Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 122:




Lấy thế lực càng lúc càng lớn của ta trong hoàng cung, một đường thông suốt, nhưng thời điểm sắp tới nơi, ta lại gặp một người hơi người, nếu không phải đột nhiên nhìn thấy hắn, ta cũng không biết hoàng thương có thể thông qua cách bình thường tiến cung.
Ta hơi khổ não nhíu mày một cái, rồi sau đó lại nghĩ đến ai cũng có thể chột dạ còn ta thì không thể, cho dù ta nói láo liên thiên, ta cũng muốn thoạt nhìn tuyệt đối là thật, ta là một người thành thật. Không sai, ta lại chưa từng lừa gạt qua người này, ta có cái gì không thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
Vì vậy ta phi thường bình tĩnh chạm mặt.
Nam nhân vốn đang đưa lưng về phía ta, sau khi nghe được tiếng bước chân hắn quay người sang, trong nháy mắt thấy dung mạo của ta, khiếp sợ trong mắt hoàn toàn không che giấu được, nhưng trong khiếp sợ lại mang theo một tia quả nhiên như thế.
"Công chúa. . . . . ." Hắn nhìn ta, từ từ mở miệng.
Ta không có ý định giả bộ không biết hắn, vì vậy đi tới bên cạnh hắn: "Đã lâu không gặp."
"Không ngờ, ngươi lại thật sự là công chúa, thời điểm biết được đột nhiên có thêm một nàng công chúa, ta còn không dám liên tưởng, coi như mơ hồ đoán được đây là sự thực, nhưng cũng khó có cảm giác chân thật, cho tới bây giờ." Hắn cảm thán, nhìn ta sâu hơn một cái.
Ta cũng thở dài theo, u buồn nói: "Ta làm sao có thể nghĩ được. . . . . . Ta sẽ biến thành công chúa, sẽ bị vây trong hoàng thành này. . . . . ." Ta nói được nửa câu liền lưu lại không nói nữa, ngay cả tiếng chào tạm biệt cũng không nói liền mang theo Lục Trúc rời đi.
Tra nam rõ ràng còn lời gì chưa lên tiếng, thấy ta rời đi lập tức đuổi theo.
"Xin chờ một chút. . . . . ."
Ta từ từ dừng bước lại, xoay người nhìn hắn, trong mắt cảm xúc phức tạp quả thật muốn phun ra, một bộ chính ta tại hoàng cung trôi qua vô cùng không được, vô cùng bi thảm, quả thật chính là một nét mặt luôn chịu hành hạ. Thấy tra nam bước chân đều là run lên, bước nhanh đi tới bên cạnh ta. Hắn vừa định đưa tay bắt lấy hai vai ta quan tâm ta, liền bị Lục Trúc bên cạnh ta đẩy ra.
"Công chúa thân thể thiên kim có thể tùy tiện đụng chạm sao? !"
Hắn nhìn Lục Trúc một cái, sau đó liền coi như không thấy nàng, lần nữa nhìn ta.
Lúc này ta đã thu thập xong tất cả cảm xúc, vô cùng bình tĩnh và tỉnh táo quay lại nhìn hắn.
Nam Cung Hàn cũng thu lại cảm xúc phức tạp, một bộ nói xấu việc nhà: "Chúng ta đã thật lâu không gặp, có thể nói cho ta một chút chuyện xảy ra gần đây không? Cho dù giữa chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, dầu gì chúng ta đã từng cũng có thể. . . . . ."
Hắn hình như hồi tưởng lại chuyện cũ, có chút biểu lộ u buồn.
Ta cũng lộ ra vẻ mặt hồi tưởng lại chuyện cũ: "Không ngờ đã qua thời gian dài như vậy. . . . . ."
Suy nghĩ sâu xa hạ xuống, ta vẫn là lắc đầu một cái, một bộ cái gì cũng không muốn nói, ngược lại chuyển đề tài: "Ngươi cùng Đinh cô nương hiện tại như thế nào, hi vọng các ngươi có thể thật tốt, không cần giống ta. . . . . ." Ta vừa nói xong, quay đầu nhìn trời, kiểu văn nghệ mười phần.
Nam Cung Hàn nghe được ta nói Đinh Hiểu Như, vẻ mặt có chút khó coi, rõ ràng không quá muốn nhắc tới người kia, xem ra Đinh nữ phụ thật sự là không cấp lực, một chút cũng không dựa theo ta tốt bụng nhắc nhở mà làm, còn khiến Nam Cung Tra hôm nay vẫn vui vẻ như thế. Tình hình hiện tại của nàng ta không có ý định đi tìm hiểu, nói ra kích thích tra nam một cái là được.
Trong nguyên kịch tình, hắn ngược nữ phụ cô nương đủ thảm, vì tự tẩy trắng mình, đem nữ nhân mình đã từng yêu ngược tới ngược đi, thật thua thiệt hắn làm ra được. Nam nhân như vậy, rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để người thích?
Thời điểm ta cho là Nam Cung Hàn sẽ không nói chuyện nữ nhân kia, thế nhưng hắn lại đột nhiên lên tiếng.
"Nàng đã điên rồi, xem tình cảm từng có trước kia, ta không trách phạt nàng, đã đưa nàng đưa về quê nhà. Thời gian này ta một mực tìm ngươi, cũng không gặp mặt nàng, cũng không muốn nhìn thấy nàng, vì vậy hiện tại ta cũng không biết nàng hiện tại đến cùng thế nào."
Hình như cho tằng hiểu suy nghĩ của ta, hắn biểu hiện rất nhu hòa, nỗ lực biểu đạt ra sự hào phóng của mình đối với nữ nhân kia, thuận tiện để cho ta biết hắn không trách nữ nhân kia, hơn nữa còn đưa nàng đi xa, giữa bọn họ đã hoàn toàn không có quan hệ gì. Nếu như ta là nữ chính kia, tự nhiên sẽ vui mừng, đáng tiếc không phải.
Ta cau mày: "Chuyện đã qua đều qua rồi, những chuyện kia mặc kệ có phải là ngươi làm hay không, ta cũng đã không muốn đi so đo quá nhiều, ngươi đã từng cứu ta, ta sẽ hảo hảo tạ ơn ngươi."
"Lời này của ngươi là có ý gì." Hắn thoạt nhìn có chút khẩn trương, không nhịn được đến gần ta một bước.
Ta bất động thanh sắc hướng lui về phía sau, nhìn chung quanh: "Phụ hoàng ta không thích ta tiếp xúc với người lạ, không nên để cho nhiều người biết ta đã gặp ngươi, cũng không cần khiến người ngoài biết chúng ta có quen biết, chuyện đã qua rồi thi để nó qua đi thôi." Ta xoay người muốn đi, sau một khắc, tay lại bị bắt lấy.
"Ngươi lớn mật!" Lục Trúc quả nhiên trung thành, thời điểm ta diễn trò lặng yên không lên tiếng, một khi phát hiện "Sự cố" lập tức tiến lên, quả thật ngoan đến không được.
Lục Trúc tới đây muốn đoạt tay của ta lại, dĩ nhiên ta cũng có cố gắng, mặc dù nam tử đối diện chúng ta là một nhược nam, còn rất có hơi sức, xem ra nam nhân và nữ nhân chênh lệch chính là chỗ này. Bất quá nếu ta lớn tiếng, nam nhân cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Người này coi như có tiền, cũng không đấu lại hoàng quyền.
Nam Cung Hàn nắm chặt tay của ta, không để cho ta đi, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt lại mang theo một chút kịch liệt: "Nói cho cùng, đến bây giờ ngươi chính là không chịu tin tưởng những chuyện kia không phải ta làm thật sao? Trong mắt ngươi ta là dạng người ti tiện như vậy sao? Ta sẽ hạ dược ngươi? Làm sao ngươi không chịu tin tưởng ta! Coi như đối mặt với nhiều lời đồn đại bên ngoài như vậy, ta lại cố ý tin tưởng ngươi thanh bạch, cố chấp một đường tìm đến, ta đây thích ngươi, tin tưởng ngươi như vậy, thậm chí còn cả gan vào cung, ngươi chính là đối với ta như vậy hay sao?"
"Ta vốn trong sạch, cần gì ngươi tin tưởng, ta không biết ngươi nói là lời đồn đại gì, cũng không muốn biết, ta là công chúa, mà ngươi là dân thường, ngươi yêu thích ta? Nhưng ngươi xứng với ta sao? Ngươi có phải nói ta là một nữ nhân đã từng gả một lần, cho nên tùy tiện người nào cũng có thể khi dễ ta hay không. Cho dù như thế, chúng ta cũng tuyệt đối không có khả năng. Dù lời đồn đại gì, ngươi muốn tin tưởng liền tin tưởng đi, đi tin tưởng ta là một nữ nhân ác độc, đi tin tưởng ta là một nữ nhân xấu xa, đi tin tưởng tất cả những điều bên ngoài, chính là không cần dây dưa với ta nữa, ngươi nghĩ thế nào là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta."
Ta dùng sức tránh thoát, có lẽ ta nói quá hung ác, vẻ mặt quá bình tĩnh, hắn lại thật sự buông lỏng, tay liền mở ra.
Hắn sững người nhìn ta, có chút khó mà tin được: “Sao ngươi có thể như thế, ta nhớ ngươi như thế nào, ngươi đều không hể để tâm.”
“Đúng!” Ta nghiêm túc gật đầu, trợn to cặp mắt nhìn hắn: “Ta chưa từng thích người, chưa từng yêu ngươi, cũng chưa từng để ý ngươi, ngươi đối với ta mà nói cũng chỉ là một người xa lạ đã cứu ta một lần, vì sao ta phải để ý tới ngươi? Lục Trúc, chúng ta đi.” Ta vừa nói, lại dừng một chút: “Không cần lại xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Thấy ta tránh thoát, Lục Trúc lập tức tới đỡ ta, nỗ lực nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn: “Nam nhân thiên hạ không có một người nào tốt, không chiếm được liền tung lời đồn không thật chung quanh, quả thật đáng ghét! Tiểu thư nhà ta, không đúng, là công chúa nhà ta...”
Nàng đỏ mắt nói, một bộ không đành lòng nói thêm điều gì nữa.
Ta phối hợp đỏ mắt một chút, cố ý phải đi.
Bởi vì thân thể Hoàng đế xuất hiện chút vấn đề, thủ vệ phía ngoài hoàng cung cũng buông lỏng, chuyện này ta đều đã nhận ra, một đường đi tới thực sự quá thoải mái, hiện tại ta có thể nhìn thấy Nam Cung Hàn, chờ một chút khó tránh khỏi không hội ngộ những người khác, vẫn là mau hành động một chút. Nữ phụ chân chính thông minh, chắc chắn sẽ không bị một chút ‘lời đồn đại’ nho nhỏ đánh ngã, một nữ phụ ra màu sắc, coi như chân tướng đều đặt ở trước mặt, toàn bộ chứng cớ đều hướng về phía mình, cũng phải có một loại thực lực khiến cho mọi người tin tưởng đây tuyệt đối là người khác hãm hại ta, tuyệt đối không phải là thật!
Nam Cung Hàn bị ngược tâm, nhìn ta rời đi nhất thời không cản lại, nhưng sau khi chúng ta rời đi xa chút, hắn lại chạy tới, còn không có não hô to.
“Trong lòng của ngươi thật chưa từng có ta?!! Hiên Viên Liệt thì sao!!”
Ta đột nhiên dừng chân lại, từ từ xoay người, trong mắt đau đớn khó nhịn, nước mắt rơi xuống: “Đừng nhắc tới tên của hắn!”
Kiểu nữ nhân mình yêu mến lại yêu người khác luôn luôn dùng để ngược nam phụ, nhưng lại dùng rất tốt, cho dù dùng trên người nam chính cũng vô cùng có lực.
“Tại sao!!!” Hắn gào thét: “Hắn cho ngươi cái gì?”
Ta rơi lệ xong, lộ ra nét mặt hồi tưởng: “Hắn cái gì cũng chưa từng cho ta, từ nhỏ, ta lớn lên trong sự ngược đãi của dưỡng phụ cùng dưỡng huynh, ngày đó gặp hắn là một đêm mưa dông, ngày đó dưỡng phụ cùng dưỡng huynh đang muốn làm hại ta, may mà ta trốn thoát. Ta gặp hắn trong ngôi miếu đổ nát, hắn bị thương, coi như là đồng bệnh tương liên, ta mang theo hắn tìm đại phu, nhưng lúc đó ta cũng không biết hắn là Vương Gia. Sau đó, ta bị người lợi dụng bán vào vương phủ, cũng không nguyện ý trở thành một trong đông đảo nữ nhân của hắn, lúc này mới trốn thoát, khi đó hắn lầm tưởng ta muốn hại hắn, lúc này mới không cẩn thận bị đuổi đến rơi xuống nước, được tú bà cứu, nghiêm chỉnh mà nói, hắn là nam nhân đầu tiên ta gặp... Có lẽ là có chút thích, nhưng giữa chúng ta xảy ra quá nhiều chuyện...”
Nam Cung Hàn tuyệt không thích chuyện xưa rất ngược này, bỏi vì dựa theo chuyện xưa này, hắn là nam nhân thứ hai xuất hiện trong đời ta, vĩnh viễn kém hơn người đầu tiên, huống chi, ta rõ ràng có cảm giác với Vương Gia, còn đối với hắn biểu hiện lanh lùng như vậy, quả thực là nam nhân thì không thể nhịn!
Hắn bước nhanh đi về phía ta, lần nữa kéo lấy ta, lần này ta giãy giụa kịch liệt, cả tay áo cũng bị kéo xuống, hắn quả nhiên thấy được điểm đỏ trên tay ta.
Không sai, ta chính là một nữ nhân trong sạch như vậy! Loại kiều đoạn [1] này nhất định không thể thiếu. bình thường nữ chính mất đi sự trong sạch luôn rất dễ dàng bị đẩy ngã lần nữa, nhưng vẫn trong sạch lại bất đồng, ánh mắt bọn họ nhìn loại nữ chính này sẽ rất bất đồng.
[1]: mấy đoạn anh hùng cứu mỹ nhân hay chiếu đi chiếu lại trong phim.
Trong nháy mắt đó hắn nhìn thấy tay của ta, ta vội vàng thu tay trở lại, ánh mắt có chút bối rối, lớn tiếng quát: “Ngươi lớn mật!”
“Ngươi...” Hắn muốn tới bắt tay ta, ta không để cho hắn làm được, Lục Trúc trực tiếp đem tay mình đưa tới, vẻ mặt bất cứ giá nào: “Không cần lại hành hạ công chúa nữa, muốn bắt thì bắt ta đi!”
Nam Cung Hàn liếc mắt nhìn gai trên tay Lục Trúc, thu tay về, ai cũng không bắt.
Lục Trúc hài lòng ưỡn ngực, đem ta hảo hảo bảo vệ đến phía sau: “Thanh âm ngươi kêu lớn như vậy, đã có người nghe được, ngươi còn không mau rời đi.”
Nam Cung Hàn coi như bị đuổi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn ta: “Ngươi... Thì ra còn là thân thanh bạch.”
Ta liền như bị đạp trúng chân đau: “Thân thanh bạch... ngươi cũng muốn tới cười nhạo ta sao... Cười nhạo ta gả đi bao lâu, nam nhân của mình thế nhưng không chịu đụng vào ta? Không thích ta, thậm chí ghét bỏ ta...”
“Không không, ta làm sao sẽ nghĩ như vậy chứ, ta...” Hắn còn muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên người chung quanh lại nhiều hơn.
“Nơi đó là người nào đang ồn ào!” Một đám thị vệ hoàng gia thành đoàn chạy về phía bên này.
Nam Cung Hàn thấy người tới cũng không sợ, xem ra hắn thật sự là thông qua cách bình thường vào hoàng cung. Ta cùng Lục Trúc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lập tức có kế hoạch.
“Phụ hoàng không thích ta gặp người lạ, ngươi mau rời đi!” Ta xoàn xoạt thu thập xong cảm xúc, đẩy Nam Cung Hàn đi.
“Nếu như bị người phát hiện công chúa cùng nam nhân xa lạ gặp mặt hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho công chúa, chúng ta bây giờ nên làm gì...”
“Làm thế nào... Thống lĩnh thị vệ giúp ta trước đây đã bị xử tử.” Ta nóng nảy lại hốt hoảng: “Phụ hoàng rốt cuộc là muốn thế nào, ta cũng không có len lén cùng người khác xảy ra chuyện gì...”
“Công chúa.” Lục Trúc vội vàng che miệng mình: “Nô tỳ đã sớm nói ánh mắt hoàng thượng nhìn ngươi không đúng...”
“Làm sao sẽ... Không thể nào, chúng ta là cha con ruột thịt...” Ta đưa tay che miêng lại, đột nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Hàn, ánh mắt phát rét: “Ngươi mau rời đi, cái gì cũng không cần hỏi, không cần nói, không cần nghe!”
Phát hiện bí mật lớn như vậy, hắn làm sao có thể không hề làm gì.
“Ngươi có phải xảy ra chuyện gì hay không?!”
“Ta cái gì cũng không có xảy ra, ngươi đi đi!” Ta vừa nói vừa dùng sức, liền đẩy hắn ngã vào bụi cỏ bên cạnh.
Đang lúc này, nhóm người đã chạy tới đây, vì che giấu thân thể Nam Cung Hàn, ta đứng trên ót hắn. Lục Trúc thấy thế, tìm tìm vị trí, đứng trên mông của người đang nằm trên mặt đất, mặc dù rất đau, nhưng bởi vì đầu bị giẫm, hắn không thể hô hấp, mà ta lại dẵm đến chết, hắn hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.
Đầu người tròn, ta đứng không vững, vì vậy hai chân luôn không nhịn được đạp đạp dưới chân, trước khi những người kia chạy tới, người bên dưới rất dễ nhận thấy đã bị đạp ngất.
Một nhóm người thấy ta, hoa lạp quỳ đầy đất, ta mặt không biểu tình cùng Lục Trúc từ trên thân người kia đi xuống.
“Công chúa, làm thế nào?” Lục Trúc lặng lẽ hỏi ta.
Ta ngừng một chút, một giây kế tiếp nước mắt chảy ra: “Người này muốn khi dễ ta, hoàn hảo cung nữ trung thành đỡ cho chủ, các người còn không nhanh bắt người lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.