Khi Nam Chính Không Yêu Nữ Chính

Chương 7: Đụng độ




Warning: Cảnh nóng siêu nhẹ
Diệp Linh Đang mang theo cảm giác chán nản lái xe không mục đích. Sau một hồi, cảm thấy chính mình thật trẻ con, chẳng phải chỉ là mấy tên đàn ông không liên quan thôi sao, làm gì lại để ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân như vậy. Cuối cùng, cô quyết định trở về với tiểu thuyết mạng đáng yêu.
Hiện tại Linh Đang đang theo dõi một bộ ngôn tình cấm luyến siêu sắc đọc một dòng lại một giọt máu mũi rơi xuống. Đây cũng là một trong những cách giải buồn quen thuộc của cô.
“Tay anh mơn trớn trên bờ môi đỏ mọng, đôi mắt sâu thẳm của anh xoáy vào đôi mắt đang mở to ngập nước của cô như muốn hút hết linh hồn cô vào đó. Anh nhếch môi, một tiếng cười trầm thấp dụ hoặc vang lên bên tai cô.
Anh cúi đầu, để môi mình dán dính lên môi cô. Ban đầu chỉ là nhè nhẹ lướt qua lại, rồi chợt dùng sức ấn lên. Anh dùng đầu lưỡi phác họa lại cánh môi cô rồi khẽ tách hai phiến môi mỏng, liếm hàm răng vẫn đang cắn chặt. Một hồi lâu, thấy cô vẫn bướng bỉnh, bàn tay anh dứt khoát tiến vào trong áo, bóp mạnh một bên vú làm cô phải thét ra tiếng. Ngay lúc này, anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô lùng sục mọi ngóc ngách. Môi lưỡi hòa quyện không ngừng phát ra âm thanh ướt át khiến cô mặt đỏ tai hồng, rồi như chìm vào trong sự ôn nhu bá đạo của anh, người cô ngày càng mất đi sức lực.
“Em là của anh hai.”
Anh nhìn cô say đắm, bàn tay còn trong áo không ngừng hoạt động làm một bên nhũ hoa cứng rắn đi lên…”
“Reng! Reng!”
Linh Đang giật bắn mình. CMN chứ! Ai lại gọi đến ngay lúc đang hot thế này. Linh Đang không nhìn điện thoại, bực bội bắt máy trong tình trạng mặt vẫn hồng miệng vẫn thở gấp tim vẫn đập nhanh.
“Alo? Ai đó? Có việc gì không?” – Cô sẵng giọng.
Đầu bên kia dường như nhận ra được sự khác thường, im lặng một chút mới cất tiếng:
“Linh Đang? Anh hai đây.” – Giọng nam trầm thấp nghe không rõ cảm xúc vang lên làm Linh Đang bỗng dưng chột dạ. Dù rằng không có quan hệ huyết thống nhưng hiện giờ cô mới nhớ ra cô có một ông anh hai trên danh nghĩa đã 19 năm. Hai chữ ‘anh hai’ như một loại chú ngữ không ngừng vang lên làm cô không thể không liên tưởng tới đoạn tả thực nóng bỏng vừa đọc kia.
Khẽ ho hai tiếng lấy lại bình tĩnh, cô lại dùng giọng điệu lạnh nhạt quen thuộc trước kia:
“Anh gọi em có việc gì không?”
“Chỉ muốn nhắc em mai nhớ về nhà dự sinh nhật Băng Băng. Quà không cần cũng được nhưng phải có mặt.”
“Em biết rồi.” – Phun ra ba chữ xong, cô cúp máy, thở dài.
Diệp Băng Băng sinh nhật đáng lẽ ra là cùng một ngày với cô, nhưng vì lý do nào đó, hoặc cha mẹ muốn bù lại cho cô ấy một buổi tiệc sinh nhật hoàn chỉnh nên lại tổ chức sau cái ngày oanh động kia đúng một tháng.
Một tháng rồi. Cô rời nhà đi đã được một tháng, không quay về, cũng không liên lạc với người trong nhà, phảng phất như cô đã biến mất khỏi cuộc đời họ. Nếu không có cuộc điện thoại của Diệp Tử Ly ngày hôm nay, có lẽ sâu trong đáy lòng cô cũng dự định sẽ cứ như vậy làm sự tồn tại của mình cách xa khỏi những “người nhà” kia.
Trình Linh Đang từ cái năm 16 tuổi kia, đã không còn người nhà.
Thẫn thờ suy nghĩ một lúc, cô lắc lắc đầu. Thôi, cái gì đến thì cũng phải đến, ít nhất bây giờ phải đi tìm lễ phục cho ngày mai.
Bất chợt, cô như nhớ đến điều gì đó. Sinh nhật, dạ tiệc, nữ chính, còn gì nữa nhỉ?
Đính hôn!
Đúng rồi. Như cô nhớ đến tình tiết trong truyện, tiệc sinh nhật của Diệp Băng Băng cũng được tổ chức sau Diệp Linh Đang đúng một tháng. Lúc đó, hai nhà Diệp – Tiêu cũng tuyên bố hôn ước. Vốn là trước đây, cậu hai nhà họ Tiêu được định hôn với Diệp Linh Đang, nhưng lúc đó Diệp Băng Băng còn chưa xuất hiện, mà Diệp Linh Đang còn đang bận truy Hoa Vô Thần nên hôn sự này chẳng được đưa lên mặt bàn. Nay, Diệp Băng Băng – tiểu thư chân chính nhà họ Diệp đã xuất hiện, dĩ nhiên hôn sự cũng được đưa cho Diệp Băng Băng.
Nếu như Diệp Linh Đang lúc này vẫn là Diệp Linh Đang trong nguyên tác, thì ngay trong buổi tiệc ngày mai, một trò hề sẽ xảy ra mà cô chính là nhân vật chính. Vì không cam lòng những thứ tốt đẹp của mình đều bị rơi vào tay Diệp Băng Băng, Diệp Linh Đang làm ầm ĩ giữa buổi tiệc, không tiếc lời chửi mắng Diệp Băng Băng làm cô ấy đỏ mắt rơi lệ còn mình trở thành người đàn bà chanh chua. Cuối cùng, ấn tượng của giới thượng lưu cho Diệp Linh Đang rớt xuống con số âm, và con cái của những nhà giàu học chung trường bắt đầu bắt nạt cùng cô lập Diệp Linh Đang.
Thế nhưng, trong thân xác 19 tuổi đáng yêu xinh đẹp bây giờ là lão xử nữ 29 tuổi Trình Linh Đang, là một người xem kịch, chứ không còn là một người diễn kịch nữa.
Linh Đang nhếch môi cười cười. Ngày mai là sân khấu của nữ chính, chính mình nên an phận làm một cái lá xanh đi.
Nghĩ đến đây, cô lục lọi tủ đồ. Vì đi gấp nên cô không kịp mang bao nhiêu lễ phục, chỉ có hai chiếc váy trông khá trang trọng, một chiếc màu trắng, một chiếc màu xanh lục.
Màu xanh lục không được vì đã qua mùa. Màu trắng cũng không được, vì nữ chính sẽ mặc màu đó.
Ai nói cho chị biết tại sao cứ nữ chính thì phải mặc màu trắng không?
Lại thở dài lần thứ n trong ngày, Linh Đang lại phải lôi bản thân ra ngoài.
Thang máy dừng lại ở tầng chín, không cần phải nói cũng biết người bước vào là Thương Hiên. Nói đến cũng sợ, cả tòa nhà lớn thế này, ban ngày còn lác đác vài cô nhân viên vệ sinh, chứ ban đêm cũng chỉ có cô cùng Thương Hiên hai người. Dĩ nhiên cô Trình Linh Đang chẳng phải loại tiểu thư nhà giàu đụng vào là vỡ gặp sấm chớp là hét ầm lên, nhưng đến tối cũng hơi sờ sợ, may mà em laptop thân yêu không bao giờ rời bỏ cô, cô có thể đọc truyện xuyên đêm để khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
“Em đi đâu đây?” – Qua mấy lần nói chuyện, cô và Thương Hiên cũng thân hơn một chút, nhưng anh ta đổi cách xưng hô từ bao giờ thì cô cũng chẳng nhớ rõ.
“Ngày mai nhà họ Diệp có tiệc nên em đi mua váy. Đàn anh cũng nhận được thiệp mời mà phải không?” – Cô giữ một khoảng cách nhất định với anh, lễ phép ‘làm’ công việc xã giao ngoài mặt.
“Trùng hợp vậy, anh cũng đang định đi mua lễ phục. Đi chung đi.” – Anh như lơ đãng nói ra. Qua vài lần tiếp xúc, anh nhận thấy cô không hề giống lời đồn. Từ sau ngày hôm đó gặp cô trên cầu thang, anh đã đi hỏi thăm về cô, cũng biết được câu chuyện trộm long tráo phượng nhà họ Diệp, lại càng thương tiếc cô hơn. Cô trước đây như thế nào anh không biết, nhưng cô bây giờ, lời nói lịch sự đúng mực cùng cử chỉ tao nhã lạnh lùng lại được một chiếc màng mỏng tên gọi cô độc bao quanh như một thiên thần trên cao, nếu ai tự tiện chạm vào sẽ bay đi mất.
Điều này làm anh muốn đến gần cô hơn một chút, muốn dùng hơi ấm của mình để làm tảng băng trong lòng cô tan đi một chút. Có lẽ chưa đến mức yêu thích, nhưng ít nhất anh biết anh muốn làm bạn với cô.
Linh Đang nghe xong lời mời của anh, nụ cười xã giao hơi cứng lại. Cô biết học chung một trường, ở chung một nơi, muốn hoàn toàn tránh khỏi là không thể nào, nhưng dĩ nhiên cô không nghĩ đến việc lại gần anh.
“Em… Vậy thì phiền đàn anh quá ạ. Em mà đi shopping chắc phải tới tối mới xong, sợ là sẽ làm mất thời gian của đàn anh.” – Cô khéo léo từ chối.
“Không sao, hôm nay vừa vặn anh không có việc gì làm.” – Anh kiên trì.
“Nhưng mà cũng không nên phí thời gian như vậy…” – Cô không nghĩ được lý do khác. Thường thì người ta nghe vậy sẽ biết khó mà lui chứ nhỉ? Nam chính số 1 thật kỳ lạ.
“Không phí, không phí.” – Anh cười cười. Con người anh tính cách khá thoải mái và tùy tiện, da mặt cũng không mỏng. Anh dĩ nhiên nghe ra ý từ chối của cô, nhưng đã quyết định trở thành bạn bè thì da mặt dày chút cũng chẳng sao.
Đến nước này rồi Linh Đang cũng không tiện từ chối nữa, đành phải cảm ơn rồi theo lên xe anh.
“Em thường mua đồ ở đâu?” – Mắt vẫn nhìn đường, anh cất tiếng hỏi.
“Khu Alpha Complex ạ. Lễ phục ở đó khá đẹp mà giá không cao như Central Park Complex.” – Cô vừa nghịch điện thoại vừa trả lời. Nói mới nhớ, cô vừa đến đó ngày hôm qua, hôm nay đã trở lại. Ôn Nghị sao, không ngờ chúng ta gặp lại nhanh đến thế.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến hơi thở lạnh lẽo từ trong xương tủy cùng gương mặt ấm áp như gió xuân của anh. Hai cảm giác đối lập hiện hữu trên cùng một người lại hài hòa vô cùng. Cô chợt nhớ đến tấm danh thiếp anh đưa, hình như anh có viết gì đó lên mặt sau, cô còn chưa kịp nhìn đã quên mất.
Cô vội vàng tìm lại trong túi xách. Tấm danh thiếp yên ổn nằm trong ngăn kéo phụ. Cô lật mặt sau ra nhìn.
“012xxxxxxxxx – my private no.” (số cá nhân của anh)
Bất chợt, cô nhoẻn miệng cười, mong chờ được gặp lại người đàn ông có hơi thở giống mình càng tăng thêm.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm của cô khiến người đang lái xe hơi thất thần. Thật nguy hiểm. Cũng may Thương Hiên nhớ được anh phải nhìn đường, nhưng nụ cười kia đã khắc vào lòng anh một cách vô thức, cũng làm cho cảm giác tê dại trong tim ngày càng bành trướng.
“Nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?” – Anh tò mò. Dường như anh vừa thấy bức tường mỏng manh quanh cô tản đi một chút khi cô nhìn đến tấm danh thiếp trên tay.
“A? Không có gì. Chút chuyện vui thôi.” – Cô cất tấm danh thiếp vào ví tiền, trả lời lấy lệ.
Suốt quãng đường đó, anh và cô chẳng ai lên tiếng nữa. Chẳng mấy chốc, xe đã tiến vào bãi đỗ xe của Alpha Complex.
“Em lên C&J xem trước. Đàn anh có cửa hàng nào muốn đi không ạ?” – Cô lễ phép hỏi. Dù hiện giờ cô không quá ghét anh nhưng cũng không tình nguyện ở chung một chỗ với anh cho lắm.
“Tùy tiện đi. C&J cũng có lễ phục nam mà đúng không? Anh đi cùng em.” – Thương Hiên lại một lần nữa đá bay ước nguyện của cô.
Linh Đang có hơi hậm hực. Sao cô có cảm giác tên nam chính này đang bám cô vậy nhỉ? (A/N: Linh Đang bé nhỏ à, giờ chị mới nhận ra?)
Bước vào C&J, tiếp đón cô là những gương mặt mới mẻ, nhưng cô có thể nhìn ra hai chữ ‘chuyên nghiệp’ ở họ. Nụ cười lịch sự đúng mực, ánh mắt tự tin nhưng không kiêu ngạo, sống lưng thẳng tắp, hai cô nhân viên đứng ở cửa dõng dạc nói:
“Chào mừng quý khách.”
Quả là hiệu suất cao, Linh Đang cười cười. Mới hôm trước hôm sau đã đổi được người, lại còn có chất lượng. Ôn Nghị thật là một quản lý có bản lĩnh.
Từ khi quyết định phải sống cho bản thân, Linh Đang cũng nghĩ đến chuyện phải có bạn bè. Không cần quá nhiều, cô chỉ muốn những người thật sự hiểu cô và cũng để cô hiểu họ, đôi bên có thể tin tưởng lẫn nhau, cũng thêm mấy người đi ăn, đi dạo phố cùng. Có lẽ, nếu làm được như vậy sự cô độc trong tâm hồn cô sẽ dần được lấp đầy.
Nghĩ thì đơn giản như thế, nhưng cô biết để một người có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng một người khác khó như thế nào.
Từ khi đến thế giới này, Ôn Nghị là người đầu tiên khiến cô muốn tiếp cận. Anh có bản chất giống cô, lại cũng không có vẻ bài xích cô, cũng không liên quan đến cốt truyện. Nói tóm lại, anh an toàn.
Với Lâm Hạo, cô biết mình đồng tình hắn, cũng có chút muốn thân cận hắn, nhưng hắn là nam chính, được liệt vào danh sách không an toàn.
Thương Hiên cũng vậy. Cô thích sự ấm áp như ánh mặt trời của hắn. Có lẽ vì cô là một hồ băng, nên cô tham lam tia nắng ấm. Nhưng kết cục của cô bé nữ phụ như một cái gai trong lòng cô, làm cô đau âm ỉ như nhắc nhở mỗi khi vô tình dỡ đi một lớp phòng bị với hắn.
Còn có Hoa Vô Thần. Cô cảm thấy không đáng cho tình yêu cuồng nhiệt của Diệp Linh Đang, cũng coi thường đàn ông thích chơi bời, nên hiện tại, ở thế giới này, người cô ghét nhất là hắn.
Ông anh trai trên danh nghĩa Diệp Tử Ly thì thôi đi. Dù sao cô cũng muốn có càng ít liên hệ với nhà họ Diệp thì càng tốt.
Nguyên tác nói rất ít về thân thế thật của Diệp Linh Đang. Chỉ biết mẹ cô là một diễn viên hạng ba, tên Trình Tố. Sau này đến một đoạn thời gian nào đó thì nhận lại Linh Đang nên cô đổi sang họ mẹ rồi tiếp tục sinh hoạt điên cuồng của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng đã thử qua năm chiếc váy, nhưng chẳng chiếc nào vừa ý. Đến khi cô chán nản định thôi thì thấy Thương Hiên đi ra từ buồng thay đồ nam, trên người là bộ quần áo anh vừa chọn được.
Phải nói dáng người Thương Hiên vô cùng chuẩn man. Anh cao khoảng 1m84, làn da màu đồng cùng cơ bắp cân đối nhờ chơi thể thao. Gương mặt nam tính góc cạnh, lông mày rậm, tròng mắt nâu đen, mũi thẳng tắp, môi hơi dày. Anh mặt một chiếc áo sơ-mi trắng, cà-vạt xanh lam đậm đồng màu với chiếc áo vest đang khoác lên vai. Chiếc quần tây cùng màu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Giày da bóng loáng làm cho người con trai dương quang hằng ngày tăng thêm một nét hoang dã.
Trái tim sắc nữ của Linh Đang nảy lên một cái.
Lúc này, cô thấy anh nhìn cô, hơi cười cười rồi tiến lại gần cô, nhếch môi hỏi:
“Sao? Có phải đàn anh đẹp trai đến chết ngất không?”
Trái tim già nua của cô lại nhảy lên một nhịp. Hai má đỏ bừng, ấp úng nói:
“Ha… ha… Ai chẳng biết đàn anh là mỹ nam số một số hai ở trường… anh tuấn tiêu sái… a… ngọc thụ lâm phong… cái gì đó…” – Bị giật mình làm ngôn ngữ của cô trở nên lộn xộn. Vẻ nữ hoàng băng lãnh luôn được cô trưng ra ở bên ngoài trong chốc lát bị sự ngượng ngùng thay thế. Gần đây hình như đọc hơi nhiều ngôn tình, bệnh thèm soái ca phải sửa ngay nếu không muốn rước họa vào thân. Linh Đang vừa bình ổn cảm xúc vừa tự nhủ thầm.
Thương Hiên lại thấy được một mặt khác của cô, trong nháy mắt trái tim cùng nụ cười của anh nhu hòa lại. Phải rồi, cô cũng chỉ là một cô bé 19 tuổi, phải ngây thơ đáng yêu như thế này mới đúng.
Một màn này rơi vào mắt của vị quản lý có năng lực nào đó. Anh híp mắt lại nhìn gò má hơi ửng đỏ cùng đôi mắt đang từ mịt mờ bối rối lại trở nên trong suốt lạnh lùng như thường ngày kia. Trái tim căng thẳng khẽ bình tĩnh lại, anh nở nụ cười ôn hòa, đem một chiếc váy từ dãy hàng mới nhập về lại chưa được trưng bày, bước đến gần cô.
“Diệp tiểu thư, gặp lại rồi.” – Anh lên tiếng.
Linh Đang đang tìm cớ chạy trốn như vớ được một cái phao cứu sinh. Cô quay ngoắt lại, phát hiện là Ôn Nghị liền nở một nụ cười tươi.
“Ôn quản lý.”
“Diệp tiểu thư hình như chưa chọn được lễ phục hợp lý thì phải. Tôi có thể đề cử thử một bộ cho cô không?” – Anh hỏi, nhưng tay đã đưa ra bộ váy anh vừa cầm đi.
Bộ váy màu trắng ngà làm từ lụa, hở một bên vai, dáng ôm sát người nhưng không kệch cỡm. Họa tiết tuy đơn giản nhưng lại tôn lên vẻ cao nhã. Một bên váy xẻ tới nửa đùi có thể làm tôn lên đôi chân ngọc ngà.
Phải nói, mắt thẩm mỹ của Ôn Nghị hợp với Linh Đang vô cùng. Chiếc váy anh đang cầm như được khắc ra từ mong muốn của cô. Cô lịch sự cảm ơn anh rồi đi thử chiếc váy.
Khi cô bước ra, ánh mắt của hai tên đàn ông sáng lòe lòe nhìn cô không chớp mắt. Không chỉ có hai người kia, mà toàn bộ nhân viên cùng khách hàng đang đứng gần đó cũng không thể dời mắt khỏi cô. Bộ váy như được tạo ra vì cô, vừa vặn vô cùng, chỗ nên khoe ra đều khoe được. Lúc này, cô như một thiên sứ được đúc ra từ mây trên bầu trời. Nước da ngọc ngà, đường cong quyến rũ, không chỗ nào không phát ra hai chữ ‘hoàn mỹ.’
Cảm giác được mấy ánh mắt nóng bỏng khiến Linh Đang cũng hơi ngượng ngùng. Cô xoay qua xoay lại vài cái rồi nhẹ giọng hỏi cô nhân viên bên cạnh:
“Tôi mặc bộ này được chứ?”
Cô nhân viên chưa kịp dùng vốn liếng khen khách 10 năm để tâng bốc, hay nói đúng hơn là nói thật về Linh Đang thì Thương Hiên đã lên tiếng:
“Tôi mua bộ váy này.” – Anh nói với Ôn Nghị.
Linh Đang khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy Thương Hiên cười thật tươi, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người cô.
“Em mặc bộ váy này đẹp lắm. Lần trước sinh nhật em anh không đến được, giờ anh tặng em bộ này xem như quà sinh nhật muộn, được không?” – Anh đến trước mặt cô, dịu dàng nói.
Linh Đang như chìm vào trong giọng nói ngọt ngào đó, rồi giật mình, vừa định từ chối theo thói quen thì anh đã quay lưng đi một mạch đến quầy tính tiền. Cửa hàng cao cấp đúng là cao cấp, lúc trả tiền chưa tới một phút đã xong, làm Linh Đang còn đang vướng trong bộ váy mới không cách nào đuổi kịp. Thôi thì sau này trả lại tiền cho anh ta vậy, cô tự nhủ.
Cô quay sang Ôn Nghị, mỉm cười.
“Cảm ơn anh. Bộ váy này hợp ý tôi vô cùng. Ánh mắt anh chuẩn thật đấy.”
Ôn Nghị đến gần, sửa lại cánh hoa trên vai chiếc váy cô đang mặc. Hành động mập mờ được anh làm một cách tự nhiên đến thế làm Linh Đang hơi ngượng ngùng cũng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
“Chiếc váy này nằm trong bộ sưu tập Dejavu của James Bourbon, vừa về ngày hôm qua, dự tính tuần sau mới được trưng bày. Nhưng tôi thấy Diệp tiểu thư sẽ hợp với nó, muộn không bằng sớm, cũng không thể để hôm nay cô về tay không được, đúng không?” – Anh ôn nhu cười.
“Vậy cảm ơn anh. Hay là tôi mời anh ăn tối nhé?” – Cô biết hàng trưng bày của cửa hàng cao cấp luôn tuân theo một quy trình nhất định. Bán hàng trưng bày trước khi được duyệt có lẽ sẽ khiến anh gặp một ít khó khăn, nhưng cô cực kỳ thích bộ váy này, nếu chờ thêm một tuần nữa cô sợ sẽ có người mua trước mất.
“Vậy thì tôi hân hạnh. À, bộ váy này thật ra đi kèm với giày, tôi quên mất, để tôi đi lấy cho cô.” – Nói rồi anh nhanh chóng tiến về phía kho hàng, chẳng mấy chốc đã lấy ra một hộp giày mới tinh.
“Thử xem.” – Anh mời cô ngồi xuống rồi quỳ bên cạnh, tự tay đi hai chiếc giày vào cho cô. Đôi giày cao gót này có màu nền trùng với chiếc váy cô đang mặt. Mặt trên đính hai viên ngọc xen kẽ giữa chỉ bạc lấp lánh. Gót cao 7cm, vừa vặn để cô đi thoải mái.
Bàn tay lành lạnh của anh chạm vào gót chân cô, làm trái tim cô như có một luồng điện xẹt qua, nhất thời tê dại. Cô nhìn xuống đỉnh đầu người đàn ông đang quỳ bên cạnh mình, trong thâm tâm như có một cảm giác kỳ lạ đang nở rộ.
Đây là lần đầu tiên Ôn Nghị đi giày cho người khác. Thế nhưng, khi anh quỳ xuống dưới chân cô, anh cảm giác như điều này thật tự nhiên, như là anh sinh ra để làm vậy. Cô như một nữ hoàng cao quý khiến anh say mê, làm anh cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước mặt người con gái này.
Bàn chân cô trắng noãn mịn màng. Ngón chân dài mảnh khảnh, móng chân được cắt tỉa gọn gàng. Tay anh run run khi chạm vào đó, xúc cảm mềm mại như khảm sâu vào lòng anh. Dù chỉ mới quen nhau được hai ngày, nhưng anh biết, người con gái này là định mệnh mà anh luôn tìm kiếm.
Mang xong giày, anh lại đỡ cô đứng dậy. Những hành động này của anh khiến nhân viên xung quanh trố mắt ra nhìn. Phải biết là Ôn quản lý chưa từng phục vụ riêng cho khách hàng, đừng nói là chăm sóc tỉ mỉ như vậy nha. Cô Diệp tiểu thư này khẳng định là khách quý rồi, lần sau cô ấy mà đến phải nhiệt tình hơn nữa. Mấy nhân viên mới không hẹn mà cùng nghĩ vậy.
Linh Đang ngắm mình trong gương, cực kỳ hài lòng với thành quả hôm nay. Cả váy lẫn giày như được thiết kế riêng cho cô. Chỉ là không biết bao nhiêu tiền đây.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Ôn Nghị lên tiếng nói nhỏ:
“Đôi giày này đi kèm với bộ váy. Lúc nãy Thương thiếu gia đã trả đủ tiền rồi.”
Linh Đang ngạc nhiên, rồi cũng không nghi ngờ gì mà cảm ơn Ôn Nghị. Lần đầu tiên cô thấy cửa hàng cao cấp bán gộp nguyên set nha.
Lúc cô vào buồng lại thay đồ thì Ôn Nghị cũng cầm hộp giày đi đến quầy thu ngân.
“Tính vào thẻ của tôi.” – Anh nói với cô nhân viên ở đó.
Thương Hiên đang đứng chờ gần đó nghe được thì ngạc nhiên, lại quan sát Ôn Nghị kỹ một chút. Người này có diện mạo vào khí chất xuất sắc không hề kém anh, làm cho anh có cảm giác anh ta không chỉ là một người quản lý cửa hàng đơn giản như vậy.
Trong lúc Thương Hiên đánh giá Ôn Nghị, Ôn Nghị cũng quay sang, cho Thương Hiên một nụ cười tiêu chuẩn rồi bất động thanh sắc đánh giá lại. Lời đồn nói tam thiếu gia nhà họ Thương năng động ấm áp, chỉ thích chơi bời không quan tâm đến việc nối nghiệp nhà họ Thương có lẽ cũng không quá chính xác. Sự sắc bén của một tay lão luyện trên thương trường như có như không ẩn hiện trong ánh mắt của Thương Hiên, nhưng không thoát được ánh mắt nhạy cảm của Ôn quản lý.
Lúc Linh Đang ra khỏi buồng thay đồ thì thấy được cảnh tượng hai người đàn ông xuất sắc đang đấu mắt với nhau. Đôi mắt của hủ nữ nho nhỏ trong tim Linh Đang sáng bừng lên. Cô xinh thề cô còn thấy được lửa điện đang xoẹt xoẹt bắn ra từ hai phía. Dương quang ôn nhu công cùng băng lãnh ngụy ôn nhu thụ? Băng lãnh trá hình ôn nhu công cùng dương quang tiểu bạch thụ? A a a a lâu rồi chưa đọc đam mỹ làm cô thật phấn khích, muốn chạy ngay về nhà đọc một bộ đam mỹ H cao cho thỏa mãn sức tưởng tượng của mình.
Hai tên đàn ông nào đó đang đấu mắt không hẹn mà cùng cảm thấy được một đạo ánh mắt nóng rực nhìn về phía họ, không hiểu sao làm sống lưng hai người rét run. Quay sang thì thấy Linh Đang đang dùng một ánh mắt tràn đầy những cảm xúc người bình thường không thể nào hiểu nổi mà nhìn bọn họ. Thương Hiên đành ho khan một cái, đem cô từ tưởng tượng trở về thế giới thực.
Linh Đang lại giật mình. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay cô không ổn định được cảm xúc. Chắc chắn là vì hôm nay gặp được tận ba tên nam chính! Cô vô cùng không có đạo đức mà đổ hết lên đầu mấy bạn nam chính vô số tội kia. Nghĩ vậy, ánh mắt cô nhìn Ôn Nghị dịu dàng vô cùng. Ôn Nghị đáng yêu, anh không phải nam chính nha.
“Đồ cũng mua xong rồi, về thôi.” – Thương Hiên lên tiếng, chua loét nhìn ánh mắt cô dán lên người tên thư sinh da trắng nguy hiểm kia.
Linh Đang gật gật đầu rồi nói với Ôn Nghị:
“Tôi hôm nay phải về trước. Tôi nợ anh một bữa ăn, không quên đâu. Tôi sẽ liên lạc sau, được chứ?”
Ôn Nghị ôn hòa gật đầu cười với cô rồi đưa cho cô túi đồ.
“Tôi sẽ đợi điện thoại của Diệp tiểu thư.”
Khi ra khỏi cửa hàng, Thương Hiên vô cùng ga-lăng xách túi cho cô, làm Linh Đang có chút ngượng ngùng. Những hành động kỳ lạ hôm nay của Thương Hiên làm cô không được tự nhiên, trong đầu như lóe lên một ý nghĩ gì đó, nhưng cô không bắt được, lại cũng đành vứt ra sau đầu không nghĩ nữa.
“Muốn đi ăn tối không?” – Anh hỏi. Dù bây giờ mới có 5 giờ chiều, ăn tối có hơi sớm nhưng anh không nghĩ ra lý do nào khác để kéo dài thời gian ở cùng cô.
Mua sắm cả chiều khiến Linh Đang cũng đói bụng. Nhớ bữa trưa chỉ có hai gói snack cùng một hộp sữa lại khiến bụng Linh Đang không tự chủ lại reo lên. Cô đỏ mặt ‘Ừ’ nhẹ một tiếng.
Anh cười cười, đưa cô đến một nhà hàng buffet gần đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.