Ngày hôm sau là họp chợ trong làng, sáng sớm Trần Tâm Duyệt và Trương Khánh Nhiên đã theo vợ chồng hiệu trưởng đi vào làng họp chợ. Cả trường chỉ còn lại hai người Tạ Vũ và Lục Viễn.
Vì dưỡng vết thương ở chân, nên Tạ Vũ ở trong phòng viết bản thảo. Đối với cô mà nói, viết bản thảo không phải là chuyện khó khăn gì từ lâu, sắp xếp mọi tư liệu một chút, dựa vào khuôn mẫu theo thói quen, một bản thảo thường không mất bao lâu là thành hình. Mà lần lấy tin này chẳng qua là một đề thi viết, nên càng không mấy khó khăn.
Nhưng cô viết một hồi liền cảm thấy hơi mất hứng. Theo nhiệm vụ mà tổng biên tập giao cho, cô chỉ cần viết sự nghèo khó của miền núi này, sự thiếu hụt giáo viên của trường, sự đáng thương của những đứa trẻ bị bỏ lại, hiện trạng khó khăn túng thiếu của giáo viên làng quê, tình nguyện viên của Dương Quang. Hết thảy mọi việc cũng toàn là sự thật, nhưng chẳng biết tại sao, khi cô phải viết theo như khuôn mẫu này, lại cảm thấy thứ mình viết không chân thật đến như vậy. Còn không chân thật chỗ nào thì cô lại không nói được.
Cô nhìn chằm chằm máy vi tính ngẩn người. Dần đến gần trưa, kí túc xá mở cửa sổ, Lục Viễn hồi lâu không xuất hiện từ đằng trước đi qua. Anh không biểu lộ cảm xúc gì nhìn cô một cái, có lẽ là không muốn làm phiền cô nên không lên tiếng.
Tạ Vũ cũng không gọi anh, chỉ lặng lẽ nhìn. Cô thấy anh mang một đôi giày ống dính bùn đất, chắc là vừa từ vườn rau về, tay cầm một rổ rau, rửa sạch dưới vòi nước ngoài cửa.
Qua rất lâu, cô mới sáp lại cửa sổ hỏi: “Rau anh trồng à?”
Lục Viễn không ngoảnh lại, chỉ gật đầu: “Ừm.”
Cô cười cười: “Kĩ năng sống của anh đúng là toàn thời gian.”
“Có ý gì?”
Tạ Vũ nói đùa: “Thì là anh biết nhiều thứ thật đấy. Vừa biết gánh nước vừa biết sửa mái nhà còn biết trồng rau, sau này về thành phố, cho dù không tìm được việc làm thì anh cũng không đói được đâu.”
Lục Viễn cười: “Mấy việc này cần thiết trong thành phố sao?”
“Sao không cần thiết chứ? Có thể gánh nước là dời gạch được, có thể sửa mái nhà là làm người nhện được, biết trồng rau học thêm chút là cũng có thể trồng hoa được.”
Lục Viễn xì một tiếng: “Có phải miệng của phóng viên đều dẻo như cô không?”
Tạ Vũ rướn đầu dài hơn ra ngoài cửa sổ, cười ha ha: “Tôi thật sự không nịnh anh đâu, khen anh thật lòng thật dạ mà.”
Lục Viễn bỏ rau rửa sạch vào khung, đứng lên đi về phía cô, bàn tay ướt sũng vẩy vào trước mặt cô hai cái: “Cô ngồi đàng hoàng đi. Nếu ngã lần nữa, tôi thấy cô cũng dứt khoát ở lại đây hỗ trợ giáo dục luôn đi.”
Lời nói và hành động này đặt vào người đàn ông khác, ước chừng có chút ẩn ý tán tỉnh, nhưng Lục Viễn làm lại chẳng có vẻ trêu ghẹo tùy tiện chút nào.
Giọt nước lành lạnh hắt vào mặt khiến Tạ Vũ rùng mình, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút rạo rực kì lạ, mềm mại khiến tim cô đập hơi nhanh.
Cô cẩn thận ngồi xuống ghế, nhìn bóng dáng Lục Viễn biến mất khỏi tầm mắt, sờ hơi nước trên mặt, đột nhiên cười một tiếng.
Người vào làng đi chợ chưa đến giữa trưa đã về. Trần Tâm Duyệt nhún nhảy về kí túc xá, cười báo cáo với Tạ Vũ: “Hôm nay mua nhiều đồ ăn lắm, em và Trương Khánh Nhiên bỏ tiền. Ăn khoai tây củ cải ba ngày em sắp điên mất rồi.”
Tạ Vũ cười: “Xem ra hôm nay tôi không đi được là để hưởng lộc ăn.”
Trần Tâm Duyệt cười hì hì mấy tiếng, nói văn vẻ: “Họa là chỗ dựa của phúc.” Dừng một chút, lại như nhớ đến việc gì đó, “Bữa trưa hôm nay thầy Lục xuống bếp. Nghe hiệu trưởng Điền nói thầy Lục nấu ăn ngon lắm.”
Tạ Vũ nhướng nhướng mày: “Vậy sao?”. T𝒓𝘂𝑦ệ𝘯 chí𝘯h ở ⩵ T𝒓ù𝒎T𝒓𝘂𝑦ệ𝘯.v𝘯 ⩵
Trần Tâm Duyệt nói: “Dù sao cũng là hiệu trưởng nói như vậy.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc, hiệu trưởng Điền ở bên nhà bếp gọi ăn cơm. Trần Tâm Duyệt cười hì hì đáp một tiếng, nói với Tạ Vũ: “Em dìu chị sang đó.”
Tạ Vũ ừm một tiếng, vịn vai cô ấy, chậm rãi đi ra cửa.
Lục Viễn cũng vừa vặn đi từ nhà bếp sang bên này, ánh mắt hai người giao nhau, anh nhìn cô một cái bằng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, không biết sao lại xoay người đi trở lại.
Năm, sáu món ăn bày trên chiếc bàn trong bếp, mấy món thịt xào ớt, cá hầm đậu hũ đều là thịt cá tươi mua ngoài chợ, tuy để trong chén dĩa thông thường, nhưng trông cũng là sắc hương vị đều đầy đủ.
Trần Tâm Duyệt tấm tắc khen: “Thầy Lục đúng là cừ quá.”
Trần Tâm Duyệt đến trường ba ngày, ngoài bữa tối ngày đầu tiên ăn thịt muối ra, ba ngày sau đều là cơm tập thể khoai tây củ cải, đương nhiên là có chút mùi vị sói đói trong truyền thuyết.
Vì hôm qua vào làng, trưởng làng Hướng mời một bữa trưa thịnh soạn, buổi tối lại ăn một bữa khá ngon ở nhà họ Hướng, nên Tạ Vũ ngược lại chẳng trông mong gì nhiều vào thức ăn, chỉ là hơi bất ngờ việc Lục Viễn có thể làm ra bàn thức ăn này.
Cô tiếp lời Trần Tâm Duyệt: “Cừ thật đấy, ngửi thôi đã thơm lắm rồi.”
Hiệu trưởng Điền cười nói: “Thỉnh thoảng vợ tôi thấy khó chịu, cơm nước của mấy chục người trong trường đều do thầy Lục làm. Tài nghệ của thầy ấy ra ngoài làm đầu bếp cũng không thành vấn đề đâu.”
Lục Viễn thản nhiên nói: “Quá khoa trương rồi, cũng chỉ có thể ăn vào miệng thôi.”
Trần Tâm Duyệt cầm chén đũa lên, bắt đầu trước tiên: “Rốt cuộc thế nào, ăn chẳng phải sẽ biết sao.” Cô ấy gắp một đũa đưa vào miệng, nhai hai cái, kích động ậm ờ nói, “Ngon quá!”
Tạ Vũ cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn, gắp một miếng cá bỏ vào miệng, tấm tắc gật đầu: “Ngon thật đấy.” Nói đoạn, cười nói với Lục Viễn, “Lại thêm một kĩ năng nữa.”
Lục Viễn nhếch miệng cười, dáng vẻ ngược lại không lưu tâm.
Mấy người cười cười nói nói. Trần Tâm Duyệt vốn ăn vui vẻ nhất, không biết thế nào, đột nhiên giọng run run trông như sắp khóc.
“Sao vậy? Cô Tiểu Trần.” Hiệu trưởng Điền hỏi.
“Em hơi nhớ nhà.” Cô ấy hịt mũi, “Em đến đây bố mẹ em cứ lo mãi, sợ em con gái một mình ở nơi xa xôi thế này chịu khổ bị tủi thân.”
Tạ Vũ vỗ vỗ cô ấy: “Con gái bao giờ cũng phải lớn lên tự lập, đây là kinh nghiệm rất tốt, sau này sẽ rất có ích cho em.”
“Đúng vậy!” Trương Khánh Nhiên bên cạnh cô ấy cũng khoác vai cô ấy, “Tâm Duyệt, cậu đừng lo. Cậu cũng đâu phải một mình, còn có tôi ở đây mà. Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho cậu.”
Tạ Vũ im lặng nhìn bàn tay cậu ta, rồi nhìn nam sinh có diện mạo lịch sự nhã nhặn hướng nội, sắc mặt hơi trầm xuống.
Hiệu trưởng Điền thấy vậy cũng an ủi mấy câu, chỉ có Lục Viễn không nói gì.
Cảm xúc của Trần Tâm Duyệt tới nhanh đi nhanh, nhanh chóng khôi phục trở lại, tiếp tục đấu với thức ăn ngon.
Cơm nước xong, Trần Tâm Duyệt chủ động giúp dọn dẹp. Tạ Vũ vịn tường về kí túc xá tiếp tục viết bản thảo.
Không bao lâu, cửa kí túc xá có thêm một bóng người. Tạ Vũ ngẩng đầu, thấy Trương Khánh Nhiên hòa nhã lịch sự. Cậu ta cười với cô, đi vào đứng bên bàn, hỏi: “Viết bản thảo sao?”
Tạ Vũ thản nhiên gật đầu.
Trương Khánh Nhiên dường như hơi mất tự nhiên im lặng một chút, khẽ nói: “Tối hôm trước thật ngại quá.”
Ánh mắt Tạ Vũ đang nhìn máy vi tính, cô nói: “Tôi không để trong lòng đâu.”
Trương Khánh Nhiên: “Trong bản thảo của chị có viết về tôi không?”
Tạ Vũ nói: “Trang báo mà tạp chí dành sẵn cho bài này không nhiều, không viết được nhiều người như vậy, tôi chỉ viết Trần Tâm Duyệt thôi.”
Trương Khánh Nhiên lại trầm mặc chốc lát, thử dò xét: “Chị có thể cũng viết tôi vào không?”
Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta: “Muốn nổi tiếng sao? Sau này lúc tìm việc làm đẹp chút cho bản lý lịch?”
Trương Khánh Nhiên nhìn cô: “Chuyên ngành của tôi khá riêng, hoạt động xã hội nhiều một chút thì sau này tìm việc sẽ thuận lợi hơn.”
Tạ Vũ cười một tiếng: “Cậu là sinh viên nên sẽ nghĩ như vậy. Kiểu kinh nghiệm thực tiễn này thật sự sẽ không giúp gì nhiều khi cậu tìm việc đâu.” Nói đoạn, cô dựa vào sau ghế, nhướng mày nhìn cậu ta, “Đương nhiên, tôi có thể viết thêm cậu vào, nhưng cậu hứa với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đừng trêu chọc Trần Tâm Duyệt.”
Trương Khánh Nhiên hậm hực nói: “Tôi không có trêu chọc cô ấy.”
“Tôi là lo trước tính sau. Ở đây cuộc sống đơn điệu nhàm chán, nam sinh như cậu khó tránh khỏi có suy nghĩ gì đó. Hôm đến thôn, tôi không cẩn thận thấy cậu gửi tin nhắn, bạn gái ở trường của cậu vẫn đang chờ cậu đấy.”
Sắc mặt Trương Khánh Nhiên ngượng ngập: “Tôi sẽ không làm gì cả, tôi không phải loại người như chị nghĩ.”
“Có phải hay không thì bản thân cậu rõ nhất, nhưng hãy nhớ kĩ, đừng trêu chọc Trần Tâm Duyệt, tôi sẽ viết cậu vào bài báo. Nhưng nếu để tôi biết cậu lừa gạt đùa bỡn người ta, tôi không ngại để cậu nổi tiếng hơn chút nữa đâu.”
Rốt cuộc cũng chỉ là một nam sinh chưa bước ra khỏi ngưỡng cửa nhà trường, Trương Khánh Nhiên cắn môi, có chút dáng vẻ giận mà không dám nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Nói xong xoay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa giống như hơi bất ngờ mà ngẩn người, rồi mới rời khỏi lần nữa.
Một lát sau, Lục Viễn xuất hiện ở cửa.
Tạ Vũ ngước mắt nhìn anh: “Nghe trộm góc nhà à?”
Lục Viễn nói: “Đúng lúc đi ngang qua.”
Tạ Vũ thờ ơ nói: “Khoảng thời gian này, anh trông chừng giúp một chút. Đừng để cô bé ngốc Tâm Duyệt chịu thiệt thòi.”
Lục Viễn nhếch miệng cười, khoanh tay dựa vào bên cửa: “Họ đâu phải con nít, tôi cũng chẳng lo được.”
Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Anh sẽ lo.”
Lục Viễn hỏi: “Tại sao cô cho là như vậy?”
Tạ Vũ nói: “Vì anh là một người đàn ông tốt có tấm lòng lương thiện mà.”
Lục Viễn dường như bị miêu tả của cô làm cho buồn nôn, xì một tiếng nói: “Đừng!”
Tạ Vũ cười: “Dù sao thì anh cũng sẽ lo.”
Lục Viễn trầm mặc chốc lát, lại hỏi: “Cô phải viết cậu ta thế nào?”
Cô biết anh đang nói Trương Khánh Nhiên.
“Viết đúng sự thật, một sinh viên miễn thi tuyển nghiên cứu sinh hỗ trợ giáo dục ở miền núi. Nhân phẩm của cậu ta có vấn đề, bất kể động cơ cậu ta đến đây là gì, nhưng khách quan thì quả thật đã làm một chuyện có ý nghĩa tích cực.”