Khi Hoa Đào Nở

Chương 9: Ngoài cửa đã không có bóng người




(Vee: lần này là thật nhé hí hí)
Editor: Je
Beta: Leo Leo
Trục cửa ma sát, cánh cửa lay động, còn có tiếng bước chân hoảng loạn. Chờ Nguyên Yên luống cuống tay chân cúp máy một số điện thoại xa lạ đồng thời tắt máy, thì bốn phía đã yên tĩnh.
Cô tiến về phía trước, víu vào bên cạnh nóc nhà quét mắt nhìn phía dưới, cánh cửa còn đang lay động nhẹ, ở cửa đã không còn người nào. Thật tốt, bọn họ đi rồi.
Nữ sinh kia đã trải qua chuyện không tốt, không đồng ý để cho cho người khác biết. Cho nên bọn họ đi.
Nguyên Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô chuyển sang một bên, duỗi một bàn chân xuống, dẫm lên bậc thang, chậm rãi bò xuống dưới.Không biết có phải là xuống quá chậm hay không, Cố Thừa không quay đầu lại đứng trong cầu thang chờ cô, cũng sẽ bị phát hiện – chính là nghĩ như vậy, bỗng nhiên phía dưới có người lạnh lùng nói: "Uy!"
Nguyên Yên chân trợt đi, một bước giẫm hụt, kinh hô một tiếng ngã xuống phía dưới.
Một đôi tay có lực vừng vàng đón được cô, hơi trầm xuống dưới, sau đó nâng lên. Nguyên Yên theo bản năng nâng thân thể gắt gao ôm cổ người kia, vùi mặt ở trên cổ hắn!
Vài giây sau, cô nắm chặt mắt, nghe thấy người kia lãnh đạm nói: "Tốt, không ngã."
Nguyên Yên chưa hoàn hồn mở to mắt ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt đen sâu thăm của Cố Thừa.
Mi dài mà cong, sống mũi cao ngất thẳng tắp, môi mỏng mà có thần.
Lúc không có ấn tượng tốt với cậu, cảm thấy cậu là tướng của đứa trẻ trời sinh phong lưu vô lại xấu xa.
Hiện tại biết sự thật nhìn lại cậu, thật là một người con trai lạnh lùng cường tráng anh tuấn. Nghĩ đến vừa rồi lời cậu ấy nói nữ sinh kia, lại cảm thấy thiếu niên này đầu đội trời chân đạp đất, đã mơ hồ có khí thế của đàn ông trưởng thành.
Làm cho người ta nóng máu.
Cố Thừa nhíu mày, buông nhẹ tay, Nguyên Yên còn đang đờ đẫn sợ hãi kêu một tiếng, níu vai của cậu, lấy một tư thế không ưu mỹ dẫm trên mặt đất, ngăn ngừa mông của mình không cùng sàn nhà lạnh lẽo bất hạnh tiếp xúc với nhau.
...Tốt đi, máu không có nóng như vậy.
Nguyên Yên buông Cố Thừa ra, đứng thẳng dậy.
"Cậu ở trong này làm gì?" Cố Thừa nhíu mày chất vấn.
Nguyên Yên vuốt vuốt tóc: " Bọn họ nói sân thượng thật đẹp, tớ liền lên nhìn xem."
"Cậu bò đi lên phía trên làm gì?"
"Đứng thật cao, nhìn thấy xa."
Cố Thừa nhìu mày nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng hỏi thẳng: "Cậu đều nghe?"
Nguyên Yên suy nghĩ một giây, chuyện này... Có chút nghiêm trọng, không thích hợp giả ngu, thế là vẫn gật đầu, thừa nhận.
"Vì vậy, người kia chính là giáo viên thực tập nam bị cậu đem đầu ấn vào bảng đen đi?" cô hỏi.
"Không liên quan tới cậu." Cố Thừa nhàn nhạt nói.
Nguyên Yên: "..." Cái khẩu khí gì đây.
Cố Thừa lại nhìn kỹ cô. Học sinh chuyển trường trắng trắng mềm mại, xinh đẹp sạch sẽ, nhìn tướng mạo cũng không phải là dạng con gái nát miệng.
"Cậu cũng là nữ sinh, nên hiểu tính nghiêm trọng đối với nữ sinh, cho nên..." Cậu từ trên cao nhìn xuống, nửa là khuyên bảo, nửa là đe dọa, "Quản tốt cái miệng của cậu."
Nguyên Yên suýt nữa bật cười.
Đều nói bọn họ ở độ tuổi này, nữ sinh vĩnh viễn trưởng thành hơn nam sinh. Lấy kinh nghiệm của Nguyên Yên tới xem, đích thực là không sai chút nào, từng người nam sinh như đứa trẻ ấu trĩ ngây thơ.
Loại chuyện này, không thể dễ dàng nói sao? Lại cái người này, nhìn qua không dễ nói chuyện?Nguyên Yên không nói nên lời: "Không cần cậu nói."
Nâng mắt, lại nhìn thấy Cố Thừa cao cao tại thượng hơi hơi cúi đầu nhìn chằm chằm mắt cô. Nguyên Yên hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới, chính mình vừa khóc. Cô có chút không tự nhiên liếc mắt đi chỗ khác.
Nguyên Yên không có thói quen đem sự mềm yếu của chính mình bại lộ trước mặt người khác.
Học sinh chuyển trường đến Lập An được một ngày rưỡi thời gian, buổi sáng hôm nay Cố Thừa nhìn vài lần, thấy cô đối đáp với người khác thành thạo điêu luyện, rất nhanh đã tìm được nhóm nhỏ của chính mình, ở trong lớp hòa nhập được rất khá, cũng không có người nào khi dễ cô.
Mắt cô hồng hồng, hẳn là không quan hệ với chuyện trường học cùng chuyện trong lớp.Cũng không quan hệ tới cậu.
Cố Thừa liền nâng cằm, nói: "Vậy thì tốt." Xoay người rời đi.
Mới vừa kéo ra cửa đầu bậc thang, Nguyên Yên gọi cậu lại, Cố Thừa quay đầu lại.
Học sinh chuyên trường tóc ngắn có chút bị gió thu thổi bay, khuôn mặt nhu thuận lớn cỡ một bàn tay, đôi mắt to mà trong trẻo.
Nhìn rất nhuyễn manh khả ái, lời nói ra lại rất lý trí: "Người nữ sinh kia... Tớ không biết cậu ấy, cũng tuyệt đối sẽ không đem chuyện nghe được nói ra. Cậu mau đem lời này nói với cậu ấy một tiếng đi, bằng không tớ lo lắng cô ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung, lo lắng hãi hùng."
Thật biết vì người khác suy nghĩ, Cố Thừa đạm đạm nghĩ. Hơi hơi gật đầu, nói: "Biết". Xoay người muốn xuống lầu.
"Cố Thừa –" Nguyên Yên lại gọi cậu lại.
Cố Thừa quay đầu, nhíu mày.
Nguyên Yên nói: "Cảm ơn cậu."
"...?" Cố Thừa không hiểu.
"Loại chuyện này, đối với nữ sinh rất khó khăn. Cho nên, tớ thay mặt nữ sinh toàn trường cảm ơn cậu." Nguyên Yên nghiêm túc nói.
Cố Thừa đánh chạy giáo viên lưu manh, chẳng khác gì bảo vệ nữ sinh toàn trường. Chính cậu lại bị trường học ghi lỗi xử phạt, còn bị các bạn học truyền thành hung thần. Vì bảo vệ danh dự của nữ sinh kia, cậu con không thể vì chính mình giải thích.
Nguyên Yên làm nữ sinh, thật tâm cảm ơn cậu.
Cố Thừa lại liếc xéo Nguyên Yên, khinh thường giễu cợt một tiếng, mở cửa xuống lầu.
Nguyên Yên: "..."
Nam sinh, thật là ấu trĩ.
Nguyên Yên lấy điện thoại di động ra một lần nữa khởi động máy, thấy số điện thoại xa lạ vừa gọi đến, là mã số địa phương. Nếu không phải là số điện thoại này đột nhiên gọi tới, cô như thế lại bị Cố Thừa phát hiện. Nguyên Yên đoán là quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ, tức giận gọi lại, chuẩn bị mắng chửi đối phương một trận.
Kết quả đầu bên kia vang lên cái ỏng à ỏng ẹo âm thanh: "Yên Yên? Dì là dì Liễu của con. Vừa rồi thế nào tắt máy?"
Giọng Nguyên Yên mau chóng lãnh đạm xuống, hỏi: "Dì có chuyện gì?"
Liễu Lan Thiến cười duyên nói: "Muốn hỏi con một chút là ở trong khách sạn quen sao? Dì có chút lo lắng cho con. Đồ ăn ở khách sạn không biết có hợp khẩu vị hay không, dì nghĩ, tối hôm nay, dì cùng ba con mang Thi Thi qua cùng con ăn bữa cơm..."
"Không cần." Nguyên Yên lạnh lùng cự tuyệt, "Tôi phải vào học, gặp lại."
Cúp điện thoại, đem số của Liễu Lan Thiến đổi tên thành "Tam", cất vào trong túi, kéo cửa ra xuống lầu.
Sâm thị trong nhà có một Liễu Lan Thiến, ở trường học có một Liễu Vận Thi, trong nhất thời tâm Nguyên Yên nghĩ ở lại Sâm thị lại phai nhạt một phần.
Liễu Lan Thiến hung tợn nhìn chằm chằm điện thoại.
Hôm qua là ngày thứ hai, bà tỉ mỉ chuẩn bị chuẩn bị một bàn bữa tối, kết quả Nguyên Chấn chạy đi cùng tiểu nha đầu kia ăn cơm. Bà nghe nói là Nguyên Chấn rất chiều con gái, nhưng không nghĩ chiều đến mức độ ấy.
Trước kia bà kiêu ngạo cho rằng chỉ cần chậm rãi dỗ Nguyên Chấn, luôn luôn dỗ ông ta tới đây. Kết quả khó hơn bà nghĩ rất nhiều, Nguyên Chấn nam nhân này...
Liễu Lan Thiến oán hận nghiến nghiến răng, lại cầm điện thoại di động, gọi điện cho Liễu Vận Thi.
Nguyên Yên trở lại lớp học, Cố Thừa ngồi cạnh cửa sổ gần nơi có hệ thống lò sưởi, hai chân dài, một chân chống đất, một chân cong gối dẫm rìa ghế người khác, cùi chỏ hai tay đặt trên cửa sổ, bộ dạng lưu manh vô lại cùng nhóm nam sinh tán gẫu.
Nguyên Yên đi vào phòng học, cậu ngước mắt lên nhìn thoáng qua, liền dời mắt đi.
Nguyên Yên đứng bên cạnh cửa nhìn cậu một cái.
Ánh mắt trời sáng chói từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu ở phía sau lưng thiếu niên. Lúc cậu nghiêng mặt đi, nửa bên mặt trầm ám, nửa bên mặt tươi đẹp. Sống mũi cùng yết hầu hiện rõ, mùi hương nam tính phát ra rõ ràng.
Ngẫu nhiên giơ tay vuốt tóc, bàn tay kia như phát sáng dưới ánh mắt trời.
Ánh mắt Nguyên Yên dừng lại trên bàn tay kia.
Cố Thừa phát hiện ánh mắt này, khẽ nhíu mày liếc cô, ánh mắt lãnh đạm thậm chí có điểm sắc bén. Giống như chỉ sợ cô không sợ cậu.
Thật là Nguyên Yên không sợ.
Tưởng tượng chàng trai có vẻ ngoài lưu manh, đẹp trai, có một trái tim nóng bỏng rực rỡ, còn không nguyện ý cho người khác biết, kỳ quái, Nguyên Yên liền cảm độ thành thục của chính mình về điểm này, toàn thắng cậu. Khóe miệng vui sướng nhưng gợi lên "Người càng thành thục" thắng lợi mà khoan dung cười.
Cố Thừa tựa hồ phát hiện ra cái gì, hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm.Trương Hạc Nghiên lại vào lúc này vẫy tay với Nguyên Yên: "Nguyên Yên –"
Các cậu ấy ba người chiếm một cái khác bệ cửa sổ, Nguyên Yên mỉm cười đi qua. Cố Thừa nheo mắt nhìn cô một cái, nghiêng đầu đi.
Trương Hạc Nghiên hỏi: "Đi sân thượng?"
Nguyên Yên gật đầu, nói: "Phong cảnh rất đẹp."
"Thánh địa tỏ tình." Trương Hạc Nghiên nói, "Ngay hôm sau ngày khai giảng học kỳ này, liền có người tỏ tình. Biểu ngữ tỏ tình đỏ rực treo trực tiếp từ trên xuống dưới sau lại thả hoa hồng từ trên mái xuống, đại khái cũng tầm khoảng 10 thùng gì đó."
Nguyên Yên hít vào một ngụm khí lạnh: "Cậu ta còn tốt sao?"
Trương Hạc Nghiên nham nhở cười: "Bị phạt quét sân thể dục một tuần lễ."
Mấy nữ sinh ha ha ha cười lên. Cười xong, Nguyên Yên hiếu kỳ hỏi: "Kia tỏ tình sao? Thành công không?"
"Không có, bị cự tuyệt ha ha ha ha." Uổng Phỉ cười trên nổi đau của người khác.
Nguyên Yên nâng trán: "Lãng mạn như vậy, vì cái gì còn bị cự tuyệt? Giá trị nhan sắc không đủ?"
"Giá trị nhan sắc à, còn tạm đi." Trương Hạc Nghiên mở miệng, xoa xoa cằm, "nhưng là, tên kia là Bành Hâm, một đại móng heo của trường học. Trong nhà khai thác mỏ, bạn gái đều là thể loại não tàn. Nữ sinh chỉ cần đầu óc còn hơi tỉnh táo, đều sẽ không phản ứng cậu ta."
"Đúng vậy." Miêu Miêu nằm bò trên cửa sổ nâng cằm tròn của cô nói, "Làm bạn gái của cậu ta, không phải là dán trên trán mình "bạn gái đào mỏ "sao?"
Uông Phỉ ôm điện thoại di động lướt Weibo idol nhà cô, một bên liếm màn hình vừa nói: "Lại nói, học sinh trường chúng ta, lại không kém đi nơi nào, cũng không biết mí mắt ai thiển cận như vậy. Coi như đặc biệt chiêu sinh, ngay cả những người như vậy, đều là người dụng tâm học tâm, căn bản không tiếp cậu ta điểm hoa hoa văn. Mấy cô bạn gái kia rất loạn, không biết ở nơi nào chướng khí mù mịt tìm tới."
Miêu Miêu có một gương mặt búp bê đáng lại, lại ngốc manh, cô nâng cằm lên, nhìn ngoài cửa sổ, thở một hơi thật dài, nói: "Chính là tớ thật sự muốn có bạn trai. Các cậu xem thời tiết này, thật đẹp, vạn dặm không mây, gió thu hơi lạnh. Sau khi tan học, cùng bạn trai tay trong tay tìm một quán coffee, ngồi tại một góc ít người, anh nhìn em, em nhìn anh, em một cốc cappuccino, anh một cốc latte, em đút anh một miếng tiramisu, anh đút em một miếng black forest, cuộc sống thật tươi đẹp. Đây mới là thanh xuân, thanh xuân thế nào chỉ có làm bài thi đâu, thật quá lãng phí!"
"Cậu tỉnh đi." Trương Hạc Nghiên lạnh lùng nói. Cậu ấy là hình tượng một đại ngự tỷ, trong ba người lại có chút giống chị lớn. Cùi chỏ cô đặt trên cửa sổ, thân thể nghiêng dựa vào tường, dội cho Miêu Miêu chậu nước lạnh "Đàn ông đều là thể loại ngựa giống, không có một cái ngoại lệ. Chúng ta tương thân tương ái không được sao? Không tìm bạn trai không được?"
Uông Phỉ cũng nói: "Yêu đương có ý nghĩa gì? Thứ bảy đi với tiếp ứng idol với tớ, có khả nhìn thấy bản tôn. Người bình thường tớ không cho họ cơ hội, hai chúng ta thân tớ mới kêu cậu!"
Miêu Miêu không phục: "Các cậu hai người đều từng có bạn trai, đương nhiên không sao cả. Tớ còn đang cẩu độc thân, thanh xuân tươi đẹp như vậy, không yêu đương, thật xinh lỗi chính mình. Ôi, nghĩ đến hiện tại đã đến lên lớp mười một, bạn trai của tới hiện tại còn không biết ở góc nào trên thế giới, liền thật bi thương. Lỡ như đến tốt nghiệp tớ đều không có bạn trai thì thế nào đây?" Đột nhiên khủng hoảng.
Mặt tròn nữ sinh ngốc manh ngốc manh, Nguyên Yên cười cong mắt: "Đừng sợ đừng sợ, còn có tớ cẩu độc thân cùng cậu."
"Đừng sợ, đừng sợ!" ủy viên học tập Vương Triết như con khỉ không thể yên tĩnh chui tới, cười đùa cợt nhả nói, "Nghĩ thoát FA còn không đơn giản sao, tớ đây! Ai nghĩ thoát FA, cứ việc tìm tớ! Một người không ngại ít, hai người không ngại nhiều!"
"Cút!" Miêu Miêu tức giận đá cậu.
Mọi người đều cười lên. Nguyên Yên cười, quét mắt, thấy Cố Thừa nghiêng đầu nhìn cô.
Thiếu niên mặc đồng phục Lập An được cắt may vừa vặn âu phục, vạt áo mở rộng, áo sơ mi mở một cúc áo, cà vạt được kéo lỏng lỏng lẻo lẻo tùy ý treo trước ngực. Hai tay tùy ý chống trên cửa sổ, lưu manh vô lại, nếu miệng lại ngậm điếu thuốc, có thể trực tiếp lăn lộn xã hội.
Nguyên Yên nheo mắt lại nhìn đôi tay kia, tưởng tượng đến bộ dạng ngón tay thon dài kia cầm điếu thuốc, hoảng hốt một chút.
Nam sinh như vậy, sau này cũng là loại ngựa giống sao?
Học sinh chuyển trường bề ngoài thật là trắng, Cố Thừa không biểu tình nghĩ.
Ánh mặt trời chiếu trên mặt cô, làn da như mỡ đông bình thường phát ra ánh sáng trong suốt. Cậu nhớ đến cô mặt áo len lộ ra cái cổ trắng tuyết vào ngày thứ hai, người hơi nóng.
Dừng một chút, nghiêng đầu đi.
Uông Phỉ ôm điện thoại di động cười ha ha, trong lúc vô tình nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, mắt bỗng nhiên trừng lớn: "Ôi má ơi!"
"Vả mặt vả mặt!" Cô nằm bò ở trên cửa sổ nói, "Vừa mới nói, nữ sinh trường chúng ta ai không có mắt mới làm bạn gái Bành Hâm, đây là vả mặt!"
Vee: trêu các bae vui phết nhờ:vv

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.