Đây không phải là
thời gian dưỡng thương nhàn nhã, đây là thời gian dưỡng thương nguy
hiểm. May mà miệng vết thương của ta ở đúng chỗ, bởi vậy, vương gia cũng không vươn móng vuốt về phía ta. Tuy rằng, phía dưới của hắn là cặn bã, nhân cách cũng là cặn bã, nhưng vẫn có chút nhân cách quân tử, mấu chốt là ta không chủ động chọc giận hắn, làm cho hắn hắc hóa.
Bí mật hoa cúc bị rách của ta, cuối cùng vẫn không giấu được. . .
Bởi vì bị phát hiện bí mật này, mỗi lần ta đều dùng ánh mắt thù hận nhìn mỗ vương gia, mà mỗ vương gia, hắn sẽ cho rằng ta là cực độ thẹn thùng,
sau đó vô cùng thân thiết xoa đầu của ta, bảo ta dưỡng thương cho tốt,
cũng nói rằng ta sẽ khỏi rất nhanh, bởi vì có thuốc tốt. Mỗi lần hắn nói như vậy, không thể nghi ngờ là đang đâm vào chỗ đau của ta.
Bị hắn ba ngày đâm mạnh một lần, hai ngày đâm nhẹ mấy lần, ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Trước kia, ta vẫn cho rằng cúc rách là thiết định cho tiểu thụ trong tiểu
thuyết đam mỹ, hiện tại thì ta biết mình sai lầm rồi, nữ chính cổ ngôn
tiểu thuyết cũng có vinh hạnh được đãi ngộ như tiểu thụ. Khác nhau chính là, quá trình mà miệng vết thương hình thành.
Ta vừa không oán trời, cũng không trách người.
Chỉ là ta khó chịu khi vương gia mỗi ngày ba lần sáng trưa chiều đến thăm
ta, chân mày khóe mắt đều mang theo vẻ sủng ái làm ta sởn tóc gáy, mỗi
khi thấy cái dạng này của hắn, cơn đau trên mông mà ta phải chịu đựng
lại nhói lên như bị đâm một tên. Tuy rằng, hiện tại cuộc sống của ta so
với nha hoàn thì tốt hơn nhiều, so với tiểu thiếp cũng dễ chịu hơn, cuộc sống áo tới vươn tay cơm tới há mồm, nhưng ta vẫn cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.
Việc khiến ta không có cảm giác an toàn là,
sẹo ca biến mất, ta kéo sáo trúc hư hết mà ngay cả cái bóng của hắn cũng không xuất hiện, ta có lí do để tuyệt vọng mấy ngày. Bởi vì chuyện này, càng khiến ta tin tưởng, nam nhân đều không đáng tin, cho dù là nam
chính nam phụ nam vật hi sinh hay kẻ chạy cờ, hoặc là người nào đó tác
giả đặt ra nhưng vì tác giả quên mất mà không có cơ hội lên sân khấu.
Tại thế giới như vậy, ta chỉ có thể tự lực cánh sinh!
Ta còn nhớ rằng vương gia mang nữ phụ về, đây là một nhân tố vô cùng bất
ổn, cho dù giữa bọn họ không xảy ra chuyện không hài hòa gì, ít nhất
cũng đã biết ngọc bài không ở trên người nữ phụ. Đối với việc này, ta
không thể không lo lắng.
Khi vương gia lại an ủi ta một lần, xoay người đi ra ngoài, ta tiều tụy vì bệnh dựa vào giường, u buồn nhăn lại
lông mày của ta. Đột nhiên, lỗ tai ta giật giật, nghe được có người đẩy
nhẹ cửa phòng của ta, còn nghe được tiếng chai lọ va chạm. Có lẽ là nha
hoàn muốn tới bôi thuốc cho ta, ta nghĩ, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước
chân, ta nhận ra có điều không đúng.
Vì thế ta quay đầu lại nhìn.
Xuất hiện trước mặt ta là một nha hoàn xinh đẹp đang cười xán lạn, trọng
điểm là, ta không biết nàng. Còn một trọng điểm khác là, tiếng bước chân của nàng quá nhẹ, không là nha hoàn bình thường nên có, nếu ta không
sai, nha hoàn này luyện công phu.
Con mắt ta đảo một vòng, nhìn chằm chằm nàng.
Bởi vì từng có kinh nghiệm làm cao thủ, tuy rằng ta không có võ công, thính lực cũng không bằng lúc trước, nhưng nàng tiến gần như vậy, ta vẫn có
thể nghe được.
Nàng cũng nhìn ta, cười, cười xán lạn đủ kiểu, đặt thứ trong tay lên trên bàn.
Cái mũi ta giật giật, ngửi thấy trong vị thuốc còn có mùi máu tươi. Lúc ta
còn độc cổ song toàn, khứu giác của ta cũng tốt lắm, vì thế ta xác định
và khẳng định, vị trước mặt ta, cũng có chỗ nào bị thương giống như ta.
Vì thế ta dùng ánh mắt quan tâm nhìn nàng, chủ yếu là ta không biết nàng tốt hay xấu, có mục đích gì.
"Nghe nói chính ngươi rút mũi tên ra?"
Nàng vừa mở miệng, giọng nam khiến ta kinh sợ.
"Bạn hữu, đừng chơi dọa người như vậy."
"Ngươi dịch vào, cho ta chỗ ngồi nghỉ một lát." Hắn vừa nói, vừa ngồi xuống giường của ta.
Ta như gặp cường địch: "Ta bị thương nặng, ngươi lại để người thương nặng
di chuyển, rất không có nhân tính! Hơn nữa, đây là khuê phòng nữ nhân,
xú nam nhân tốt nhất đừng tới gần."
"Ta không nhìn thấy nữ nhân. . ." Hắn dùng khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân, sâu kín nhìn ta: "Ta nhìn
thấy một hán tử uy vũ, ngươi dám tự rút tên, cho dù là nam nhân cũng
không thể ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút, dám nhổ trực tiếp."
Xét thấy, ta ở trong một đống lời nói của hắn tìm không thấy câu khen ta, vì thế ta không quan tâm một câu này.
"Sáo trúc hỏng hết rồi." Ta thở dài.
Hắn nhìn ta một lúc, đột nhiên vươn tay xoa dầu ta, dùng ánh mắt dịu dàng
khiến ta nổi da gà nhìn ta. Ta cảm thấy, ta bị vương gia kích thích
thành bệnh rồi, ai dịu dàng với ta, ta liền cho rằng người đó có ý đồ
bất lương.
"Ngươi thô bạo hơn ta tưởng tượng." Hắn nói như vậy.
Quả nhiên, hắn không phải người tốt, ta kiên định nghĩ vậy.
"Ta thô ngươi hay bạo ngươi hả?!" Ta hợp lý mở miệng hỏi, làm bộ không nhìn thấy cái tay hắn vươn ra vô cùng tái nhợt, làm bộ không phát hiện hơi
thở của hắn yếu ớt hơn bình thường rất nhiều. Có một số việc, cho dù ta
biết cũng không thể nói ra, biết càng nhiều, gánh nặng của ta càng lớn,
ta tình nguyện làm một kẻ ngốc cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hỏi, an toàn sống qua ngày.
Mũi tên này làm thịt dính vào vải
dệt ở quần, nếu không ta cũng sẽ không đau đến hôn mê, dù sao thần kinh
của ta cường hãn như vậy, Có lẽ ta nên cảm tạ ông trời, trên mũi tên
không có xương gai, người bắn tên cũng không thật sự muốn giết người.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên cảm thấy. . . Ta cũng là một hán tử.
Không được, không được, nếu cứ hán tử như vậy, tác giả không phải phí công thiết định ta là bạch liên hoa?
Sẹo ca nhìn ta vài lần, lại xoa đầu ta một phen: "Mặt trên khỏi rồi, phía dưới lại bị thương, ngươi đúng là thường gặp nạn."
"Muốn ta nói ta biến thành như vậy là vì ai sao? Nếu không là ngươi, ta đã về quê làm ruộng từ lâu rồi."
". . . Làm ruộng?" Sẹo ca hoài nghi rằng mình nghe lầm, thiếu nữ xinh đẹp
trắng trắng non mềm kỳ quái này, không thương vương gia mà luôn muốn về
quê làm ruộng?
Ta trợn trừng mắt, rất mệt mỏi: "Loại người không phẩm vị, không phong cách, không lý tưởng như ngươi là không thể lý giải ta."
". . . Đúng vậy, không có cách nào lý giải." Nhưng đây cũng không liên
quan đến phẩm vị và phong cách, chỉ có thể nói, nhân phẩm của người nào
đấy quá mức khác thường.
Sẹo ca nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: "Vương gia và nông phu, trong mắt ngươi là gì?"
"Tra nam và mỹ nam tử."
"Thẩm mỹ của ngươi, quả nhiên có vấn đề nghiêm trọng!" Hắn vươn tay, nâng mặt ta về phía hắn, mở miệng nói: "Ta đây thế nào?"
Ta hoàn toàn không hề suy nghĩ, nói thẳng: "Nam nhân xấu xí. Đúng, chính là ngươi hỏi, không được đánh ta."
"Ngươi không thể cứu." Cuối cùng, sẹo ca hạ kết luận.
Ta: ". . . Ta có thể phun ngươi một ngụm nước miếng sao?"
"Chẳng lẽ ngươi chưa phun?"
"Đó là chuyện trước kia."
"Chính sự quan trọng hơn!"
"Là ngươi lạc đề trước."
"Đó là cái gì?"
Ta cho hắn ánh mắt ngươi không biết, ngươi ngu xuẩn, ngươi ngu ngốc, sau
đó từ trên giường bò dậy. Ta không nói ra vết thương đã tốt lắm, bên
ngoài trúng tên đã thành sẹo, chỉ vì muốn tránh thoát móng vuốt của tra
nam nên mới nằm sấp ra vẻ mảnh mai mà thôi. May mà ta cũng thật sáng
suốt, chết sống không để mỗ tra nam nhìn mông ta.
Cho dù ta không cần danh tiết, nhưng ta muốn tiết tháo, may mà những chuyện ta làm đều nằm trong phạm vi chịu được của tra nam.
"Thứ kia ta đã trộm được, bởi vì ta giấu nó ở nơi khó có thể nói ra, cho nên không có người tìm được. Nhưng mà, lại tiếp tục ở nơi này, có lẽ sẽ dẫn tới hoài nghi, dù sao ta cùng nữ nhân áo trắng đều đứng ở vị trí đáng
hoài nghi."
Nghe thấy ta nói mấy chữ ở nơi khó có thể nói ra, nha đầu dáng người bé bỏng, bộ dạng vô cùng xinh đẹp hơi đỏ mặt, cứng ngắc
quay đầu đi.
Ta lạnh nhạt vươn tay vào trong nội y, lấy ngọc bài ra, đưa tới. Nha đầu xinh đẹp vẻ mặt ghét bỏ, lại vẫn nhận lấy.
Khi ta nghiêm cẩn chờ nha hoàn xinh đẹp cũng là sẹo ca xem đây là thật hay
giả, sẹo ca đột nhiên nói: "Nghe nói, chỗ kia của ngươi bị rách rồi."
"Phang!" Một tiếng, ta không nói hai lời lật bàn.
"Ta không giấu nó ở trong hoa cúc!"
"Phốc!"
Biểu hiện của sẹo ca quá kém, ta quyết định nói cho hắn chuyện mấy ngày nay ta không tắm rửa, lau người không tính.
"Nhưng mà, ta giấu nó ở trong nội y, mặt trên có mùi thơm cơ thể của ta. Ta
nói cho ngươi ta đã lâu không tắm rửa chưa?" Tiết tháo là cái gì? Là thứ phải vứt đi!
Sẹo ca nhíu mày: "Quả thật có mùi hoa lan, nhưng mà, vợ ngươi yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ ngươi."
"Cầu ngài ghét bỏ!"