Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 9:




Chương 9. Nàng là nữ nhân bán sắc.
Điện Thanh Liên.
Trong điện bao trùm một mảnh tĩnh lặng. Hai con người mặt đối mặt gần trong gang tấc, họ nhìn nhau bằng một loại ánh mắt khiến đối phương không rét mà run.
Hắn nheo nheo con mắt nhìn về phía trước, tìm chút an ủi để hạ nhiệt cơn tức giận trong lòng. Thanh âm cất lên vang vọng khắp đại điện không hề mang theo độ ấm.
- Tam đệ, đệ quản không nghiêm hạ nhân trong vương phủ, đệ nghĩ ta phải xử lý thế nào?
Người đứng trước mặt hắn là một nam nhân tuấn mỹ, khí chất phi phàm - Vân vương gia – Phong Mạc Vũ. Trên người nam tử này luôn được bao phủ bởi một loại khí chất vương giả hiếm có. Nam tử quỳ xuống thật lâu, chính bản thân cũng không biết phải lên tiếng ra sao.
(Tear: Các mem nhớ kỹ Vũ ca nha nha, sẽ có một chuyện tình ly kỳ và hấp dẫn đang chờ đợi ở phía sauuuu!!!!).
- Hoàng huynh, sau khi trở về đệ mới biết trong hơn hai năm ở ngoài biên cương tên quản gia này cậy thế ức hiếp dân lành, lấy danh nghĩa của đệ đi gây họa khắp nơi, là do đệ quản lý hạ nhân không nghiêm mong hoàng huynh trị tội.
Hắn cơ mặt giãn ra đôi chút. Thực ra hắn cũng biết tam đệ không phải dạng người cường quyền hay ức hiếp dân chúng, chuyện lúc trước xảy ra trên phố chắc chắn có ẩn tình. Hôm nay lúc Phong Mạc Vũ vừa mới trở về kinh thành hắn liền truyền gọi để hỏi rõ sự tình.
- Nếu chuyện đã là như vậy thì ta không trách tội đệ nữa. Đệ mới về kinh chắc hẳn còn mệt mỏi, mau hồi phủ nghỉ ngơi.
Phong Mạc Vũ lưỡng lự đôi chút trước cách giải quyết của hoàng thượng. Hắn cũng không phải chưa từng chứng kiến qua cách trị tội nghiêm khắc đối với một số đại thần của hoàng huynh. Vì cớ gì hôm nay hắn lại thấy ở hoàng huynh có sự thay đổi lớn đến như vậy.
Chuyện trong phủ tuy không phải do hắn trực tiếp gây ra, nhưng nói không liên quan thì sẽ không thuyết phục được nhân tâm. Dù thế nào hắn cũng phải chịu trách nhiệm một phần.
- Hoàng huynh, suy cho cùng vẫn có là lỗi của thần đệ. Nghe nói Giang Châu đang bị lũ lụt, thần đệ xin được đến đó để trị thủy coi như là chịu tội.
Hắn im lặng đặt tấu chương sang một bên, con ngươi đen hút nhìn thẳng Phong Mạc Vũ. Vị hoàng đệ này của hắn vẫn luôn như vậy, luôn nhìn thấu nhân tâm khiến người khác thật an lòng. Đi Giang Châu cũng tốt, vừa hay nơi đó đang gặp lũ lụt khiến dân chúng chìm trong cảnh màn trời chiếu đất. Với năng lực của mình, tam đệ nhất định giúp được bá tánh Giang Châu vượt qua kiếp nạn này. Như vậy sẽ gia tăng niềm tin của dân chúng vào tam đệ.
Hắn mất công bồi dưỡng nhân tài này để Phong Thiên quốc có thể có một con đường lui. Theo lời đại sư của Linh Giác tự, Xuân phân năm sau toàn Lưỡng Hà - con sông phong ấn huyết mạch của Phong Thiên quốc sẽ có biến động lớn. Lúc đó đích thân hắn phải hiện diện để phòng ngừa hậu họa về sau. Chuyến đi này thập phần nguy hiểm, nếu hắn có mệnh hệ gì thì tam đệ sẽ lên làm Nhiếp chính vương. Với những gì tam đệ đã làm vì dân chúng, chắc chắn sẽ không bị phản đối, trong nước cũng sẽ không đại loạn.
- Nếu đệ đã quyết như vậy thì ta đồng ý. Đệ hãy nghỉ ngơi năm ngày sau dẫn đầu đoàn trợ cấp gạo của triều đình đến Giang Châu.
Sau khi Phong Mạc Vũ rời khỏi Trương Phi được truyền vào điện. Chuyện về nữ nhân gặp mặt trên phố đã phần nào trở nên quan trọng, nhất là sau khi hắn bị ép buộc cưới một người không quen biết và phải sắc phong nữ nhân này làm hoàng hậu.
- Trương Phi, việc ta phái ngươi làm đến đâu rồi?
Trương Phi ngập ngừng phải suy nghĩ thấu đáo trước khi báo lại mọi chuyện với hoàng thượng. Với những gì điều tra được, Trương Phi chắc chắn vị vua tuổi trẻ tài cao đã bị một nữ nhân của Xuân Mãn lâu mê hoặc. Lòng thầm mong hoàng thượng không vì giận quá hóa thẹn, lấy hắn ra làm chỗ trút giận.
- Hoàng thượng thứ tội, khi thần theo sau cô nương ấy đến Xuân Mãn lâu thì thấy cô nương ấy vào đó không trở ra, có lẽ cô nương ấy là người của Xuân Mãn lâu…..
Hắn nắm chặt tay thành quyền, nàng như vậy cư nhiên lại là nữ nhân bán sắc ở Xuân Mãn lâu. Thật không ngờ người nữ nhi đầu tiên làm hắn động tâm lại là một nữ nhân bán sắc, ông trời quả thật muốn trêu ngươi hắn mà. Người hắn không yêu sắp trở thành người cũng hắn đầu đầu ấp tay kề, còn người làm trái tim hắn rung động lại là nữ nhân của vạn nam nhân trong thiên hạ.
Thời hạn 3 ngày đã đến.
Nàng đang mơ mình đứng ở kho vũ khí tối tân hiện đại bậc nhất của Mỹ ước gì tất cả đều là của nàng. Nhưng giấc mộng đẹp như thế lại bị tiếng hét thất thanh làm tan vỡ thành bọt biển. Tiếng hét đó nhằm vào vào chính cái lỗ tai của nàng mà tuôn ra. Nàng thề, đây là thứ âm thanh nàng ghét nhất quả đất này, nếu có thể nàng sẽ nguyện lỗ tai mình bé đi một chút để khỏi bị thứ âm thanh kinh khủng này tra tấn.
- Tiểu Thanh, Tiểu Hồng, Tiểu Yến. Các em làm gì mà hét lớn thế, cái lỗ tai của ta muốn điếc rồi. Mau ra ngoài để cho ta ngủ nếu không ta sẽ phạt không cho các em mặc đồ màu xanh trong 1 tháng…..
(Tear: Hình phạt này lạ à nha (^_^!)).
Đáp lại lời đe dọa “đáng sợ” ấy là sự im lặng của tất cả mọi người. Lựa chọn giữa việc đắc tội với tiểu thư và việc xem thường thánh mệnh thì họ thà rằng chọn cái thứ nhất. Họ nguyện cả đời không mặc áo màu xanh chứ không thể nào để đầu mình tạm biệt cái cổ thân yêu. Bộ ba "tam Tiểu" phối hợp với nhau ăn ý từng chút một, Tiểu Hồng lật tung chăn của nàng ra. còn Tiểu Thanh và Tiểu Yến nâng nàng dậy.
- Tiểu thư à, hôm nay người phải vào cung làm hoàng hậu, người quên rồi sao.
Và rồi suốt 2 canh giờ, nào tóc, nào mặt, nào y phục làm nàng tỉnh mộng đẹp bao nhiêu lần. “Ta hận ngươi, lão hoàng đế già. Ta hận……”- nữ chính lại ngủ tiếp.
Một người mang tư tưởng văn minh hiện đại như nàng sao lại có thể chịu nổi những cái cổ hủ đã bị khai trừ mất dạng ở thế kỷ 21 được. Đến bây giờ nàng mới thấm thía nỗi gian truân khi bản thân lưu lạc về nơi vốn không hề tồn tại cái gọi là "xã hội công bằng, dân chủ, văn minh".
Sau khi làm đại lễ, nàng được đưa vào một cung điện nằm ở phía tây, nghe một vị cung nữ nói qua hình như nơi đó tên Trúc Mai điện. Bộ lễ phục dày bảy lớp khiến toàn thân nàng nóng đến mức mỡ cũng muốn chảy ra thành dòng. Trên đầu bị một chiếc mũ phượng nặng cả chục ký đè nén khiến chút nữa nàng tưởng việc tử tù đeo gông còn sướng gấp mấy lần so với việc đội mũ phụng.
Kỳ lạ thay, đêm nay là đêm tân hôn gian phòng này lại yên ắng đến kỳ lạ. Nàng bỏ mũ phượng trên đầu xuống, ghé mắt nhìn xung quanh. Không hổ danh là hoàng cung, căn phòng này nhìn qua cũng sang trọng và rộng lớn gấp mấy lần thư phòng của nàng tại phủ tướng quân. Trong lòng nàng nảy sinh một tia nghi ngờ, liệu lão hoàng đế già này có phải một tên vua ăn chơi sa đọa, cướp tiền từ mồ hôi và xương máu của dân chúng để xây dựng cung điện hay không.
Mà hiện tại bản thân nàng còn chưa lo xong, lấy hơi đâu lo lắng đến vận mệnh quốc gia chứ. Cùng lắm nếu hắn quả thật là người như vậy thì nàng sẽ một đòn tiễn hắn về cõi thiên thu, có khi lúc đó hoàng hậu như nàng sẽ được dân chúng tôn vinh, cảm kích vô cùng, thậm chí còn được lưu danh hậu thế.
Tuy không biết chắc lão già đó có ăn hại như vậy không, nhưng có một điều nàng chắc chắn đó chính là hắn ta là kẻ vô lương tâm. Hắn có biết một ngày rồi mà hoàng hậu của hắn chưa được ăn chút gì không? Nếu như cứ ngoan ngoãn chờ đợi như vậy thì nàng chết cũng không ai thèm khóc thương. Nàng vận nội công sử dụng Vạn lý truyền âm gọi Tiểu Yến đến.
- Đại tỉ, người gọi muội.
Tiểu Yến thực sự đã xuất hiện. Có trời mới biết nàng vui mừng đến nhường nào, vị cứu tinh được mệnh danh thần trộm Vương Phi Yến này có thứ gì mà không thể lấy cắp, chẳng qua chỉ là vài thứ đồ ăn sao có thể làm khó được chứ.
- Tiểu Yến, ta đói quá, em vào nhà bếp ăn cắp cho ta một chút thức ăn có được không. À quên sau khi lấy xong thức ăn em hãy bỏ cái này vào trong nước của bọn họ, sáng mai ta muốn xem kịch vui….
“Ha ha, lão hoàng đế già, đây mới chỉ là màn khởi đầu cho những chuỗi ngày bi thảm của ngươi thôi. Welcome to my hell!!!
Lại một canh giờ nữa trôi qua trong tĩnh lặng. Đếm sơ sơ cũng có ít nhất ba lần nàng thức giấc, vậy mà....Nếu như hắn không đến thì càng tốt, đỡ mất công ta phải bày mưu tính kế. Ấy thế mà trong giây phút ăn mừng ngoài cửa lại có động tĩnh. “Không phải tên hoàng đế già này muốn động phòng thật chứ, hắn mà động đến ta tuyệt không cho hắn toàn mạng”.
Hắn bước vào nhìn thấy nàng một thân hỷ phục ngồi trên giường. Nữ nhân hắn không yêu chắc chắn sẽ không động vao. Dù sao sau này cô ta cũng làm chủ hậu cung, để tránh sau này cô ta lợi dụng quyền lực trong tay thâu tóm hậu cung, hôm nay hắn nhất định phải đe dọa trước. Hắn đứng cách nàng cả mấy thước buông lời lẽ lạnh như băng.
- Nàng là Hoàng Song Nhật Dương?
Nàng làm vẻ hiền lành nhút nhát đáp lại.
- Dạ bẩm hoàng thượng, là….là….thiếp.
Hắn tiếp tục hướng phía nàng nói những câu không thể lạnh hơn.
- Từ nay nàng hãy an phận ở Trúc Mai điện này làm hoàng hậu. Nàng đừng tưởng với danh phận hoàng hậu nàng muốn làm gì thì làm, ta có thể tước bỏ bất cứ lúc nào. Hãy nhớ đấy!!!
- Hoàng thượng, nếu vậy người có thể đáp ứng thiếp một điều?
- Nàng có thể nói.
- Xin người hãy ban thánh chỉ cấm thiếp không được bước ra khỏi Trúc Mai điện trong một tháng được không?
Hắn nhìn nàng khó hiểu, nàng đang định thách thức hắn ư? “Không cần biết mục đích của nàng là gì, ta sẽ chiều ý nàng”.
- Được!
Nói xong hắn xoay người bước ra ngoài để nàng ở lại một mình trong phòng. Vậy cũng tốt, từ giờ về sau nàng có thể an tâm ăn ngủ trong Trúc Mai điện mà chẳng lo bị ai làm phiền. Trong chốn hoàng cung đầy rẫy những âm mưu toan tính này, muốn bản thân được an nhàn thì tốt nhất phải tránh xa hoàng đế. Mặc dù là hoàng hậu nhưng không được hoàng đế sủng ái thì cũng coi là hư danh, như vậy sẽ không ai xem nàng là cái gai trong mắt.
- Cái tên hoàng đế già chết tiệt, ta mới không thèm cái danh phận hoàng hậu này. Ra ngoài cũng không thèm đóng cửa. Đồ bất lịch sự!
Hôm nay nhiều nghi lễ đã được lược bỏ qua nhưng sao nàng vẫn thấy phức tạp quá, Nhất định bản thân phải ngủ bù vào ngày mai mới có thể lại sức. Nàng nằm ngay xuống giường làm một giấc đến ngày hôm sau.
- Tiểu thư!
- Đại tỉ!
Nàng đang ngon giấc thì hai giọng nói truyền vào tai nàng làm tan mộng đẹp. Lúc nào cũng như vậy, luôn luôn là như vậy. Chưa bao giờ nàng được hai nha đầu này cho phép ngủ quá giờ Sửu. Chỉ trách nàng quá nhân từ với chúng nên bây giờ chúng không biết sợ là gì nên cũng đành chịu thôi.
- Tiểu Hồng, em cho ta ngủ thêm chút nữa, chỉ 5 phút nữa thôi!!!
- Đại tỉ, người phải tỉnh dậy. Sáng nay còn phải thỉnh an thái hậu nữa.
“Hết hoàng thượng giờ lại đến hoàng thái hậu, cũng may ta nhanh trí xin được cấm túc một tháng”. Để tránh bị nghi ngờ, nàng phải diễn y như thật. Một hoàng hậu ngay sau khi vào cung, chưa đợi nhìn thấy mặt trời mọc lần thứ hai đã bị hoàng thượng ban lệnh cấm túc một tháng sẽ có biểu tình như thế nào nhỉ? Có lẽ là đau đớn như chết đi sống lại chăng.
Đôi hàng mi khẽ chớp chớp, hai dòng nước mắt đã lăn dài trên má. Cộng thêm cái vẻ tiều tụy vì thiếu ngủ đêm qua khiến diễn xuất của nàng càng thêm thuyết phục.
- Hu hu, Tiểu Hồng, Tiểu Yến, ta thật bất hạnh. Chỉ vì ta tối qua lỡ lời làm hoàng thượng không vui nên người liền cấm ta một tháng không được bước ra khỏi Trúc Mai điện. Nếu vậy ta đành phải thất lễ với thái hậu rồi.
Nói xong nàng liền cuộn mình vào trong chăn ngủ tiếp để mặc hai nha đầu thay mình đau lòng tiếp. Tiểu Hồng nước mắt trực trào thay tiểu thư nhà mình uất ức. Một mực cho rằng tiểu thư vì quá đau buồn nên mới có biểu tình như vậy. Tiểu thư có phải màng số mạng khổ không? Người ta làm hoàng hậu thì sung sướng được vua yêu thương, người người kính nể, còn tiểu thư nhà mình thì...
- Hu hu, tiểu thư thật là bất hạnh vừa vào cung đã gặp phải chuyện chẳng lành. Đám cung nữ thái giám ngoài kia lại được nước xì xào to nhỏ.
Nàng vốn chẳng quan tâm người khác nói gì, nhưng vì Tiểu Hồng khóc lớn quá làm nàng không thể nào ngủ được nữa nên đành tỉnh dậy. Nha đầu này vốn mau nước mắt, lại suy nghĩ sâu sa.
- Oa…..Tiểu Hồng, em đừng có khóc như vậy có được không, ta đau đầu quá. Bọn họ nói gì làm em khóc thành cái bộ dạng như vậy?
Tiểu Hồng quẹt ngang dòng nước mắt kể hết những gì mới nghe được ở ngoài cung cho nàng nghe. Giọng nói không thể che dấu vẻ uất ức.
- Tiểu thư, đêm hôm qua em nghe bọn cung nữ nói người chỉ là có danh không phận, hôm qua là tân hôn của người và hoàng thượng nhưng mà hoàng thượng lại rời Trúc Mai điện đến Phụng Hoàn cung của Ngọc quý phi. Bọn chúng còn nói Phụng Hoàn cung xưa nay vốn là nơi hoàng hậu ở, Ngọc quý phi được ban ở đó chắc chắn sau này sẽ là chủ của hậu cung. Người sớm muộn cũng bị phế thôi. Hu hu.
Nàng nghe thấy mà ong hết cả đầu. Nàng không muốn đấu đá, cũng chẳng muốn tranh giành ân sủng với ả Ngọc quý phi gì đó. Nàng chỉ có một đạo lý người không đụng ta, ta không đụng người, ai dám cả gan đụng ta thì ta sẽ không tha cho kẻ đó. Còn chưa kịp giải quyết xong nha đầu này thì nha đầu khác đã xuất hiện bất ngờ giống như sắp đại loạn đến nơi.
- Đại tỉ, đại tỉ cả hoàng cung loạn hết lên rồi. Tất cả mọi người trên dưới đều ôm bụng chạy đi cầu rất là mắc cười.
“Oai, chuyện đó ta biết trước rồi, em có cần làm tới cái bộ dạng đó không?”
Trái lại với thái độ “không phải đơ và chảnh mà là thờ ơ với ngoại cảnh” của nữ chính thì tất cả mọi người trong hoàng cung đều vô cùng vội vã. Điển hình nhất là cuộc chiến tranh giành nhà xí giữa các công công.
- Tần công công, ông mau ra đây cho ta ông ngồi trong đấy đã hơn nửa canh giờ, ta sắp không chịu được nữa rồi.
Lúc này Tần công công mới vật vờ bước ra, bộ dạng Tần công công trông giống như một cái xác không hồn: mắt trũng, da nhăn nheo, môi khô, hơi thở yếu ớt….
Quế công công vừa thấy tần công công bước ra thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ôm bụng chạy vào nhà xí, nhưng cửa chưa kịp đóng thì đã bị một người khác đẩy ra.
- Quế công công thứ lỗi, ta sắp….sắp ra rồi!
Quế công công vẻ mặt không thể đau khổ hơn được nữa nhìn tên thái giám vừa chạy vào rặn ra từng chữ.
- Ngươi….ngươi….!!! Thôi không cần nữa, ta...ta...ra rồi!!!
……………………………………………………………………………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.