Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Chương 27: Con bướm gây ra cơn sóng thần, ngay khi biển động dữ dội nó đã nhẹ nhàng hạ cánh đáp xuống một đoá hoa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện lúc thầy Giang đang dạy học đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ bí ẩn, vào lúc thầy Giang thông báo cho nghỉ giải lao mười phút, nhanh chóng được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên diễn đàn nội bộ của Khoa Văn học trường Hải Đại, sau khi các sinh viên điên cuồng kêu gào hò hét, có một đàn chị đã tốt nghiệp lâu năm khoa Văn, đang theo thầy hướng dẫn nghiên cứu học thuật, âm thầm xuất hiện, xác nhận thân phận thật sự của cô gái thần bí kia.
—- Đó chính là sư mẫu, vợ của thầy Giang, là người vợ kết tóc 40 mấy năm hơn của thầy.
Một câu này, làm cho tất cả sinh viên ngây ngốc tập thể. Ồ, vậy nên sư mẫu thật ra đã 60 mươi mấy tuổi rồi à, nhưng, nhưng mà nhìn bà ấy siêu cấp trẻ tuổi luôn đó!
Còn chưa đợi tới khi họ tiếp tục phát khùng lần nữa, có một đàn chị khác dẫn link một bài báo dạo trước đã đem đến một trận rung động trong xã hội. Tiêu đề của bài báo là: “Người thứ năm xuyên thời không— cô gái hai mươi tám tuổi xuyên thời gian 40 năm”, ngoài ra không nói câu nào nữa.
Tuy rằng cô ấy không nói lời thừa nào, nhưng tất cả chân tướng đều đã ở trong bài báo không lời này. Mọi người đều biết, thầy Giang đã từng kết hôn, nghe nói vợ thầy 40 trước đã qua đời, hay nói đúng hơn là mất tích.
So sánh giữa hai thông tin, thêm vào đó là có các tiền bối, đàn anh, đàn chị biết sự thật không ngừng xuất hiện xác nhận thông tin, toàn thể sinh viên khoa Văn học lúc này mới xác định rằng loại chuyện xuyên không hiếm có này lại xuất hiện ngay bên cạnh họ, mà lúc trước họ lại không biết gì cả, thầy Giang giấu kín quá đi! Nếu như không phải xảy ra chuyện bất ngờ này, e là họ vẫn còn không biết chuyện này cơ.
“Mọi người không được cố ý đi tuyên truyền thông tin này, quan trọng nhất là không được đăng, gửi, truyền bá bất kỳ hình ảnh, thông tin,… các loại của thầy Giang ra ngoài, vì thầy Giang đã đi xin hiệp ước bảo mật với nhà nước rồi, bất kỳ cá nhân, tập thể nào cố ý tiết lộ thông tin cụ thể của cô Giang, bao gồm ảnh chụp, video clip, tên tuổi, địa chỉ, v.v đều sẽ bị xoá, phát tán các thông tin với mục đích xấu, cố ý cọ nhiệt muốn nổi tiếng, thầy Giang đều có quyền khởi kiện. Vì năm nay tôi có đi chuyến du lịch của Hiệp hội Văn học, nhìn thấy cô Giang, lúc ấy thầy Giang đã nói riêng với chúng tôi về việc này, cố gắng không tiết lộ ra thân phận của cô Giang, hy vọng cô Giang có thể có một cuộc sống yên bình, không bị người khác quấy rầy làm phiền.”
Có mấy em gái khoa Văn học hơi nhạy cảm nhìn thấy mấy câu này của đàn chị, tự tưởng tượng ra cảnh nam thần nhà mình ‘mất đi mà tìm được’ người mình yêu, những tâm tình phức tạp khi phải đối mặt với người mình yêu ngày xưa dung nhan không hề thay đổi, lập tức không nhịn được bật khóc thành tiếng, “Sao mà thê thảm vậy chứ, nam thần chắc chắn rất đau buồn.”
“Huhu đúng vậy, tui đặt mình vào trong vị trí của thầy, vừa nghĩ tim liền đau muốn chết! Tui thấy thầy Giang chắc chắn rất yêu vợ mình luôn, 40 năm mà vẫn không tái hôn, với lại hồi nãy mấy chế có để ý không, cô em, à không, lúc sư mẫu xuất hiện, vẻ mặt của thầy Giang khi nhìn thấy cô dịu dàng biết bao nhiêu, tui cảm động muốn khóc luôn!”
Đàn chị trả lời tiếp: “Chuyện này không sai, thầy Giang đối xử với cô tốt lắm, lần du lịch nông trang trước đó, cô đi hái quýt với chúng tôi, lúc cô ấy xoay người, thầy Giang cầm lấy quýt mà cô hái cho thầy đứng nguyên tại chỗ cười nhẹ nhìn theo bóng lưng của cô, là nụ cười bất giác mà chính mình còn không biết ấy, sau đó cô Giang leo lên cây hái quýt, thầy Giang cũng lo lắng cuống quýt cả lên, ở dưới gốc cây thầy cứ ngẩng đầu lên nhìn hoài, vẻ mặt muốn kêu cô xuống dưới, đừng leo nữa, nhưng sợ cô không vui.”
Tin tức này được lan truyền rộng rãi ngay tức khắc, dẫn tới việc trong tiết học thứ hai của lớp học trực tuyến do thầy Giang Trọng Lâm đứng lớp, hoàn toàn không có sinh viên nào có thể bình tâm tĩnh khí lại để nghe giảng cả, có rất nhiều sinh viên trộm lướt diễn đàn, có nhiều cô gái còn nhìn thầy Giang mà trộm lau nước mắt, không hề nghe rõ anh đang giảng bài gì, chỉ có nhân vật chính của câu chuyện này là thầy Giang, vô cùng bình tĩnh, dường như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục giảng bài cho họ.
Sau đó lúc kết thúc tiết học, thầy Giang đẩy mắt kính lên một chút, mở ra hình chiếu của lớp học bên kia, nhìn các sinh viên lập tức ngồi thẳng lưng lên giả vờ như đang nghiêm túc nghe giảng, ôn hoà mở miệng nói: “Các bạn viết một bài thu hoạch sau buổi học hôm nay cho thầy nhé.”
Các sinh viên hôm nay không nghe giảng gì lòng thầm run lên, sau đó bình tĩnh lại, may mà còn có bản ghi của lớphọc.
Nhưng thầy Giang lại đôn thêm một câu, “Tiết học này không có ghi màn hình.”
Toàn thể sinh viên: “…” Cái gì? Đợi đã, không phải chứ, thầy Giang không phải thầy giáo chuyên nhổ cỏ tận gốc mà! Sao thầy có thể không giữ lại một con đường sống cho những em bé đáng yêu này chứ!
Đợi thầy Giang cười và gật đầu với mọi người xong, ngắt kết nối với lớp học trực tuyến, các sinh viên vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Thật lâu sau có người giơ lên thiết bị đầu cuối của mình lên, ngơ ngác nói: “Trên diễn đàn lớn có người chửi thầy Giang.”
Tất cả mọi người trong chớp mắt nhìn về phía cậu ta, sau đó đằng đằng sát khí lấy thiết bị đầu cuối ra lướt diễn đàn, mấy cái bài tập gì đó để sau hẵng tính.
Vào lúc diễn đàn Hải Đại đang nhốn nháo đến long trời lở đất vì chuyện của thầy Giang, thì Giang Trọng Lâm đang ngồi cạnh Du Dao trên sô pha.
Du Dao chuyển tầm mắt từ màn hình tivi lên trên người anh, hỏi anh: “Tiết học này chắc chắn không có đứa nào nghiêm túc nghe giảng nhỉ?”
Giang Trọng Lâm gật đầu: “Ừm, đều không nghiêm túc lắm, nên anh giao bài tập cho mấy đứa nhóc, anh để tụi nhóc viết bài thu hoạch của nội dung tiết học này.”
“Woa, lúc trước em ghét nhất là mấy giáo viên như vậy đó, xấu tính quá đi! Cố tình giao bài tập vào những lúc ‘giang hồ nguy cấp’ này” Du Dao nói thì nói vậy, trong mắt lại toàn là ý cười.
Ông lão Giang cười lắc đầu, thở dài nói: “Mấy đứa nhóc này thông minh thì thông minh lắm, nhưng mà tăng động quá, khả năng tập trung không được tốt lắm.”
Du Dao bắt đầu lo lắng cho mấy đứa nhóc thông minh trong miệng anh, “Vậy tụi nó không hoàn thành bài tập thì sao?”
Hiếm khi ông lão nổi lên tính nghịch ngợm, chớp mắt nói, tỏ vẻ ngây thơ vô tội, “Anh chỉ dạy cho tụi nhóc thêm mấy lớp chuyên đề mở rộng thôi, vốn dĩ là không có bài tập mà, dù có không hoàn thành được, cũng không sao.” Nhưng anh biết, mấy đứa nhỏ đó rất là tôn trọng anh, cho nên tụi nhóc sẽ cố gắng cắn bút mà hồi tưởng lại mấy thứ mà anh giảng trong tiết học, là chuyện không thể tránh khỏi.
Lần sau lên lớp tụi nhỏ sẽ hiểu, phải chăm chỉ nghe thầy giáo giảng bài, mấy chuyện khác đợi sau khi hết tiết làm cũng không muộn.
Trong khi trên diễn đàn Hải Đại tin đồn bay đầy trời, trận chiến mắng chửi nổi lên bốn phía, thì thầy Giang hoàn toàn không biết lướt diễn đàn đang cùng ăn cơm tối với vợ. Dạ dày của thầy Giang không tốt, lúc trẻ lại quá cẩu thả, bác sĩ nói anh phải nhai kỹ nuốt chậm, anh ăn cơm rất chậm rãi, mắt nhìn thấy Du Dao ở phía đối diện đã ăn đến bát cơm thứ ba. Có lẽ là vì ăn cơm với người ăn khoẻ, anh cảm thấy cơm canh đạm bạc đối diện trước mặt cũng trở nên thơm ngon hơn.
Lúc trước mỗi ngày anh ngồi đây ăn cơm một mình, luôn cảm thấy đồ ăn hình như chẳng có mùi vị gì.
“Không được rồi, tay nghề nấu ăn của anh không tiến bộ gì cả.” Du Dao trong miệng đang gặm một cục bông cải tím phê bình tay nghề nấu nướng của anh, ăn mấy tháng nay, cuối cùng cô hết nhịn nổi rồi.
Tuy lúc đầu khi thầy Giang kết hôn với Du Dao đã được mẹ anh dạy rằng ‘Làm một thằng đàn ông tốt thì phải nấu ăn chung với vợ’, từ đó anh rất thường hay xem các công thức nấu ăn trong thời gian dài nhằm trau dồi tài nấu ăn, nhưng sau này Du Dao mất tích rồi, phần lớn thời gian anh sống rất tạm bợ, có một dạo toàn ăn cơm ở nhà ăn, một dạo thì gọi thức ăn bên ngoài, một dạo thì bạ đâu ăn đấy, tuỳ tiện ăn thứ gì đó, còn có một dạo thì chẳng muốn ăn gì cả, cho nên lúc bắt đầu ổn định thật sự mỗi ngày đều đặn tự mình nấu cơm, chỉ mới mấy năm gần đây mà thôi.
Mà anh sống một mình, tay nghề nấu nướng không yêu cầu cao, chỉ cần chín, có thể ăn vào miệng là được, anh không quan tâm lắm vấn đề này. Nhưng mà bây giờ, không để ý hình như không được nữa rồi, vì Du Dao nói đồ ăn không ngon.
Được thôi, tay nghề nấu ăn mai một nhiều năm, cuối cùng vẫn phải tiếp tục luyện, vẫn không cách nào trộm lười biếng được, thầy Giang nghĩ bụng.
Hai vợ chồng nhà này tắm rửa sạch sẽ lên giường ngủ, lúc thuận tay mở thiết bị đầu cuối kiếm công thức nấu ăn, vừa hay trên diễn đàn lớn của Hải Đại có rất nhiều người liên tục đăng bài post đính chính tin đồn.
Bài post bác bỏ tin đồn này bắt nguồn từ một sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp từ lâu của khoa Văn học, họ đơn giản trần thuật về nguyên nhân, diễn biến, kết quả của vụ việc này, để lại mấy lời giải thích rõ ràng cho những nhóm người đang cãi nhau ầm ĩ, về cô vợ xuyên thời không của Giáo sư Giang. Nội dung sau đó đều là những lời cảnh cáo được in hoa và bôi đậm, như cấm vây xem, cấm bịa đặt tin đồn bậy bạ, v.v
Sau bài đăng này, mấy sinh viên vây xem lúc đầu đoán không được câu chuyện sẽ phát triển như thế đều trợn mắt há mồm, sau đó dưới bài viết dần dần có ngày càng nhiều giáo viên xuất hiện, trưởng khoa của các ngành học khác, sau đó ID của hiệu trưởng cũng xuất hiện.
“Giáo sư Giang là giáo sư nổi tiếng của trường chúng ta, nhân phẩm cao thượng ưu tú, không chỉ trong trường, mà trong cả nước cũng là một học giả nổi danh, hy vọng mọi người có thể tôn trọng sinh hoạt cá nhân của thầy ấy, không cần làm phiền, đi ngược lại ý muốn của thầy ấy, càng hy vọng toàn thể học sinh có thể xử lý việc này một cách lý trí, có thêm một phần thấu hiểu và khoan dung.”
Vị hiệu trưởng- nhiều năm nay có sở thích nuôi mèo trong trường, làm cho trường học suýt chút nữa bị mèo chiếm lĩnh- lần này hiếm có khi ông ấy vô cùng nghiêm túc, đứng đắn nói lời thanh minh.
Mà sau khi bài viết thanh minh này được đưa ra, cuối cùng dẫn ra vô số bài post ‘chấm công lưu danh’, hiển nhiên lúc chuyện này đã sắp kết thúc, cặp ‘phu phụ’ chồng già vợ trẻ đang xem công thức nấu ăn chưa đi ngủ, đã bò từ trên giường dậy— Vì Du Dao xem mấy công thức nấu ăn này, nhìn hoài nhìn hoài, thấy đói bụng rồi, muốn bò dậy nấu mì làm bữa khuya, thầy Giang cũng ngồi dậy theo cô đi nấu mì, Du Dao đuổi anh đi nhưng anh không chịu, cô chỉ đành xớt bớt cho anh nửa chén nhỏ mì.
Du Dao ăn mì mình tự nấu, vừa ăn vừa lắc đầu, nói không ngon. Tay nghề nấu ăn của cô thật ra cũng ngang ngửa Giang Trọng Lâm, hai người kẻ tám lạng người nửa cân. Theo sự lớn dần lên của cái bụng và cơn thèm ăn, miệng của Du Dao cũng dần trở nên kén chọn.
Hai người họ quyết định từ ngày mai trở đi, cùng nhau nghiên cứu các công thức nấu ăn, cùng nhau nâng cao tay nghề bếp núc.
“Xét thấy anh lúc trước cũng không có chút tiến bộ nào, bây giờ tụi mình cùng nhau học, vẫn xem như là đang ở cùng một vạch xuất phát.” Du Dao cầm bảng công thức nấu ăn nói rõ với Giang Trọng Lâm: “Nên đợi lúc bé con sinh ra, tài bếp núc của em có lẽ sẽ giỏi hơn anh nhiều.”
Giang Trọng Lâm đang bóp cải thìa, đồng ý lời cô nói một cách nghiêm túc: “Em nói đúng lắm.”
Du Dao nới lỏng dây tạp dề ra, cô thấy có hơi chật, đồng thời chê trách ông chồng già kế bên, “Sao anh không có một chút ý chí chiến đấu nào hết vậy?”
Giang Trọng Lâm: “…” Hình như không hiểu sao anh bị đem ra so sánh mà, sau đó anh hình như cũng chưa nói anh muốn thi đấu, người trẻ tuổi chính là hay thích mấy loại so bì này haizzz.
Anh đón lấy ánh mắt của vợ mình, cuối cùng vực dậy được một chút ý chí, “Được thôi, anh cố gắng để không thua em.”
Du Dao nhìn anh, cảm thấy anh chính là loại hình tuyển thủ cam chịu số phận điển hình, anh sẽ cười nhẹ và nói ‘Tôi nhận thua’ trong mọi trận đấu, không có chút nghị lực vươn lên nào cả. Xem ra muốn cải thiện đồ ăn, chỉ có thể tự mình ra tay, không dựa được vào lão già Giang- thích ăn cải thìa xào và bí đỏ hấp- này được.
Kết quả, mỗi tối hai người đi ra ngoài dạo bộ, Giang Trọng Lâm thế nhưng lại đặc biệt hỏi thăm vài chị hàng xóm cách nấu ăn ngon, thậm chí lúc cô tắm xong đi ra thì sẽ nhìn thấy anh đang ở trong thư phòng ghi tay các công thức món ăn.
“Anh đang làm gì thế, các công thức này không phải có bản điện tử à, anh viết tay lại một lần nữa làm gì?” Du Dao không tài nào hiểu nổi.
Giang Trọng Lâm ngẩng đầu nói với cô: “Củng cố trí nhớ, mấy cái công thức điện tử này quy trình phức tạp quá, anh tóm tắt đơn giản lại một ít, ghi trọng điểm thôi.” Anh ghi lại công thức món ăn bằng chữ viết tay đẹp mắt, đôi khi lại còn ngừng lại suy nghĩ một tí, tư thế đó giống như anh đang viết tài liệu gì đó quan trọng lắm.
Du Dao cảm thấy mình thua rồi. Không phải chỉ là nấu ăn thôi sao, sao anh lại bày ra vẻ nghiêm túc khi nghiên cứu học thuật ra chứ?! Ông lão nhà cô nào phải là không có ý chí chiến đấu mà phải là ý chí chiến đấu dâng trào, sục sôi thì có!
Chú thích:
- Bông cải tím:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.