Nam Cung Tra giống
như ta dự liệu, liền sớm chuẩn bị tốt phòng cho ta, ngay cả Lục Trúc ta
dẫn theo cũng có, ta giả bộ ngu làm như nhìn không ra, trước tiên hắn để cho ta ở đây, còn xoay người liền lấy ra khế ước bán thân của ta. Nhìn
trên khế ước bán thân chỉ có một dấu tay mà không có tên, ta giống như
rốt cuộc yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nét mặt ta bây giờ thoải mái
hiếm thấy, ánh mắt không còn lạnh lẽo như lúc đầu. Ngược lại mang theo
ấm áp. Ta đưa tay, nhận lấy khế ước bán thân.
"Đại ân đại đức của công tử, tiểu nữ tử không gì báo đáp." Ta vừa nói, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội đưa tới: "Cái này, ta vẫn cất giấu trong người, liền
tặng cho công tử thôi." Muốn ta lấy thân báo đáp cái gì, mau sớm đừng có nằm mộng. Thời điểm hại người, tay chân ta luôn luôn đặc biệt mau lẹ,
điểm này ta cũng rất bất đắc dĩ. Ta vừa nói như vậy, vừa khẽ nghiêng
đầu, lộ ra một tia e lệ.
Tư thái nữ nhi kia chỉ tồn tại trong
nháy mắt, rất nhanh, ta liền khôi phục nguyên trạng. Thời điểm ta ngẩng
đầu nhìn về phía Nam Cung Tra, vừa lúc bắt được trong mắt của hắn một
chút tiếc nuối nhanh chóng vụt qua.
Thấy ta đã nói như vậy, hắn
tự nhiên không thể lại đưa ra yêu cầu gì quá đáng, dù sao hắn là quân tử a quân tử. Nhưng Nam Cung Tra có thể bị một khối ngọc không biết ý
nghĩa là gì đuổi đi thì cũng phải là Nam Cung Tra nữa. Chỉ thấy hắn cười đến ôn hòa vô hại như bình thường, âm thanh êm dịu ôn nhã: "Chúng ta
quen biết cũng một thời gian rồi, có thể tạm thời lấy khăn che mặt của
cô nương xuống không."
Vốn là lời vô lễ, nhưng hắn nói như vậy
lại làm cho người ta có một cảm giác không thể cãi lại, hơn nữa, cũng
không tạo ra cảm giác chán ghét.
Ta đầu tiên là nhíu nhíu mày, do dự một hồi, mới chậm rãi lấy khăn che mặt xuống. Ta hiểu rõ hắn nhất
định đã sớm thấy diện mạo chân thật của ta, nếu để cho hắn nhìn thêm mấy lần cũng không có gì. Hiện tại ta đã rời khỏi thuyền hoa, cho dù đứng
trước mặt ta chính là một tên cặn bã, ta cũng không lo lắng nhiều như
vậy.
"Mấy ngày nay đa tạ công tử chăm sóc, bây giờ còn chiếu cố
ta thế này, ta thật sự không biết nên như thế nào biểu đạt lòng biết ơn
của mình, hôm nay, còn không thể không làm mặt dày khiến công tử thu
lưu." Ta vừa nói, hơi ngượng ngùng. So với lạnh lẽo không cách nào đến
gần vài ngày trước đó, bộ dáng hiện tại của ta ngược lại chân thật hơn
nhiều.
Biểu hiện của một cô nương trẻ trung hơn mười sáu tuổi nên có, ta cũng phải chầm chậm biểu hiện ra. Có lạnh lẽo cùng hiện tại
tương phản, mới có thể tạo thành hiệu quả tốt hơn. Cho hắn biết ta cũng
không phải là một người lạnh lẽo người, ta cũng biết cười, sẽ có sắc mặt khác.
Nam Cung Tra nghe ta vậy, rõ ràng thật vui mừng, chân mày
khóe mắt ngừng cũng ngừng không được ý cười. Nhìn bộ dáng, không phải là một thư sinh tuấn mỹ lần đầu yêu sao? Chỉ là, nếu tin tưởng những biểu
hiện mặt ngoài này của hắn, ta cũng không phải ta rồi, ta phòng bị rất
sâu.
Trong nguyên văn, Nam Cung Tra luôn luôn biểu hiện ôn hòa ưu nhã, song ánh mắt đa tình lại rõ ràng vô tình làm cho nữ chính sinh ra
ảo giác thế giới của hắn chỉ có một mình nàng, một người như vậy, ta làm sao có thể dễ dàng yên tâm tin tưởng?
"Không cần nói như vậy,
thời gian chúng ta quen biết thật ra cũng không coi là ngắn, đây chỉ là
một cái nhấc tay mà thôi. Hơn nữa, phòng ốc của ta khá lớn, phòng khách
đủ nhiều, cô nương muốn sống đến lúc nào cũng có thể. Đúng rồi, trong
khoảng thời gian này ngươi tốt nhất không nên tùy tiện đi ra ngoài."
Ta gật đầu với hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, sợ rằng những người
phía ngoài đó cũng không còn mấy người thực sự hiểu rõ ta dáng dấp ra
sao." Ta vừa nói, tựa như đột nhiên nghĩ đến điều gì, bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tra: "Hôm đó ta gặp nạn, là tú bà đã cứu ta một
mạng, mặc dù nàng để cho ta. . . . . . Trở thành gái lầu xanh. Bất quá,
ân cứu mạng không thể không báo, cho nên ta nghĩ, nếu như Nam Cung công
tử có thể cứu tú bà một lần hay không."
"Ngươi muốn cứu nàng,
nàng để cho ngươi thân vùi lấp thuyền hoa, phá hủy danh tiếng trong sạch của ngươi, vì sao ngươi còn muốn cứu nàng, cho dù nàng đã từng đã cứu
ngươi."
"Có lẽ đối với người ngoài mà nói ta đã mất trong sạch,
nhưng thanh giả tự thanh, ta không sợ hãi lời đồn đại phỏng đoán của
người ngoài, chỉ cần kiên định giữ vững lòng tin của mình là được. Hơn
nữa, vì bảo vệ danh tiếng của mình, ta đã dốc toàn lực, ta cũng sớm đã
tính toán xong đời này của mình, không có gì phải để ý." Ta vừa nói, mi
gian mang theo nửa phần ưu sầu, nửa phần hào hiệp.
Nụ cười trong mắt Nam Cung Tra ít đi, ngược lại nhiều hơn một tia thâm trầm nghiêm túc.
Ta làm như không thấy bộ dáng hiện tại của hắn, tiếp tục mở miệng: "Tú bà
đã từng đã cứu ta một mạng là sự thật, nàng gặp nạn, ta không thể làm
như không thấy, mặc dù ta vì vậy lấy được tự do, bất quá, phần ân tình
này vẫn còn."
Nam Cung Tra: "Được, ta giúp ngươi."
Ta
không ngờ hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, ngẩn người, một đôi tròng mắt
quên mất dời đi từ trên gương mặt tuấn mỹ của hắn. Nếu như, có người cho rằng ta bị những lời này của hắn làm cảm động sau đó động lòng, vậy thì sai lầm lắm rồi. Ta đang nhìn vào mắt hắn, nhìn xem trong đôi mắt hắn
ta là như thế nào.
Thông qua cái bóng của ta trong mắt hắn, ta
thích đáng điều chỉnh ánh mắt cùng vẻ mặt của ta, sau khi nét mặt của ta chuyển thành kinh ngạc cùng an tâm, nụ cười của ta rực rỡ như ánh nắng
chiều: "Như vậy, đa tạ công tử rồi. Ta không có thói quen thiếu nhân
tình người khác, nếu như có điều gì ta có thể làm xin tận lực nói cho ta biết, quấy rầy thêm một một thời gian nữa, ta tự sẽ rời đi."
Hắn hoàn toàn không ngờ ta sẽ lưu loát nói sẽ rời đi như vậy, cảm xúc mắt
hứng trong mắt Nam Cung Tra không cẩn thận tiết lộ một chút ra ngoài. Ta vẫn như cũ làm như không thấy, hướng về phía hắn cười yếu ớt, cười đến
có chút xa lạ. Gần ngay trước mắt, lại như có khoảng cách xa xôi, đây là thứ ta muốn biểu đạt ra.
Hắn nhíu nhíu mày, nói: "Đã nói, chỉ là một cái nhấc tay, hơn nữa thời gian chung đụng này, ta sớm đã coi cô
nương là tri kỷ, ngươi còn như thế, cũng quá mức xa lạ. Ta nghĩ, ở trên
thế giới này, không có người nào có thể tâm linh tương giao cùng ta hơn
so với cô nương, cô nương liền an tâm ở lại đi."
"Ngươi nói như
vậy, thật đúng là bá đạo, nói là tri kỷ, thật ra giữa chúng ta cũng
không quen thuộc. Đối với ta mà nói, khoảng cách như vậy khiến cho ta
rất hài lòng, cũng không muốn thay đổi nhiều." Lời này của ta mới nói
xong, cổ tay liền căng thẳng, ta cúi đầu vừa nhìn, người trước mặt dùng
sức bắt được cổ tay của ta, khiến cho ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Ta chạm vào đáy mắt hắn, nồng đậm gợn sóng núp dưới vẻ ôn hòa: "Người đây là. . . . . ."
"Chưa quen thuộc, chỉ là bản thân cô nương từng bước từng bước tạo ra khoảng
cách mà thôi. Thành thật mà nói, đối với ta, bí mật trên người cô nương
thật là quá nhiều, ta có rất nhiều điều không biết, ta một mực thử đến
gần, mỗi lần cảm giác cô nương có một chút dao động, ngươi liễn sẽ kéo
xa khoảng cách, cứ như vậy sợ bị người khác hiểu được con người thực sự
của ngươi sao?"
Hắn nói xong, trong ôn hòa mang theo bá đạo,
trong bá đạo mang theo mưa to gió lớn chưa từng có, cổ tay của ta bị nắm có chút đau, nhưng ta không phát ra bất kỳ âm thanh gì, ta đang mãnh
liệt kích động trợn trắng nhẫn nại. . . . . .
Chiến thuật như gần như xa!
"Quá thất lễ, xin công tử buông tay."
"Vì sao gặp nạn, vì sao uất ức mình cũng không tình nguyện ở lại đây, cho
dù mất đi trong sạch cũng là bộ dạng không để ý chút nào, ta không tin
đây chẳng qua là bởi ngươi quá mức kiêu ngạo. Nữ tử kiêu ngạo như ngươi, như thế nào tất cả đều không thèm để ý." Nam Cung Tra một bộ rất hiểu
ta, trong mắt từ từ tràn ra một loại tình cảm chân thật, ta nhìn hắn,
không nói gì.
"Không thể nói ra miệng sao?"
"Công tử đối
với ta là có ân, nhưng còn chưa tới trình độ để cho ta cái gì cũng có
thể nói ra khỏi miệng, xin công tử buông tay." Ta cảm thấy được, ta đang từng bước một chọc giận hắn, thời điểm ta cho là hắn sẽ tức giận, hắn
ngược lại cười.
"Là ta thất lễ." Hắn buông tay của ta ra, trong mắt lại khôi phục ôn hòa lúc trước.
Ta hiểu rõ, hắn không sai biệt lắm muốn đi điều tra thân phận thật sự của
ta, ta đương nhiên không thể để cho hắn lập tức có ý nghĩ như vậy, vì
vậy ta quyết định dời đi sự chú ý của hắn. Ta nhẹ nhàng hắng giọnh một
tiếng, dùng cái tay khác đặt ở cổ tay ta vừa bị nắm một hồi, quả nhiên,
hắn lập tức nhìn ta .
"Thế nào, ta làm đau ngươi?"
Ta hướng hắn lắc đầu, sắc mặt lại có chút tái nhợt: "Hẳn là không đáng ngại."
Ta nói vậy, hắn càng thêm không yên lòng, sau khi biết ta là người không
thể dùng ngôn ngữ để làm cảm động, hắn lại một lần nữa động thủ, nắm lấy tay của ta, cẩn thận kéo tay áo của ta, quả nhiên, cổ tay trắng nõn mềm mại của ta đã xanh một vòng. Cảm tạ Thượng Đế, cảm tạ cơ thể thụ ngược
của ta! Bởi vì cổ tay bị thương như vậy, ta lập tức điềm đạm đáng yêu,
hết lần này tới lần khác ta lại biểu hiện rất kiên cường, khiến Nam Cung Tra muốn trách cứ cũng không hạ miệng được, muốn an ủi lại nghẹn không
nói ra được.
"Xin lỗi, ta lập tức đi lấy thuốc, ngươi trước tiên ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, ta lập tức sẽ trở lại." Hắn nói xong,
giọng nói mang chút áy náy, cũng mang theo chút trách cứ.
Ta
không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thấy hắn xoay người rời đi. Sau
khi hắn rời đi ta mới lắc lắc cổ tay bị nắm, đi tới bên giường ngồi
xuống. Ta đang suy tư, kế tiếp phải rời đi như thế nào. Xem ra trước
thời gian trước đó ta diễn không tệ, Nam Cung Tra đã đi vào trong vòng
kế hoạch của ta, bước kế tiếp làm như thế nào mới có thể không làm tổn
thương đến bản thân, một mạch rời khỏi đây?
Nếu như bị cứng rắn
giữ lại liền hỏng bét, mới vừa rồi Nam Cung Tra đã không cẩn thận lộ ra
một mặt bá đạo cường thế, sợ thời điểm bộ mặt thật của hắn bại lộ cũng
không xa, ta tốt nhất rời đi trước khi hắn tháo bộ mặt ngụy quân tử
xuống.
Trước bởi vì ta muốn nói chuyện cùng Nam Cung Tra, Lục
Trúc đã bị đuổi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở lại, nghĩ tới đợi lát nữa Nam Cung Tra nói không chừng muốn giúp ta thoa thuốc, nội tâm ta
liền hơi kháng cự.
Không đợi ta u buồn bao lâu, Nam Cung Tra đã
trở lại rồi, hắn rời đi vội vàng, trở lại cũng có chút vội vàng, nếu như là nữ tử bình thường, lúc này tám phần liền cảm động, thế nhưng ta
không phải. Lòng ta so với sắt đá còn cứng rắn hơn, máu so rắn còn lạnh
hơn, không tin tưởng bất kỳ ai trên thế giới này, thật đáng buồn lại
tịch mịch, nhưng ta cũng không nguyện ý thay đổi trạng thái như vậy. Sợ
rằng, trên thế giới này cũng khó có người khiến cho ta thay đổi.
Ta nhìn Nam Cung Tra động thủ thật sự giúp ta thoa thuốc, ta vội vàng đưa tay ngăn cản: "Ta tự mình làm."
"Coi như để cho ta lấy công chuộc tội, thương thế kia dù sao cũng là ta tạo
thành." Hắn cười, rất đơn giản liền kéo tay ta ra, cố chấp nhất định
phải giúp ta thoa thuốc. Bởi vì tác giả thiết định, da của ta cực kỳ
trắng noãn yếu ớt, khi hắn thực sự tiếp xúc đến da của ta, ta có thể cảm thấy đầu ngón tay của hắn cũng có chút run rẩy, hình như không dám nặng tay. Dáng vẻ thận trọng này, giống như tay ta là trân bảo gì đó.
Khóe miệng ta ngoắc ngoắc, cười như không cười, hắn không nhìn thấy nụ cười hiện tại của ta, vì vậy ta không có gì cố kỵ.
Chuyện này. . . . . . Coi như là một loại ý nghĩa khác của tiếp xúc da thịt
sao? Nếu không phải sợ ta phản kháng quá kịch liệt khiến người này trực
tiếp hắc hóa, ta như thế nào lại nhẫn nại để hắn đụng đến thân thể của
ta? Thật tiếc nuối, bởi vì phải diễn trò nên không có biện pháp một cước đá vào cái phía dưới kia, hoặc là dứt khoát cho hắn một tát tai.
Mặc dù Nam Cung Tra không quan hệ nam nữ bừa bãi như mỗ Vương Gia, nhưng
bởi vì biểu hiện của hắn khi phát hiện ra nữ phụ là một nữ nhân ác động
sau khi nữ phụ trở lại trong kịch tình, làm cho ta. . . . . . Cực kỳ khó chịu. Loại khó chịu không phải đá phía dưới kia là có thể phát tiết
được, cho nên ta mới đi con đường tình cảm.
Yêu nữ phụ, rồi lại
đối với thân thể nữ chính lưu luyến không dứt, yêu nữ chính lại cùng nữ
phụ cả ngày lăn lộn trên giường, nam nhân như vậy cũng có thể được tha
thứ, quả thực là quá buồn cười. Cho dù có hiểu rõ đây là một thế giới
thiên lôi máu chó không có logic, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được hỏa khí của ta.
Khi hắn bôi thuốc cho ta xong, ta lập tức liền
thu tay lại, còn âm thầm thế trong nội tâm, nếu như hắn còn dám duỗi
móng vuốt tới đây đụng vào ta, cộng thêm lần đụng chạm này, nhìn xem ta
không đá phá hắn!
"Chuyện này, ta có thể coi như chưa xảy ra, xin Nam Cung công tử không cần lại làm ra hành động quá lễ." Ta dùng đưa
lưng về phía hắn, nói như vậy .
Thanh âm Nam Cung Tra vẫn ôn hòa như cũ: "Lần này là lỗi của ta, sau này sẽ không, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi."
Thấy hắn muốn đi, ta vội vàng xoay người, nhìn hắn: "Đúng rồi, về thân phận
chân thật của ta, rất xin lỗi hiện tại không thể nói, có lẽ cũng không
lâu lắm ngươi liền có thể biết, nhưng, không phải hiện tại. Ta ghét
người khác sau lưng ta điều tra lý lịch của ta."
Nam Cung Tra
nhìn ta, nụ cười không giảm, nhưng ta biết, hắn tạm thời sẽ không đi tra chuyện của ta. Ta cho tới bây giờ sẽ không biểu hiện mình là một người
xinh đẹp không có đại não, chắc hẳn hắn cũng biết ta đã đoán hắn nghĩ
muốn đi điều tra thân phận của ta rồi.
"Yên tâm đi, ta sẽ đợi đến khi chính ngươi muốn nói."
Mặc dù Nam Cung Tra nói như vậy , ta lại nghe được lời hắn không nói ra
miệng. Đại khái, hắn đã hạ quyết định muốn lưu ta lại, bởi vì ta phải
lưu lại, hắn mới đợi được đến ngày ấy.
Ta làm như không nghe ra ý của hắn, đưa hắn ra ngoài phòng.
Ở trước phòng ta trồng vài cây trúc xanh, hoàn cảnh đặc biệt thanh tịnh
và xinh đẹp, Nam Cung Tra rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn ta. Ta
lười biếng tựa vào cạnh cửa, mặt không chút thay đổi.
Một nam nhân mang mặt nạ mặt rỗ đi tới, đứng ở bên cạnh ta.
"Ngươi ở đây đùa với lửa." Hắn nói.
Ta cười, lông mày cong cong nhìn nam nhân bên cạnh: "Bạn hữu, ta luôn đùa
với lửa, đùa người, đùa mình. Trước khi lửa cháy đến trên người ta, ta
bảo đảm khiến lửa không cháy được nữa."
Nghe được ta nói như vậy, nam nhân phản xạ có điều kiện nhìn một chút phía dưới của mình.
Ta: "Ta không phải chỉ cái đó. . . . . . Ngươi cảm thấy, để cho hắn bị nữ nhân X đến tinh tẫn nhân vong thì như thế nào?"
"Ngươi thật là ác độc. . . . . ."