Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 15:




Nụ cười của ta vô cùng xán lạn, tâm tình của ta vô cùng khoái trá, bước chân của ta đang tung bay, những chỗ đau và không đau đều sảng khoái hoàn toàn! Bởi vì, rốt cuộc ta cũng bước được bước đầu tiên ra khỏi vương phủ, thật không dễ dàng, không dễ dàng! Ta rất muốn rơi lệ đầy mặt, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời.
Nhưng mà, ánh mặt trời quá chói, đâm vào mắt ta, ta đành lùi bước, cười với bạn hữu thị vệ bên cạnh.
Bạn hữu thị vệ mặt lạnh cứng người quay đầu đi, vừa xuất sư đã bất lợi là ta quay đầu về phía xe ngựa đằng sau. Sắc mặt âm u của mỗ vương gia tiến vào mắt ta. Hiện tại, ta đang ngồi ngoài toa xe cùng bạn hữu thị vệ, bạn hữu thị vệ đánh xe, ta? Đương nhiên là ngắm cảnh.
Tuy rằng ta không biết vì sao mỗ vương gia đột nhiên muốn xuất môn, còn mang theo ta, nhưng ta không thể kìm nén được sự vui vẻ khi nhìn thấy tự do gần ngay trước mắt. Đúng là bởi vì rất vui vẻ, khóe miệng ta luôn nhếch lên, lông mày cong cong. Bạn hữu thị vệ đánh xe ngựa tới trước một cửa hàng đồ ngọc, đỗ ở phía ngoài, vừa định đỡ ta xuống xe ngựa, ta liền vô cùng lưu loát nhảy xuống dưới!
"Ngươi làm sao vậy, tại sao mặt đầy mồ hôi?"
". . . . ." Ta đau, ta nước mắt lưng tròng nhìn hắn một cái, quay đầu, vươn tay của ta, để vương gia nắm tay của ta xuống xe.
Đúng lúc này, hai tên ăn xin đi ngang qua người ta, ta bỗng vùi đầu vào trong ngực vươn gia, vùi thật mạnh, còn có thể làm người ở đây nghe rõ được một tiếng "Bụp!"
Vương gia: ". . . . ." Ngực bị đâm hơi đau.
Ta, nhận ra hai tên ăn xin này, một là phụ thân tửu quỷ muốn bán ta vào kỹ viện để tiếp tục có tiền làm tửu quỷ, một là huynh trưởng đổ quỷ (ma cờ bạc) muốn cường X ta, lại bị ta hãm hại. Lúc ta trốn đi, lấy hết tài sản của bọn họ, hai kẻ này không làm nên việc, cho nên chỉ có thể tiến vào đường ăn xin?
Trong lúc ta đang suy nghĩ miên man, cổ áo sau của ta bị kéo lên, muốn kéo ta ra ngoài. Ta chết sống không chịu ra ngoài, càng vùi đầu vào.
Vì thế, vương gia mắc kẹt ở trạng thái 囧 muốn xuống xe ngựa lại xuống không được. Cho đến lúc ta không chịu nổi nữa, đôi mắt đỏ hồng vì hít thở, ngẩng đầu lên. Ta nước mắt lưng tròng nhìn vương gia, làm hắn có hỏa cũng phát không ra, còn cho là ngực mình rất rắn mà làm đau ta.
Sắc mặt hắn dịu đi, hỏi: "Làm sao vậy?"
Ta nhéo tay áo của hắn, tội nghiệp lắc đầu, cố gắng làm bộ đáng thương.
Vương gia thở dài, vươn tay xoa xoa đầu ta rồi mới xuống xe ngựa.
Lúc này hai tên ăn xin đã đi xa, ta cũng cho rằng đã an toàn, vì thế buông tay áo vương gia xuống, nhu thuận theo sau vương gia. Khi vương gia đi ở phía trước, chân muốn bước vào cửa hàng đồ ngọc trước mặt, một tiếng kêu bỗng vang lên, bạn hữu thị vệ rút ra đao bên hông, ngăn ở phía trước vương gia.
"Có thích khách, vương gia cẩn thận!"
Ta tất nhiên vì vậy mà được vương gia bảo hộ phía sau, phía trước có hơn mười người áo đen nhảy xuống từ nóc nhà, cầm đại đao hàn quang lòe lòe trong tay. Người đi đường và người bán hàng rong ven đường bị dọa chạy xa, nơi này nhanh chóng bị thanh tràng, chỉ có một số nữ nhân đi đứng bất tiện chạy trốn rất chậm.
Ta nhìn thích khách đột nhiên xuất hiện, cố gắng nhớ lại, kịch tình có một màn này sao? Sau đó ta phát hiện, không có, quả nhiên tình tiết đã cải biến. Ta nghiêm túc nhìn thích khách, đột nhiên, một bóng dáng màu trắng đang chậm rãi đi về phía này lọt vào mắt ta. Ta quay đầu, lập tức nhìn thấy một nữ tử mĩ mạo yểu điệu yếu ớt tiến về phía này giống như chạy trốn nhầm hướng.
Ta híp mắt, nhận ra nữ nhân này có cùng một chức nghiệp như ta trước kia, nữ phụ.
Xét thấy, ta không có hảo cảm với nàng, vì thế, trong đầu ta cấp tốc xoay chuyển ra một loạt ý tưởng của nữ phụ. Không có cách nào, quen làm người xấu, hại người so với cứu người thì càng hợp ý ta. Hơn nữa, trong chuyện xưa này, nữ phụ vĩnh viễn đối lập với nữ chính, cho dù ta không hại nàng, nàng cũng phải hại ta.
Loại thiết định ngoại trừ nữ chính, toàn bộ nữ phụ đều là người xấu thật sự làm ta. . . Đau đớn vô cùng!
Khi nữ phụ yểu điệu yếu ớt chạy tới, ta dịch chân, ánh mắt nữ phụ quét về phía ta, nhưng vẫn ngã về phía vương gia.
Sau đó, ta bắt được tay nàng, kéo về phía thắt lưng của vương gia, tay kia thì linh hoạt rút ra ngọc bài trên người vương gia. Vương gia ngẩng đầu lên, vừa đúng nhìn thấy nữ phụ nhào vào trong lòng hắn, phần eo bỗng ngứa ngáy. Ta đứng ở phía sau, thản nhiên nhét ngọc bài vào trong nội y. Không biết vì sao, khi ta hại người, tay chân vô cùng lưu loát, nhưng khi ta nghiêm túc muốn làm chuyện tốt thì kết quả lại không tốt lắm.
Ví dụ như hiện tại, thủ pháp của ta đã đạt tới tốc độ nhanh nhất lịch sử, tay nhoáng một cái liền lấy được thứ mà lòng ta tâm niệm nhớ nhung.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, vương gia lại không hề hứng thú, ngay lập tức nhận ra không đúng. Lúc này, nóc nhà còn có một cung tiễn thủ đang mai phục, khi nữ phụ nhào qua, hắn lập tức kéo cung, bắn tên!
Tên bay về hướng này trước khi vương gia kịp phát hiện, nữ phụ nhu nhược yếu ớt tựa vào trong lòng vương gia, tuy rằng hết thảy giống như tiến hành theo kế hoạch, nữ phụ lại cảm thấy có chỗ nào không đúng. Mà lúc này, ta khom lưng, đang muốn đi, lại không cẩn thận giẫm vào tảng đá, trượt đến trước mặt vương gia. . .
Có thứ gọi là, nhân tính, không bằng trời tính, người xui xẻo, làm việc gì cũng xui xẻo.
Ta ngay cả đào tẩu cũng có thể giẫm vào tảng đá là vì sao? Mắt thấy ta sẽ gục trên người nữ phụ, ta một cước đá văng nàng, mượn lực thăng bằng, sau đó, mông tê rần.
Ta nhìn về phía sau, trên mông cắm một cái tên, ta lạnh nhạt quay đầu lại, cầm lấy tay vương gia, há mồm, ta cắn!
Đau đau đau đau quá!!! T T
Mông của ta, mông của ta, thương tổn trước chưa khỏi, thương tổn sau đã xuất hiện. Mông đẹp của ta, tuyệt đối là tác giả ghen tị mông ta xinh xắn! Ta càng nghĩ càng phẫn giận, càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng không cam lòng, miệng cắn xuống thật mạnh, vương gia không rút tay về được, đau đến mức khuôn mặt nhăn nhó.
Thích khách vừa thấy tình huống không đúng, không nên là diễn biến này! Nữ phụ cũng thấy tình huống không đúng, còn muốn chạy. Tiểu ca thị vệ rất có ánh mắt ngăn lại, nữ phụ cho rằng hành động của nàng đã bại lộ, một thân võ công liền hiển lộ, không nói hai lời đánh lại tiểu ca thị vệ. Lúc này đám người áo đen cũng vây lại, vương gia bất chấp, kéo tay ra ngoài, một tiếng "xoẹt" vang lên.
Trong miệng ta là mảnh nhỏ tay áo của hắn, ta vô tội lùi về phía sau hắn. Ta còn chưa buông tha ý định muốn bỏ chạy, một lần không thành công, ta lại chạy tiếp. Cách mạng chưa thành công, đồng chí tiếp tục nỗ lực! Nhưng vương gia lại kéo ta vào trong lòng hắn để bảo vệ cho tốt.
Ta cảm thấy, ta ghét nhất đoạn anh hùng cứu mỹ nhân này, ngươi đánh nhau thì đánh đi, còn ôm ta làm gì? Làm tấm mộc lần thứ nhất thì thôi, chẳng lẽ ta còn muốn làm lần thứ hai? Ta không vừa ý, hậu quả của việc ta không vừa ý chính là, một người áo đen nhào tới, ta liền tung cước đá vào phía dưới bụng hắn, nhào tới đá một cái, nhào tới đá một cái.
Những thứ khác ta không làm được, nhưng cước pháp thì tuyệt đối mau, chuẩn, ngoan! Một cước một kẻ, làm cho bọn họ ngã xuống đất không dậy nổi, lăn lộn không ngừng!
Người áo đen khiếp sợ rồi, tiểu ca thị vệ khiếp sợ rồi, nữ phụ khiếp sợ rồi, nơi nào có nữ nhân như vậy? Vương gia đã từ khiếp sợ biến thành lạnh nhạt.
"Chân đau không?"
Sau khi đánh ngã mọi người, vương gia hỏi ta nhưng vậy.
Ta mấp máy môi, không tiếng nói một câu: "Có hơi mỏi, nhưng mông đổ máu rồi."
Một cước lại một cước vừa rồi làm mông đẹp của ta lắc lư không ngừng, ta bị thương nặng, bị thương vô cùng nặng, nặng đến mức ta có lí do để thù hận xã hội này, trả thù xã hội này, hủy diệt nhân thế! Tiếc là ta không có năng lực này, vì thế ta chỉ có thể muốn mà thôi.
Vương gia cũng nhận ra quần áo của mình dính lây nhiều vết máu, hắn cúi đầu nhìn ta, trên trán ta còn ra mồ hôi, bởi vì rất đau, lại mất máu quá nhiều, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Hắn ôm ta, để đầu ta tựa vào vai hắn, tâm lý sinh ra một ít biến hóa.
Biến hóa này, hiện tại ta không biết, ta chỉ cảm thấy hắn lấy ra một thứ rồi phóng lên trời, sau đó một đống ám vệ chạy tới, bắt những người áo đen ở đây đi quy án, nữ phụ cũng không buông tha. Nàng âm độc trợn mắt nhìn ta một cái, chưởng phong của vương gia quét qua, miệng nàng lập tức nôn ra một búng máu, ngã xuống đất rồi hôn mê.
Người áo đen bị bắt không lâu liền cắn lưỡi tự sát, vương gia mặt trầm xuống, ôm ta đi về.
Lúc này ta rất muốn nói cho hắn, ta cần không phải ôm ấp của nam chính, mà là cáng cứu thương! Sẹo ca, khi ta cần ngươi, sao ngươi không xuất hiện? Khi ta không cần ngươi ngươi lại lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta? Nhưng mà, nữ phụ bị ta vật hi sinh rồi?
Làm một nữ chính ngược văn, làm một kẻ nam chính ngược ta, nam phụ ngược ta, nữ phụ ngược ta, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã vật hi sinh một nữ phụ? Tác giả đang đùa với ta? Nhưng mà, cái giá cũng thật lớn, vì thế ta quyết định tin tưởng đây là thật.
Bởi vì mất máu quá nhiều, đầu ta choáng váng, theo bản năng cọ vào người vương gia, sắc mặt hắn biến hóa vài lần, cúi đầu xuống ngửi ngửi tóc ta. Đột nhiên, ta bỗng tỉnh táo, một đôi mắt không nhúc nhích nhìn vương gia, mắt trái ta viết chữ cầm mắt phải viết chữ thú.
Đồ cầm thú này, dưới tình huống như vậy, BO dựng lên.
Nếu không phải vì ta không muốn phá hư hình tượng, ta nhất định phun hắn một mặt nước miếng. Nếu không phải vì hiện tại ta không dễ gì mở miệng, ta đã mắng cho hắn hối hận vì sinh ra trên thế giới này. So với ta buồn bực, tâm tình của vương gia bây giờ quả là vô cùng hưng phấn. Ta nâng nâng mí mắt, nói không ra lời.
Vương gia nhận thấy ta khó chịu, hắn cẩn thận bế ôm ta, nở nụ cười: "Yên tâm, trước khi thương thế của ngươi tốt lên, bổn vương sẽ không chạm vào ngươi."
Nói cách khác, thương thế tốt lên thì muốn chạm? Ta không quan tâm hắn, mặt không biểu cảm kháng nghị. Hiện tại vương gia đã không có sự phiền não nào đó, tình tiết cường thủ hào đoạt có thể được đưa vào chương trình!
Rất nhanh, vương gia đã ôm ta về vương phủ, an bài tốt, gọi đại phu đến, hắn xoa tay định rút tên giúp ta. Ta đặt tay trên tên, mặt không biểu cảm nhổ ra, máu phun ra từ mông ta. Ta nhìn hắn, nhìn vài lần, sau đó ta đau hôn mê.
Đại phu: "Vị. . . Vị cô nương này."
Vương gia: ". . . . ."
Nửa mê nửa tỉnh, có người xử lý miệng vết thương giúp ta, là nữ hài tử, ta cảm giác được, nàng còn lau phía sau lưng thay ta. Sau đó, vương gia đứng bên giường nhìn ta thật lâu rồi mới chậm rãi đi ra ngoài. Khi hắn vừa ra ngoài, ta lập tức mở mắt, lấy ra thứ giấu ở trong yếm, nở nụ cười.
Nhưng mà, thật sự là đau chết ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.