Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 8:




Ta lại sai lầm rồi, thì ra đây không phải là khẩu hiệu, mà là ám hiệu đối đầu. Người nọ cầm thùng chứa chất thải đi ngang qua bên cạnh ta, cạnh chân ta lập tức có thêm một mảnh giấy bị vo viên nhỏ như móng tay. Sau khi ném giấy xong, người nọ bình tĩnh cầm thùng đựng chất thải rời đi, hôi thúi vây tròn mấy dặm quanh ta.
Ta kìm nén bực bội, nghĩ tới vật bài tiết của chủ nhân nhất định bốc lửa, đặc biệt vô cùng thúi! sau khi người hoàn toàn đi mất, ta mới chậm rãi nhặt cục giấy lên, nhét vào bên hông, tiếp theo đó chăm sóc phong lan. Đến trước giờ cơm, ta mới giấu cục giấy trong giày, xách theo nước đi rửa một thân mùi thúi, sau đó thay y phục sạch sẽ. Trước khi mọi người ăn xong, ta nhanh chóng ăn hết cơm của mình, vô cùng cô tịch trở về chỗ nghỉ ngơi.
Dù sao ta bị câm, cũng không có bao nhiêu người muốn nói chuyện với ta, việc này cũng thuận tiện cho ta không ít.
Ở vương phủ làm nha hoàn, thật ra cũng là công việc béo bở, một tháng được một lượng bạc tiền công, hơn nữa chăm sóc phong lan cũng nhẹ nhàng vô cùng, bất quá nếu hoa cỏ xảy ra chuyện gì, thì thực phiền toái. Cũng may, tác giả thiết định ta sẽ làm ruộng, đã nghiên cứu qua loại thực vật này, chính là bởi vì ta có loại kỹ năng này, ta mới tâm tâm niệm niệm muốn đến nông thôn làm ruộng.
Hơn nữa, hiện tại ta không thiếu tiền. Mặc dù không phải cực kỳ giàu có, nhưng một mình sống qua ngày cũng coi như đủ rồi.
Bởi vì ta là nha hoàn bên ngoài mới vừa mua vào, phần lớn nha hoàn đều có chút đề phòng ta, cũng vô cùng xa lánh ta, hơn nữa một người câm không thể nói chuyện, người nào không có chuyện gì muốn tìm ta gây sự, không khi dễ ta cũng đã không tệ rồi. Nha hoàn của gia đình giàu có, cằm cũng phải nâng cao hơn một chút, huống chi là vương phủ.
Điều này cũng vừa đúng để cho ta một mình núp ở trong phòng, hướng về phía ánh nến vàng, đọc xem trên giấy viết cái gì. Cục giấy cuốn lại mới nhỏ làm sao, mở ra. . . . . . Cũng liền lớn cỡ bàn tay. Phía trên viết mấy hàng chữ, đại ý là muốn ta nghĩ biện pháp đến gần mỗ Vương Gia, mà không phải cả ngày cùng hoa hoa thảo thảo tương thân tương ái, ngoài ra, phía dưới còn vẽ hình dạng của ngọc bài, để cho ta rõ ràng ngọc bài lớn lên là dạng gì.
Vốn tờ giấy đã nhỏ, cho dù vẽ rõ ràng hơn, trong mắt ta đây cũng chỉ là một đống mực.
Đột nhiên, ta phát hiện một BUG! (BUG = lỗi trò chơi, lỗi hệ thống, là từ hay được sử dụng trong truyện võng du)
Vương Tiểu Hoa là một thôn cô, một thôn cô không được đi học, nàng làm sao biết chữ? Được rồi, lúc này cũng không cần châm chọc tác giả, làm không tốt sau này nàng có thể sẽ an bài ta ngày ngày nằm sấp ngoài thư viện nghe phu tử giảng bài mất. Mà ta có nhiều kinh nghiệm làm nữ phụ như vậy, dĩ nhiên là biết chữ, hơn nữa thơ Đường 300 bài còn đọc làu làu.
Chỉ là khi đó gặp được nữ chính chân chính, nàng một bài thơ ngắn đã có thể ép ta thành một đống cặn bã, cho dù trong bụng có phản bác cũng phun không ra. Thật ra. . . . . . 300 bài thơ đều là mọi người sao chép, ngươi có thể tại sao ta không thể chứ? Cho phép ngươi ngẩng đầu nhìn trăng sáng, không cho phép ta nâng cốc hỏi trời xanh, quá vô nhân đạo rồi.
Đọc xong tờ giấy, ta đêm đến trước cây nến đốt đi, thổi sạch nắm tro tàn, hủy thi diệt tích! Sau khi làm xong một loạt động tác này, ta bắt đầu nằm trước cửa sổ khổ não, nghĩ xuất hiện như thế nào mới không coi là đột ngột, mới thuận nước đẩy thuyền không khiến người hoài nghi đây? Mà sẹo nam rốt cuộc là ai?
Nghĩ như vậy, ta cảm thấy ta cần phải có một tấm bản đồ.
Sửa sang lại y phục trên thân, ta liền len lén ra khỏi phòng. Biết kịch tình cùng thăm dò thực địa hoàn toàn là hai việc khác nhau, giống như sự khác biệt giữa tưởng tượng cùng thực tế. Ta nhất định phải đi thực tế, mới hình dung được cảnh sắc bên ngoài như thế nào.
Ta đi tới bên hồ nước, hôm nay thật vừa lúc hoa sen trắng nở rộ, dưới ánh trăng, đẹp tựa như ảo mộng. Bên hồ nước có một dãy núi giả, ta không khách khí bò vào bên trong núi giả, nằm đấy, suy tư nhân sinh đại sự.
Đột nhiên, một tiếng rên rỉ của nữ tử xông vào trong tai ta, thân thể non nớt của ta chấn động! Sau đó, ta dùng tai nghe xong một cuộc xuân cung sống. . . . . . Ở một nơi nào đó bên trong núi giả, một nam một nữ đang vô cùng cuồng phóng làm việc. Khiến cho ta tương đối đáng tiếc chính là, thanh âm nam nhân kia rõ ràng không phải mỗ Vương Gia, mà nữ tử. . . . . . Hình như là một cơ thiếp chưa thỏa mãn dục vọng.
Nhắc tới hậu viện của Vương Gia hạng người gì cũng có, hơn nữa, phần lớn là từ nơi bướm hoa mang về, người ta có thể chịu được tịch mịch sao?
Hai người kia làm xong việc liền đi về phía ta đang nằm, ta bế khí, làm bộ mình là một con côn trùng chết. Đột nhiên, ta cảm thấy sau thân ta có một loại nhiệt độ, ta hậu tri hậu giác phát hiện, có người cũng đang nằm bên trong giống như ta. . . . . .
Bóng đêm quá mờ, ta nhìn không rõ đây là người nào, đưa tay qua liền bưng kín miệng một sinh vật. Mặc dù không thấy rõ diện mạo, thế nhưng ta nhìn rõ kiểu tóc trên đầu người ấy.
Người nọ rên lên một tiếng, không động nữa.
Cho đến khi người đã đi ra ngoài, ta mới chậm rãi bò ra, nhưng bò được một nửa, ta liền phát hiện chân ta bị một sinh vật bắt được. Trên lưng của ta đột nhiên chui lên một cỗ lạnh lẽo, run run rẩy rẩy nhìn về phía sau. Lúc này người nọ lộ ra cả phần đầu, chỗ này có ánh trăng, có thể chiếu đến, vì vậy ta thấy được khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ánh mắt lạnh lùng ánh, môi mím chặt.
Là mỗ Vương Gia.
Mắt ta trong nháy mắt trợn to, một bộ dáng gặp quỷ rồi.
"Tráng sĩ, xin buông tay!" Ta há mồm, nhưng không phát ra âm thanh.
Hắn lập tức phát hiện không đúng, cầm lấy tay của ta bắt mạch một phen, sau đó đưa tay điểm ta mấy cái, ta há miệng, vẫn không phát ra âm thanh. Hắn nhăn mày, hỏi ta: "Chuyện gì xảy ra, ngươi không thể nói chuyện sao?"
Ta dùng sức gật đầu với hắn.
Lần này mỗ Vương Gia mới buông lỏng tay ra, phát hiện ta trơ mắt nhìn hắn, hắn ho nhẹ một tiếng, ra khỏi núi giả. Hiện tại, ta cảm thấy ta vẫn có hào quang của nữ chính, nếu không làm sao chui vào núi giả cũng có thể gặp được nam chính ở đây?
"Tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"
Thấy hắn hỏi như thế, ta tìm một khối đất bằng phẳng đứng ngay ngắn, bắt đầu giải thích. Đầu tiên, ta giơ lên ba ngón tay với hắn, hắn không hiểu, vì vậy ta bắt đầu hành động. Ta đặt tay cùng nhau, hợp thành một chữ nhân, sau đó ta lại bắt đầu làm động tác ăn cơm, sau đó ta lại làm động tác ôm trẻ con trước ngực. . . . . .
Mỗ Vương Gia nhìn hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Người. . . . . . Cơm. . . . . . Ngươi nói là kẻ buôn người?"
Ta vui mừng giơ ngón cái về phía hắn, tiếp theo làm một động tác trốn chạy, sau đó là nhìn thấy chuyện kinh ngạc, sau nữa lại chỉ vào miệng. . . . . . Sau khi làm xong, mỗ Vương Gia rốt cuộc đã ngủ gật. Ta vươn tay, mặt không chút thay đổi đâm tỉnh hắn. Một tay chỉ vào eo mình, một tay chỉ vào cổ họng mình.
Một bộ chờ hắn giải cứu ta.
Vương Gia nghiêm túc nhìn ta, nói: "Ngươi nói là, đêm hôm đó sau khi ngươi chạy trốn, gặp phải người kia, người kia điểm huyệt đạo của ngươi, khiến ngươi không thể nói chuyện. Sau đó, ngươi lại gặp phải bọn buôn người, bị bán vào vương phủ?"
Ta kích động lôi kéo hắn, dùng sức gật đầu.
Mới vừa rồi Hiên Viên Liệt đã thăm dò mạch đập của ta, biết ta là một nữ tử yếu đuối không có chút võ công nào, hơn nữa lớn như vậy, bị lừa bán vào đây đã là rất may rồi. Bộ dạng của ta hôm nay không giống với lúc trước hắn nhìn thấy, hoàn toàn không nhìn ra hai chữ nhu nhược, còn hoạt bát dị thường, điều này làm cho mỗ Vương Gia cảm thấy. . . . . . Hứng thú càng lớn.
Suy nghĩ một chút, ta lại chỉ chỉ vào cái đó của hắn, chỉ xong lập tức tỏ vẻ vô tội nhìn hắn.
Hắn lập tức từ trong ánh mắt của ta hiểu được ý của ta: "Ngươi, bởi vì sợ ta trách ngươi chuyện này, cho nên mới chạy trốn sao?"
Ta vẫn tỏ vẻ vô tội nhìn hắn, còn lui về phía sau rụt một cái, tích cực tỏ ý ta tuyệt đối không phải là cố ý. Dáng vẻ đơn thuần dễ thương này, khiến trong lòng mỗ Vương Gia thư thái một hồi. . . . . .
Hắn đã gặp đủ loại mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy qua như vậy. Trước đó vài ngày thấy ta đẹp ơi là đẹp, lại vô cùng nhu nhược, mỹ nhân nhu nhược hắn thấy không ít, nhưng nhu nhược đến khiến cho người thương yêu cũng là lần đầu. Người như vậy sẽ khiến tâm hắn nảy sinh sự trìu mến, nhưng cũng chỉ có vậy. Nhưng một tiểu nữ tử như ta lại có thể đội mưa cõng hắn đi chữa bệnh, có thể thấy được là một nữ tử vô cùng có trách nhiệm, nhìn như nhu nhược, lại có một mặt kiên cường.
Chính là. . . . . . Đoạn thời gian đó thật làm cho người ta đau đớn và không dám nhớ lại.
Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện, mỹ nhân này cùng lúc trước thần thái không giống, mặc dù miệng không thể nói chuyện, thần thái lại càng thêm lấp lánh, giở tay nhấc chân cũng mang theo một loại đơn thuần ngây thơ đáng yêu.
Thấy vẻ mặt mỗ Vương Gia ra vẻ trầm tư, ta ngáp một cái, nhìn dáng vẻ của hắn tám phần không biết làm sao giải quyết vấn đề của ta. Ta lại đưa tay chọc chọc vai của hắn, sau khi thu hút ánh mắt hắn, ta đem đôi tay đặt bên mặt làm thành hình dạng đi ngủ. Vừa chỉ chỉ về phía phòng hạ nhân bên kia, ý bảo ta cũng phải đi về ngủ.
Đúng rồi, lúc này ta hẳn là còn chưa biết thân phận thực sự của hắn, bởi vì hắn từ đầu tới cuối chưa tiết lộ với ta.
Vương Gia thấy vậy, lại nhìn về hướng kia một cái, lông mày từ từ cau chặt. Thấy bộ dáng này của hắn, ta lại làm mấy động tác có độ khó cao, Vương Gia liền mơ hồ đoán trúng ý của ta. Đại ý là, đây là hậu viện của Vương Gia, người khác không thể tùy tiện tới được, cho dù thân phận ngươi là gì thì cũng từ đâu trở lại đó đi thôi.
Ta đây một phen động tác, lập tức bỏ qua dự tính an bài của mỗ Vương Gia dành cho ta.
Ta nghĩ, lúc mới bắt đầu vì sao mỗ Vương Gia này ngược nữ chính chứ? Cũng bởi vì nàng nhu nhược, không biết phản kháng, ngược a ngược a liền sinh tình. Tại sao ta không thể dùng một loại phương thức khác để tiếp cận hắn chứ? Có lẽ. . . . . . Hắn chính là một M sao [1]? Dù sao nhãn truyện này là ngược luyến tình thâm mà.
[1]: ý chỉ những người thích dùng bạo lực trong quan hệ yêu đương
Tạm biệt mỗ Vương Gia, ta vỗ vỗ y phục trên người, đi về.
Mỗ Vương Gia ngây ngốc tại chỗ thật lâu không động, ngày hôm sau, trong vương phủ liền truyền ra một tin, một tiểu thiếp lúc trước rất được sủng ái bị chặt tay chân ném khỏi phủ. . . . . .
Thời điểm nghe được tin tức này, toàn thân ta run lên.
Quả nhiên không hổ là nam chính? Tác phong này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.