“Vương gia, người cũng đến ăn một chút đi.”
Hiên Viên Triệt trầm mặc thật lâu, sau đó cũng liền cầm lấy đôi đũa gắp một chút, bỏ vào trong miệng, lập tức điên cuồng ho khan không ngừng.
Hiên Viên Triệt bật người chuyển hướng quay vào vách tường, Thiển Thiển chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng to lớn của hắn.
Thiển Thiển một mặt khóc lóc nức nở, một mặt mơ hồ không rõ hỏi Hiên Viên Triệt,“Vương gia, hương vị thế nào nha, có phải rất ngon hay không nha?”
Trầm mặc, trầm mặc thật lâu.
Thiển Thiển lặng lẽ vòng đến một bên, nhìn lén biểu cảm của Hiên Viên Triệt.
Được rồi, mặt không biểu cảm cũng là một loại biểu cảm.
Quả nhiên là mặt than, trong lòng Thiển Thiển âm thầm nói một tiếng. Vốn tưởng rằng hắn sẽ có phản ứng đặc biệt, nàng còn mong đợi thật lâu đâu.
Ài, vạn năm đại băng sơn a.
“Ngươi vừa mới nói cái gì sao?” Hiên Viên Triệt đột nhiên hỏi.
“A? Có sao?” Thiển Thiển nghĩ thầm, là hắn có thuật đọc tâm hay là chính mình vừa mới thật sự nói ra tiếng , hẳn là không có đi.
Quên đi, vẫn là trước rút lui thì tốt hơn.
Vì thế Thiển Thiển cướp đường mà chạy.
Sau khi thở hổn hển vì bỏ chạy, Thiển Thiển mới đột nhiên ý thức được, chính mình vì sao phải chạy.
Dát...... đại gian đại ác phúc hắc đại băng sơn.
Ngày trôi qua rất nhanh, Thiển Thiển lại nhận thức người xinh đẹp thứ hai Vân Ngụ Ý, thậm chí nàng còn dùng đầu óc nhạy bén để làm đại tỷ của bọn họ, ba người cả ngày lăn lộn cùng một chỗ, dạo đường cái, đến tửu lâu, tới kỹ viện, thậm chí gan lớn muốn tìm vài cái nam kỹ phiêu phiêu! nhưng ngày lành luôn qua quá nhanh, mặt than mỹ nam kia lại bắt đầu chú ý tới nàng .
Thiển Thiển đang muốn đi ra ngoài lêu lổng, quản gia Phúc bá liền chạy tới, nhìn thấy Thiển Thiển giống như là thấy được cứu tinh, lôi kéo Thiển Thiển nói:“Ai u, tiểu thư nha, ta nhưng là đã tìm được ngươi , ngươi đi nơi nào vậy ?”
Thiển Thiển hỏi:“Tìm ta có chuyện gì sao? Có phải hay không vương gia tìm ta?”
Quản gia cười gật gật đầu, liền dẫn Thiển Thiển đi đến thư phòng của vương gia, Thiển Thiển nhìn thấy Hiên Viên Triệt ngồi ở chỗ kia, hình như là đang nhìn sách gì đó. Ở cái ghế bên cạnh có một người đang ngồi bộ dáng như một lão sinh, vừa thấy Thiển Thiển tiến vào liền đứng lên, trên gương mặt cứng ngắc cố nặn ra một tia tươi cười. Thiển Thiển nháy mắt nghĩ tới hai chữ, mặt than.
Hiên Viên Triệt nâng mí mắt lên, thấy được Thiển Thiển, hắn vẫy vẫy tay, quản gia liền đi xuống dưới --
Thiển Thiển cao hứng nhìn hắn nói:“Ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Một bên lão sinh nhanh chóng nhíu mày, tựa hồ có lời muốn nói cũng không dám nói.
Hiên Viên Triệt cười liếc nhìn lão sinh một cái, sau đó lại nhìn Thiển Thiển, ôn nhu nói:“Ngươi đi nơi nào ? sư phụ của ngươi ở nơi này chờ ngươi đã nửa ngày.”
“Sư phụ của ta?” Thiển Thiển mở to hai mắt, bắt đầu cao thấp đánh giá cây gậy trúc này, da trên mặt già giống quả quýt da, đối diện với chính mình miễn miễn cưỡng cưỡng nặn ra bộ dáng tươi cười, biểu cảm lộ ra càng thêm khủng bố.
Thiển Thiển nuốt nuốt nước miếng, làm trò trước mặt nhân gia lão sư là rất không có lễ phép, nên nàng đành phải cười làm lành đối với Hiên Viên Triệt nói:“Ta còn nhỏ, hiện tại ta không muốn đến trường nha!”
Hiên Viên Triệt đứng lên, đi tới trước mặt Thiển Thiển , vỗ vỗ đầu nàng, nói:“Ngươi đều đã năm sáu tuổi , tiếp qua vài năm cũng nên định thân (đính hôn) , hiện tại không dạy ngươi cầm kỳ thư họa, về sau ngươi sẽ không có ai lấy !”
Thiển Thiển thật hưởng thụ Hiên Viên Triệt chụp đầu chính mình như vậy , hắn là ôn nhu như vậy,.....