Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 96:




Giải quyết xong chuyện của Chung Quỳ Lương, ta lắm tai nạn lại nằm mơ.
Trong mơ là thời gian ta vừa tới thế giới này, trở thành Bách Lý Vô Sắc. Khi đó ta nhặt được một khối đen sì sì, sau đó dưới sự hướng dẫn của nó một đường ngược tra nam, nhân tiện quen biết một nha hoàn một, một người đánh xe, quan trọng nhất là gặp một huynh trưởng ù ù cạc cạc phát triển trở thành người yêu.
Cho dù ở trong mộng, ta cũng bị tin tức quỷ dị này làm sợ ngây người! ! !
Đại khái là bởi vì có người yêu, trong mộng ta trở nên mềm lòng, liền bỏ qua cho Chung Quỳ Lương, thậm chí không thừa nhận tình cảm của mình, vì sự an toàn của ba mặt hàng này mà một thân một mình vào cung ngược kẻ cặn bã. Cuối cùng lại khó tránh được sự hãm hại của tác giả quạ đen, nàng cư nhiên chạy trốn tới bên người Hoàng đế nói cho hắn cái gì. Cho dù Hoàng đế không tin một con quạ đen, nhưng vẫn vây ta trong hoàng cung.
Vì tới cứu ta, phần lớn mấy người chúng ta bị tiêu diệt chết đi.
Mà khi đó, thứ đồ đen sì sì thật vất vả mới biến thành sáo ngọc kia lại để cho ta vốn nên chết đi tỉnh lại, để cho ta trở lại lúc ban đầu, nhất định phải tìm được một khối hồn phách cuối cùng.
Thì ra, đây không phải là cây sáo bình thường, nó có linh hồn! Chỉ cần đủ hồn phách, khôi phục diện mục thật sự thì sẽ có năng lực xuyên thời không, thậm chí có thể đưa người trong sách đến hiện thực.
Ta chém số làm lại nhưng không nhặt được khối đen sì kia, lại đi trên con đường tương tự trước kia, bất đồng duy nhất chính là, ta ngược Chung Quỳ Lương.
Sau khi tỉnh lại, ta vẫn còn cảm thấy là lạ, cảm giác cách biểu đạt của khối đen sì sì có chút trước sau mâu thuẫn.
Lần đầu tiên rõ ràng nói với ta giúp nó tìm đồ, nó liền đưa ta rời khỏi thế giới trong sách. Nhưng lần thứ hai, nó lại ngoặt sang hướng khác nói mình là oán niệm thể, phải ngược những người đó. Ta không rõ, nó có lý do gì mà muốn ta ngược bọn họ, nhất định là có lý do này, mới có thể nói láo như vậy.
Đây thay vì nói là mộng, còn không bằng nói là đến thời khắc mấu chốt, trí nhớ thức tỉnh đi.
Bất quá, coi như những thứ kia là trí nhớ của ta, nhưng ta cũng không có cảm giác chân thật, cảm giác giống như là một giấc mộng.
Dù sao chuyện cũng phát triển tới mức độ này rồi, cũng chỉ có thể tiếp tục.
Sau khi chúng ta rời khỏi cánh rừng đó, liền tìm khách điếm để ở. Ta nghiêm túc nói cho Sẹo ca, cho dù một ngày trên mặt dán trăm tờ mặt đẹp, ngàn vạn lần không cần lộ mặt ra, nếu không nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại Hoàng đế vẫn coi hắn là sỉ nhục cả đời, có thể khoan nhượng cho sự hiện hữu của hắn đã coi là không tệ, còn dám tới kinh thành lắc lư trước mặt Hoàng đế, không phải là tìm chết sao?
Lục Trúc cùng A Tam cũng không cần phải lo, nếu như ta đây một lần lần nữa vào cung, ta quyết định mang theo hai trợ thủ này, mới sẽ không ngu ngốc giống trong mộng, hy sinh vì người khác như vậy.
Dù sao, ta không cách nào hiểu được lúc trước mình nghĩ như thế nào, lúc này cá nhân ta cảm thấy ta cùng Sẹo ca cũng không có phát triển ra dạng tình cảm không hài hòa gì. Lấy quan hệ của mấy người chúng ta, vẫn là muốn chết cùng chết muốn sống cùng sống đi, hơn nữa mấy người ở chung một chỗ tỷ lệ thành công lớn một chút.
Hiện tại ta vẫn không quá muốn Sẹo ca cùng ta trở về hoàng cung, tuy nhiên cũng lại muốn, khinh công của Sẹo ca tốt như vậy, nếu hắn cẩn thận một chút không lộ ra sơ hở, nhất định cũng sẽ là trợ thủ thật tốt! Nếu chết cũng đã chết một lần, lần này sao ta không lớn mật đi. Sau khi nghĩ thông suốt, tích tụ trong lòng ta cũng được giải tỏa, sắc mặt trong nháy mắt khá hơn nhiều.
Ngủ một giấc, ăn đồ ngon, ta không có bất kỳ ngụy trang gì, cầm đồ Sẹo ca mang trở về, lựa chọn tìm một quan viên trung thành, tốt nhất là quan viên đó phải được Hoàng đế vô cùng tín nhiệm, hơn nữa còn biết mặt hoàng hậu.
Dáng dấp ta phi thường giống hoàng hậu, chỉ cần vừa đến nghĩ tuổi của ta, kết hợp cùng diện mạo, rất dễ dàng sẽ phát hiện được thân phận thật của ta.
Thời gian này chúng ta luôn lắc lư ở bên ngoài, sợ rằng những người được phái đi tìm chúng ta đã bị lắc đến hôn mê, ta vẫn chủ động một chút thì tốt hơn.
Về phần đồ trong tay ta Hoàng đế có tin hay không? Hoàng đế làm sao có thể không tin, hiện tại ta lại không như thế nào đó với nam nhân, còn mang theo gương mặt hắn thích nhất, dĩ nhiên là có thể được bao nhiêu cưng chiều liền hưởng bấy nhiểu. Cho dù lúc đầu không tin, phái người đi thăm dò một cái cũng có thể tra được tính chân thực của những đồ này.
Về phần ta làm sao lấy được, ta vẽ ra lý do còn không phải là chuyện đơn giản sao?
Với sự vô dụng bề ngoài của Hoàng đế, cá tính trên thực tế luôn luôn âm ngoan mài đao, những người đó gặp chuyện không may cũng trả thù không tới trên người ta.
Trong đầu lập kế hoạch một bữa, sau khi bảo đảm không có gì sơ hở, ta chuẩn bị lên đường.
Sẹo ca hiện tại mang một gương mặt khác, giống như hộ vệ canh giữ ở phía sau ta, mà nha hoàn mặc lục y đi theo bên cạnh ta, hơi đỡ tay của ta. Dựa vào xinh đẹp tuyệt sắc như thế, không dám nói trăm phần trăm, nhưng cũng không thiếu người nhìn ngây người. Lúc này trên mặt ta không mang bất kỳ vẻ nhu nhược nào, vẻ mặt kiên nghị.
Trên thực tế, lúc này cố ý hấp dẫn động tĩnh, đồng thời ta lại đang nhớ lại kịch tình kế tiếp về Vương Gia, ta gương mặt chính khí, người ngoài căn bản không nhìn ra ta đang thất thần.
Nếu như lần này muốn ngược mỗ Vương Gia, hôn lễ là nhất định. Không tiến hành hôn lễ, sao có thể ở hôn lễ ngày đó bắt được tội chứng hắn và năm nữ nhân ở trên giường cưới lăn loạn đây?
Vương Gia này tay nắm trọng quyền, không giống như mỗ Vương gia lúc trước, bất quá cũng có điểm tương đồng, đó chính là số lượng nữ nhân.
Trước mặt Hiên Viên Liệt Vương Gia ít nhất cách xa Hoàng đế, có bao nhiêu thiếu nữ cũng không quan hệ, nhưng người này đang ở dưới chân thiên tử, nữ nhân so với Hoàng đế còn hơn gấp nhiều lần. Hơn nữa hắn còn quyền cao chức trọng, rõ ràng có uy hiếp với Hoàng đế, ngày thường làm việc cũng phách lối bất thường.
Kỳ quái là, một người như vậy, trước khi Hoàng đế phát hiện nữ nhi bị ủy khuất lại rất coi trọng hắn, cho đến khi hắn mất đi trí nhớ thế nào cũng phải hưu nữ chính, Hoàng đế mới giận tím mặt, làm ra một đống tội trạng của hắn, muốn bắt hắn. Nhưng Vương Gia này nắm binh quyền, rõ ràng đuối lý chính là hắn, không biết tác giả nghĩ như thế nào, Hoàng đế lại thực sự không tìm được lý do tước quyền hắn.
Đầu tiên, trước khi gả Hoàng đế hỏi hắn có nguyện ý cưới nữ nhi của mình hay không, Vương Gia này vốn còn không nguyện ý, nhưng sau khi nghe nữ chính bị người gì kia, là tàn hoa bại liễu, hắn thế nhưng đáp ứng.
Dĩ nhiên, mục đích hắn đáp ứng không phải bởi vì thích nữ chính mà cho nàng hạnh phúc. Thời điểm hắn đáp ứng trong lòng liền hung hăng châm chọc nói, Hoàng đế đây là muốn dùng nữ nhi tới kiềm chế hắn, giễu cợt chỉ số thông minh của Hoàng đế cùng nữ nhi như vải rách, cho rằng lấy một nữ nhi như vậy là có thể chèn ép đến hắn, hắn sẽ dùng điều này để chứng minh cho Hoàng đế thấy muốn áp chế hắn là chuyện không thể nào, ngược lại, hắn còn có thể hung hăng ngược đãi nữ chính.
Trong ngày thành thân đó, phát sinh chuyện nữ chính cùng nam nhân khác yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, cũng lấy mạng uy hiếp Hoàng đế để cho người chạy trốn, Vương Gia càng xác định suy nghĩ muốn ngược nàng của mình.
Vương Gia không thấy Hoàng đế vẫn rất coi trọng chuyện của hắn, cảm thấy Hoàng đế ngoài mặt để mắt đến hắn, trên thực tế vẫn nghi kỵ hắn, vọng tưởng bị hại hết sức nghiêm trọng. Hắn cảm thấy hắn công cao chấn chủ, nhưng vấn đề là, tác giả căn bản không miêu tả hắn có cái công gì.
Cứ như vậy, trong ngày thành thân, bên trong tân phòng, vì làm nhục nữ chính, hắn mang theo năm nữ nhân xinh đẹp lăn lộn trên giường của bọn họ, một ngày một đêm không ngừng, ngược nữ chính đến chết đi sống lại.
Nhưng nữ chính là loại tính tình yếu đuối nhẫn nhục chịu đựng, cho dù bị ngược thành bộ dạng này, vẫn còn tốt, vô cùng an phận làm vương phi, cho dù bị nha hoàn quét sân khi dễ đến trên đầu cũng không dám phát giận, hèn mọn đến trong bụi đất. Dáng vẻ như vậy của nữ chính khiến cho Vương Gia đại nhân vô cùng nổi giận, thường thường cưỡng bách nữ chính xem xuân cung sống, liền thích nhìn thấy bộ dạng nữ chính ủy khuất khóc thút thít khi nhìn hắn ân ái nữ nhân.
Lặp đi lặp lại ngược nữ chính như vậy một thời gian, hắn không biết tại sao mềm lòng, xảy ra quan hệ cùng nữ chính, từ từ biết được nữ chính thật là tốt. Biết được những ngày tháng khổ sở của nàng trước khi vào cung, thậm chí vẫn bị nam nhân tổn thương. Tiếp đó, bọn họ yêu nhau.
Vừa khéo khi bọn họ vừa tốt hơn, biên quan chiến tranh vang dội, Vương Gia đi tiền tuyến, phân phó nữ chính phải chiếu cố mình thật tốt.
Hai tháng sau, tin tức Vương Gia chiến bại mất tích truyền về. Một tháng sau nữa, Vương Gia mang theo một nữ nhân trở lại, thì ra thời gian hắn bị thương mất tích, là nữ nhân này cứu hắn, mà trong khoảng thời gian này, Vương Gia mất đi trí nhớ, nói cách khác hắn hoàn toàn không nhớ rõ sự tồn tại của nữ chính, cũng không nhớ tình yêu giữa bọn họ !
Nhưng hắn lại cùng nữ nhân cứu hắn phát sinh quan hệ mập mờ, sau khi trở lại phát hiện mình có vương phi, vô cùng mất hứng, chỉ có thể nạp nữ tử kia làm trắc phi. Vương gia mất trí nhớ phát hiện ra vương phi của mình là do Hoàng đế gả, lại nghe được người ta nói quan hệ hai vợ chồng vô cùng không tốt, chán ghét nữ chính hơn, quan hệ của hai người bọn họ biến thành trạng thái còn không bằng trước khi yêu nhau.
Vương Gia rất tin nữ phụ mình yêu mang về, ngược nữ chính đủ kiểu, tùy thời tùy chỗ ân ái với nữ phụ, lăn lộn trên giường. Nữ phụ thấy trắc phi dĩ nhiên chưa đủ, liền lấy sự cố một lần bị nữ chính đẩy xuống nước, sự cố bị ám sát, sự cố bị ngã, mỗi một sự cố phát sinh, Vương Gia căn bản không nghe nữ chính giải thích, sự chán ghét với nàng thăng lên đến điểm cao nhất, nhất định phải hưu nàng.
Mà hắn, thuận lợi bỏ nàng.
Nguyên lai nữ nhi ruột thịt của Hoàng đế, hơn nữa còn là công chúa tôn quý duy nhất, dễ dàng bỏ rơi như vậy sao?
Triều đại này không có tập tục hòa thân, thân phận công chúa là vô cùng tôn quý, theo như lời của quan chức, công chúa còn cao hơn so với Vương Gia, dám nói hưu liền hưu, lý do hưu lại là bất kính với trắc phi, ý định ác độc, ghen tị vân vân.
Công chúa bị hưu về nhà, Hoàng đế trên mặt không liên quan, trực tiếp ác hóa quan hệ cùng Vương Gia đến điểm đóng băng. Nhưng thân là Hoàng đế, lại vẫn không thể nắm bắt Vương Gia, chuyện này khoa học sao? Vương Gia coi thường hoàng tộc cũng là tội, bất kính với công chúa cũng là tội, ái thiếp diệt thê tử cũng là tội, sao còn không trị tội được hắn!
Cho dù trắc phi tốt hơn, cũng chỉ là tiểu thiếp mà thôi.
Sau đó, nếu không phải là Vương Gia đột nhiên bị ám sát mà khôi phục trí nhớ, phát hiện là nữ phụ hạ cổ hắn nên hắn mới có thể quên sạch chuyện yêu nữ chính, lại thuận tiện ngược đãi chết nữ phụ, chỉ sợ hắn còn có thể không gì sánh được.
Quân đội Hoàng gia, chung quy cũng nhiều hơn so với trong tay Vương Gia.
Ta nhớ lại đầy đủ kịch tình, sắc mặt thay đổi đến ngưng trọng.
Lúc trước ngược Tướng quân binh quyền đã trở về tay Hoàng đế, hiện tại không chơi chết cực phẩm Vương Gia này, những cố gắng trước đây của ta đều vô ích rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.