Sáng hôm sau, Chung Sử Huyền thức dậy trước tiên. Cậu thấy mẹ và em trai còn đang ngủ thì cũng không đánh thức, chỉ lặng lẽ xuống giường, làm vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị bữa sáng. Tiếp đó Chung Sử Bân thức dậy, cũng ngoan ngoãn tự mình đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.
Hai đứa nhỏ cũng không làm phiền mẹ ngủ, tự mình ăn sáng xong thì mở ti vi xem thời sự buổi sáng. Thế nhưng vừa chuyển đến kênh tin tức thì một tiếng la hét đinh tai nhức óc chuyền tới. Bên trong ti vi toàn là cảnh quái vật ăn thịt người, máu me, rùng rợn, kinh tởm.
Hai đứa nhóc vẫn chưa xác định được có chuyện gì xảy ra, chỉ ngây người nhìn vào ti vi. Chung Sử Huyền cảm thấy có chút huyền huyễn, không tin nổi. Vậy nên cậu trực tiếp tắt ti vi đi, sau đó bồi hồi ngồi trên sofa. Cuối cùng vẫn là không nhịn được chạy đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm ra.
Thế nhưng khung cảnh hiện ra trước mắt cậu lại còn kinh khủng hơn cả ở trong ti vi. Bởi vì được cách âm tốt, thế nên hai cậu nhóc đứng ở trong nhà không thể nghe được tiếng kêu gào bên ngoài. Thế nhưng cho dù vậy, thì đối với hai đứa nhóc mà nói, đó vẫn là địa ngục trần gian.
Bên ngoài biệt thự, có 3 con quái vật đang chút đầu xuống phanh thây một thứ có vẻ như đã từng là con người. Máu me nhầy nhụa chảy ra từ mũi, miệng quái vật, nhớp nháp bẩn thỉu dính đầy trên người chúng. Xung quanh đó cũng có vết máu bắn ra loang lổ.
Tất cả đập vào mắt đều mà sắc đỏ của máu, đỏ đến gai người, đỏ đến khiến người sợ hãi. Hai đứa trẻ đứng trước cửa sổ, giống như đang xem một vở kịch câm giết người vậy, trong nhà không nghe được âm thanh gì, mà hai đứa trẻ cũng không phát ra bất kì một tiếng động nào.
Một khoảng lặng đáng sợ.....
Lúc sau, Chung Sử Bân lấy lại tinh thần sau đó trực tiếp nôn xuống dưới đất. Chung Sử Huyền mặt mũi cũng tái xanh lại, thấy em trai nôn ra, cũng không nhịn được mà chạy vào WC nôn thốc nôn tháo.
Lúc cậu quay lại, Chung Khải Bân vẫn đang dựa vào tường nôn khan vừa khóc. Chung Sử Huyền có gắng trấn tĩnh bản thân, run rẩy đi đến gần cửa sổ, kéo rèm vào. Chung Sử Bân nôn xong thì run rẩy chạy vào phòng của Sử Nhã, ngẹn ngào kéo chăn chui vào lòng mẹ.
Sử Nhã bị con trai nhỏ đánh thức, có chút mờ mịt mà nhìn xung quanh. Thế nhưng khi thấy con trai khóc trong lòng mình, cô có chút luống cuống không hiểu thế nào.
Nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng dỗ dành, lúc này con trai lớn cũng bước vào rồi chui vào lòng cô. Sử Nhã dùng rất nhiều thời gian mới biết được mọi chuyện từ miệng con trai. Bây giờ trong đầu Sử Nhã giống như một nồi hồ nhão, cô không tin nổi chạy ra kéo rèm lên.
Cảnh tượng máu me đầm đìa xuất hiện trước mắt cô, chân thực đến mức khiến Sử Nhã tuyệt vọng. Thế nhưng, điều khiến cô tuyệt vọng nhất lại là, lúc này cô thế nhưng lại cảm thấy đói. Sử Nhã cảm thấy đói cồn cào, cảm thấy bản thân mình cũng muốn cắn xé một sinh vật sống, ăn thịt, uống máu, liếm láp nội tạng nóng hầm hập...
Sử Nhã bắt đầu không thế suy nghĩ nổi nữa, máu trong người cô như muốn sôi trào lên, trong đầu tất cả đều là ăn, ăn, ăn,... Lúc này, con trai lớn lại đi về phía cô, thế nhưng bây giờ cô lại chỉ muốn... cắn xé thằng bé. Sử Nhã khóc lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Sử Nhã biết, cô sắp biến thành quái vật rồi. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, bảo hai đứa nhỏ đến trước mặt mình. Sử Nhã run rẩy nói cho đứa nhỏ bản thân cô sắp biến thành quái vật rồi. Hi vọng hai đứa con trai của mình có thể tự chăm sóc lẫn nhau, không được mở cửa cho người lạ.
Sau đó cô lại nói mật khẩu cùng địa chỉ của siêu thị mà mình đã mua. Đặc biệt là không ngừng nhấn mạnh với tụi nhỏ, ba của hai đứa chắc chắn sẽ tới cứu hai đứa, nhất định phải kiên trì cho đến lúc ấy. Cuối cùng, Sử Nhã nói:
- Mẹ thực sự rất yêu các con, yêu vô cùng. Các con là những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mẹ. Các con được sinh ra trong sự chờ mong và tình yêu, và cũng sẽ lớn lên cùng những điều đó. Hãy nhớ lấy, cho dù thế nào, mẹ cũng sẽ ở bên các con....
Sử Nhã vừa khóc vừa nói, còn khóc to hơn cả hai đứa nhỏ. Sau đó, cô dùng chút sức lực còn lại chuẩn bị cho hai đứa von trai của mình thật nhiều đồ ăn. Rồi lại dùng chút lý trí còn lại lê thân mình lên phòng, khoá trái cửa lại, ném chìa khoá ra khỏi cửa sổ.
Tự mình tắm rửa lần cuối, sau đó mặc lên chiếc váy cô thích nhất. Trang điểm cho bản thân mình thật đẹp, Sử Nhã mới cầm điện thoại lên giường, cắm sạc điện thoại vào, không ngừng bấm gọi cho chồng.
Một lần, hai lần, ba lần,..... trăm lần... hai trăm lần... ngàn lần......
Sử Nhã cũng không biết cô đã chờ đợi bao lâu. Các giác quan không ngừng mất dần cảm giác. Đầu óc của cô cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.