Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 36:




Chẳng biết tại sao lại bị kiệu hoa khả nghi đuổi theo là rất không khoa học! Ta dắt Lục Trúc chạy ở phía trước, bằng cước lực của chúng ta thì rất khó thoát khỏi đám cao thủ chân không chạm đất kia, ta cũng đành dắt Lục Trúc chạy vào trong đám người. Hiện tại bản sự chạy trối chết của ta đã được tôi luyện xuất sắc, nếu lúc này chạy vào nơi ít người thì chính là muốn chết.
Muốn bắt được ta, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, cho dù ta không có bản lĩnh lớn gì.
Sau khi đi đến nơi có người, ta dắt Lục Trúc lăn vào tổ ăn xin, sau nửa canh giờ, chỗ này thiếu đi hai nữ hài trẻ tuổi, nhưng là thêm hai tên ăn xin vô cùng lôi thôi bẩn thịu lại nhìn không rõ diện mạo. Ta và Lục Trúc một trái một phải dìu một lão ăn xin, làm bộ chúng ta là người một nhà, sau đó, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cỗ kiệu bay qua trước mặt chúng ta.
Lão ăn xin ở giữa chúng ta đang run rẩy, nhưng trước khi chúng ta xác định an toàn thì sẽ không buông tay!
"Ông nội, đừng lo lắng, ta mang ngươi đi nơi khác. . ."
". . . Ta không muốn đi a, nữ hiệp."
"Chúng ta cũng không muốn vậy đâu ông nội." Lục Trúc cũng mở miệng, hiện tại ba chúng ta ngồi thành hàng ở ngã tư, nhưng trước mặt chỉ có một cái bắt sứt. Rất nhiều người đi ngang qua người chúng ta, chỉ có một số ít ném vài đồng bạc vào trong bát.
Còn có rất nhiều người ăn xin khác phân tán ở không ít nơi, bọn họ luôn nhìn về phía chúng ta, có lẽ là thắc mắc tại sao lão ăn xin bỗng có thêm hai thân thích. Tuy rằng nơi này có rất nhiều người ăn xin, nhưng tất cả bọn họ đều quen biết, lại có địa bàn hoạt động riêng. Đợi đến khi ta cho rằng kiệu hoa sẽ không quay về, ta mới dắt Lục Trúc rời đi.
Vừa đi, ta vừa vỗ quần áo trên người, nói với nàng: "Lục Trúc, tiểu thư nhà ngươi nuôi không nổi ngươi rồi."
Lục Trúc kiên định đi theo ta: "Tiểu thư, ta có thể nuôi ngươi!"
"Thân là ăn xin, ta làm sao có thể mang theo nha hoàn chứ?"
"Ngài có thể là tiểu thư nhà giàu cảnh nhà sa sút, ta cũng có thể là nha hoàn của tiểu thư nhà giàu cảnh nhà sa sút!"
"Thật khó đọc." Ta và Lục Trúc đi song song, vừa đi vừa nói, khi ta đang nghĩ cách bỏ rơi người bên cạnh, một nữ nhân đâm đầu đi về phía chúng ta.
Nữ nhân này ta biết, đây không phải Bạch Liên chạy đến vương phủ sao? Đây không phải nữ phụ số hai sao?
Hiện tại nữ phụ số hai cầm roi dài trong tay, mặc một thân hồng y xuất hiện. Ta phản xạ có điều kiện xoay người qua, giả dạng làm tên ăn xin không có việc gì chậm rãi đi về. Lục Trúc cũng xoay người đi theo ta, tiến đến bên cạnh: "Quen biết? Kẻ địch?"
"Ngươi cũng biết, ta thường hại người, trước đây không lâu ta hại nàng một phen. . ."
"Tiểu thư, nàng có vẻ lợi hại hơn Đinh Hiểu Như, ngươi hại người sao lại không chọn đối tượng?"
"Đương nhiên lợi hại, một người là nữ tử được nuông chiều tự cho là thông minh nhưng lại không có đầu óc, một người là yêu nữ ma giáo tâm ngoan thủ ngoan, vốn không phải cùng một cấp bậc."
"Chúng ta làm sao bây giờ?"
"Kẻ hại người là người nào đó, liên quan gì tới hai kẻ ăn xin chúng ta? Sắp trưa rồi, đi xin cơm thôi." Ta nhanh chóng nhập vai kẻ ăn xin. Lục Trúc ngẩn người, vội vàng hô theo ta, bắt đầu chặn giữa phố ăn xin. Bởi vì ta khá chủ động, là chặn người ăn xin, rất nhanh, trong lòng bàn tay ta có thêm không ít đồng bạc, tuy rằng bị xua đuổi một chút, nhưng thu hoạch vẫn khá được.
Ta rất có tinh thần nghề nghiệp, biểu hiện một góc của ăn xin vô cùng nhuần nhuyễn, làm những người ăn xin xung quanh phát lên địch ý nồng đậm. Rất nhanh, bọn họ liền tụ tập muốn đuổi chúng ta ra khỏi khu vực này.
Khi bọn họ ra tay đẩy ta và Lục Trúc, một cây roi vung tới, đánh nghiêng một đám ăn xin. Hồng y nữ đã đi tới, ánh mắt quét tới quét lui trên người mấy tên ăn xin, khi quét đến trên người ta, bởi vì không thấy rõ diện mạo chính xác mà nhìn ta hồi lâu.
Hiện tại ta hóa trang hơi đậm một chút, bởi vì không có cách nào làm lệch vị trí ngũ quan, cho nên ta muốn làm biểu cảm của mình thật vặn vẹo, làm nàng không hề cảm thấy khuôn mặt này của ta rất quen.
Lục Trúc thì không cần phải lo, bởi vì Bạch Liên không biết nàng.
Bạch Liên đi tới đi lui trước mặt chúng ta, sau đó, nàng vươn roi, uy hiếp đuổi một đám ăn xin tới một chỗ kín. Ta và Lục Trúc đi theo sau, ý đồ tụt lại, kết quả là chúng ta càng đi càng chậm, cuối cùng xoay người bỏ chạy. Rất nhanh, Bạch Liên cảm giác được có điều không đúng, nàng xoay người một cái liền đứng trước mặt ta và Lục Trúc.
Lục Trúc bẻ hai ống trúc ở quán trà nhỏ bên cạnh, chúng ta mỗi người một ống.
Ông chủ quán trà lập tức khóc trời than đất, khi hồng y nữ vung roi qua thì lập tức tránh sang một bên, run lẩy bẩy.
"Giang hồ sống mái với nhau, người khác rời đi."
Ta nói một câu như vậy, những người xung quanh lập tức chạy rất xa.
Ta và Lục Trúc cầm ống trúc giằng co cùng hồng y nữ, phải biết rằng, từ trước đến nay ta là người có thể chạy thì chạy, gần như rất ít khi xuất hiện tình huống như vậy, nhưng lúc này thật sự không dễ chạy a. Nữ phụ số hai nhìn ta, cười giống như đóa hoa ăn thịt.
"Vương Tiểu Hoa?"
"Không phải vậy, ta đây Trung Nguyên nhất điểm bạch, tên gọi Bạch Tố Trinh!" Ta nói, lại chỉ Lục Trúc bên cạnh ta: "Nàng kia Trung Nguyên nhất điểm lục, tên gọi Tiểu Thanh!"
"Nói linh tinh gì đó, ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua."
"Ôi, vậy là ngươi không đúng, người có thể không có kiến thức, nhưng không thể không có tự giác, ngươi không có kiến thức hiểu biết nông cạn thì thôi, không nói ra thì không ai biết, nói ra mọi người đều biết thì thật mất mặt có phải không?" Ta nói vậy, Bạch Liên kỳ quái nhìn đôi trắng và xanh là hai ta.
"Vương Tiểu Hoa, ngươi vẫn giả dối như vậy, lần đầu tiên đã dám hãm hại ta."
"Không phải vậy, Vương gì đó ta không biết, cô nương tuyệt đối tìm sai người. Giống như ta không biết cô nương, cô nương nhất định cũng không biết ta, trên thế giới này có nhiều người diện mạo tương tự, ngươi ai cũng nhận sai thì không tốt, vẫn là trở về tắm rửa đi ngủ đi." Ta vẫy tay với nàng.
"Có phải nhận sai hay không ta không biết, dù sao, giết lầm cũng được, ta thà giết lầm 1000, tuyệt đối không buông tha một người!" Bạch Liên nói xong, quất roi về phía ta.
Ta đẩy Lục Trúc sang một bên, tay vừa vung, roi quấn ở trên ống trúc của ta. Ống trúc bị Bạch Liên dùng sức kéo, gãy mất một nửa.
Ta lấy lại nửa ống kia, mỉm cười: "Đa tạ, dài ngắn vừa đúng." Ta nói, cầm ống trúc làm kiếm, múa một cái xinh đẹp.
"Ngươi biết võ công?" Nữ phụ số hai ngạc nhiên.
Ta lại mỉm cười: "Đều nói ta là Trung Nguyên nhất điểm bạch, ngươi thật không nghe lời, không muốn nghe ngươi cũng không thể cạo từ trong đầu ra có phải không?" Nói xong, ta quyết định ra tay trước thì được lợi thế, cầm ống trúc tấn công. Bạch Liên lập tức vung roi quấn tới.
Lúc trước ta cố ý để nàng quấn gãy ống trúc của ta, lần này tất nhiên ta sẽ không để nàng quấn lấy nữa. Phải biết rằng trước kia ta từng là cao thủ hạng nhất, đáng tiếc đến nơi này lâu như vậy nhưng ta lại không có thời gian để luyện tập, hơn nữa thân thể này tuổi không nhỏ, cũng không dễ luyện mấy thứ trước kia.
Nhưng mà, chiêu thức này của ta vẫn có chút lợi hại, chỉ cần nàng không so nội lực với ta, nếu không, ta sẽ bị chết rất xinh đẹp.
Vì không muốn chết xinh đẹp, ta đành phải liều mạng. Ống trúc của ta di chuyển theo roi của nữ phụ số hai, làm roi của nàng giống như bò lên ống trúc, trên thực tế lại không quấn lấy được, ngược lại ống trúc của ta đập vào cổ tay nàng khi nàng không lưu ý. Nếu trong tay ta thật sự là kiếm, sẽ không chỉ đập cho tay nàng run lên, mà là chém mất tay nàng rồi.
Đây cũng là hậu quả của việc sơ suất khinh địch.
Tay của nữ phụ số hai bị gõ tê rần, nàng lập tức rút tay về, thay đổi tay cầm roi.
"Nhìn không ra ngươi có bản lĩnh."
"Bởi vì ta là Trung Nguyên nhất điểm bạch a, ôi chao, nhìn không ra ngươi có thể làm nhiều việc cùng lúc, cũng không phải con cua, thật sự rất không hợp lý." Ta nói, động tác tay không hề ngừng, dưới chân cũng thế. Cho dù không có nội lực, bộ pháp độc đáo cũng làm nàng không dễ gì bắt được ta. Ta nghiêng người trượt đến bên cạnh nàng, lại vì thân thể nắm giữ kiếm pháp quá mức trúc trắc, ống trúc vốn muốn chọc vào bụng lại chọc nhầm thắt lưng của nữ phụ số hai.
Sau đó. . . Váy bên ngoài của nàng bị đẩy ra, lộ ra cái yếm nhỏ bên trong. Việc này đối với nữ nhân mà nói, cũng không khác gì trần truồng giữa đường. . .
"Phốc, ta không cố ý!" Ta một tay che miệng, nhưng động tác vẫn không ngừng: "Đi nhanh, không đi thì móc hết nội y của ngươi."
"Ngươi! Ta giết ngươi!" Nữ phụ số hai đột nhiên buông roi xuống, tay vung lên, sau đó kim châm bay về phía ta. Thật ngoan độc, vậy mà dùng ám khí! Bởi vì châm quá nhiều, cho nên ta thấy rõ trốn không thoát, cho dù dùng chiêu vô sỉ nhất là lăn xuống đất cũng không có tác dụng.
Ta cảm thấy lần này ta nhất định chịu khổ, bởi vì là nữ chính, ta không chết được.
Nhưng mà, không ngờ trước mặt ta bỗng tối sầm, có một vật thể ôm lấy ta, kim châm bị cái lưng của vật thể đen này đỡ lấy rồi. . .
Ta ngẩng đầu, liền thấy một người áo đen chỉ lộ ra một đôi mắt vô cùng quen thuộc, ta thở dài, không biết nói cái gì cho phải. Ta đẩy hắn ra, hắn lại ôm ngang ta lên, mở miệng nói: "Chúng ta rời khỏi đây."
"Có nên mắc ói như vậy không, sẹo nam cứu ăn xin, ta cảm thấy rất áp lực."
Ta quay đầu nhìn về phía nữ phụ, nàng thiếu chút nữa thì bị lột sạch, mà nơi này là đường cái có không ít người, sau khi bắn kim châm về phía ta thì bỏ chạy. Ta nhảy ra khỏi lòng hắn, gọi Lục Trúc đang trốn ở một bên: "Đỡ hắn, chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước."
"Được, ta lập tức tới ngay." Tuy rằng đều là cầm vũ khí, nhưng bởi vì trên người không có giá trị thù hận của nữ phụ, cho nên Lục Trúc không hề bị liên lụy. Cho dù nàng đứng bên cạnh ta, nữ phụ số hai cũng không hề cho nàng một ánh mắt, cho nên Lục Trúc quả thật vô cùng an toàn. . . Nhưng mà, nếu nàng dám xông lên đánh nữ phụ thì sẽ không giống với rồi.
Nhưng mà, bởi vì ta móc hết quần áo của nữ phụ số hai, đứa nhỏ Lục Trúc này bị kinh sợ rồi, bởi vậy. . . Lần này nàng quên hấp dẫn thù hận của nữ phụ.
Đằng sau lưng của hắc y sẹo ca có vài chiếc kim lóe ánh bạc, không quá bao lâu sắc mặt hắn liền trắng bệch như tuyết. Ta muốn dẫn hắn tới chỗ ngự y lần trước, nhưng chỗ kia cách nơi này hơi xa, ngồi xe ngựa mất một ngày mới có thể đi tới, hiện tại ta cũng chỉ đành tìm một chỗ nghỉ ngơi. Ta và Lục Trúc dìu hắn tới ngọn núi không có người, chủ yếu là ta còn chưa chạy rất xa, sợ bị Nam Cung Tra bắt về.
Châm của nữ phụ số hai quả nhiên thật độc, ta không dám rút bừa châm của nàng. Sẹo ca rất suy yếu tựa đầu vào vai ta, phần lớn thể trọng cũng áp trên người ta, Lục Trúc đành nâng cánh tay hắn, hắn còn luôn rút tay về không cho nâng.
Thật vất vả, chúng ta tìm được một căn phòng rách nát của thợ săn ở trên núi, chúng ta lập tức dìu người đi vào. Sau khi đặt người nằm xuống giường, ta lập tức nói: "Châm này có thể rút ra sao?"
Sẹo ca gật đầu, ta bắt đầu rút châm, vừa rút vừa nói: "Độc này ngươi có thể giải sao? Các ngươi ra từ cùng một chỗ, độc của nàng hẳn là ngươi cũng biết chứ."
Sẹo ca rầu rĩ lắc đầu.
Ta lại nói: "Vậy xong rồi, châm này nếu đâm vào người ta, ta còn có thể sống tiếp, nếu đâm vào người ngươi, vậy thì không chắc chắn, ngươi chuẩn bị tinh thần tương thân tương ái cùng diêm vương đi." Khi ta nói, đã rút hết châm xuống, nhưng sẹo ca lại không có phản ứng.
Tay ta đặt ở cổ hắn, mạch đập không có. . .
Ta lật hắn lại, kéo khăn che mặt, sau đó thấy một khuôn mặt sẹo, khuôn mặt sẹo lần trước phát triển theo hướng nghiêng, lần này là dựng thẳng. Ta rất muốn đánh tỉnh hắn bảo hắn vết sẹo dán nhầm chỗ rồi, nhưng vào lúc này ta có phần không chắc chắn có nên ra tay hay không. Ta đặt tay trước mũi hắn, phát hiện còn có hô hấp vô cùng mỏng manh, nhưng mà, một lát thì ngừng, nghĩ hồi lâu, ta mắng. . .
"Ta lặc cái đi, quy tức [1]!"
[1] “Ta lặc cái đi” Gần nghĩa với "Ta choáng váng". “Quy tức” có nghĩa là hô hấp kiểu con rùa, thở ra yếu, nín thở lâu.
Tai họa di ngàn năm sao, ta chỉ biết tai họa không dễ dàng kết thúc như vậy. Ta thở phào nhẹ nhõm, càng nhìn mặt hắn, càng mất hứng, lật sẹo ca lại tuyệt đối là sai lầm trí mạng. Nghĩ như vậy, ta bắt đầu lục tìm trong ngực hắn, sau đó ta lục ra hắc thạch lần trước, hiện tại mặt trên đã xuất hiện từ thứ hai.
"Nếu nghĩ. . . Có ý gì?" Ta không rõ, liền đặt thứ này sang một bên.
Lục Trúc thấy thế, tiến lại nói: "Tiểu thư, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?"
"Ngươi đừng cái tốt không học, toàn học cái xấu, người không biết còn tưởng ta dạy hư ngươi, người thiện lương tốt đẹp hào phóng như ta làm sao có thể dạy dỗ ra loại nha hoàn như ngươi."
"Nhưng mà, ta chưa từng làm chuyện xấu nha."
"Ta làm rồi!" Ta kiên định.
Lục Trúc vô tội gật đầu: "Lần sau ta làm với ngươi."
Thật sự không phải ta muốn dạy hư Lục Trúc, ai bảo nàng. . . Rất dễ bị ảnh hưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.