Lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại, phản ứng của Sử Nhã chỉ có một: "đồ ăn tự mình tìm tới" hưng phấn.jpg.
Cũng chịu thôi, ai bảo đối phương vừa yếu hơn cô lại vừa thơm như vậy, chỉ nghe mùi thôi đã biết ăn đặc biệt ngon. Mà có vẻ như người đối diện cũng phát hiện ra điều này, hắn sắc mặt khó coi, vô cùng quyết đoán không ham chiến, lập tức lao về phía ngược lại, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Sử Nhã thấy hắn chạy rồi thì ủ rũ quay lại bờ hồ. Những người khác thấy cô không cao hứng liền vội vàng hỏi thăm. Sử Nhã buồn bực một chút rồi nói:
- Đồ ăn tự mình tìm tới cửa lại chạy mất rồi.
Mọi người nghe vậy thì cũng không để ý nữa. Có thể bị Sử Nhã coi là đồ ăn, tự nhiên là yếu hơn cô. Hơn nữa tên kia cũng là bị doạ sợ nên mới chạy, tự nhiên là không đáng lưu ý.
Còn về Sử Nhã, tính cô hay quên lại vô cùng lạc quan, chẳng mấy chốc là bình thường trở lại thôi. Quả đúng như mọi người dự liệu, Sử Nhã không bao lâu sau đã ném việc kia ra sau đầu, lại vui vẻ đi bắt gà.
Bữa trưa của nhóm Sử Nhã cũng là ở bên bờ hồ luôn. Bọn họ lại bắt thêm mấy con cá biến dị lên nướng cùng gà, ăn đến vô cùng vui vẻ. Chẳng qua, bởi vì vẫn là bên ngoài, vậy nên bọn họ cũng không dám quá mức, vẫn dư ra một phần lực chú ý động tĩnh xung quanh.
Bên này vui vẻ dùng bữa, thế nhưng bên phía đồng loại bin Sử Nhã coi là đồ ăn thì lại không như vậy, bây giờ không khí trong nhóm của bọn họ vô cùng căng thẳng.
Lúc này, một người đàn ông có vết sẹo trên mặt nói:
- Lão Vinh, cậy chắc chắn chứ?!
Người được gọi là lão Vinh cũng vể mặt nghiêm túc, gật đầu chắc chắn. Lúc này vẻ mặt của những người khác càng khó coi.
Bọn họ chính là một tiểu đội dò đường, tất nhiên là không phải mang ý nghĩa là đi chịu chết. Chỉ là đội ngũ của bọn họ nhiều người, không tiện tìm chỗ dừng chân, vậy nên để bọn họ đi trước tìm nơi thích hợp, sau đó lại thông báo cho đội xe sau.
Lúc nãy, lão Vinh, cũng chính là người vừa mới chạm mặt Sử Nhã, Vinh Minh Thời, đã đi khảo sát xung quanh trở về nói với bọn họ gần đây có một kẻ rất nguy hiểm.
Lão Vinh mặt dù không phải đứng đầu trong nhóm bọn họ, thế nhưng cũng thuộc top 5. Thế nhưng hắn vẫn đánh giá đối phương vô cùng mạnh, vậy thì người kia thực sự là nhân vật bọn họ không thể đối phó được.
Mạt thế đã một đoạn thời gian, dị năng cũng đã kích phát không sai biệt lắm, giống như lão đại của bọn họ, mỗi lần phát động dị năng đều lấy bán kính 30 mét vuông xung quanh hắn làm phạm vi hoạt động, thực sự là quá khủng bố.
Đang nghĩ, bỗng có một đồng đội bên cạnh hắn lên tiếng:
- Lão Vinh, cậu thực sự chắc chắn người kia không phải người tốt chứ? Nếu không, chúng ta cũng có thể mời chào một chút.....
Vinh Minh Thời chần chừ một chút, nói:
- Tôi cũng không chắc chắn lắm, dù sao bên cạnh cô gái kia cũng có mấy người bình thường, hơn nữa quan hệ cũng không có giống như bị bắt ép hay gì. Thế nhưng, cô ấy.... gọi tôi là đồ ăn.
Những người khác nghe vậy thì trầm mặc, này cũng quá khó giải quyết. Trong lúc mọi người đang vò đầu bứt tai, Vinh Minh Thời lại lên tiếng:
- Nếu không, chúng ta chờ lão đại tới rồi để hắn quyết định. Mặc dù tôi cảm thấy người kia rất manh, thế nhưng áp lực mà đối phương mang lại cho tôi cũng không có lớn hơn lão đại đâu. Nếu sức mạnh hai bên không quá chênh lệnh, có lẽ bên kia cũng sẽ không chủ động kiếm chuyện.
Những người còn lại nghe vậy đều sôi nổi gật đầu, đồng ý với cách nói của Vinh Minh Thời. Vậy chờ lão đại đến giải quyết chuyện này đi.
Bọn họ cũng không chờ lâu lắm thì đoàn xe của bọn họ đã đến nơi rồi, bọn họ dừng chân tại một nơi cách hồ nước mặn khoảng mười mấy km.
Lúc này, lão đại trong lời mấy người kia nói cũng bước xuống từ xe Jeep đa qua cải tạo. Hắn có một gương mặt ngũ quan lập thể vô cùng nam tính, vai rộng chân dài vô cùng hút mắt người khác. Mặc dù đường nét trên khuôn mặt xem ra vô cùng trẻ trung, thế nhưng khí thế trên người hắn lại không giảm đi chút nào.
Giữa hai đầu chân mày của hắn còn chứa đựng chút nghiêm khắc, nhìn qua là biểt hắn chính là một người vô cùng nghiêm túc. Khiến người ta không tự chủ được mà bỏ qua vẻ bề ngoài của hắn, lại tôn kính hắn như tiền bối.
Đúng vậy, người đàn ông này chính là Chung Khải. Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, hắn cũng đã về tới nơi này rồi, thành phố H.
Chung Khải có chút xúc động, vợ con hắn..... Mặc dù bản thân Chung Khải biết khả năng vợ hắn vẫn còn tồn tại thực sự là nhỏ bé gần như bằng không, thế nhưng hắn cũng không nhịn được mà có chút chờ mong.
Còn có hai đứa con trai của hắn, thời gian trước không thể dành nhiều thời gian bên bọn trẻ, hắn thật là xin lỗi bọn nhỏ. Ít nhất, cầu cho bọn nhỏ bình an. Trước đó Sử Nhã đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho bọn nhỏ, có lẽ, cũng không phải quá hết đường cứu chữa như hắn suy nghĩ.