không thể… không phải ngay lần đầu tiên của… không thể cho đến khi cô biết rằng hành động này còn mang đến nhiều khoái cảm hơn là một cơn đau.
“Wyyaatt?”
Giọng nói cô có vẻ hoảng hốt, trái tim đập gấp gáp hơn khi anh tiếp tục đổ thêm vào những ngọn lửa mình đã tạo ra.
“Chính là điều này, Glory. Đừng chống lại nó. Đừng chống lại anh. Hãy để nó diễn ra.”
Và rồi nó đến, đẩy cô bập bềnh trôi cùng những đợt sóng ẩm ướt và nóng bỏng, lấp đầy khắp cơ thể.
“A, Wyatt,” cô rên rỉ, suýt nữa thì đổ sụp nếu anh không kịp đỡ.
“Chưa hết đâu, quý cô kẹo ngọt. Có một thứ anh phải làm và anh khẩn cầu sự tha thứ từ em ngay lúc này, trước khi quá muộn.”
Tâm trí Glory vẫn đang bơi trong bể khoái lạc thuần khiết khi anh lật người cô lần nữa. Ngờ ngợ nhận ra mình nằm trên giường và sức nặng của người đàn ông bên trên cơ thể, cô không được chuẩn bị trước khi vật đó nhẹ nhàng phá tan khoái cảm. Cơn đau sắc bén, thiêu đốt và chẳng thể lường trước sau một niềm vui như thế. Không thể kiềm chế nước mắt, những ngón tay cô bấu chặt vào hai bên cánh tay anh trong khi cơ thể theo bản năng uốn cong trước cú thúc đó.
“Ôi, Glory, anh xin lỗi, rất xin lỗi,” Wyatt thì thầm và nghiến răng để kiềm giữ chính mình.
Một tiếng nức nở bị giữ lại trong cổ họng. Không dám cả thở, cô lấy hết sức chuẩn bị cho đợt sóng đau đớn tiếp theo. Nhưng nó không xảy ra. Chỉ có một cảm giác tràn đầy bất ngờ mà Glory chưa từng biết trước kia. Cô thở chầm chậm, đợi anh chuyển động và ngay khi cô bắt đầu tự hỏi thì anh phản ứng.
Anh chống người, hơi dịch chuyển và sau đó mỉm cười trong bóng tối khi nghe thấy tiếng rên khe khẽ không hề đau đớn, bật ra từ môi cô.
“Cưng ơi, em ổn chứ?” Wyatt thì thầm.
Đôi tay cô trườn qua vai anh. “Em chưa biết. Em sẽ nói khi nó qua đi.”
Tiếng cười của anh làm rung chuyển các bức tường. Cả khi anh cúi xuống và cảm nhận đôi môi cô trong bóng tối, nụ cười vẫn còn lưu lại trên gương mặt. Rồi anh bắt đầu chuyển động, chầm chậm, ngập ngừng, để cô có thời gian làm quen với sự hiện diện của mình. Sâu hơn và nhanh hơn, Wyatt đưa cô theo, mạnh mẽ như cơn mưa đang đập vào các bức tường ngoài kia, đánh mất bản thân trong người phụ nữ đang nắm giữ trái tim mình.
Kết thúc đến gần như không báo trước. Trong một khoảnh khắc, Wyatt dường như đã hoàn toàn điều khiển được, và rồi Glory bất ngờ cử động, vòng chân quanh hông anh và kéo anh vượt qua ranh giới không thể dừng lại nữa. Hơi nóng tràn qua người anh, quét sạch mọi thứ khỏi tâm trí, chỉ còn khoái cảm họ tạo nên cùng nhau. Và rồi mọi thứ trôi qua, anh lại muốn cô nhiều hơn.
Nhiều phút im lặng kéo dài khi anh ôm cô trong vòng tay, thì thầm trong bóng tối những điều không thể nói ra dưới ánh sáng, Wyatt vuốt ve cơ thể Glory và không thể tin được rằng người phụ nữ nhỏ bé, bé xíu vậy lại có khả năng quyến rũ và yêu đương dường ấy.
Cuối cùng anh hỏi cô lần nữa. “Glory này?”
Cô thở dài và gác một chân lên đầu gối anh. “Hử?”
“Bây giờ em ổn chưa?”
Wyatt cảm thấy nụ cười của Glory trên ngực mình và vùi hai tay vào mái tóc rối của cô.
“Ôi, Wyatt… em đã không biết, không biết nữa.”
“Biết gì cơ, em yêu?” anh thì thầm khi tiếp tục ôm cô sát hơn.
“Rằng tình yêu đến đầy màu sắc.”
“Thật thế ư?”
“Thật mà. Khi chúng ta… Ý em là khi em…”
Anh cười. “Được rồi, anh hiểu cái khoảnh khắc mà em đang cố gắng miêu tả.”
“Em thấy màu đỏ… và sau đó màu trắng.”
Xúc động trước lời thú nhận của cô, anh trêu chọc Glory để làm dịu những cảm xúc của chính mình. “Gì cơ… không có màu xanh sao?”
“Em nhìn thấy màu đỏ ngay trước khi… khi anh… khi chúng ta…”
Giọng anh rung lên vì buồn cười. “Cưng ơi, chúng ta sẽ tìm cách để em vượt qua rào cản tinh thần này. Hãy nói về nó nào. Khi em đánh mất lí trí ngọt ngào của mình phải không?”
“Em cho rằng nó xảy ra ngay sau đó.”
Lần này, anh không thể ngăn một tiếng cười thầm. Sau đó, hai cánh tay cô siết chặt quanh ngực anh và khi Wyatt đưa tay vuốt ve gương mặt cô, anh cảm thấy những giọt nước mắt trên đôi má.
“Em khóc ư? Đừng nói rằng anh làm tệ nhé,” anh thì thầm.
“Không, Wyatt. Em không khóc bởi vì nó tệ. Em khóc vì nó quá tuyệt.”
Anh ôm cô, đáp lại lời tán dương đó.
Vài giây trôi qua, anh cảm thấy vẻ bồn chồn nơi Glory và biết cô muốn nói điều gì khác. Rồi anh nhớ ra cô chưa giải thích về các màu sắc còn lại.
“Vậy anh khiến em trông thấy màu đỏ. Nhưng còn màu trắng?”
Glory trả lời đầy phấn chấn, cô chống khủy tay nhỏm dậy và đưa các đầu ngón tay men theo những đường nét trên gương mặt anh.
“Ôi, Wyatt… như thể mọi phần trong em đã kiệt quệ ấy… em đã trông thấy anh… hay ít nhất là bản ngã của anh. Không có cách nào có thể miêu tả nơi em kết thúc và nơi anh bắt đầu. Luồng ánh sáng theo anh đến với em quá chói chang… quá thuần khiết… quá trong trắng!” Giọng cô ngập ngừng rồi chợt vỡ òa. “Đó là lúc em khóc.”
Ôi, Chúa ơi!
Nhiều lần anh cố gắng đáp lại, nhưng không có từ ngữ nào thể hiện được cảm xúc của bản thân, chỉ có một ý thức tất yếu bao trùm, như thể anh đang ở trên một dòng chảy của cuộc sống mà kết quả đã tuột khỏi tầm tay.
Và rồi họ chìm vào giấc ngủ, bao bọc lấy nhau trong khi cơn bão phía trước tiếp tục đi qua và bình minh đến cùng một ngày mới ẩm ướt.
***
Tiếng chuông điện thoại chói tai khiến Carter Foster phải trườn tới tắt báo thức. Nhưng ngay lúc đó, hắn nhận ra đó là một cú điện thoại chứ không phải chuông báo thức, hắn va phải chồng giấy trên sàn và làm nứt lớp vỏ bọc nhựa của cái đồng hồ bàn.
“Chết tiệt,” Carter nguyền rủa, sau đó nhận cuộc gọi. “Nhà Foster.”
“Marker đây.”
Gáy hắn sởn da gà trong khi dạ dày bất ngờ thắt lại. Thuê Bo Marker ngày hôm qua là kế sách cuối cùng nhưng hắn không mong chờ nhận được hồi âm từ tên này sớm vậy.
“Mọi chuyện xong xuôi chưa?” Carter hỏi.
Marker khịt mũi rất to trong điện thoại, giọng đầy vẻ nhạo bang. “Quỷ tha ma bắt, chưa, chưa xong được. Mày không kể với tao là ả ta có người canh gác và một con chó giữ nhà.”
Carter rên rỉ. Hắn nên biết Marker sẽ làm hỏng việc.
“Theo tất cả những gì tao biết, cô ta có thể có tất cả mọi thứ,” Carter cằn nhằn. “Mày tuyên bố mình là người chuyên nghiệp. Mày phải tìm ra cách hoàn thành công việc được trả thù lao chứ.”
“Tao muốn nhiều tiền hơn,” Marker cãi lại. “Tao đã già rồi, mà cái thằng cha rúc trong lòng con bé Dixon rất khá. Tao thấy nó lấy một nắm đạn và một cái gì khác ra khỏi cốp xe, chừng đó có thể thổi được một lỗ trên thân voi đấy.”
“Mày nghĩ chúng sẽ làm gì, ném đá vào mày chắc?” Carter hét lên. “Quỷ tha ma bắt, không, mày không được thêm tiền. Nếu mày không làm được việc tao thuê, mày sẽ không bao giờ nhận được nửa còn lại.”
Sau đó, hắn quệt mũi, thở chầm chậm để bình tĩnh lại, chăm chú quan sát vầng mặt trời đang lên ngoài cửa sổ. Hắn không hay quát tháo mấy tên người Neanderthal. Ai đó sẽ phải động não và hiển nhiên Bo Marker không phải loại đó.
“Nghe này, hãy tống khứ con chó và…”
“Xong rồi.”
Carter thở dài. “Vậy thì tại sao mày còn làm phiền tao? Mày biết việc phải làm. Ra khỏi chỗ quỷ quái đó và thực hiện đi. Đừng gọi tao lần nào nữa cho tới khi kết thúc!”
Marker khó chịu. “Được rồi,” hắn cằn nhằn và dập ống nghe lên móc, biết rõ sẽ gây ra tiếng động chói tai phía Carter Foster.
Carter nhăn nhó dập máy và quay lại giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà nhưng không thể thấy những vòng xoáy vữa kỳ lạ mà Betty Jo đã khăng khăng là có, hắn ngẫm nghĩ về chuyện cuộc đời một con người có thể thay đổi đột ngột như thế nào.
Hắn đã từng có vợ, công việc và cuộc sống ngay thẳng. Nhưng ít lâu sau, việc lấy vợ là hoàn toàn sai lầm. Carter từng thuyết phục mình chắc chắn rằng Beety Jo phải chịu mọi trách nhiệm. Khi nghĩ đến đây, hắn bỗng hối hận vì đã loại bỏ những mạng sống khác để duy trì cuộc đời của bản thân… nhưng chừng đó không đủ đưa hắn ra khỏi con đường đã chọn. Cho tới lúc này, nghĩ về cô gái nhà Dixon và việc cô ta có thể làm với thế giới của hắn khiến Carter sợ đến phát ốm.
“Được rồi, chết tiệt,” hắn lẩm bẩm và lăn khỏi giường để tắm rửa. Đến lúc bắt đầu một ngày khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.