Trong diễn đàn của Hải Đại có một cột chuyên mục, trong chuyên mục thần bí này có đa dạng các câu chuyện ân oán tình thù trong trường và tin đồn nhảm nhí khắp nơi ở ngoài trường, từ chuyện lớn như lãnh đạo quốc gia đến chuyện nhỏ như có một con mèo hoang thường hay đi lang thang trong kí túc xá nữ, đều có thể tìm thấy các bài post thảo luận về vấn đề này trong cột chuyên mục này — tóm lại nơi đây có tất cả các loại tin tức nóng hổi và được lan truyền với tốc độ chóng mặt, cho nên có thể thấy tất cả sinh viên của trường Hải Đại trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày có bao nhiêu rỗng tuếch và nhàm chán.
Chính trong một buổi chiều này, có người rãnh rỗi lướt diễn đàn sinh viên trong trường học, đều cảm thấy kỳ lạ khi phát hiện có rất nhiều bài post không có nội dung cụ thể, chủ thớt của mấy bài viết này đều viết cái gì mà ‘Tôi điên rồi, Tôi điên thật rồi, Mọi người có nhìn thấy không!’ ‘Tôi không tin, Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này!’ ‘Chị gái bất ngờ xuất hiện đó cuối cùng là ai!’ Kèm theo các bài post lung tung hỗn loạn này, ở cuối câu của mỗi dòng còn kèm theo một hàng dài ‘a a a a’ để biểu hiện tâm tình kích động của chủ thớt, khiến cho những người qua đường lướt qua không hiểu lý do vì sao.
“Các anh chị em ơi, xảy ra chuyện lớn gì à, không thể nói cho rõ ràng à, sao cứ trêu ngươi người ta vậy, ai chịu nổi?” Có người nhịn không được bình luận hỏi chủ thớt, còn có rất nhiều bình luận giống nhau như là “A a a tôi cũng thấy rồi tôi cũng không dám tin!” Những người bình luận như vậy trả lời người ta, lại càng kích thích đám người qua đường tò mò tới mức ngứa ngáy tim gan, càng ngày càng nhiều người hỏi chủ thớt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tiếp đó, lại có người dùng kỹ thuật truy xuất ra tất cả ID và địa chỉ của mấy chủ topic này, phát hiện ra một chuyện- Tất cả chủ thớt có cùng ‘triệu chứng bệnh’ này đều đến từ Khoa Văn học.
“Khoa Văn học bị gì vậy, nổi điên tập thể à?”
“Bạn cùng phòng của tôi Khoa Văn học nè, hôm nay sau khi học xong đi về thần trí mơ màng vẻ mặt hốt hoảng, tụi tôi nói chuyện với mẻ mà mẻ còn không nghe, tụi tôi còn tưởng là mẻ chia tay với bạn trai, kết quả phát hiện có một em gái Khoa Văn học ở kí túc xá bên cạnh cũng có cùng một ‘triệu chứng’ như vậy.”
“Đm kí túc xá bên cạnh tôi toàn là gái bên Văn học nè, hồi nãy tôi còn nghe thấy tiếng thét chói tai cách vách bên kia, bây giờ bên kia đang truyền tới mấy âm thanh hình như thứ gì đó đang làm rung rinh khung giường, bang bang bang luôn! Hù chết người ta á!”
“Lầu trên à, mấy đứa con gái bên khoa Văn học bị trúng tà tập thể rồi hả?”
“Người anh em lầu trên à, cái này anh sai rồi, kí túc xá nam bên tôi có mấy đứa muốn khùng rồi nè, có một ‘nhân vật tầm cỡ’ trong kí túc xá của tụi tôi, nó là một tủ sách văn học, nói chuyện là xuất khẩu thành thơ, cao quý lãnh diễm, nhưng mà khi nãy, sau khi nó tan học về phòng, không nói câu nào, ghép bàn học của chúng tôi lại với nhau, bày ra một một cuộn giấy trắng bự, lấy viết lông viết lên đó một chữ ‘Phật’ to chà bá lửa, treo lên vách tường kí túc xá của chúng tôi, bây giờ tụi tôi vừa lau bàn vừa bàn nhau xem có phải vị đại gia này đã nhìn thấu hồng trần muốn xuất gia rồi không này.”
“Ừ, hai người anh em Khoa Văn học trong phòng của tui tuy không có làm quá tới mức viết chữ ‘Phật’, nhưng hai tụi nó cứ im re mà lướt diễn đàn, không phải là diễn đàn lớn của Hải Đại, mà là diễn đàn bí mật nội bộ của khoa tụi nó, không phải là sinh viên Khoa Văn học thì không vào được, tụi nó vừa lướt vừa hít sâu, lấy ánh mắt rất vi diệu mà nhìn nhau, tui cảm thấy cái cảnh này rất là kỳ cục, làm cho một thằng đàn ông thẳng tưng như tui mà còn muốn nhìn không nổi nữa.”
“Mọi người càng nói tui càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, không có đứa nào Khoa Văn học tới đây hé răng tí à, có chuyện gì mờ ám kinh thiên động địa không thể nói ra cho mọi người cùng nghe à, tui sắp bị hiếu kỳ chết rồi đây nè! Nhanh, chờ một người tốt bụng bật mí.”
“Tui không phải sinh viên khoa Văn học, nhưng bạn cùng phòng của tui nói cho tui một ít, bây giờ tui vẫn còn chút hoảng hốt, cảm thấy không thể tin nổi…”
“Túm chặt lầu trên không cho chạy trốn, mau chia sẻ cho mọi người miếng gió!”
“Không cần lót dép hóng tin đâu, mấy em gái bên khoa Văn học nói bây giờ diễn đàn nội bộ của khoa nó loạn thành mớ bùi nhùi rồi kìa, ai cũng muốn điên cả rồi…”
Càng ngày càng nhiều người chú ý tới điều bất thường của khoa Văn học, dưới sự nỗ lực khai phá tin đồn của toàn thể quần chúng sinh viên, có người tìm hiểu ra được tất cả mọi hỗn loạn này bắt đầu từ lớp chuyên đề online chiều hôm nay, còn có người biết chuyện cố ý hơi hơi để lộ ra tiếng gió là chuyện này liên quan đến bí mật của Giáo sư Giang, hơn nữa còn là một bí mật rất vi diệu.
Giáo sư Giang? Giáo sư Giang Trọng Lâm? Cho dù là ở Hải Đại, cũng không phải tất cả các sinh viên đều biết Giáo sư Giang, rốt cuộc thì nhiều khi khác khoa quả thực như cách biệt hai thế giới. Chỉ là vì Giáo sư Giang làm công tác giảng dạy ở Hải Đại nhiều năm lắm rồi, là nam thần được công nhận trong giới học thuật của khoa Văn học, có người từng lục ra được bức ảnh lúc trẻ của Giáo sư Giang, mức độ đẹp trai vượt ra ngoài khoa Văn học truyền tới mấy khoa khác nên mới có không ít sinh viên ngoài khoa ghi nhớ. Đến tận bây giờ bức ảnh anh mặc áo sơ mi trắng hơi nở nụ cười mỉm, vẫn còn treo trên bảng giá trị nhan sắc của thầy cô trong trường do sinh viên thành lập, mỗi năm bình chọn hotboy sẽ có người đăng bức ảnh này lên để các em tân sinh viên chiêm ngưỡng, dẫn tới vô số sinh viên nhất mực tán thưởng thì ra lúc ‘lão nam thần’ còn trẻ cũng là một nam thần hàng thật giá thật.
“Úi, Giang lão nam thần sao vậy? Có tin hot nào thì sao không dứt khoát nói rõ đi, Giang lão nam thần có thể tuồn ra tin nóng gì chứ hả, tuy tui không phải khoa Văn, nhưng tui thường đi qua phía toà giáo viên bên kia, mỗi lần nhìn thấy Giang lão nam thần đều cảm thấy thầy ôn hoà chính trực, là một quân tử khiêm tốn, thầy thì có tin đồn nào chứ? Đừng có hù tui, nếu như thầy ấy mà còn bị sụp đổ hình tượng thì tui không dám tin trên đời này còn có tình yêu đâu!”
“Ừ… nãy tui có nghe hai bạn nữ bên khoa Văn nói chuyện, hình như là có ‘thầy Giang’ gì đó, ‘trong nhà’, ‘em gái trẻ tuổi’ và ‘chồng ơi’ các loại mấy từ chính yếu này nè, cho nên bây giờ tui có một suy đoán táo bạo là…”
“Suy đoán của lầu trên là vị Giáo sư Giang Trọng Lâm đó có một chân với cô gái trẻ đó à? Tôi vừa mới xem tư liệu nội bộ của trường, ông ấy đã 65 tuổi rồi, ông ấy già vậy mà còn tìm gái trẻ thì tôi cũng bái phục rồi đó, có khi nào cô gái đó là sinh viên của ông ấy không nhỉ, nếu như là vậy thật thì đây là vụ bê bối rồi đó.”
“Tôi thấy không có khả năng đó đâu, Giáo sư Giang trông có vẻ không phải loại người đó…”
“Có gì mà không thể chứ, tri nhân tri diện bất tri tâm, không phải người ta thường nói là bề ngoài trông áo quần bảnh tỏn bao nhiêu thì sâu trong nội tâm càng biến thái bấy nhiêu hay sao, bây giờ mấy lão già háo sắc tuổi này đâu có hiếm thấy.”
Vì càng ngày càng có nhiều người phỏng đoán những lời vô căn cứ, trong diễn đàn lớn toàn trường nhanh chóng bị loạn thành một cục. Có các thể loại xin xỏ lót dép hóng chuyện, càng không thiếu những suy đoán ác độc, gần như là trong nháy mắt, dẫn tới một trận chém giết gió tanh mưa máu cào phím trên diễn đàn.
Tất cả những lời chế giễu và trào phúng độc ác, không thể đắc ý cào phím được bao lâu đã bị một đống người đột nhiên xuất hiện ùa vào bao vây, mấy ID này, không có cái nào không phải của khoa Văn học, một bầy sinh viên Văn học như ong vỡ tổ, như chim xổ lồng xông pha chiến trường, có những lời lẻ, câu cú chửi người thánh thót nhưng không mang theo một câu nói tục nào, cũng có người văn thơ lưu loát giáo dục chủ bình luận không nên truyền bá tin đồn vô căn cứ, có người thì đánh máy nhanh như gió mắng chửi càn quyét như một cái xe cán đường trên chiến trường, chặn lại tất cả những câu phỉ báng, chửi bới, gièm pha về Giáo sư Giang của mấy sinh viên ngoài khoa kia lại, làm cho họ không dám lên tiếng nữa.”
Người qua đường vây xem say mê, có người còn rảnh rỗi chụp màn hình lại mấy bình luận đặc sắc trong cuộc chiến mắng người này, dẫn tới một loạt cảm thán nào là ‘Không hổ là sinh viên Văn học chửi người ta cũng ưu nhã như vậy’ ‘Phục cô em miệng lưỡi sắc bén này luôn, thật sự quá trâu bò, muốn thuê cô ấy viết bài ‘cào mặt xé l*n’ trên weibo giùm tui quá, tui cảm thấy nếu weibo của tui mà vào tay cô ấy chắc mấy người đối diện không thể nào cãi thắng tui nữa.”
“Chậc chậc tội cho cảnh một người bị bao vây bởi trăm người quá, thật ra người anh em này cũng đâu có nói gì đâu, đoán đại thôi mà, đâu đến nổi mà làm lớn chuyện đến mức này.”
“Lầu trên à cái này anh không hiểu rồi, Giáo sư Giang là ánh sáng chân lý của khoa Văn học bọn họ, là trân bảo đệ nhất của khoa Văn học bọn họ, thầy ấy đã từng dạy bao nhiêu học sinh anh biết không, mấy giáo sư đang công tác ở Khoa Văn học bây giờ có học sinh của thầy ấy luôn đó, mắng thầy ấy không phải là đang chọc cả một tổ ong vò vẽ Khoa Văn học hay sao, còn muốn toàn thây rút lui à, không thể nào luôn á, chỉ bị cào cấu cắn xé ở diễn đàn thôi là còn nhẹ.”
“Đúng đó, Giáo sư Giang đúng thật là lão nam thần của khoa Văn học bọn họ, bạn tui nè, một thiếu nữ nho nhã yếu đuối khoa Văn học, bình thường không bao giờ đi cào mặt người ta bao giờ, mà mới vừa nãy, cô nàng đầy mặt sát khí chạy lên diễn đàn cào phím cắn lộn, tui còn không biết khi cô ấy bạo phát lại đáng sợ đến vậy.”
“Cho nên là nhốn nháo lâu vậy rồi, vẫn còn chưa biết rốt cuộc là bí mật lớn gì dẫn tới gió tanh mưa bão thế này, tui lót dép hóng lâu lắm rồi, bé cưng tò mò phát điên rồi huhu, rất là muốn chạy tới toà nhà giáo viên để gặp Giáo sư Giang trong truyền thuyết.”
“Lầu trên không cần nghĩ nữa đâu, thầy Giang năm ngoái từ chức trưởng khoa Khoa Văn học rồi, giờ chỉ viết cái tên đó thôi, cách một khoảng thời gian sau mới quay lại trường dạy lớp chuyên đề một lần, ngoài ra thời gian còn lại thầy luôn ở nhà, muốn đến gặp thầy khó lắm. Hơn nữa tui bảo đảm, nếu như bồ mà gặp thầy ấy rồi, chắc chắn không dám nhìn thầy luôn, gặp thầy chỉ có thể ngoan ngoãn gọi ‘thầy ơi’ thôi, ngoan hiền giống như hồi học lớp 1 thấy được giáo viên chủ nhiệm của mình vậy đó.”
“Tới nổi vậy luôn á? Chẳng trách tôi học ở Hải Đại hai năm rồi mà chưa từng gặp Giáo sư Giang lần nào, thầy ấy khiêm tốn quá nhỉ, nếu như không phải tại lần này tui còn không biết trường mình có một nhân vật vip pro vậy luôn á.”
“Đúng òi, thầy Giang khiêm tốn lắm, thầy chưa từng lên diễn đàn bao giờ, là một học giả một lòng làm nghiên cứu học thuật á, không phô trương loè loẹt với thiên hạ, trầm ổn như núi, rộng lượng như biển lớn, vừa bao dung vừa hiền lành nữa…”
“Công nhận những gì lầu trên nói là chính xác trăm phần trăm nha.”
“Woa vây xem xíu thôi mà có cảm giác khoa Văn học của mấy người như tà giáo vậy á, fan hâm mộ cuồng nhiệt doạ người quá đi.”
“Không phải là fan cuồng gì hết á, đó chỉ là trách nhiệm của các thế hệ học trò khoa Văn học: Bảo vệ thầy Giang thôi.”
“Đúng đúng đúng, bảo vệ lão nam thần của tụi tui.”
Trên diễn đàn lớn hỗn loạn ủ men cả ngày, vẫn không có người up bài post chứng thực tin đồn, làm cho người ta không thể không cảm thán mấy đứa nhóc Văn học này miệng sao mà kín thế không biết.
Dưới ma lực của lòng hiếu kỳ, có rất nhiều sinh viên mò vào trong trang chủ của các thầy cô Hải Đại, tìm kiếm thầy Giang. Các vị giáo viên và giáo sư của Hải Đại, đều có trang chủ trên web nội bộ trường, trên đó có tất cả thông tin và tư liệu cơ bản của thầy cô, thầy cô giáo có thể phân phát gửi các loại thông báo, học sinh cũng có thể để lại phản hồi cho thầy cô, giống như mấy thầy cô trẻ, mấy người mà hơi hoạt bát năng động tí cũng có thể đăng ảnh chụp của mình lên đó, thậm chí còn có giáo viên dạy tiếng Đức lên trên đó dạy mọi người nấu món Pháp, giáo viên dạy Toán thì dạy mọi người về nhiếp ảnh trên trang chủ của mình, còn có người thì viết truyện ngắn, đăng ảnh chibi đáng yêu nữa.
Trong tất cả các trang chủ tràn ngập tinh thần hoạt bát sinh động này, trang chủ của Giáo sư Giang Trọng Lâm, có thể nói là vô cùng nghiêm túc và súc tích, chỉ thấy toàn là những tài liệu văn học mà trong đó không có một câu từ nào là thừa thãi, tổng kết kinh nghiệm giảng dạy của thầy trong suốt mấy chục năm, và một đống danh hiệu lớn nhỏ dài sọc, thì có thể biết đây là một ông lão nghiêm túc đến mức có hơi nhàm chán thế nào.
“Dạo một vòng trang chủ của thầy Giang tui phát hiện là mình không nên nghi ngờ một người thầy ‘căn chính miêu hồng’ như này có thể làm ra chuyện gì đó không tốt, tui vẫn muốn yên lặng hóng biến để biết đầu đuôi sự việc, chờ đợi kết quả cuối cùng.”
(*) 根正苗红– căn chính miêu hồng: có nghĩa là những người có nguồn gốc gia đình tốt, là một câu nói trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Một thành ngữ chính trị trong thời đại Mao Trạch Đông, nghĩa là, sự nhấn mạnh đơn phương về nguồn gốc của gia đình “đỏ không phải là màu đỏ” và “vừa phải” trong giai đoạn chính sách cực đoan trái. Cái gọi là “căn chính miêu hồng” là một gia đình tốt, chẳng hạn như công nhân, nông dân nghèo trung bình, và quân đội và con trai, được tin rằng một đứa trẻ sinh ra trong gia đình phải là một cuộc cách mạng tốt. Cái gọi là “Miaozheng” đề cập đến “sinh ra ở Trung Quốc mới, lớn lên dưới màu đỏ”, không bị ảnh hưởng bởi những ý tưởng cũ.
“Tui cũng vậy, nhìn một vòng trang chủ của thầy Giang, không dám có loại, ưm, loại cảm giác đùa giỡn với thầy giáo á, mà có loại cảm giác hổ thẹn.”
“Nhìn thấy tấm hình đẹp trai của lão nam thần hồi trẻ, tui thèm thuồng tới muốn gả đi luôn nè, sau đó tui cảm thấy Giang lão nam thần bây giờ cũng đẹp mà, khí chất siêu quần á, so với hương vị của chàng trai trẻ lúc xưa ngon hơn hơi bị nhiều é é é!”
Sau khi trôi qua một ngày cào phím kêu loạn, diễn đàn nội bộ Khoa Văn học đã bình lặng lại, đồng thời ngay lúc ấy, trên diễn đàn lớn trong trường, mười mấy vị đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp từ lâu của khoa Văn học đích thân ra mặt, liên tục đăng bài post bác bỏ tin đồn trên diễn đàn lớn.