Khi Nho Chín

Chương 15:




Cách hai ngày, bà nội Diệp cũng tới bệnh viện một chuyến, bà cụ nghe nói chuyện của Kiều Mộng Tiệp thì rất đau lòng, thậm chí len lén lau nước mắt, người tới tuổi này luôn dễ xúc động. Nhưng mặc kệ như thế nào, bà vẫn biết khống chế khi ở trước mặt Kiều Mộng Tiệp.
Bà nội đưa lá bùa cho Kiều Mộng Tiệp, cẩn thận dặn dò: "Chớ chê bác mê tín, lá bùa trên núi này là linh nghiệm nhất đấy, trước kia bác có một bà bạn cũ thân thể không tốt, sau đó đến xin lá bùa này thì lập tức khỏe hơn! Hiện tại còn có thể đi leo núi đấy."
"Lợi hại thế cơ ạ, vậy cháu nhất định phải cất kỹ." Kiều Mộng Tiệp mỉm cười cất lá bùa ở dưới cái gối.
"Chuyện quan trọng chính là để tâm trạng tốt hơn, phối hợp với bác sỹ, biết đâu sẽ có kỳ tích?" Bà nội Diệp đổ cháo gà ninh trong một đêm ra cái bát, bưng tới đưa cho bà, "Con người không tránh được bệnh tật, không có gì quan trọng hơn vui vẻ."
Kiều Mộng Tiệp gật đầu liên tục, "Đúng vậy ạ."
Khương Ngọc ở bên cạnh nghe, trong lòng ngũ vị tạp trần, có lẽ tuổi cô còn trẻ nên không nghĩ thoáng thế được.
Bà nội Diệp ở lại tán gẫu với Kiều Mộng Tiệp một lúc, chợt lấy ra thứ gì từ trong túi nhét vào tay Khương Ngọc.
Khương Ngọc nghi ngờ nhìn thật lâu cũng không thấy rõ, "Đây là cái gì ạ?"
"Lá bùa xin con." Bà nội Diệp cười híp mắt vỗ tay cô, "Cái này cũng rất linh, bà cũng cầu mong."
Khương Ngọc: ". . . . . ."
Có phải bà nội quá gấp gáp hay không, bọn họ mới kết hôn mấy ngày.
Bà nội Diệp không hề cảm thấy không đúng, còn an ủi cô: "Rất bình thường, không phải xấu hổ, thừa dịp còn trẻ sinh xong dễ khôi phục. Hơn nữa, có con rồi, tình cảm hai vợ chồng sẽ tốt hơn."
Kiều Mộng Tiệp nghe xong lời này, như có điều suy nghĩ liếc nhìn bà nội Diệp.
"Con biết rồi." Khương Ngọc không muốn làm bà cụ mất hứng, nghe lời bỏ đồ vào trong túi. Cô chưa bao giờ cảm thấy tình cảm của hai người phải dựa vào con để duy trì, nếu như phải tới bước này, vậy hôn nhân này cũng quá bi ai.
Vừa hay bác sỹ tới kiểm tra phòng, mọi người đều tránh ra. Lúc này Văn Định Sơn mới vừa chạy về không bao lâu chợt kêu Văn Thanh ra ngoài, hình như có lời gì muốn nói.
Bên này bác sỹ kiểm tra xong sau đó cho biết tất cả đều tốt, ngày trước mặc dù Kiều Mộng Tiệp gạt người trong nhà, nhưng vẫn tích cực phối hợp trị liệu, cộng thêm tâm trạng bà luôn thoải mái, trợ giúp lớn cho bệnh tình.
Bác sỹ còn nói: "Có chồng và hai cô con gái giúp đỡ có khác."
"Dĩ nhiên, bọn họ chính là may mắn lớn nhất của tôi, so với Linh Đan Diệu Dược còn tốt hơn ấy chứ." Kiều Mộng Tiệp cười nói.
"Cho nên nói sinh con gái thật tốt, rất thân thiết. Cháu xem nhà bác. . . . . ." Bà nội Diệp không nhịn được lại châm chọc họ Diệp mấy câu.
Ánh mắt Khương Ngọc thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, cô hơi bận tâm về Văn Thanh và Văn Định Sơn, bởi vì Văn Định Sơn trở về hơi trễ, hai ngày này quan hệ giữa hai cha con vẫn rất căng thẳng, hai câu bất hòa sẽ gây gổ.
Cô không muốn hai cha con tranh chấp vì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Kiều Mộng Tiệp, vì vậy khi hai người lớn đang nói chuyện phiếm thì cô nói: "Con đi ra ngoài một lát."
Kiều Mộng Tiệp không nói nữa, tuy nhiên ánh mắt hơi nặng nề.
*
"Cái gì? Bố phải trở về?" Văn Thanh nhìn Văn Định Sơn, chợt cười cười, đáy mắt lại không có nhiệt độ, "Nếu con nhớ không lầm, bố mới về được một ngày nhỉ?"
Văn Định Sơn không có nhìn cô ấy, mà đưa mắt nhìn nơi khác, hơi nhíu mày, "Bên công ty có chuyện, bất cứ chuyện gì đều cần bố."
"Thật sao?" Văn Thanh ôm lấy cánh tay, nhìn ông dò xét, hỏi, "Không có nguyên nhân khác?"
"Có thể có nguyên nhân gì?" Trong nháy mắt mặt Văn Định Sơn tối thui, "Mẹ con khám bệnh không cần tiền? Số tiền lớn như vậy, bố không đi làm kiếm tiền chẳng lẽ trông cậy vào con?"
Văn Thanh làm ở Đài Truyền Hình, thu nhập coi như khả quan, lần này bác gái ngã bệnh cũng không cần bỏ tiền ra, nghe lời này càng cảm thấy Văn Định Sơn đang nguỵ biện.
Văn Định Sơn cũng nói chắc như đinh đóng cột, "Con cho rằng chút này tiền là đủ ư? Ban đầu mẹ con cố ý giữ Khương Ngọc lại, một mình bố nuôi hai đứa lớn lên, tạo điều kiện cho các con học đại học, trước đó giúp Khương Ngọc đặt mua đồ cưới, bây giờ trong nhà nào có tiền nữa!"
Khương Ngọc không muốn nghe lén, nào biết mở cửa ra thì nghe được câu này.
Cô ngây người ở cửa phòng bệnh, nhớ tới Kiều Mộng Tiệp vẫn còn ở bên trong, vội vàng đóng kỹ cửa lại.
"Rầm" một âm thanh vang lên làm hai người kia chú ý, Văn Định Sơn đảo mắt nhìn thấy bóng dáng của cô, hơi mím môi không lên tiếng.
"Bác trai. . . . . ." Có lẽ Văn Định Sơn vẫn luôn có dáng vẻ hòa ái dễ gần, Khương Ngọc nhất thời hơi lúng túng, "Bác không cần bận tâm đến tiền thuốc thang của bác gái, con vẫn còn chút tiền."
Văn Định Sơn nhìn cô một cái, "Tiểu Ngọc, bác gái coi con như con ruột, tình cảm này con phải ghi nhớ. Con không cần để ý suy nghĩ của bác."
Làm sao có thể không để ý? Sâu trong nội tâm của cô luôn coi Văn Định Sơn như cha mà hiếu thuận, nhưng mãi đến giờ mới chợt phát hiện, hóa ra trưởng bối mình kính trọng vẫn không hoan nghênh cô?
Ý nghĩ này bỗng lóe lên trong đầu, cảnh tượng bị cô xem nhẹ cũng từ từ hiển hiện ra, những năm này Kiều Mộng Tiệp không ít lần cãi cọ với Văn Định Sơn, trước kia cô cho là giữa vợ chồng có xung đột nhỏ, bây giờ ngẫm lại. . . . . . Có lẽ nguyên nhân do cô cũng không chừng.
Mấy năm này Văn Định Sơn thậm chí lấy danh nghĩa làm ăn, vẫn luôn sống ở thành phố khác rất ít về nhà.
Trái tim Khương Ngọc không ngừng trầm xuống, cả người đều giống như bị nước lạnh tưới ướt.
Văn Định Sơn liếc nhìn sắc mặt Khương Ngọc cứng ngắc, lại nhìn Văn Thanh, ném xuống một câu: "Có chuyện thì gọi điện thoại" rồi rời đi.
Văn Thanh cuộn chặt nắm tay, nặng nề thở dài, "Thật CMN đủ rồi! Đàn ông đều thật đức hạnh."
Khương Ngọc há miệng muốn nói cái gì, Văn Thanh vung tay nói: "Chị không phải trẻ con, là thật hay giả hơi suy nghĩ cũng biết. Khương Ngọc, ông ấy chỉ đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, em đừng để ở trong lòng."
Khương Ngọc trầm mặc.
Mặc kệ bác trai rời đi vì nguyên nhân gì, nhưng ông có ý kiến với cô là thật, hơn nữa rất có thể vì cô mà gây ra phiền phức cho bác gái. . . . . .
*
Bởi vì chuyện này, cảm xúc của Khương Ngọc vẫn không tốt, nhưng cô còn phải chống đỡ trước mặt bác gái, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
May mà Diệp Duy Trăn tan việc rất sớm, anh tới đón Khương Ngọc, thuận đường đưa bà nội trở về.
Ba người đi bãi đậu xe, trên đường Diệp Duy Trăn chú ý thấy Khương Ngọc không hăng hái lắm, nói ít hơn bình thường.
Anh không nhịn được hỏi, "Sao thế, không vui?"
"Không có sao." Khương Ngọc bật thốt lên hai chữ này theo thói quen, sau khi nói xong thì ngừng chút, cô nhìn người chồng trước mặt, suýt nữa không khống chế được chóp mũi cay cay, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, "Hơi mệt, đừng lo."
Những năm này cô rất sợ cảm giác mang đến phiền phức hoặc là gánh nặng cho người khác, cho nên cẩn thận từng li từng tí cất giấu tất cả cảm xúc, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, hóa ra mình là phiền phức lớn nhất.
Cô không muốn Diệp Duy Trăn cũng cảm thấy cô là như vậy, giữa bọn họ không có cơ sở tình cảm, không thể chịu quá nhiều sức ép.
Diệp Duy Trăn vẫn nhìn chăm chú vào cô, một lát sau sờ sờ tóc cô mà không gặng hỏi kỹ hơn.
Ngược lại bà nội kéo Diệp Duy Trăn nói không ít chuyện, trừ dặn dò anh rảnh rỗi thì thường xuyên tới thăm Kiều Mộng Tiệp ra, còn bảo anh quan tâm Khương Ngọc nhiều hơn, đừng luôn mải mê công việc. Lực chú ý của Diệp Duy Trăn vẫn ở còn trên người cô gái trầm mặc không nói ở bên cạnh, không yên lòng gật đầu một cái.
Bà nội nhìn bộ dáng kia của anh, đáy mắt rõ ràng lo lắng hơn.
Kết quả có lẽ Khương Ngọc quá mệt mỏi, ở trên xe dựa vào thành ghế liền ngủ mất. Diệp Duy Trăn và bà nội ngồi ở ghế sau, thấy một màn này, đồng thời mở miệng, "Đắp thảm cho cô ấy (con bé)."
Ông Lưu cười thầm: "Dạ."
"Biết thương vợ, rất tốt." Bà nội Diệp ý vị sâu xa liếc nhìn cháu của mình.
Diệp Duy Trăn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Bà cũng nói là vợ cháu, đương nhiên phải đối tốt với cô ấy."
"Có trách nhiệm là chuyện tốt, nhưng không cần đổ tội cho hai chữ ‘trách nhiệm’, có lẽ cháu muốn đối tốt với con bé đấy?" Bà nội nói xong, trong buồng xe nhất thời im ắng. Bà trầm mặc, đột nhiên hỏi, "Cháu gặp tiểu Kỳ rồi hả?"
Diệp Duy Trăn không ngờ bà nội sẽ nói cái này, nhíu mày một cái, "Sao bà biết cô ấy trở lại?"
Bà nội lộ ra nét mặt "quả nhiên", "Hai ngày trước con bé đến nhà, mua cho bà không ít thứ, nói là tới thăm bà và cha cháu. Lúc ấy bà biết ngay, con bé nhất định sẽ đi tìm cháu."
Sắc mặt Diệp Duy Trăn trầm xuống, anh không ngờ Mạc Tử Kỳ lại chạy đến nhà anh.
Bà nội không yên tâm nói: "Duy Trăn à, bây giờ cháu đã kết hôn rồi, mặc kệ lúc trước với con bé như thế nào, hiện tại không thể có lỗi với Tiểu Ngọc."
"Cháu biết rõ." Diệp Duy Trăn cầm tay bà, "Bà không tin cháu à?"
Bà nội Diệp lắc đầu, "Bà nhìn Tiểu Kỳ từ nhỏ tới lớn, quá rõ tính tình nó, nó để tâm quá nhiều."
Nghe đến đó, Diệp Duy Trăn thẳng thắn: "Cô ấy tìm tới công ty muốn hợp tác với chúng cháu, Trí Kiệt đồng ý."
Bà nội Diệp "A" một tiếng, sau đó nhìn anh chằm chằm, "Khó trách gần đây cháu ngày ngày làm thêm giờ, có phải tìm cơ hội gặp riêng nó hay không?"
"Gần đây cháu đang phụ trách vụ trước kia, chuyện của cô ấy giao cho Trí Kiệt phụ trách." Diệp Duy Trăn nói xong lại chần chờ nói, "Trí Kiệt vẫn thích cô ấy."
Bà nội Diệp mở to mắt chốc lát, thở dài: "Tiểu Kỳ vẫn là đứa vĩnh viễn không biết quý trọng."
Diệp Duy Trăn không tiếp tục nói về người này nữa, anh lặng lẽ chuyển mắt tới Khương Ngọc, suy tư chuyện khác.
*
Sau bữa cơm chiều Khương Ngọc luôn ở thư phòng, nhưng cô không có viết bản thảo, mà nhìn máy vi tính đến ngẩn người.
Thật ra thì mấy năm này cô kiếm được chút tiền, lén lút đưa cho Kiều Mộng Tiệp mấy lần, nhưng Kiều Mộng Tiệp đều không nhận. Lúc ấy còn luôn nói cho cô, "Bọn con còn chưa chắc chắn, nói không chừng ngày nào đó rời xa, thì còn có tiền để giành."
Kiều Mộng Tiệp cũng thay cô lo lắng cho tương lai của cô, tận tâm tận lực đối với cô.
Khương Ngọc lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đây là cái năm đó Kiều Mộng Tiệp không nhận, mật mã chính là sinh nhật của bà. Mặc dù bà vẫn không nhận, nhưng hàng năm Khương Ngọc vẫn để một khoản tiền bên trong, hiện tại khẳng định cũng không ít.
Cho Văn Thanh sợ rằng chị ấy cũng không nhận, không bằng trực tiếp cầm đi đóng tiền chữa bệnh. Cô quyết định xong, đặt ở trong túi xách, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói một tiếng với Diệp Duy Trăn. Mặc dù đây là tài sản trước hôn nhân, nhưng giữa vợ chồng nên có tôn trọng tối thiểu.
Nào biết cô còn chưa có chủ động mở miệng, Diệp Duy Trăn đã gõ cửa thư phòng, sau khi đi vào trực tiếp đặt một tấm thẻ trên bàn của cô.
Khương Ngọc: ". . . . . ."
"Anh biết rõ bác gái không thua gì mẹ ruột của em, cha mẹ vợ ngã bệnh, làm con rể nào có thể không biết đạo lý." Anh mặc quần áo ở nhà, tùy ý tựa vào bàn đọc sách, giống như là đang thảo luận một chuyện rất bình thường, "Huống chi, anh không thể để vợ anh tùy tiện bị người ta ăn hiếp."
Khương Ngọc sửng sốt, "Chuyện ngày hôm nay, anh biết?"
"Thấy em mất hứng, anh vừa gọi điện thoại cho Văn Thanh."
Diệp Duy Trăn cúi người xuống, cánh tay xuyên qua ánh sáng màu vàng ấm áp tỏa ra từ đèn bàn, anh nắm cằm của cô muốn cô ngẩng đầu lên nhìn mình, "Về sau có chuyện gì phải nói với anh, không được buồn bực một mình. Chúng ta là vợ chồng, là một thể."
Có lẽ từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cô như vậy, Khương Ngọc nhất thời có chút sợ sệt, cô đứng dậy đi tới bên cạnh anh, dùng sức ôm chặt anh.
"Lúc anh nói lời này, sao đẹp trai thế nhỉ."
Diệp Duy Trăn ôm lấy cô, cười nhẹ: "Chẳng lẽ không phải là câu nói thế này càng đẹp trai hơn."
Khương Ngọc cười nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn anh lẫn nữa thì đáy mắt hơi ướt, "Hôm nay em rất buồn, bởi vì anh phát hiện một sự thật tồi tệ, em mang đến tai họa cho người bên cạnh, vì cái này, em khổ sở muốn khóc."
"Khóc rồi?"
"Không có." Khương Ngọc nói, "Bởi vì có bà nội ở đây, bác gái ở đây, anh cũng ở đây, em không muốn làm cho mọi người không vui."
"Không cần ngụy trang ở trước mặt anh." Bàn tay Diệp Duy Trăn che ở sau gáy cô rồi chậm rãi vuốt ve, "Anh không thích em xếp anh vào bên trong hàng ngũ đó."
Khương Ngọc sững sờ nhìn chăm chú vào mắt anh.
Diệp Duy Trăn nói từng chữ: "Anh vẫn luôn chờ đợi em chủ động mở miệng tâm sự với anh, nhưng em không có, thật ra thì anh cũng rất mất hứng."
"Anh. . . . . . Sẽ để ý?"
"Dĩ nhiên." Diệp Duy Trăn cúi đầu cọ xát cái mũi của cô, "Nếu như không thể làm em tháo xuống phòng bị với anh, đó là do anh làm chưa đủ tốt."
Nụ cười của Khương Ngọc hàm chứa nước mắt, "Diệp Duy Trăn."
"Hả?"
"Không có gì, chỉ muốn gọi tên anh."
Diệp Duy Trăn trầm mặc, sau đó nói ở bên tai cô: "Còn có một việc em nghĩ sai rồi."
"Cái gì?"
Anh nhìn cô nói: "Em không có tệ như vậy. Em mang tới cho anh không phải là tai nạn, gặp được em, anh cảm thấy rất tốt."
Khương Ngọc bị chặn ở trong cổ họng, không phát ra âm thanh nào.
Đây là khi anh không biết tất cả, nếu như mà biết rõ thì sao? Còn có thể cảm thấy gặp được em rất tốt không?
*
Diệp Duy Trăn thấy cô lại sững sờ, cúi đầu hôn hàng mi ướt át của cô, "Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Trở về phòng ngủ."
Khương Ngọc kéo anh, "Không được, tối nay em còn có việc chưa làm xong, gần đây thiếu rất nhiều bản thảo."
Diệp Duy Trăn cau mày nhìn cô một hồi, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, "Được rồi, để cho một mình anh trông phòng vậy."
Khương Ngọc thấy anh chậm rãi đi ra ngoài, suy nghĩ một chút, chạy tới nhảy lên lưng anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói: "Thấy anh đáng thương như thế, dụ dỗ anh ngủ trước vậy."
Diệp Duy Trăn khẽ cười ôm cô về trước, "Muốn kể chuyện xưa sao?"
"Có thể."
"Vậy không bằng vừa vận động vừa nói."
"Diệp Duy Trăn, anh là đồ lưu manh! A ——" Khương Ngọc bị anh ném lên trên giường, tiếp theo bị thân thể bền chắc của anh bao trùm.
Bóng đêm dịu dàng, Khương Ngọc biết mình càng bị dòng nước xoáy mang tên "Diệp Duy Trăn" bao phủ không cách nào tự kềm chế. Cô giống như là con cá thiếu dưỡng khí quá lâu, rốt cuộc cũng tìm được nguồn cung dưỡng khí có thể dựa vào mà sống.
Cô nghĩ, có lẽ cô không thể rời bỏ Diệp Duy Trăn rồi.
Diệp Duy Trăn thì sao? Có thể làm tất cả vì cô, vậy cũng có khả năng từ từ thích cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.