Bên phía Tạ Liên.
“Tam Lang, Tam Lang?” Tạ Liên gọi liên tục vài lần, Hoa Thành đều không có phản ứng, hắn dựa vào lòng Tạ Liên ngủ sất sâu. Vì thế Tạ Liên cũng không gọi nữa, chỉnh cho hắn một tư thế thoải mái để hắn ngủ vùi trong ngực mình.
“Nếu tình trạng của Lam công tử và Tam Lang đều không ổn, chúng ta cứ nghỉ ngơi tại chỗ trước đã, chờ họ tỉnh lại rồi tính sau.”
Mọi người đồng ý. Hoa Thành vùi trong lòng Tạ Liên. Lam Vong Cơ nằm trên đùi Ngụy Vô Tiện. Lam Tư Truy tự mình tìm một góc, mỗi người đều tự nghỉ ngơi.
Chỉ là nơi này ở trong cung điện dưới lòng đất, vừa âm u đáng sợ vừa tràn đầy sự bất ngờ, có buồn ngủ cũng không dám ngủ. Lam Tư Truy mơ màng chợp mắt một lúc, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó sáng lên trước mắt, cậu mở mắt nhìn thì thấy đó là một đốm lửa ma trơi (quỷ hỏa).
Lam Tư Truy thận trọng vươn tay để quỷ hỏa rơi xuống tay cậu.
Quỷ hỏa kia rất nhỏ, rất yếu ớt, tựa như chỉ cần thở mạnh ra một xíu là có thể thổi tắt nó, chắc là hồn mới vừa chết không lâu.
“Không lẽ là của ngư dân nào đó?” Lam Tư Truy còn băn khoăn đến những ngư dân bị rơi xuống biển, vì vậy không cầm lòng được lo lắng hỏi.
“Cũng không phải là không thể.” Ngụy Vô Tiện vẫn trông nom Lam Vong Cơ nên không ngủ, thấy vậy bèn đưa ra ý kiến:
“Không thì ngươi vấn linh hỏi xem.”
“Nhưng vừa nãy đàn của ta bị mất lúc ở trên biển rồi.” Lam Tư Truy nói.
“Cho dù quỷ hỏa này có thân phận gì khi còn sống, tóm lại cũng là một người đáng thương không thể yên nghỉ.” Tạ Liên nói:
“Ta lập trận cúng bái cho hắn để nó được yên nghỉ.”
Mấy người đồng ý, Tạ Liên bèn làm cho quỷ hỏa một trận pháp cúng bái đơn giản để tiễn quỷ hỏa này rời đi, an tâm đầu thai.
Không ngờ lại không có tác dụng, quỷ hỏa này vẫn hấp hối ở đây, không có ý rời khỏi.
“Có lẽ người này còn tâm nguyện chưa hoàn thành.” Tạ Liên nói.
Y nhìn quỷ hỏa le lói lúc sáng lúc tối, nhớ lại tết Trung Nguyên năm xưa y dùng một số tiền ít đến đáng thương mua về hơn mười ngọn hoa đăng giam cầm linh hồn của chiến sĩ, sau khi cúng bái duy chỉ có một đốm lửa ma trơi hấp hối ở nhân gian không chịu rời đi…
Sau đó, Tạ Liên cúi đầu hôn khẽ lên trán của Hoa Thành.
“Không thì để ta cộng tình với nó thử xem.” Ngụy Vô Tiện nói.
“Cộng tình là cái gì?” Tạ Liên hỏi.
“Chính là… chính là trực tiếp mời oán linh nhập vào người, lấy cơ thể mình làm môi giới xâm nhập vào hồn phách và ký ức của vong hồn, lắng nghe, quan sát và cảm nhận.” Ngụy Vô Tiện giải thích.
Tạ Liên hơi do dự: “Có phải quá nguy hiểm rồi không? Nhỡ đâu bị đoạt xá thì làm sao bây giờ?”
“Không đâu, một con quỷ hỏa thôi mà, còn không nói được thì làm gì được bản lão tổ đây?” Ngụy Vô Tiện nói.
“Tư Truy, ngươi làm người giám sát.”
“Ta không có chuông bạc đâu Ngụy tiền bối.” Lam Tư Truy nói.
“Không nhất định phải có chuông bạc, chỉ cần là âm thanh ta quen thuộc là được rồi.” Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, lấy Trần Tình ra đưa cho Lam Tư Truy.
“Ngươi biết thổi sáo không? Thôi kệ, không biết cũng không sao, cứ thổi ra tiếng, tùy tiện hai tiếng là được.”
Lam Tư Truy nhận lấy Trần Tình: “… Vâng thưa Ngụy tiền bối.”
Ngụy Vô Tiện vẫy tay với quỷ hỏa: “Ngươi tiến vào đi.”
Quỷ hỏa nghe vậy, lập tức chui vào trong cơ thể của y.
Sau đó, Ngụy Vô Tiện ngất xỉu.
Chưa đầy một tiếng sau, không chờ Lam Tư Truy gọi mà Ngụy Vô Tiện đã tỉnh lại trước.
Đốm lửa ma trơi kia rời khỏi cơ thể của Ngụy Vô Tiện, yếu ớt bay sang bên cạnh.
“Ngụy công tử, ngươi nhìn thấy cái gì?” Tạ Liên hỏi.
“Rất loạn, rất nhiều thứ, tạm thời không thể nói rõ ràng.” Ngụy Vô Tiện day huyệt Thái Dương, đẩy Lam Vong Cơ trên đùi ra một bên.
“Chốc nữa nói sau đi. Chúng ta rời khỏi đây trước, nơi này không thích hợp ở lâu.”
Tạ Liên không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nhất định Ngụy Vô Tiện đã nhìn thấy gì đó trong lúc cộng tình, biết nơi này không an toàn nên mới sốt ruột muốn đi ngay. Vì vậy, y ôm lấy Hoa Thành đồng ý nói:
“Được.”
Lam Tư Truy thấy Ngụy Vô Tiện quay đầu bước đi, hơi kỳ quái gọi y: “Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân còn ở đây mà.”
Bước chân Ngụy Vô Tiện khựng lại, sửng sốt hai giây, trên gương mặt đang quay lưng về phía Lam Tư Truy lộ ra biểu cảm khó có thể diễn tả bằng lời.
Tiếp đó, y nhanh chóng điều chỉnh lại bình thường, khi xoay người lại trên mặt đã mang theo nụ cười mang thương hiệu Ngụy Vô Tiện:
“Nào, ta cõng hắn.”
Bướm bạc chiếu sáng, Ngụy Vô Tiện mở đường. Bọn họ trở lại hành lang u ám kia.
Không biết đã đi được bao xa, một điểm sáng xuất hiện phía trước, sau đó ánh sáng dần trở nên rõ ràng, Úc Hoài Hiên nâng lòng bàn tay chứa ngọn lửa chạy về phía bọn họ.
“Thái tử điện hạ.” Hình như Úc Hoài Hiên rất vui mừng khi nhìn thấy Tạ Liên.
“Thủy Sư đại nhân.” Tạ Liên thấy là hắn, cho rằng cuối cùng mọi người cũng tập hợp đông đủ, nhìn kỹ lại mới phát hiện không thấy bóng dáng của Vân Cửu Anh: “Phong Sư nương nương đâu?”
“Không biết.” Úc Hoài Hiên nói: “Ta vẫn luôn tìm nàng, nàng không ở cùng với các ngươi hả?”
Thấy Tạ Liên lắc đầu, Úc Hoài Hiên cau mày lo lắng: “Nàng có thể chạy đi đâu chứ?”
“Thủy Sư đại nhân đừng lo lắng quá.” Tạ Liên an ủi: “Phong Sư nương nương pháp lực cao cường, chắc chắn không có chuyện gì đâu.”
“Hy vọng là thế.” Úc Hoài Hiên đáp.
[Hết chương 15]