Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 45: Thỏa hiệp




Tuy đã xây đắp nên một kì nghỉ hoàn mỹ, nhưng nói cho cùng thì bát cơm cũng không thể ném thật. Về đến Thượng Hải đêm đã khuya, ngủ một giấc mê man, hôm sau Tạ Vũ liền trở lại phòng làm việc, đi báo cáo với tổng biên tập. Nhưng còn chưa nói gì đã bị lão Trương mắng phủ đầu một trận.
“Tạ Vũ ơi Tạ Vũ à! Cô đúng là cánh càng ngày càng cứng cáp rồi! Làm việc giữa chừng nói nghỉ là nghỉ, cô tưởng tạp chí là nhà cô mở hả?”
May mà trái tim thủy tinh từ hồi mới tốt nghiệp bị lãnh đạo phê bình mấy câu là cảm thấy như trời sập xuống của Tạ Vũ, từ lâu đã tu luyện thành trái tim kim cương không buồn để ý gì cả. Cô căn bản không để mấy câu chửi mắng của lão Trương trong lòng, đặc biệt là một người phụ nữ vừa rơi vào bể tình, tâm trạng vui vẻ này không gì có thể ảnh hưởng được.
Lão Trương thấy dáng vẻ chẳng để tâm của cô thì càng tức hơn: “Cô nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đi đến miền núi chung với quỹ Tân Miêu người ta, sao giữa đường đắc tội với giáo sư Hồ vậy? Anh ta về gọi điện thoại cho tôi hai lần, tỏ vẻ rất bất mãn với việc đi theo phỏng vấn lần này của cô.”
Tạ Vũ cười mỉa một tiếng, mở miệng nói: “Đi theo phỏng vấn? Anh ta tưởng mình là lãnh đạo quốc gia hay là siêu sao thiên hoàng vậy?”
Lão Trương nói: “Tạ Vũ, cô có thái độ gì thế? Lần đi lấy tin này là việc của cô, cô quậy cái gì?” Nói rồi xua xua tay, “Tôi mặc kệ cô bất mãn cái gì, kì tập san mới sắp ra, bên quỹ Tân Miêu cũng giục gửi bản thảo, cô mau viết rồi nộp đi.”
Tạ Vũ nghiêm mặt: “Tổng biên tập, tôi sẽ không viết bản thảo này.”
“Cái gì?” Lão Trương như thể không phản ứng kịp vậy.
“Tôi nói tôi sẽ không viết.”
Lão Trương nhíu mày: “Tạ Vũ, nếu cô có ý kiến với lần lấy tin này, thì nên nói sớm một chút, tôi có thể sắp xếp người khác đi. Bây giờ mọi người về hết rồi, cô nói cô không viết ư? Tôi ăn nói với bên quỹ Tân Miêu thế nào đây?”
Tạ Vũ cười khẩy: “Tổng biên tập, anh muốn tôi viết thế nào? Ca tụng công đức cho cái quỹ này và Hồ Hành Kiến sao? Anh ta có nói cho anh biết tại sao tôi và bọn họ mỗi người đi một ngả giữa đường không?”
Lão Trương nhíu mày chặt hơn: “Anh ta nói cô không đi theo phỏng vấn đàng hoàng, cứ gây thêm phiền phức cho công việc của họ.”
“Anh tin ư?”
Lão Trương ngượng ngùng nhếch khóe môi: “Cô là do tôi đào tạo, tôi rất rõ trạng thái khi cô làm việc là gì. Điều Hồ Hành Kiến nói quả thật không đáng tin, cô chắc chắn không phải là người như vậy. Nhưng cô bỏ giữa chừng cũng là sự thật, đây không phải là phong cách của cô. Cô nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Vũ cười: “Tổng biên tập, quỹ Tân Miêu là quỹ công ích mang tính chất quỹ công chúng phải không? Tất cả các dự án công ích đều dựa vào công chúng quyên góp đúng không?”
Lão Trương: “Đương nhiên.”
Tạ Vũ nói: “Chi phí cho mấy người Hồ Hành Kiến ra ngoài tiêu xài cũng đến từ tiền quyên góp hết đúng không?”
Lão Trương gật đầu: “Cái này chắc chắn.”
“Vậy anh có biết không? Hồ Hành Kiến cầm tiền quyên góp lấy danh nghĩa đi đến miền núi làm khảo sát công ích, đều làm những trò gì không?”
Lão Trương khẽ nhíu mày: “Làm gì?”
Tạ Vũ mỉa mai nói: “Ăn uống chơi gái.”
Lão Trương sửng sốt một chút, tiếp theo lại thản nhiên nói: “Đây là chuyện của bản thân bọn họ, chúng ta không cần phải để ý, chỉ cần họ làm tốt chuyện mà quỹ nên làm là được.”
Ông ấy dừng một chút, “Hơn nữa cái chuyện ăn uống chơi gái này là vấn đề đạo đức cá nhân, không liên quan trực tiếp đến chuyện làm công ích đạo đức xã hội này. Cũng không thể vì vậy mà phủ nhận thành tích về mặt công ích của anh ta.”
Tạ Vũ gật đầu: “Được, tôi không nói những chuyện này nữa, nói họ đã làm công ích gì ở miền núi nhé? Quyên góp mấy bao quần áo cũ, rất nhiều bộ căn bản không hợp với bọn trẻ, rồi giả vờ quyên cho mấy gia đình nghèo mấy trăm tệ.”
Lão Trương nói: “Họ chỉ đi khảo sát hai ngày, cô còn trông mong làm bao nhiêu là việc, chuyện quan trọng làm sau chứ. Cô xích mích với họ vì những chuyện này sao? Cô đâu phải là người dụi hạt bụi chưa vào mắt như vậy đâu!”
Tạ Vũ nói: “Tôi quả thật không ưa những chuyện này, nhưng không đến mức vì nó mà xích mích với người ta. Ban đầu tôi cũng luôn đi theo phỏng vấn, nhưng trước khi về, Hồ Hành Kiến đã làm một chuyện thất đức, tôi thật không nhìn nổi nên đường ai nấy đi.”
“Chuyện gì?” Lão Trương hỏi.
Tạ Vũ nói: “Trong nhà một bác trên núi có một bộ đồ truyền thống dân tộc thủ công, không biết anh ta làm thế nào mà tốn năm trăm tệ đã lừa mua được. Bác ấy không biết, nhưng anh ta chắc chắn rõ hơn ai hết, bộ quần áo đó đặt ở phòng đấu giá thì ít nhất có thể lên năm con số. Lừa người già trên núi như vậy đúng là quá ghê tởm.”
Lão Trương nói: “Bộ quần áo thì sao?”
Tạ Vũ nói: “Tôi và một giáo viên địa phương ép bắt trả lại rồi.”
Lão Trương như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Khó trách anh ta rất tức giận với cô, cô đây là chặn đường tiền tài của người ta!”
Tạ Vũ câm nín xì một tiếng: “Cái loại gọi là cầm thú miệng đầy nhân nghĩa đạo đức bụng đầy mèo mả gà đồng này, tôi không cách nào ca tụng công đức anh ta được.”
Thế nhưng lão Trương lại cười xem thường: “Cô đây không phải là miệng đầy nhân nghĩa đạo đức sao? Đừng làm như một cô bé mới bước chân ra ngoài xã hội vậy, loại người này chuyện thế này cô cũng đâu ít thấy. Tôi không biết tại sao lần này cô phản ứng dữ như thế, nhưng đây là công việc, cô mau thu lại chút thành kiến về Hồ Hành Kiến đó đi. Chúng ta là truyền thông hợp tác của quỹ bọn họ, cô không viết thì tôi cũng phải sắp xếp cho người khác làm, mọi người đừng lãng phí thời gian.”
“Tổng biên tập!” Tạ Vũ bất mãn trừng mắt.
“Sao nào? Cô còn muốn lên lớp chính trị với tôi à?” Lão Trương nói, “Đây chính là hiện thực xã hội, chúng ta có thể giữ được mình là tốt lắm rồi, không lo được nhiều việc như vậy đâu. Mọi người ai mà không phải đang kiếm sống chứ, nghiêm trọng quá cũng không phải là chuyện tốt với bất kì ai đâu.”
Tạ Vũ nói: “Nhưng tôi là một phóng viên.”
Lão Trương như thể nghe thấy truyện cười gì đó: “Cô vẫn coi mình là cô bé đầy nhiệt huyết vừa tốt nghiệp bước chân vào xã hội sao?”
Tạ Vũ ngẩn ra, vậy mà không biết nên vặn lại thế nào.
Lão Trương thấy vậy lại xua xua tay: “Một bản thảo thôi mà, cô cũng đừng làm khó dễ mình quá. Nếu cô không muốn viết thật, vậy thì đưa tư liệu trong tay cô cho Tiểu La để cậu ấy viết.”
Ông ấy dừng một chút, lại nói, “Bản thân cô hãy ngẫm lại đi. Bất luận đạo đức cá nhân của Hồ Hành Kiến thế nào, có phải lợi dụng công ích mua danh trục lợi hay không, nhưng anh ta quả thật đang làm chuyện công ích, cũng nhất định sẽ có rất nhiều người được lợi từ đó. Không phải cô nói trường tiểu học Hồng Khê cô đi cần xây phòng học và cầu sao? Tôi nghe giáo sư Hồ nói, quỹ của họ chuẩn bị tài trợ cho trường tiểu học đó, chờ báo ra, quyên góp tăng nhanh, những chuyện này không phải sẽ giải quyết dễ dàng sao?”
Tạ Vũ ngẩn người, không thể không thừa nhận, lão Trương nói rất có lý. Đạo đức cá nhân và đạo đức xã hội của một người không hề ngang nhau, bất kể nhân phẩm của Hồ Hành Kiến thế nào, nhưng những thành tựu công ích anh ta làm trong quá khứ thật sự quá rõ ràng.
Cô nghĩ đến dòng suối chảy róc rách trước trường tiểu học Hồng Khê, nhớ đến trời mưa nước sông dâng lên, nhấn chìm những tảng đá qua sông, Lục Viễn chân trần xắn ống quần, trong dòng nước rét buốt, cõng bọn trẻ qua sông chuyến này đến chuyến khác.
Khi đó Hồ Hành Kiến tuy ngoài miệng đồng ý với hiệu trưởng Điền là quỹ sẽ giúp xây cầu, nhưng cô làm như vậy, khó mà đảm bảo anh ta sẽ không giận cá chém thớt, dùng tiền vốn có thể dùng ở trường tiểu học Hồng Khê ở chỗ khác.
Suy cho cùng thì nơi nghèo khổ trên thế giới này quá nhiều, người cần giúp đỡ cũng quá nhiều.
Cô trầm mặc chốc lát, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, gật đầu nói: “Được, trước buổi chiều tôi viết xong nộp cho anh.”
Lão Trương nở nụ cười: “Như vậy mới đúng chứ. Đều là công việc cả, đừng nghiêm trọng như vậy. Chuyện phó tổng biên tập tôi sẽ tiếp tục giúp cô làm, chắc không phải vấn đề gì lớn đầu.”
Tạ Vũ cười gượng hai tiếng: “Cảm ơn tổng biên tập.”
Lão Trương xua xua tay: “Đi làm việc đi.”
Khi Tạ Vũ xoay người, vẻ mặt hậm hực lạnh lùng, vừa đi đến cửa lại bị lão Trương gọi lại.
“Cô với giám đốc Lý sao rồi? Đã được một nửa chưa? Cơ hội khó có được, cô đừng bỏ lỡ đấy.”
Tạ Vũ thoáng sửng sốt, quay đầu cợt nhả nói: “Lão Trương, anh còn tưởng Lý Hưng Ngộ và tôi có thể có gì thật à? Loại người giàu có như anh ta có thể nghiêm túc với tôi thật sao? Anh còn mong đợi anh ta có thể kết hôn với tôi ư? Còn không phải là đùa với tôi à.”
Lần này ngược lại đến phiên lão Trương ngẩn người, như lẩm bẩm: “Trước kia anh ta nói với tôi anh ta nghiêm túc mà! Chẳng lẽ cũng chỉ là nói bừa sao.”
Tạ Vũ cười: “Loại gian thương như anh ta nói mà anh cũng tin được?”
Lão Trương thở dài: “Bỏ đi bỏ đi, chuyện này tôi cũng không tiện tiếp tay làm việc xong, nếu không cô lại nói tôi làm mai nữa. Bản thân cô xử lý cho tốt, đừng để bị thiệt mà cũng đừng đắc tội với người ta.”
Dừng một chút, lại nói, “Bất kể thế nào thì cô cũng không còn là cô bé nữa, tìm một người đàng hoàng rồi bàn chuyện cưới xin đi. Tuy cô là cấp dưới đắc lực của tôi, nhưng tôi vẫn dặn cô một câu, phụ nữ làm việc tốt không bằng lấy chồng tốt đâu.”
Tạ Vũ phì cười một tiếng: “Được, tôi mau gả mình đi đây.”
Lão Trương nói: “Nếu cô thật sự nghiêm túc quen bạn trai, thì hãy để tôi giúp cô xem qua. Chuyện khác không dám nói, tôi sống đến cái tuổi này, tôi vẫn có bản lĩnh nhìn người đấy.”
Tạ Vũ chậc một tiếng: “Thôi đi, nếu anh xem qua thật còn không phải hỏi người ta thu nhập bao nhiêu, có nhà có xe không à?”
Lão Trương trừng mắt một cái: “Chẳng lẽ đây không phải chuyện quan trọng nhất sao?”
Tạ Vũ cười cười, không tỏ rõ ý kiến.
Cô mở cửa chuẩn bị ra ngoài, nhưng sau khi bước một bước, đột nhiên quay người lại, nhìn lão Trương đang cúi đầu đọc bản thảo, hỏi: “Tổng biên tập, trước kia anh cũng như vậy sao?”
Lão Trương ngẩng đầu, không rõ vì sao: “Cái gì cơ?”
Tạ Vũ nói: “Khi anh vừa tốt nghiệp làm phóng viên cũng giống như bây giờ sao?”
Lão Trương chỉ sửng sốt một chút, rồi phản ứng kịp cô đang nói cái gì: “Tạ Vũ, sao cô đột nhiên ngây thơ vậy? Nếu câu này hỏi năm năm trước, thì tôi thấy rất bình thường, bây giờ hỏi mà bản thân cô không thấy ấu trĩ sao? Chúng ta là người sống trong cái xã hội này, nếu không muốn đầu rơi máu chảy, còn muốn sống vẻ vang hơn người khác một chút, thì phải tuân thủ quy tắc của xã hội. Tôi tưởng cô đã học tốt lắm rồi.”
Tạ Vũ cười cười: “Trước kia tôi cũng cho rằng mình học cũng không tệ lắm.”
Lão Trương nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy lần này sau khi cô từ miền núi về hơi là lạ?”
Tạ Vũ nhún nhún vai, cười nói: “Đại khái là đột nhiên bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời ấy mà.”
Lão Trương chỉ coi như cô nói đùa theo thói quen, lắc đầu, không để tâm vùi đầu làm việc.
Bản thảo này chỉ là chuyện hạ bút thành văn đối với Tạ Vũ. Tuy cùng Hồ Hành Kiến ra về chẳng vui, nhưng bản ghi âm và ảnh chụp vẫn còn, chẳng qua ghép vào là có thể có một bản thảo hoàn chỉnh thậm chí hoàn mỹ.
Ăn trưa xong bắt đầu làm việc, chưa đến hai tiếng một bản thảo ba ngàn chữ đã hoàn thành. Nhưng khi xem lại, đọc những lời ca ngợi về Hồ Hành Kiến lại khó tránh khỏi buồn nôn cực độ, thậm chí không kìm được mà chán ghét bản thân.
Cô xem ảnh chụp và video quay khi đó trong di động, định xóa, nhưng nghĩ nghĩ lại tải lên đĩa mạng của mình, rồi mới xóa hết trong di động.
Sau khi gửi bản thảo cho lão Trương, cô liền ngã xuống giường ôm di động ngẩn người. Có tin nhắn của người bạn gửi hẹn cô buổi tối ra ngoài uống rượu, cô không hứng thú lắm từ chối hết.
Kể từ sau khi cô lên chiếc xe buýt đi sân bay, số của Lục Viễn chưa từng nhấp nháy trong di động của cô, đến mức thời gian tuyệt vời mấy ngày kia rõ ràng còn rành rành trước mắt, nhưng lại giống như chỉ là một giấc mộng xuân quá cảnh, những sự mê hoặc quấn quýt thân thể, cùng lời hứa hẹn ngọt ngào ấy tựa như chỉ là ảo tưởng của cô.
Con người cô từ trước đến nay không bị động, nói từ một mức độ nào đó, quan hệ của họ cũng là cô chủ động. Nhưng sau khi chia tay, không nhận được tin tức của Lục Viễn, chẳng biết vì sao, cô không muốn chủ động nữa như hơi giận dỗi.
Đang khi cô nhìn chằm chằm di động xuất thần, số điện thoại kia đột nhiên nhấp nháy trên màn hình di động.
Tạ Vũ sững sờ, luống cuống tay chân nhấn nút nghe.
Ở đầu bên kia, Lục Viễn mới chia tay hôm qua nói: “Em về vẫn thuận lợi chứ? Về lãnh đạo có mắng em không? Hôm qua em vừa lên xe đi, anh mua chai nước ở ven đường, không cẩn thận để nước hắt vào di động, hôm nay mới khởi động máy được. Em gọi điện thoại anh cũng không cách nào nhận được.”
Tạ Vũ ngẩn ra, đột nhiên cười lớn, chỉ cảm thấy cảm xúc lo được lo mất ban nãy của mình quả thật hơi buồn cười. Cô thật ra chưa gọi điện thoại cho anh, nhưng cười trả lời: “Đúng vậy, em gọi cho anh nhiều cú điện thoại lắm, cứ tắt máy mãi. Dọc đường thuận lợi, tổng biên tập của bọn em cũng không mắng em.” Cô dừng một chút, “Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Tạ Vũ nói: “Em vẫn viết một bài về Hồ Hành Kiến theo như yêu cầu của anh ta.”
Lục Viễn trầm mặc chốc lát, hờ hững nói: “Thật ra nếu họ có thể làm chút chuyện thực tế về mặt công ích, thì có mấy vấn đề về mặt đạo đức cá nhân cũng không sao.”
Tạ Vũ nói: “Em cũng nghĩ như vậy. Em sợ nếu em đắc tội với anh ta thật thì sẽ làm mất cây cầu ở cổng trường các anh.”
Lục Viễn cười: “Nếu họ thật sự không quyên tiền xây cầu, vậy khẳng định là vì bộ quần áo mà anh ép trả lại.”
Tạ Vũ cũng cười, ôm điện thoại nằm bò trên giường, khẽ hỏi: “Anh có nhớ em không?”
Nói câu này xong lại có chút xấu hổ hiếm thấy.
Đầu bên kia Lục Viễn yên lặng một lúc lâu mới khẽ lên tiếng: “Nhớ.”
Tạ Vũ lại hỏi: “Nhớ đến mức nào?”
Lục Viễn nghiêm túc nói: “Tối qua mất ngủ.”
Tạ Vũ cười ha ha: “Chờ em có thời gian sẽ đi thăm anh.”
Lục Viễn ngẫm nghĩ, nói: “Gần đây không cần đâu. Mấy ngày nữa kí túc xá bắt đầu xây lại, chỗ ở bất tiện lắm.”
Tạ Vũ bĩu môi: “Vậy được rồi, chờ anh làm xong em sẽ đi thăm anh.”
Lục Viễn nói: “Em không cần vội, chờ học kì sau giáo viên mới đến bàn giao việc gần xong, anh sẽ đi tìm em.”
Tạ Vũ hừ một tiếng: “Ai vội chứ?”
Lục Viễn nói: “Là anh.”
Tạ Vũ bị câu này của anh chọc cho cười nắc nẻ: “Ban nãy vừa viết bản thảo đó còn hơi mất hứng, nhưng bây giờ tâm trạng tốt cực kì.”
“Anh cũng vậy.”
“Hôm nay thời tiết chỗ anh thế nào?”
“Bầu trời quang đãng không một áng mây.”
“Có phải bầu trời đêm đẹp lắm không?”
“Ánh trăng sáng rực, màn sao giăng đầy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.