Khi Ma Đạo Tổ Sư Gặp Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 7:




Người tới chính là Úc Hoài Hiên – quốc chủ bệ hạ của nước Lan Tân, Thủy Sư đại nhân đương nhiệm.
Không ngờ rồng nước này nhìn thấy Úc Hoài Hiên thì dường như càng trở nên giận dữ, bảy tám con rồng nước xông thẳng về phía hắn.
Úc Hoài Hiên lập tức bảo vệ Vân Cửu Anh phía sau, triển khai toàn bộ pháp lực, tay kết thành chữ đánh tan rồng nước.
“Cửu Anh không sao chứ?” Úc Hoài Hiên ân cần hỏi.
“Ta không sao, bệ hạ yên tâm.”
Còn chưa nói xong thì đợt sóng tiếp theo đã đánh tới.
Úc Hoài Hiên lại làm như vừa rồi, nhưng lần này tuy thế tấn công của rồng nước đã suy giảm nhưng không hề tán loạn, một đợt sóng đánh vào người Cửu Anh quật nàng xuống biển.
“Cửu Anh!” Úc Hoài Hiên gọi lớn.
“Ta không sao đâu bệ hạ.” Vân Cửu Anh bay lên.
Tạ Liên lại quay về thả thêm hai người xuống, muốn nhìn Hoa Thành bên cạnh một chút, thấy gương mặt vốn trắng bệch của hắn giờ đã trở nên đỏ ửng, sờ tay lên nóng bỏng như đang sốt.
“Đệ sắp biến trở về rồi?” Tạ Liên hỏi.
“Sắp rồi.” Hoa Thành trả lời.
Tạ Liên nhìn vài con thuyền đánh cá đang phiêu bạt trên biển… sao lại cứ phải xảy ra vào đúng lúc này chứ.
“Tạ công tử đừng lo lắng.” Lam Tư Truy thả một người xuống: “Chúng ta đi cứu người, Tạ công tử cứ chăm sóc cho bạn nhỏ… ờm Hoa thành chủ đi.”
Tạ Liên: “Cảm tạ.”
Nói xong, y điều khiển Nhược Da quấn quanh Hoa Thành một vòng tròn lớn, sau đó lấy Phương Tâm ra:
“Ta hộ pháp cho đệ.”
Bên Lam Tư Truy không dám lơ là lập tức đi cứu người, một lần cậu có thể kéo nhiều nhất là hai người. Lam Vong Cơ có thể cứu ba bốn người, Lam Ngữ Huyền là cầm tu, kiếm thuật bình thường nên một lần chỉ có thể kéo được một người. Nhưng hình như con quỷ nước này quen biết Lam Ngữ Huyền, không đánh vào thân thể của cậu ta, vì vậy cậu ta cứu người rất thuận lợi, ngay cả quần áo cũng không bị ướt, cũng không cần bay tới bay lui né tránh sóng biển nên tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Vân Cửu Anh bên kia lại vất vả hơn nhiều, nàng và Úc Hoài Hiên là thần quan phi thăng nhưng lại không cứu được nhiều người bằng người phàm như mấy người Lam Tư Truy. Hình như con quỷ nước kia cực kỳ khó chịu với bọn họ, chuyên môn đánh về phía họ.
Vân Cửu Anh kéo một ngư dân, Úc Hoài Hiên ở bên cạnh bảo vệ nàng chặn cơn sóng dữ. Một con rồng nước đánh vào phía trái, Vân Cửu Anh sử dụng quạt Phong Sư phất lên nhưng con rồng nước kia không bị Vân Cửu Anh đánh tan mà lao thẳng về phía nàng.
Vân Cửu Anh bị đánh vào trong nước, ngư dân đang được kéo trên tay nàng cũng rơi xuống. Úc Hoài Hiên đang định cứu người thì một con sóng khác chồm lên đập hắn điên đảo, bảy tám con rồng nước liên tiếp xông tới ngăn cản hắn đi qua.
Nhắc mới nói, Úc Hoài Hiên và Vân Cửu Anh đã phi thăng được mấy trăm năm rồi, không biết vì sao miếu Phong Thủy dọc theo bờ biển Đông Hải liên tiếp gặp sự cố, không bị đốt thì cũng bị đập, đèn nhanh kém xa anh em Sư gia năm xưa. Nhất là Thủy Sư Úc Hoài Hiên, tính cách hắn không bá đạo như Thủy Hoành Thiên năm đó, pháp lực cũng kém hơn rất nhiều.
Úc Hoài Hiên thấy vợ yêu của mình rơi xuống nước thì rất lo lắng, nhưng hắn càng sốt ruột thì rồng nước kia càng tích cực quấy nhiễu khiến hắn không cách nào tiến lên hỗ trợ.
Vân Cửu Anh bơi nổi trên mặt nước, vừa ló mặt lên đã bị một đợt sóng đánh vào trong nước, quạt Phong Sư cũng tuột khỏi tay.
Ngư dân kia vẫn dập dềnh trên mặt nước, sợ đến mức hô to: “Cứu mạng, cứu mạng với!”
Tạ Liên thấy tình cảnh như vậy, muốn đi cứu ngư dân kia nhưng bây giờ Hoa Thành đang ở giai đoạn quan trọng nhất, không thể lơ là cho nên y không dám rời đi.
Lam Vong Cơ còn trên mặt biển cách xa mấy trăm trượng, trong chốc lát không thể bay về được, Ngụy Vô Tiện không ngự được kiếm chỉ có thể ở trên thuyền lo lắng suông, tu vi của Lam Tư Truy không đủ, đi cũng chỉ có chịu chết.
Ngụy Vô Tiện muốn dùng tiếng sáo trấn an quỷ nước lại phát hiện không có tác dụng, vì vậy thay đổi phương pháp, kêu gọi những những con quỷ nhỏ trong nước mà y có thể điều khiển được cùng tấn công đại thủy quỷ.
Nhưng kết quả vẫn không nhằm nhò gì, chẳng những vô dụng mà dường như còn trợ giúp cho sức mạnh của con quỷ nước kia.
“Vô dụng.” Hoa Thành nói: “Quỷ ngươi gọi qua đó đều bị hắn nuốt gọn.”
“Cái gì?” Ngụy Vô Tiện buông sáo xuống, tạm thời không nghĩ ra cách nào khác.
“Không thì để ta đi cho.” Lam Ngữ Huyền nói: “Ta đến chỗ Phong Sư nương nương đưa ngư dân về.”
“Không được, quá nguy hiểm.” Ngụy Vô Tiện nhìn rồng lớn khổng lồ kia.
“Không sao đâu, tài nghệ của bản công tử tốt lắm, không có việc gì.” Lam Ngữ Huyền nói:
“Hơn nữa hình như con quỷ nước này không tổn thương đến ta thật đấy, cứu người quan trọng hơn.”
Nói xong Lam Ngữ Huyền ngự kiếm bay đi, quả nhiên cả quãng đường không có đợt sóng nào tấn công cậu ta. Lam Ngữ Huyền bay đến bên cạnh ngư dân kéo người lên.
Mặc dù không bị con sóng nào tấn công nhưng nhìn cậu ta kéo một người xuyên qua giữa sóng lớn cao mấy trượng và rồng nước, Tạ Liên vẫn hơi lo lắng:
“Lam công tử, ngươi không sao thật chứ?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta không sao ha ha ha ha ha ha ha.” Lam Ngữ Huyền cười to nói:
“Ta đã nói tài nghệ của ta rất giỏi mà, không có việc gì ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. ”
Vân Cửu Anh ở gần đó giãy giụa trồi lên mặt nước để thở, thấy một con rồng nước sắp xông đến, Lam Ngữ Huyền thuận tay túm lấy tay nàng cứu lên.
Đúng lúc này, một đợt sóng cũng đánh tới, Lam Ngữ Huyền vô thức muốn giơ tay lên ngăn cản nhưng ngặt nỗi hai bên tay đều đang kéo hai người, cậu ta bị một đồ vật được sóng cuốn tới đập vào mặt.
Lam Ngữ Huyền bị con sóng đập vào lượn một vòng trên không, bên tay không tóm chặt được Vân Cửu Anh bị trượt, nàng ta bị rơi vào trong sóng biển.
Một tay Lam Ngữ Huyền kéo ngư dân, tay còn lại bắt lấy thứ vừa đập vào mặt mình, tức giận mắng:
“Cái quỷ gì dám đập vào mặt ta! Nhỡ đập hỏng gương mặt anh tuấn phong thần của bản công tử ngươi có đền nổi không hả?”
Không ngờ tập trung nhìn lại, thứ đập vào mặt cậu ta chính là quạt Phong Sư.
Đúng lúc này, một cơn sóng đánh tới, Lam Ngữ Huyền thuận tay quạt một phát.
Động tác này hoàn toàn theo bản năng, Lam Ngữ Huyền làm xong cũng thầm tự giễu, mình đâu phải Phong Sư, phất quạt thì có tác dụng gì.
Nhưng cậu ta tuyệt đối không ngờ tới, một cái phất này đã quạt ra một trận gió mạnh mẽ đánh tan đợt sóng.
Lam Ngữ Huyền không dám tin nhìn chiếc quạt trong tay mình: “Đây là ta làm?”
Quạt Phong Sư cần dùng pháp lực để điều khiển, Lam Ngữ Huyền không có pháp lực nhưng cậu ta có linh lực. Chỉ là linh lực của người phàm kém hơn pháp lực của thần quan rất nhiều, cho nên lần phất quạt vừa rồi không phát huy được sức mạnh thật sự của quạt Phong Sư nhưng cũng đủ khiến Lam Ngữ Huyền trợn mắt há miệng.
Chẳng qua linh lực không chỉ kém hiệu lực hơn so với pháp lực mà tiêu hao cũng nhanh hơn, quạt được một lần xong thì linh lực của Lam Ngữ Huyền cũng không còn được bao nhiêu, chưa bay được đến thuyền đã hao hết, cả người lẫn kiếm đều rơi xuống biển.
May mà lúc này đã đến rất gần thuyền rồi, xung quanh cũng không có sóng lớn nữa, Ngụy Vô Tiện nhảy xuống biển tay không vớt cậu ta và người đánh cá kia lên.
[Hết chương 7]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.