Mấy ngày kế tiếp, ta
bắt đầu chế thuốc cùng Lục Trúc, bởi vì trí nhớ của A Tam rất có vấn đề, bởi vậy hắn chỉ có thể trông cửa cho chúng ta. Phối phương chân chính
của thuốc này vẫn chỉ có ta biết, tuy rằng trí nhớ của Lục Trúc khá tốt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhớ được hết, chỉ có thể ở bên cạnh ta giúp đỡ một chút.
Bởi vì phối phương chân chính chỉ
có mình ta biết, cho nên động tác của ta cũng chậm một chút, hơn nữa,
mỗi ngày ta đều ở địa điểm xác định quấn quít lấy sẹo ca để tán gẫy vài
câu, động tác cũng càng chậm rồi. Điều này khiến giáo chủ không kiên
nhẫn tìm ta nhiều lần, nhưng cũng không thật sự làm gì ta. Quan trọng
nhất là, ta đang cố ý kéo dài thời gian làm một phần thuốc giả.
Ta cho rằng, lúc này nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Hành vi ngày đó của ta và sẹo ca dường như kích thích đến giáo chủ, có lẽ
hắn nghe được gì đó, sau khi sẹo ca trở về, nơi đó của hắn liền có thêm
vài nữ nhân. Sẹo ca nhanh chóng thông tri cho ta chuyện này. Ta tỏ ra là một nữ nhân ghen tuông, ngày thứ hai lập tức đi đến chỗ của sẹo ca,
thuận tiện đẩy ngã mấy nữ nhân, làm các nàng không dậy nổi.
Cho
dù là thế giới nào, độc dược vẫn là thứ ta làm thuận tay nhất. Không độc chết người mà chỉ hạ dược bình thường, thật sự là rất dễ dàng.
Rất nhanh, giáo chủ sẽ không vừa lòng ta "không làm việc đàng hoàng", hắn
gọi ta đến, vô cùng nghiêm túc bảo ta đừng nhiều chuyện nữa. Khi đó ta
cũng nghiêm túc khác thường nhìn hắn, nói như vậy:
"Giống như
ngươi sẽ không chạm vào nữ nhân ngươi cảm thấy ô uế, ta cũng sẽ không
chạm vào nam nhân ô uế, ngươi hiểu chưa? Cũng đúng, bị nhiều nữ nhân đạp hư như vậy đương nhiên không biết, còn rất là tự tại hưởng thụ. . . Ôi
chao, tay ngươi gần cổ ta một chút thì phiền toái rồi, không muốn giải
dược sao?"
"Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, ngươi có biết
mình đang nói chuyện với ai không?" Hắn dùng ưu thế thân cao và khí thế
đè nặng ta, cười làm toàn thân ta rét buốt.
Ta cười lại: "Ngươi
đưa đến bao nhiêu nữ nhân ta liền hạ độc bấy nhiêu, không tin ngươi thử
xem. Nhưng mà, bởi vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, ta làm giải dược
cũng chậm lại, dù sao một tâm không thể dùng hai. Cho nên, ngươi không
cần làm nhiều chuyện dư thừa, hiểu không? Nếu ta thật sự tức giận. . .
Có tin ta biến ma giáo của ngươi thành tử giáo hay không?"
Ỷ vào
cảm giác thần bí trên người mình, ta nói càng to, độ tin cậy lại càng
cao, cho nên ta mới dám nói như vậy. Hơn nữa, điều này cũng cho hắn thấy ta thật am hiểu về độc dược. Ta sẽ không nói cho hắn, trong mười lần
tiếp xúc với dược vật của ta có tám lần là làm độc dược, chỉ có hai lần
mới làm giải dược.
Bởi vì trước kia ta được thiết định là người
xấu, ta chỉ cần hại người là được, cho dù làm giải dược, phần lớn cũng
là tự mình uống. Giáo chủ xem như ngoại lệ, dù sao người ta cũng là nam
chính.
Nghe thấy ta uy hiếp trắng trợn, hắn cả giận nói: "Ngươi dám."
Ta ngáp một cái, cả đám nam chính này đều là thể chế thiếu ngược, không
ngược thì cả thể xác và tinh thần đều khó chịu: "Ngươi có thể thử xem,
ngày mai còn có viên thuốc đầu tiên, ngày mai ngươi có thể dùng."
diie»ndٿanl«equ»yd«on
"Bổn tọa làm việc còn không đến phiên ngươi ra lệnh." Hắn phẫn nộ.
Ta nhún vai: "Tùy ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm. Dù sao hiện tại ta ăn
được ngủ được, không có phiền não. À, vẫn có phiền não, ngươi nói xem,
phải làm thế nào thì Tiểu Lãnh Môn Nhi mới thành thật đi theo ta?"die»ndٿanl«equ»yd«on
". . . Ngươi có thể đi ra ngoài."
"Vậy được rồi." Ta vô cùng tiếc nuối nhìn hắn một cái, nhìn hắn tức giận lại không phát tác được, trong lòng thật thích. Hiện tại, đừng nói giáo chủ yêu ta, hắn không hận ta đã không sai rồi. Hận đi, để kịch tình tan
tành đi!
Sau ngày đó, hắn không còn xúc động gọi ta tới, nhưng
lại vì mặt mũi, muộn hai ngày mới bắt đầu nhận trị liệu.Một người nam
nhân phát tiết hay không, nhìn sắc mặt của hắn là có thể biết được. Mỗi
ngày ba lần, phải cao triều, thứ không tiết ra ngoài tồn tại trong cái
tròn tròn phía dưới của hắn, thấy dễ chịu mới là lạ.
Khi hắn tìm
người nói với ta hắn đã gì kia, ta cười yêu nghiệt nhận thuốc Lục Trúc
đưa qua. Lúc này giáo chủ nằm nghiêng trên giường, có lẽ là vì chỗ kia
rất trướng, bởi vậy, mặt hắn tái xám nhìn ta. Bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo xong phát run đi ra ngoài, một mặt thật may mắn.
Thân là một người từng nằm giường giáo chủ mà dựng thẳng đi ra ngoài, nàng nên thấy may mắn.
Ta lấy một bình sứ từ trong lồng ngực, mở miệng nói: "Vốn đang nghĩ, ngươi sẽ tìm người thí nghiệm thuốc trước, không ngờ ngươi còn thật tin tưởng ta." Ta nói xong, cười nhẹ.
Yêu nghiệt nam lộ ra khuôn mặt tươi
cười yêu nghiệt: "Ngươi không dám đưa thuốc giả cho ta, cho dù ngươi có y thuật hơn người, nhưng không có năng lực tự bảo vệ mình, ngươi cần sự
bảo hộ của ta."
Tự tin quá mức a, lá gan của ta. . . Thật khéo là càng lúc càng lớn rồi.
Ta nhìn hắn nhận lấy thuốc, nuốt xuống mới tiếp tục nói: "Ngươi vận công
nhìn xem, cảm giác đau nhói như bị đâm có giảm bớt, hít thở có thuận hơn trước hay không?"
Ta nói xong, hắn lập tức đứng lên, đột nhiên. . . Cả người hắn cứng lại: "Đau đớn giảm một chút, ngươi đi ra ngoài trước."
Nghe hắn nói như vậy, ta rút khăn tay trong lòng ra quơ quơ, cười đến run
rẩy cả người: "Ngươi chảy ra rồi hả? Mau gọi nữ nhân vừa rồi về tiến
hành lần hai đi."
". . . Không phải đã uống giải dược sao?"
"Bởi vì ngươi chảy, cho nên hiệu quả chỉ có một nửa, mau gọi người trở về." Ta cầm khăn tay che miệng lại.
Giáo chủ nổi giận nhìn ta, quát: "Cút đi!"
Hắn đã biến thành cái dạng này, hơn nữa tự tôn của nam nhân bị đánh sâu vào thật nghiêm trọng, tất nhiên cũng không duy trì được vẻ mỹ nam yêu
nghiệt kia.
Ta cao hứng đi ra ngoài cùng Lục Trúc, ánh trăng làm
nổi bật vẻ mặt vô cùng đẹp mắt của ta. Trước khi xoay người đi ta còn
ngửi thấy mùi kia trong không khí, rất có khả năng là khi vận công giáo
chủ thấy hưng phấn. . . Bây giờ còn đang chảy. . .
Khi ta và Lục Trúc đi đến dưới một bóng cây, sẹo ca nhảy ra từ bên cạnh khiến ta giật mình.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì, ta chỉ đi ngang qua." Hắn nói.
"Đi ngang qua mà ngươi lại nhảy ra! Chỉ đi ngang qua mà ngươi cũng nhảy ra? Không biết người dọa người sẽ dọa chết người à? Hơn nữa bình thường ta
làm nhiều việc trái lương tâm, thật có khả năng vừa giật mình liền đi
biết không? Biết ta sẽ đi đâu sao?" Ta kích động nói, một cước đá qua,
sẹo ca thành công đón đỡ.
Lục Trúc tiến gần: "Muốn ta hỗ trợ không tiểu thư?"
Nàng nói như vậy, sẹo ca liền nhảy lên cây bên cạnh.
Ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, mở miệng nói: "Bạn hữu, ngươi còn nhớ rõ sao? Tại một buổi tối tốt đẹp kia, ngươi cho ta ngồi trên tỷ tỷ của em gái
của chất nữ của tỷ tỷ của ca ca của nhi tử của lão gia của cái cây này."
"Ngoan, không phải tất cả cây đều là thân thích, hơn nữa bọn chúng không phải cùng loại."
"Nói bậy! Đều là thân thích, còn là bà con xa, đương nhiên bọn họ sẽ không cùng họ, giống như cây liễu họ Liễu cây hòe họ Hòe."
Thấy ta nói vậy, sẹo ca kiêu ngạo ngồi trên cây nói: "Ngươi muốn ta cho ngươi ngồi lên cây?"
Ta thở dài, ưu thương đối nguyệt: "Ca, ngươi có thể tự treo mình lên cây không?"
Sau đó không lâu, sẹo ca treo ngược ở trên cây giống như con rơi, mà ta mặc kệ đôi mắt nhỏ sùng bái của Lục Trúc, nhàn nhã trở về phòng. Trời tối
rồi, vẫn là tắm rửa ngủ đi.
Lúc ngủ ta nghĩ, sẹo ca có vẻ rất
muốn bỏ vết sẹo trên mặt, ta vừa nói nếu không bỏ sẽ khômg tìm thuốc cho hắn hắn liền bỏ ngay lập tức. Bộ dáng nghe lời như vậy quả là nằm ngoài dự đoán. Hơn nữa, lúc trước ta còn đẩy ngã vài nữ nhân vì bảo vệ trinh
tiết, bảo vệ thanh bạch của hắn.
Làm tâm tình ta khoái trá, xem như hắn báo đáp ta.
Ngày hôm sau, buổi sáng dậy, ta liền dẫn Lục Trúc đi làm thuốc mới, nhưng
còn chưa đi được nửa đường đến hiệu thuốc, chúng ta đã bị một nữ tử hồng y ngăn cản. Nhìn thấy nàng, ta tỏ vẻ nhu nhược, tay xoa trán, mở miệng
nói: "Vị nữ hiệp này, vì sao ngăn ta lại?"
Biểu cảm của Bạch Liên quả là hận ta thấu xương, mở miệng nói: "Ngươi đang đắc ý cái gì? Đừng
tưởng rằng biết một chút y thuật là lợi hại, ta giết ngươi so với bóp
chết một con kiến còn dễ dàng, lần trước ngươi còn dám nhục nhã ta?"
"Cái gì!" Ta kinh hãi: "Đó là chuyện khi nào, sao ta lại không biết!" Ta vội vã quay đầu, nhìn về phía Lục Trúc bên cạnh: "Tiểu Thanh! Nói cho tỷ
tỷ, tỷ tỷ vũ nhục nàng khi nào? Trong ký ức của ta vì sao không có
chuyện này, chẳng lẽ ta bị mất trí nhớ! Xong rồi xong rồi! Vậy nên làm
thế nào cho phải. . ."
Lục Trúc vội vàng tiến lên, cũng không so
đo việc ta nhỏ tuổi hơn nàng, dìu lấy ta. Nàng nhìn Bạch Liên với ánh
mắt bi thống, phẫn nộ nói: "Vị tiểu thư này, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi không cần ngậm máu phun người!"
". . . Ta. . . Rốt
cuộc là ai ngậm máu phun người. . . Các ngươi lật ngược phải trái!" Bạch Liên bị tức ngã ngửa: "Ngươi nữ nhân này, ban đầu liền hãm hại ta, hại
ta thiếu chút nữa mất mạng, ngươi định không thừa nhận sao? Lúc trước
lại nhục nhã ta trước mặt mọi người, cho dù ta không thể giết chết
ngươi, ở trên người ngươi đâm vài lỗ cũng là làm được!" Sắc mặt nàng âm
ngoan, rút ra roi từ bên hông.
Ta thuần thục lăn một vòng ngay
tại chỗ, tránh thoát roi đầu của nàng, trốn xong, ta cao giọng kêu: "Ta
mất trí nhớ rồi. . . Hỏng bét, ta quên phối phương giải dược rồi! Trời
xanh a đại địa a! Vì sao ngài đối xử nhẫn tâm với giáo chủ như vậy, đây
không phải là dồn giáo chủ vào chỗ chết sao?!" Khi ta bi phẫn hỏi ông
trời, vài bóng đen núp trong bóng tối vọt ra, bọn họ chống đỡ roi của
Bạch Liên.die»ndٿanl«equ»yyd«on
Thấy không nguy hiểm, Lục Trúc vội vàng nâng ta dậy.die»ndٿanl«equ»yd«onn
Sau đó ta nhu nhược xoa trán: "Ta nghĩ có lẽ mình bị kinh sợ, mất trí nhớ
ngắn hạn, hôm nay không làm giải dược, ta cần nghỉ ngơi đầy đủ."die»ndٿanl«equ»ydd«on
Bạch Liên thấy vậy, lại giận dữ gầm lên: "Ngươi dám! Tiện nhân! Ngươi đang uy hiếp giáo chủ sao?"die»ndٿanl«equ»yd«on
Ta vươn tay, khoát khoát tay với nàng: "Cũng không phải, đây là phản ứng
tự nhiên của người bị kinh sợ, còn có vị cô nương này, chúng ta lần đầu
tiên gặp mặt ngươi liền kêu đánh kêu giết ta, đây là vì sao? Cho dù
chúng ta thật sự có cừu oán, oan oan tương báo khi nào mới dứt? Huống
chi chúng ta còn không có thù."
Thấy qua vẻ mặt chính trực trốn
tránh chưa? Ta chính là, thấy qua vẻ mặt chính trực ngậm máu phun người
chưa? Lục Trúc chính là. Trên thế giới này nếu muốn sống tốt, không thể
không tiện, chúng ta miệng tiện, chúng ta linh hồn tiện, chúng ta hành
vi tiện! Chúng ta tất phải vô cùng tiện!
Hơn nữa, chúng ta tiện cũng không thể ở phương diện cảm tình.
Tu dưỡng của Bạch Liên rõ ràng không tốt, mới loại trình độ này đã kêu
đánh kêu giết ta rồi. Cũng đúng, ở kịch tình ban đầu, nàng chỉ tùy tiện
giả bộ, vương gia liền tin tưởng không nghi ngờ, vốn không cần nàng tốn
sức gì. Chỗ đáng giận trong kịch tình chính là, nữ phụ chỉ nói vài câu
đơn giản là vương gia tin, mà nữ chính. . . Chính là ăn nói vụng về giải thích không xong.
Còn có, trong văn thường thường xuất hiện các câu này.
"Không phải ta. . ."
"Bổn vương không muốn nghe ngươi giải thích."
"Vương gia, ta. . ."
"Ngươi không cần phải nói, bổn vương sẽ không bao giờ tin tưởng ngươi nữa."
"Ta oan uổng. . ."
"Ngươi muốn dùng bộ dạng đáng thương này để lừa gạt sự đồng tình của bổn vương sao? Đừng có nằm mơ!"
Giờ phút này, nữ chính cũng chỉ có thể nỉ non một cách đáng thương, cho dù
khi đó vương gia mềm lòng, cũng sẽ không biểu hiện mảy may, cường ngạnh
tiến hành ngược đến cùng, đến khi biết sai rồi mới bắt đầu bù lại.
Holy shit, nhiều chuyện ở trên thân, ta cũng không tin nói mấy câu cũng
không nói nổi. Ưu điểm khác của ta không có, chỉ có nhanh miệng, chiếu
cách nói chuyện của vương gia, ta có thể chặn họng của hắn để hắn nói
một câu cũng nói không hoàn chỉnh, dưới tình huống này muốn chiếm thế
chủ động mới đúng.
Đáng tiếc là, nữ chính được thiết định là thiện lương, yếu đuối, không chủ kiến.
Được rồi, nhớ lại xong. Khi Bạch Liên còn muốn nói thêm, giáo chủ rốt cuộc
xuất hiện cách đó không xa. Sắc mặt trắng bệch của hắn còn khó coi hơn
lúc trước, một chút huyết sắc cũng không có, ban ngày cũng có thể dọa
người.
"Bạch Liên, lui ra." Hắn quát khẽ.
Bạch Liên không
cam lòng nhìn ta vài lần, khi nàng quay đầu nhìn giáo chủ, ta và Lục
Trúc cùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra. Từng sống ở nơi đó nên Lục
Trúc rất biết quan sát nét mặt, thấy đôi mắt nhỏ đang nhìn Bạch Liên, ta liền biết nàng đang nghĩ cái gì. Đồng dạng, lão yêu quái sống thật lâu
như ta cũng rất biết nhìn người, bởi vậy ta đã nhận ra.
Nữ phụ này thật sự yêu là giáo chủ, a, nàng là M sao?
Lúc này ta mới nhớ tới, ở nguyên văn nữ phụ cũng không yêu vương gia, chỉ
là nàng thật đáng thương bị vương gia ngược trên giường mà thôi. . .
Thấy Bạch Liên bị dẫn đi, giáo chủ đi về phía ta, ta lười biếng dựa vào trên người Lục Trúc, một bộ thiếu ngủ, ngáp một cái.
Hắn mở miệng nói: "Ngươi quên cái gì, cần bổn tọa nhớ thay ngươi sao?"
Ta lắc đầu: "Lá gan của ta thật nhỏ, ngươi hiểu rõ ta đang nói cái gì."
"Nàng sẽ không xuất hiện nữa, ngươi có cần thi thể của nàng?"
Thiết định của giáo chủ là lạnh lùng ngoan độc thêm vô tình, người không
thương, hắn tất nhiên sẽ thật ngoan độc, thật tàn khốc, từng làm nữ phụ, ta cảm thấy vận mệnh của nữ phụ thật đáng buồn. Tuy rằng lúc này Bạch
Liên bị đưa đi một khoảng, ta biết nàng có thể nghe thấy lời của giáo
chủ. Ta dựa vào trên người Lục Trúc, theo phương hướng của ta có thể
nhìn thấy ánh mắt không dám tin khi quay đầu nhìn lại của nữ phụ.
Nữ phụ a nữ phụ, không phải là nữ chính thì tốt nhất đừng tùy tiện xoát
cảm giác tồn tại. Dù sao có rất nhiều tác giả thích để nam chính tra tấn nữ phụ, tỏ vẻ hắn đối xử với nữ chính bất đồng. Nhưng mà, nam chính
hành hạ nữ phụ, bình thường sẽ làm nữ phụ càng thù hận nữ chính, mà
không phải muốn trả thù nam chính.
"Chỉ cần nàng không xuất hiện
trước mặt ta là được, ta nói rồi, lá gan của ta thật nhỏ, có lẽ ngươi có thể làm cho nàng mất đi năng lực làm gì đó với ta." Ta cười, xoay người nói: "Tối nay sẽ đưa thuốc cho ngươi, cố lên đi, đừng chảy sớm. . ."
Lục Trúc đi bên cạnh ta, hỏi ta: "Tiểu thư, ý của ngươi là phế đi võ công của nữ nhân kia sao?"
"Ai biết được, loại người này, cho dù không có võ công, chỉ cần bệnh độc
đần độn còn tại trên người, liền còn có thể nhảy ra. Chẳng qua, vận mệnh của nàng rất bi thảm, làm ta nghĩ tới bản thân, không nỡ để nàng chết."
"Bản thân?"
"Thiên tài cô đơn nhất, coi như ta hồ ngôn loạn ngữ đi, dù sao một ngày ta nói nhiều như vậy, cũng chỉ có vài câu có thể nghe."
Lục Trúc nhún vai, nghe không hiểu thì nghe không hiểu đi, ngày vẫn qua bình thường.
Những ngày tiếp theo khá bình thường, ta nhìn sắc mặt ngày càng kém của giáo
chủ cùng bộ dáng ngày càng không muốn xuống giường, ủ rũ nghĩ, tác giả
sao không xuất hiện nữa? Chẳng lẽ muốn ta hoàn toàn phế đi giáo chủ?
Phải biết rằng, tác giả thật thích mẫu nhân vật này.
Chỗ kia tích lũy gì đó càng ngày càng nhiều, hiện tại giáo chủ cũng không dám phát
cáu, nói chuyện nhỏ nhẹ, có thể không xuống giường thì không xuống,
chuyện gì cũng hoàn thành ở trên giường. Ta cảm thấy. . . Lại tiếp tục
như vậy tính cách hắn không vặn vẹo thành kẻ cuồng ngược thì chính là. . . Trở thành Đông Phương Phất Bại. Không đúng, cũng có khả năng biến
thành —— Ninja rùa!
Cứ như vậy hơn nửa tháng, vào một buổi tối,
ta cầm giải dược nhìn giáo chủ đã làm xong việc. Khi hắn thấy ta đến,
ánh mắt lóe lóe, rõ ràng là thật cao hứng. Ta che mặt trong nội tâm, ta
biết ta đẩy hắn tiến càng gần tới con đường biến thái, hơn nữa, bởi vì
mỗi lần hắn bị tra tấn xong ta đều xuất hiện, hắn đã sinh ra tâm lý ỷ
lại ta.
Uống thuốc xong, hắn lại vận công, dường như phát hiện
độc trên người mình càng ít, hắn cười thật dịu dàng với ta: "Mấy ngày
nay vất vả ngươi rồi."
Tuy rằng ta cảm thấy sởn gai ốc trước nụ
cười của hắn, nhưng cũng vẫn cười lại thật xán lạn, cùng những ngày
trước giống nhau: "Chúng ta xem như là giao dịch, không có gì vất vả hay không."
Nghe ta nói như vậy, giáo chủ lập tức nhíu mày: "Đối với ngươi mà nói, hoàn toàn chính là giao dịch sao?"
Đương nhiên là vậy, ta vốn muốn gật đầu, nhưng ta thấy vẻ mặt hắn không đúng
lắm, vì thế nhẹ giọng nói: "Ta hiện tại chỉ hi vọng ngươi mau khỏi hẳn,
ngươi cũng không muốn sống như vậy."
Nghe ta nói như vậy, sắc mặt hắn lập tức tốt hơn, nhìn ta cười cười.
Ta lại sởn gai ốc, bình tĩnh lui về phía sau. Nếu biết sớm thì ta đã không đến một mình, nếu không phải mỗi lần ta đều tự đến xem trò cười của
giáo chủ, hắn cũng sẽ không ỷ lại, điều này liên quan đến việc mỗi ngày
ta đều đến đúng giờ.
"Ngươi đã tốt hơn rồi, vậy thì ta rời đi trước." Ta nói xong, chỉ thấy sắc mặt giáo chủ trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn ta, mí mắt chậm rãi buông xuống, mở miệng nói: "Vội vã muốn rời
khỏi như vậy sao? Sắc trời còn sớm, nói chuyện với ta một chút không
được sao?"
Thấy hắn gần nhất không nói bổn tọa nữa, ta càng chắc chắn, hắn thật sự biến thái rồi.
Ta đề phòng nhìn hắn: "Sắc trời đã tối, nữ tử độc thân ở trong phòng nam tử không tiện."
"Không ngờ ngươi còn để ý." Hắn cười.
Ta nhếch miệng cười: "Tất nhiên là không thể, một nữ tử thanh bạch ở lại
trong phòng nam nhân muộn như vậy, nếu truyền ra cái gì thì làm sao bây
giờ, điều này ta vẫn phải biết."
"Ta lại không biếu ngươi là người bảo thủ như vậy."
A, bạn hữu, hai từ này ngươi dùng sai chỗ rồi.
Ta ngừng lại một chút, vẻ mặt chính trực nói: "Đối với nam tử xa lạ ta luôn như vậy."
"Vậy còn Tiêu Lãnh Môn? Nếu ngươi là nữ tử như vậy thì không nên dây dưa hắn cả ngày, huống chi hắn còn lạnh lùng với ngươi."
Nghe giáo chủ nói tên của sẹo ca, thiếu chút nữa thì ta không nhịn được mà
cười ra tiếng, may mà lúc ta nói chuyện với hắn luôn luôn có thói quen
kìm nén.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Nửa tháng sau, hắn sẽ là người của ta, đối với nam tử khác tất nhiên ta
phải giữ khoảng cách, với người sẽ ở cùng ta cả đời thì không cần, ngươi không thấy nửa tháng này ta đang tích cực bồi dưỡng cảm tình sao?" die»ndٿanl«equ»yyd«on
Nghe ta nói như vậy, giáo chủ trào phúng: "Sợ là ngươi một bên tình nguyện,
Tiêu hộ pháp cũng không phải là loại người ta ban hắn cho ngươi thì sẽ
đi theo ngươi."die»ndٿanl«equ»yd«on
Oa, hôm nay giáo chủ nói thật nhiều. Ta nhíu mày, trào phúng theo hắn:
"Chẳng lẽ, ngươi muốn ra chủ ý, làm thế nào để cho hắn dễ bảo?"die»ndٿanl«equ»yd«oooon
Lúc này, biểu cảm của giáo chủ lại trở nên cổ quái, sau đó hắn nói một câu làm ta rối loạn không thôi. . .