Tỉnh thành.
Nhiễm Anh xuống xe, cô cảm thấy đau đầu. Thực ra cô không bị say tàu xe, nhưng đường cao tốc từ thị trấn lên tỉnh chưa được sửa chữa xong, ngồi trên xe quả thật rất xóc nảy.
Huyện Cầm cách tỉnh thành bảy giờ lái xe, mỗi ngày xe khách chỉ chạy một chuyến, nếu lỡ chuyến thì phải đợi đến hôm sau.
Chặng đường quá gập ghềnh và dài giờ, những năm trước, Nhiễm Anh hiếm khi về nhà vào dịp nghỉ đông hay nghỉ hè vì ngoài việc giá vé khứ hồi không hề rẻ thì việc di chuyển cũng là một vấn đề đau đầu.
Nhiều khi bố mẹ dù muốn cô về đến mấy cũng thà để cô ở lại Hải Thị để không chịu cảnh ngồi xe vất vả.
Tuy nhiên, tình trạng này sẽ sớm được nâng cấp, trước đó Hạ Thính Vân cho biết, huyện đang xây dựng đường cao tốc nối hai tỉnh lân cận với nhau, chậm nhất là cuối năm sau sẽ thông xe. Sau khi có đường cao tốc, tình trạng phát triển của các huyện vùng xâu vùng xa chắc chắn sẽ được cải thiện.
Không chỉ đường cao tốc mà cả đường sắt cũng sẽ được nối dài, thậm chí là xây một nhà ga trung tâm kết nối các phương tiện di chuyển đường dài với nhau.
Nhiễm Anh biết những việc này không thể làm gấp được, ưu tiên hàng đầu là phải khởi nghiệp chăn nuôi trước.
Cô không chần chừ, đi thẳng đến trang trại chăn nuôi mà cô đã tìm được trên mạng trước đó. Cô có địa chỉ của hai trang trại chăn nuôi, trong đó có một trang trại ông Nhiễm Trì đã từng đến trước đây, tên là trung tâm chăn nuôi chồn Chí Viễn.
Nghe nói trung tâm này phát triển rất tốt, quy mô và danh tiếng được đánh giá rất cao, những người có ý định bước vào nghề này đều phải đến đây tham quan học hỏi một lần.
Trung tâm chăn nuôi chồn Chí Viễn nằm ở ngoại ô, Nhiễm Anh kiểm tra lộ trình, nhận thấy nếu đi xe thì sẽ mất hơn một tiếng sẽ đến nơi.
Bây giờ đã là buổi tối, sau khi cân nhắc các phương án, cô quyết định tìm một khách sạn gần đó để ở qua đêm, đợi sáng mai sẽ đi từ sớm.
Trước khi nhận phòng khách sạn, Nhiễm Anh đã đến cơ quan công an hỏi thăm vụ án bố cô bị lừa được giải quyết như thế nào.
Đúng như dự đoán, kẻ lừa đảo vẫn chưa bị bắt, Nhiễm Anh cũng không hề thất vọng, cô đã lường trước vụ án sẽ không được giải quyết dễ dàng như vậy.
Chọn một khách sạn có vẻ sạch sẽ và hợp vệ sinh, ngày hôm sau Nhiễm Anh dậy sớm bắt xe ra ngoại ô.
Xuống xe, cô nhận ra bến xe còn khá xa so với nơi cô muốn đến, Nhiễm Anh đi bộ gần nửa tiếng mới nhìn thấy cổng trung tâm nuôi chồn Chí Viễn.
Từng trải qua việc bố mình bị kẻ gian lừa, lần này Nhiễm Anh cẩn thận hơn rất nhiều.
Trung tâm chăn nuôi này quả thực rất lớn, khi cô đến thì đã có nhiều người khác đang tham quan.
Khác với họ, đầu tiên cô nhìn vào giấy phép kinh doanh treo bên ngoài và ghi tên người đại diện theo pháp luật: Ngô Chí Viễn.
Đợi lượt khách đầu tiên rời đi, Nhiễm Anh tìm gặp Ngô Chí Viễn.
“Anh là ông chủ Ngô Chí Viễn phải không ạ?”
"Tôi là Ngô Chí Viễn." Ngô Chí Viễn nhìn khoảng bốn mươi tuổi, làm ở trang trại chăn nuôi đã nhiều năm nên nước da hơi ngăm đen, dáng vẻ giản dị, chân chất nhưng đôi mắt lại rất tinh ranh.
"Tôi tên là Nhiễm Anh." Cô tự giới thiệu: "Tôi là người từ huyện Cầm. Hôm nay tôi đến đây để bàn việc hợp tác với ông chủ Ngô."
"Huyện Cầm? Cái huyện nghèo ở miền Nam ấy à?"
"Vâng." Nhiễm Anh gật đầu: "Cha tôi trước đây đã đến chỗ của anh, cảm thấy dự án nuôi chồn rất khả thi nên tôi muốn đến xem chúng ta có thể hợp tác hay không."
"Hợp tác? Hợp tác như thế nào?"
"Tôi muốn nhập con giống từ bên anh, sau đó..."
“Cô gái, cô đã từng nuôi chồn chưa?” Ngô Chí Viễn ngắt lời cô, trên mặt không mấy vui vẻ.
“Chưa từng.” Nhiễm Anh nghiêm túc lắc đầu: “Chúng tôi chưa từng nuôi chồn bao giờ nên đang bắt đầu tìm kiếm sự hợp tác. Không chỉ muốn nhập con giống, chúng tôi còn mong nhận được sự hỗ trợ kỹ thuật từ bên anh.”
Ngô Chí Viễn mỉm cười, nụ cười mang nhiều ẩn ý.
"Cô gái, tôi cung cấp cho cô đàn con giống, còn hỗ trợ cả về mặt kỹ thuật, cô nghĩ tôi là nhà từ thiện sao?"
Nhiễm Anh sợ đối phương hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó. Ông chủ Ngô, đã là hợp tác thì đương nhiên tôi sẽ phải cân nhắc lợi ích của anh. Anh hỗ trợ chúng tôi, sau khi đàn chồn trưởng thành, chúng tôi sẽ bán lại cho bên anh với giá thấp hơn 10% giá thị trường, coi như là tiền hoa hồng và tiền công, anh nghĩ có được không?"
"Bên cô dự định đầu tư bao nhiêu?"
Trước khi Nhiễm Anh đến đây, cô đã cẩn thận kiểm tra các chính sách xóa đói giảm nghèo cũng như tổng hạn mức cho vay mà ngân hàng nông nghiệp có thể hỗ trợ.
"Chúng tôi đã tính toán và nhận thấy trong giai đoạn đầu, số vốn của chúng tôi tương đối eo hẹp. Nếu chúng tôi đầu tư, số tiền sẽ vào khoảng 200.000 nhân dân tệ."
“Hai trăm nghìn?” Ngô Chí Viễn mỉm cười, xua tay cười nói: “Sau khi xây dựng trang trại thì cô còn lại bao nhiêu? Đủ rồi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Tôi nói thật, tôi biết số tiền chúng tôi có bây giờ quá ít, nhưng vì số tiền chúng tôi chuẩn bị trước đó đã bị lừa hết nên hiện tại chúng tôi chỉ có thể gom được bao nhiêu đó thôi. Trang trại chúng tôi đã xây dựng gần xong rồi nên cũng không tốn thêm nhiều đâu."
Nhiễm Anh biết rõ, đầu tư vào một trang trại chăn nuôi tốn bao nhiêu tiền, nhìn quy mô của Ngô Chí Viễn, không có gì lạ khi anh ta coi thường khoản đầu tư mà cô đề cập.
"Không phải việc của tôi, với số tiền đó thì cô nên nuôi gà nuôi vịt thì hơn."
"Ông chủ Ngô..."
Nhiễm Anh muốn nói tiếp nhưng đối phương hiển nhiên đã phớt lờ cô, còn gọi nhân viên đến tiễn khách.
"Ông chủ Ngô, xin nghe tôi nói, quy mô của chúng tôi hiện tại quả thật còn nhỏ, nhưng nếu thành công, chúng tôi nhất định sẽ mở rộng hơn..."
"Cô đi đi, tôi không có hứng thú."
Ngô Chí Viễn không cho Nhiễm Anh cơ hội lên tiếng.
Nhiễm Anh cố gắng nói tiếp nhưng thấy thái độ của Ngô Chí Viễn rất kiên quyết, cô đành phải rời đi.
Ngoài trại chăn nuôi Chí Viễn, trại còn lại nằm ở phía bên kia tỉnh thành, khi Nhiễm Anh đến nơi thì đã hơn hai giờ chiều.
Trước khi Nhiễm Anh đến, cô đã đặc biệt hỏi thăm, trang trại chăn nuôi này do hai anh em quản lý, có quy mô tương đương với Ngô Chí Viễn, nhưng vị trí xa hơn một chút.
Nhiễm Anh nhìn quanh thì thấy người quản lý ở đây, cô ấy tên là Ôn Lộ, trông có vẻ già dặn hơn cô một chút, lông mày rậm, mắt to, nhìn rất năng động.
Với tiền lệ từ Ngô Chí Viễn, Nhiễm Anh đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối lần nữa.
"Xin chào, tôi đến từ huyện Cầm."
Nhiễm Anh giới thiệu bản thân và nói rõ mục đích của mình.
“Vậy à?” Ôn Lộ không hề từ chối: “Anh tôi ra ngoài rồi, chuyện này tôi phải bàn lại với anh ấy."
“Được ạ, chỉ cần cô không từ chối. Nhân tiện, cô có biết khi nào anh cô về không ạ?"