Sử Nhã nghiêm túc ngồi trên bàn ăn trong phòng bếp, ngồi đối diện là con trai nhỏ của cô, Chung Sử Bân. Hai người cứ im lặng mắt to trừng mắt nhỏ không ngừng.
Ngoại trừ Chung Sử Huyền đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người ra, những người còn lại đều âm thầm mà nhìn hai mẹ con thi đấu mắt, trong lòng thì tấm tắc lấy làm lạ.
Sử Nhã đã tỉnh lại gần một tháng rồi, thế nhưng cô vẫn không thể quen được với vẻ ngoài trưởng thành của hai đứa nhỏ nhà mình. Sử Nhã có chút gò bó nhìn con trai nhỏ, cũng không biết nên mở miệng nói cái gì, mà Chung Sử Bân cũng không định nói chuyện, vậy nên cô chỉ đành ngồi đó nhìn con trai.
Hai mẹ con cứ thi đọ mắt cho đến khi Chung Sử Huyền chuẩn bị xong bữa sáng. Bữa sáng hôm nay của bọn họ là một nồi mì nấu cùng với thịt cắt miếng, xúc xích hun khói và một ít cá viên, lại thêm chút rau xanh nữa. Đúng là một bữa sáng đầy đủ cả sắc lẫn vị, hơn nữa số lượng cũng nhiều, đủ họ no đến trưa luôn.
Chung Sử Huyền đặt cả nồi mì lên bàn, những người còn lại thì đã cầm sẵn tô của mình chờ cậu múc cho. Cậu lấy mì cho mọi người xong thì lại đi vào bếp bưng ra một bắt cháo nhỏ cho mẹ của mình rồi mới bắt đầu ngồi vào bàn ăn cùng mọi người.
Thực ra Sử Nhã cũng không nhất thiết phải ăn mấy thứ này, thế nhưng con trai đã có lòng, cô cũng không ngại ăn một chút. Dù sao mặc dù đồ ăn cho người thường cô ăn vào không có ích gì, thế nhưng cũng không gây hại cho cơ thể cô.
___
Vốn dĩ Sử Nhã sau khi tỉnh dậy thì đầu óc không được tốt lắm, vậy nên mấy ngày đầu tiên cô chỉ nằm trên giường thôi. Mãi đến gần đây cô mới hoạt động lại như thường được.
Mà trong khoảng thời gian này, hai anh em Chung Sử Huyền cũng đã quen thuộc hơn với nhóm Minh tỷ. Thực ra ban đầu nhóm Minh tỷ sau khi nhìn thấy Sử Nhã cũng không định ở lại đây nữa, dù sao tình trạng của cô cũng quá quỷ dị, làm người sống lưng ớn lạnh.
Thế nhưng sau đó họ cũng nhận ra mặc dù tình trạng của Sử Nhã rất kì quái, thế nhưng cô vẫn có tư duy của nhân loại, chứ không như mấy cái xác biết đi bên ngoài kia.
Sau khi gặp đám mặt người dạ thú đùa bỡn với mạng sống của con người, đối với bốn người mà nói, sự tồn tại của Sử Nhã thân thiện hơn đám biến thái kia rất nhiều.
Vả lại bọn họ đều là dị năng giả, không sợ lây bệnh zombie, thành ra bọn họ chung đụng rất thoải mái. Mà hai anh em có mẹ bên người cũng tự tin hơn hẳn, đặc biệt là sau khi biết đến năng lực của mẹ mình, hai cậu nhóc càng thêm an tâm.
Sau khi tỉnh dậy, Sử Nhã liền có thêm mấy năng lực rất hữu dụng. Trong đó năng lực tốt nhất tạo ra kết giới, Sử Nhã có thể tạo ra một vòng tròn xung quanh mình, trong vòng tròn đó, cô chính là thần, muốn làm gì cũng được, thế nhưng khả năng này cũng có giới hạn nhất định, mà vòng tròn càng to thì càng khó duy trì ổn định.
Ngoài ra thể năng của cô cũng tăng lên đáng kể, sáu giác quan điều vượt xa người bình thường, Sử Nhã lúc này có thể ví như siêu nhân rồi.
Mà đặc biệt, giác quan thứ sáu của cô đặc biệt chính xác, khả năng cảm nhận nguy hiểm cùng mấy thứ như ác ý, sát ý có thể coi là thương thừa.
Cũng bởi vậy mà không khí giữa hai anh em Chung gia và nhóm Minh tỷ hoà thuận hơn rất nhiều, bởi vì nếu bọn họ có suy nghĩ xấu xa với ba mẹ con, Sử Nhã chắc chắn sẽ không để boni họ còn sống mà bước ra khỏi căn nhà này.
Còn nhóm Minh tỷ thì vốn dĩ cũng không có nhiều lo lắng đối với ba mẹ con. Rốt cuộc, một người mẹ có đầu óc không được tốt lắm với hai đứa con chưa học hết tiểu học thực sự rất khó khiến người ta phải suy nghĩ nhiều, tất nhiên là mọi người đều phải có chút đề phòng, thế nhưng cũng không nhiều lắm.
Ngược lại, so với những người trưởng thành mưu mô thành tinh, nhóm Minh tỷ càng nguyện ý đồng hành cùng ba mẹ con Sử Nhã tính tình dễ chịu, làm người tốt đẹp mà năng lực cũng rất mạnh mẽ này.
Vậy nên dù chỉ mới ở chung gần một tháng, thế nhưng quan hệ của bọn họ vẫn rất tốt. Đặc biệt là sau khi cùng nhau ra người thu thập vật tư các thứ mấy lần, đều có chút cảm giác bằng hữu cùng nhau vượt qua sinh tử.
____
Sáng hôm nay cũng vậy, mấy người đã bàn bạc với nhau sẽ ra ngoài thu gom vật tư, mặc dù bây giờ bọn họ không thiếu ăn uống, thế nhưng trong hoàn cảnh này, chẳng ai lại chê vật tư nhiều cả.
Hai anh em Chung gia cũng rất phấn khởi, bởi vì tuổi còn nhỏ không biết lái xe hơn nữa ít người, vậy nên lúc trước hai anh em không dám đi quá xa nhà mình, đặc biệt là sau bài học để đời kia, hai người lại càng không dám.
Thế nhưng bây giờ đội ngũ của bọn họ đã có thêm rất nhiều người rồi, còn có người biết lái xe, thành ra mỗi lần ra ngoài đều có chiến lợi phẩm mang về, thành ra mỗi lần chuẩn bị ra khỏi cửa hai người họ đều rất mong chờ.