Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 27:




Chung Khải tức giận mà cũng vô cùng bất đắc dĩ nhưng cũng không thể làm gì được. Nơi mà tiểu đội của hắn đang làm nhiệm vụ là một khu biệt lập, bên ngoài bao quanh toàn rừng và biển. Nếu không có phi cơ chuyên dụng của quân đội thì không thể nào ra ngoài được.
Bác cả của Chung Khải, Chung Ngạn là một kẻ vô cùng tham vọng, nhưng đáng tiếc, năng lực của hắn lại không đủ để chống đỡ tham vọng đó của hắn.
Đã không có năng lực lại muốn có được những thứ ngoài tầm với của mình thì phải làm sao đây? Tất nhiên là phải đi đường tắt rồi. Mà đường tắt đầu tiên mà Chung Ngạn nhắm tới chính là cha của Chung Khải, cũng là em trai của hắn, Chung Vận.
Chung Ngạn vốn dĩ muốn làm mối để em trai lấy ái nữ của thủ trưởng, từ đó lấy được sự ưu ái của cấp trên, hơn nữa sau lưng hắn còn có Chung lão gia chống lưng, cho dù Chung Vạn có không thích thì cũng có thể đè ép hắn xuống.
Đáng tiếc, Chung Vận lại không phải kẻ yếu đuối không có chính kiến mặc người nắn bóp, nghe nói anh trai tự tiện sắp xếp hôn nhân thì trực tiếp lớn tiếng từ chối, thậm trí còn quay sang kết hôn với con gái của giáo sư đại học.
Mặc dù gia đình của cô gái đó cũng không kém, cũng là dòng dõi thư hương. Thế nhưng bên đó bọn họ đều biết anh em hai người bất hoà, cũng biết Chung Ngạn vốn dĩ muốn lợi dụng hôn nhân của em trai để thăng tiến, vậy nên vẫn luôn không cho hắn sắc mặt tốt.
Chung Ngạn bởi vì chuyện đó mà đắc tội với thủ trưởng, còn trở thành trò cười trong cái vòng hào môn một thời gian dài, mà cuối cùng cũng chẳng vớt được chỗ tốt gì, thông gia của em trai cũng không định giúp đỡ gì cho hắn.
Chung lão gia thấy con trai cả chịu tổn thất lớn như vậy thì lập tức gọi con trai thứ hai đến trách mắng một trận. Chung Vạn vẫn luôn biết Chung lão gia bất công, vậy nên hắn cũng không mong chờ gì nhiều ở người cha này.
Thế nhưng bất công đến mức này thì cũng quá lắm rồi. Chung Vạn nghe cha mình thuyết giáo cả một ngày trời mà trong lòng không rõ tư vị. Ngày hôm sau, Chung Vạn lập tức mang theo lão bà dọn ra khỏi nhà chính Chung gia. Từ đó, ngoại trừ Tết nhất còn gửi quà ra thì gần như không còn lui tới nữa.
Thế nhưng Chung Ngạn luôn cho rằng là em trai cản trở hắn thăng tiến, nếu không phải em trai ngáng chân, thì hắn cũng không mất đi nhiều cơ hội như vậy.
Chung lão gia vốn còn có chút tội lỗi với con thứ hai, lúc này cũng bắt đầu bất mãn với sự cứng rắn của Chung Vạn. Được cha duy trì, hơn nữa có lẽ là do khi người ta cứ nhận định một thứ, lâu rồi, thì giả cũng thành thật.
Chung Ngạn cứ nghĩ em trai có lỗi với mình, dần dần, cũng tự tim rằng đó chính là sự thật, và rồi, hắn lại càng hận Chung Vận hơn.
Sau khi vợ chồng em trai chết, thì sự hận thù ấy lại chuyển sang cháu trai. Mặc dù hận như vậy, hắn lại vận tiếp tục tự dát vàng lên mặt, giống như ban phát mà không coi ai ra gì đòi làm chủ hôn nhân của cháu trai.
*Tiểu Lộc: mặc dù là tui tạo ra nhân vật này, thế nhưng lúc đọc lại vẫn thấy ức chế kinh khủng khiếp hoảng hốt. Muốn bạo phát ghê, quả là cực phẩm trong cực phẩm. Vậy mới nói, hầu như mọi mâu thuẫn trong gia đình đều là do đối sử bất công mà ra đấy. Sau này các bạn có con, hãy đối sử sao cho thật công bằng nhé!!!
Tất nhiên, Chung Khải còn cứng hơn cả cha mình, gần như không thèm cho hắn ta một chút mặt mũi nào luôn. Từ đó, Chung Ngạn bắt đầu nơi chốn nhằm vào Chung Khải.
Chỉ cần là việc mà liên quan đến cháu trai, Chung Vạn chắc chắn sẽ phải thọc chỗ này, đâm chỗ kia một chút mới chịu được. Mặc dù không quá mức ảnh hưởng tới công tác của Chung Khải, thế nhưng như vậy thì thật sự rất phiền.
Lần này cũng vậy, Chung Vạn tự cho là đã bắt được thóp của Chung Khải, vậy nên liền cắn chặt không chịu buông.
Chẳng qua, sau khi mưa sao băng xảy ra, quân bộ đã cử máy bay xuống đưa hết binh lính ở đó trở về đất liền, dù sao được cử tới đó làm nhiệm vụ cũng không chỉ có mình đội của Chung Khải.
Chung Khải lại hút thêm một điếu thuốc, lúc này mới quay trở lại ngủ thêm một giấc.
Cho dù bác cả của Chung Khải có muốn ngăn cản thế nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể làm được gì.
Từ sau khi có giác mơ tiên tri về tận thế, đầu của Chung Khải vẫn luôn rất đau đớn. Thời gian đầu gần như chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ và thuốc giảm đau. Mỗi khi không quá đau đớn hắn lại gọi điện dạn dò vợ mình.
Cứ như thế kéo dài cho đến qua mưa sao băng. Mưa sao băng giống như một dấu mốc quan trọng vậy, qua đêm đó, đầu hắn không còn đau đớn như vậy nữa, mà kí ức kiếp trước của hắn cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Có đôi lúc, không cần ngủ những kí ức kia cũng tự động xuất hiện. Tất nhiên, đi kèm với nó là rất nhiều rắc rối trong cuộc sống. Khó khăn lớn nhất chính là, bởi vì những kí ức kia quá hoàn chỉnh, quá chân thực khiến hắn đôi lúc không phân rõ thực tại và trong mơ. Điều đó thực sự rất phiền phức.
Thế nhưng, cũng nhờ vào những kí ức đó mà hắn và đồng đội mới có thể sống sót được đến ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.