Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 15:




Dương Ngôn nghe vậy, ngẩn người ra, gương mặt trắng bệch không một giọt máu. Cậu nhóc cố gắng lục lọi ký ức của mình, cuối cùng cũng nhớ ra một chút:
- Em....em nhớ là cô ấy cứ lầm bầm mãi là nhớ đến đón bọn trẻ,....rồi còn cái gì mà....sợ quá,...đau quá, đói rồi còn muốn ăn.... linh tinh các thứ. Bình thường em đều chỉ nghe cô ấy kêu than thôi, chứ rất ít khi nghe được những thứ khác.
Chung Sử Huyền lông mày nhíu chặt lại, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng lại trở thành một tiếng thở dài, thông tin quá ít, thực sự rất khó để phân tích ra điều gì có ích. Dương Ngôn nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Chung Sử Bân cũng sốt ruột vô cùng, rốt cuộc thì ít nhất hiện tại bọn họ đang ngồi trên cùng một con thuyền, nếu có nguy hiểm thì chẳng ai có thể tránh khỏi cả.
Không khí trong phòng trở nên đè nén vô cùng, nhóm Minh tỷ cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, ai cũng không thể vui nổi khi có nguy hiểm không biết rình rập xung quanh mình.
Đúng lúc này, Dương Lan đột nhiên kinh hô ra tiếng, khiến cho tất cả ánh nhìn đều hướng về phía cô. Dương Lan thấy mọi người đều quay sang nhìn mình, không nhịn được hơi đỏ mặt một chút, những cô cũng biết bây giờ không phải lúc nghĩ mấy cái này, vậy nên cũng nhanh chóng nói ra những gì mình biết:
- Cái đó,..... buổi tối người đầu tiên sau khi đến nơi này. Tiểu Ngôn từng ngủ mơ, lúc ấy em ấy không ngừng nói mớ. Bởi vì quá sợ hãi nên chị đã đánh thức Tiểu Ngôn dậy. Lúc sau hỏi lại thì em ấy nói là đã nói chuyện với một người phụ nữ lạ, thế nhưng kì lạ là khi tỉnh dậy thì Tiểu Ngôn lại không nhớ gì cả.....
Minh tỷ nghe vậy thì vội vàng hỏi:
- Vậy em còn nhớ lúc ấy Tiểu Ngôn nói gì không:
Dương Lan vẻ mặt khó sử, cau mày bóp chán một hồi mới nói:
- Em cũng không chắc lắm, nhưng hình như là...."Chung Khải, anh ở đâu! Em sợ quá, sợ quá...trên người đau lắm!... Còn tối nữa, chẳng thấy gì cả, sợ quá, sợ quá......". Lúc sau thì toàn tiếng kêu rên với tiếng khóc thôi. Em sợ Tiểu Ngôn có việc gì nên gọi thằng bé dậy luôn, nên chỉ có vậy thôi....
Những người còn lại nghe vậy thì không tự chủ được mà quay sang nhìn hai anh em Chung Sử Huyền. Thế nhưng cũng không ai nói gì, rốt cuộc, đây cũng có thể chỉ là tình cờ. Bởi vì bọn họ cũng không biết hai anh en họ Chung hay họ kép Chung Sử. Còn nữa, nếu như "Chung Khải" kia chỉ là tên chưa có họ thì sao... Dù sao bọn họ cũng không thể xác định được.
Minh tỷ suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quýt định mở miệng hỏi, thế nhưng không đợi cô nói ra khỏi miệng thì đã nhìn thấy Chung Sử Bân lảo đảo đẩy ghế ra chạy lên lầu. Chung Sử Huyền thấy em trai chạy đi thì cũng đứng dậy đuổi theo. Những người còn lại thì ngồi đó nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Minh tỷ châm chước nói:
- Vậy, chúng ta cũng lên theo luôn?
Lão Hứa cùng Dương Lan trao đổi ánh mắt một cái rồi cũng quyết định đứng dậy, bốn người cũng đuổi theo chạy lên lầu.
Lúc mấy người lên đến nơi, thì thấy hai anh em Chung Sử Huyền đang bồi hồi bên ngoài một căn phòng. Đánh giá một chút, đây có lẽ là phòng ngủ chính. Suy nghĩ trong đầu Minh tỷ loại chuyển, không khó để nghĩ ra đây là phòng ba mẹ của hai anh em kia.
Lúc trước Minh tỷ còn đang nghĩ xem không biết mẹ của hai người đâu rồi. Dù sao Minh tỷ cũng lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, chỉ cần liếc qua bố trí trong phòng, ảnh chụp treo trên tường cùng với những câu nói bất cẩn của hai anh em.
Minh tỷ cũng đoán được ba của hai anh em là người trong quân đội, khi tận thế xảy ra cũng không có ở nhà. Mẹ thì là nội trợ ở nhà chăm sóc hai người, thế nhưng lúc này lại chẳng thấy người mẹ kia đâu cả.
Có điều thấy hai anh em cũng không có nói gì thêm về mẹ mình, cô cũng đoán được có lẽ người mẹ kia ra ngoài tìm thức ăn đã xảy ra chuyện rồi, nên cũng không định xát muối thêm vào vết thương của hai anh em nữa.
Thế nhưng có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Minh tỷ híp mắt lại nhìn hai anh em Chung Sử Huyền, có lẽ người mẹ kia là thật sự đã xảy ra chuyện, chỉ là, vẫn luôn ở trong nhà này mà thôi....
Chẳng qua, như vậy chẳng phải rất đáng sợ hay sao. Hai đứa nhỏ còn đang học tiểu học, mỗi ngày đầu sinh hoạt, ăn ngủ nghỉ trong cùng một ngôi nhà với cái xác muốn bốc mùi thối rữa của mẹ mình....
Cho dù bây giờ biết được có lẽ người mẹ cũng chưa chết hắn, thế nhưng trước đó thì sao, hai anh em đều biết là mẹ mình đã xảy ra chuyện, thế nhưng vẫn im lặng chịu đựng sống trong căn nhà này.
Minh tỷ hít sâu một hơi, thôi, có thể sống đã khó khăn đến vậy rồi, có thứ để dựa vào đôi khi cũng là một động lực sống to lớn. Có lẽ, rất nhiều người trưởng thành không thế hiểu được điều này.
Thế nhưng, đối với những đứa trẻ mà nói, trong thế giới của chúng có thể có rất nhiều thứ, có thể ngây thơ không hiểu, có thể tràn đầy mơ mộng bay bổng, cũng có thể, tràn đầy những điều kì lạ không thể hiểu được....
Thế giới của chúng có thể có rất nhiều thứ, cũng có thể thiếu rất nhiều thứ, nhưng lại thiếu nữa cũng sẽ không bao giờ thiếu được cha mẹ. Đối với những đứa trẻ mà nói, ba mẹ là trời, là cuộc sống, là sự hiện hữu không thể thiếu. Mất đi, liền không thể có một trái tim lành lặn được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.