Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt “ Như thế nào sắc mặt lại trắng bệch như vậy?” Theo trong ánh mắt Thiên Tình tựa hồ thấy được sự tuyệt vọng của nàng, Âu Dương Thanh Minh đắc ý cười lạnh, môi khẽ nhếch, mang theo một tia lãnh khốc. Nguyên tưởng nàng cũng không biết sợ hãi, thì ra là hắn đã nhầm. “ Thiên Tình công chúa, nói cho bổn vương, ngươi thích sao không?”“ Nụ hôn nhiễm huyết ai sẽ thích chứ?” Thiên Tình đạm mạc nói.Mỗi lần đều đau tưởng như chết, hoàn toàn không giống như các ma ma trong cung đã dạy. Nếu mà nàng thích nụ hôn này thì thật làm cho người ta kì quái, nên thành thật mà lắc đầu.Nụ cười yếu ớt, cứng nhắc xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng, Âu Dương Thanh Minh đột nhiên dùng môi ngăn chặn lại cái miệng nhỏ bé của nàng, không biết đầu lưỡi của nàng đã tốt lên chưa? Nghĩ đến sự quyết liệt đêm hôm đó của nàng, trong lòng hắn phải bội phục, nàng nhưng thật ra là một cái nữ tử cương liệt.“ Không thích?” Âu Dương Thanh Minh túm lấy cổ áo của nàng, cúi đầu, con ngươi tà ác nhìn nàng căm tức, “ Ngươi là đang hoài nghi công phu trên giường của bổn vương sao?”Thiên Tình mở to đôi mắt xinh đẹp mà nhìn hắn, tong mắt không có nửa điểm khuất phục, long lanh như làn nước, thanh liệt, tuyệt diễm, không nhuốm bụi trần. Ánh mắt này như một loại dụ hoặc. Khoảng cách quá gần giữa hai người, Âu Dương Thanh Minh bỗng nhiên thất thần trong sự xinh đẹp của nàng, hàng lông mày nhíu chặt cũng dần thả lỏng.Hắn đột nhiên dùng sức giữ chặt lấy đầu nàng, mạnh mẽ tách môi nàng ra, đầu lưỡi tiến thẳng vào miệng nàng! Đầu lưỡi của hắn như một con rắn nhỏ, giam cầm miệng nàng, hôn nàng đến không thể động đậy! Hai đôi môi quấn lấy nhau, nụ hôn của hắn chứa đầy cường thế. Thien Tình dần dần đình chỉ giãy dụa, nụ hôn của hắn cũng trở nên ôn nhu, ôn nhu mút vào, hơi thở nặng nề lan tỏa khắp không gian………“ Ân….” Thiên Tình cảm nhận rõ ràng được Âu Dương Thanh Minh mạnh mẽ tiến vào thân thể của chính mình, lại một lần nữa bị hắn cấp ăn, chính mình như thế nào lại không thể một lần phản kháng lại nha? Cảm giác mê muội ập đến làm ọi suy nghĩ của Thiên Tình đều bị ngưng lại, bây giờ nàng chỉ còn biết đến những thế tấn công mãnh liệt của hắn.“ Thích không?” Hắn hỏi lại.Tựa hồ, có cái gì đã thay đổi! Mồ hôi của hắn rơi trên tóc nàng, làm cho ngọn lửa tình dục càng tăng lên. Nàng không khỏi hừ một tiếng. Lập tức, nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại nhằm che giấu sự bối rối của chính mình. Nhìn thấy nàng ngượng ngùng, ngược lại càng khơi gợi ham muốn của hắn, bàn tay của hắn lại chậm rãi lướt trên thân thể nàng: “ Bổn vương muốn toàn bộ của ngươi!”Lời nói nhẹ nhàng thốt ra, môi hắn đã muốn chặn lấy môi nàng. Thân thể nóng bỏng của hắn làm nàng như bị đốt cháy, cả người nóng bừng lên, lại như trước không thể làm ấm áp tâm tình từ lâu đã nguội lạnh của nàng.Thiên Tình rõ ràng biết, nếu không phải đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng cõ lẽ sẽ hưởng thụ cuộc hoan ái cùng hắn. Nhưng nàng của hiện tại, căn bản không thể giả vờ cười cười mà đi hưởng thụ, khoảng cách giữa nàng và hắn kiếp này chắc cũng khó có thể vãn hồi!Nghĩ đến điều này, khóe mắt Thiên Tình chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ trong suốt.Âu Dương Thanh Minh thông minh, tất nhiên không thể nào bỏ qua được những giọt lệ trên mặt Thiên Tình. Hắn chính là hơi nheo lại đôi mắt, hôn lấy những giọt nước mắt của nàng, gắt gao nhìn người dưới thân mình.Rốt cục nhẹ nhàng hôn đi nước mắt của nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ tựa như một đóa hoa cao ngạo trong thiên địa, đẹp mờ ảo, còn hơn một Thiên Tình trước kia khi mới nhập phủ. Nàng hiện tại càng thêm phần trong trẻo mà lạnh lùng tuyệt diễm, vài phần đạm mạc bất nhiễm thế tục, vài phần suy yếu cùng tái nhợt khiến người ta thương tiếc. Nhưng lại càng thêm hấp dẫn hắn, hắn rõ ràng biết chính mình muốn nàng! Âm thanh thở gấp, tiếng rên rỉ kiều mị làm cho trong phồng nhuốm đầy một mảnh xuân sắc. Căn phòng như nóng lên làm cho hai con người trên giường kia quên hết thảy, quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước đó.Hắn xuyên xỏ trong thân thể nàng, hưởng thụ khoái cảm mà thân thể nàng đem đến cho hắn. Mà nàng tựa hồ cũng lần đầu tiên cảm nhận thấy cảm giác bất đồng so với dĩ vãng. Chính là lòng nhiều hư không, qua vô số lần hoan ái, Thiên Tình ngắm Âu Dương Thanh Minh đang ngủ. Ánh sáng mờ mờ của trăng rọi lên khuôn mặt tinh xảo không chút lệ khí tựa như nam hài mới sinh của hắn, không có vẻ mặt trào phúng như mọi ngày, nhưng thật ra làm cho người ta càng thêm trìu mến. Bất quá, khoảng không gian yên bình này, cái loại này vô hại đột nhiên xuất hiện làm cho nàng cảm thấy thật xa lạ……