Du Dao thấy Giang Trọng Lâm đang cầm thiết bị đầu cuối cá nhân nhắn tin, trộm liếc một cái, phát hiện hình như là trong group chat của học sinh, cô không tự chủ được kéo chăn ra chồm qua xem. Cô vươn ngón tay lướt lên phía trên chút xíu, nhìn thấy tin nhắn lúc trước mấy người khác nhắn, vui ơi là vui, tháo thiết bị đầu cuối trên tay Giang Trọng Lâm xuống, “Để em để em, để em nhắn cho.”
Giang Trọng Lâm buông lỏng tay, để cô lấy thiết bị đầu cuối đi, Du Dao vừa chăm chú theo dõi mấy người trong group ồn áo trêu ghẹo nhau, vừa nói với Giang Trọng Lâm: “Học trò của anh ai cũng hoạt bát ghê, Quách Đồng này nè, bị anh doạ sợ rồi, ông ấy trực tiếp offline khỏi nhóm luôn ha ha ha!”
Giang Trọng Lâm nói một cách khẳng định: “Chắc chắn là bây giờ nó đang nhắn riêng cho đàn em của nó, hỏi cậu ta vì sao lại thêm anh vào group.”
Hiển nhiên, người làm thầy giáo này rất hiểu những đứa học sinh của mình, Du Dao hiếu kỳ hỏi anh: “Em thấy anh thích Quách Đồng này lắm, vậy sao lúc nào anh cũng cố ý ghẹo ông ta thế.”
Giang Trọng Lâm chợt nhớ tới những thứ gì đó, bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Đứa nhóc này lúc còn trẻ rất không đứng đắn, phóng túng lắm, hay gặp rắc rối cũng thích trêu ghẹo mọi người.”
Du Dao rất thích thú với tất cả những chuyện xưa có liên quan đến ông lão Giang mà cô chưa từng tham dự vào, tiếp tục hỏi anh: “Sao vậy? Nó đã làm chuyện gì mà khiến anh nhớ mãi không quên vậy?”
Giang Trọng Lâm: “Đứa nhóc này năm đó đã cạy cửa nhà, lấy đi mấy quyển sách ở chỗ anh.”
Du Dao chớp mắt vài cái: “Cạy ổ khoá nhà anh á?”
Giang Trọng Lâm: “Lúc đó anh ở kí túc xá trong trường, cách kí túc xá của sinh viên không xa lắm.”
Du Dao cảm thấy vậy cũng còn ổn, dù sao cô cũng là một ‘đầu gấu cá biệt’ mà, nhưng khi đối mặt với ông Giang nghiêm túc thế này, cô cố ý tỏ vẻ khiển trách lên án, tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó nó có trả lại hay không?”
Giang Trọng Lâm: “Nó đem đi khoe xong thì đem trả lại, còn thuận tay thay cho anh ổ khoá mới, nói với anh là ổ khoá có sẵn của kí túc xá dỏm lắm, cạy sơ cái một là đã bung ra, rất nguy hiểm.”
“Ngoài chuyện này ra, vào Ngày nhà giáo nó còn tặng anh một hộp dâu tây, vô cùng tha thiết mời anh ăn, kết quả anh cắn một cái, cắn không đứt, lúc đó thằng nhóc này cười to rồi chạy đi. Thì ra hộp dâu tây đó nó lấy đất sét và các nguyên liệu khác làm ra, anh không rõ lắm, nhưng mà thằng bé đó đúng là rất nghịch ngợm.
Du Dao: ….. Anh không đánh chết học trò mình ngay tại chỗ đó là do tính anh tốt.
Giang Trọng Lâm tự nhớ về những chuyện này bất giác anh bật cười ra tiếng, “Lúc tốt nghiệp nó còn vào phòng phát thanh của trường đọc một bài thơ tri ân thầy giáo cơ—- là thơ nó tự viết, tệ kinh khủng, vừa dở vừa dài, nó đọc tận ba lần, mấy đồng nghiệp khác vì chuyện này mà cười anh suốt 3 tháng trời.”
Du Dao tự tưởng tượng cảnh lão Giang nhà cô làm giáo viên mấy năm nay, được một đám học sinh hoặc là càn quấy phá phách hoặc là thông minh thấu hiểu làm bạn, trong lòng không hiểu sao lại đột nhiên có sự xúc động, cảm kích, vui sướng không nói nên lời. May quá, may mà một người sống trên thế giới này không chỉ có quan hệ tình cảm nam nữ, mà vẫn còn tồn tại rất nhiều mối quan hệ xã hội khác nhau, những cảm tình khác nhau, không phải mỗi thời mỗi khắc anh chỉ có một thân một mình, giờ phút này Du Dao vô cùng biết ơn những cô cậu học trò đã ở bên cạnh bầu bạn với Giang Trọng Lâm trong suốt thời gian qua.
Nụ cười trên mặt Du Dao thật dịu dàng, ôn nhu, “Anh có nhiều loại học sinh ngộ nghĩnh như vậy lắm hả?”
Giang Trọng Lâm giơ tay hơi dịch cái chăn ở sau lưng cho cô, “Mấy đứa hiểu chuyện nghe lời chiếm đa số, chỉ là anh đã dạy rất nhiều học sinh, bây giờ không biết phần lớn đã đi đâu cả rồi. Từng khoá từng khoá học sinh vào, rồi lại từng khoá từng khoá đi ra, thật ra anh cũng đã không còn nhớ rõ bao nhiêu người nữa, thi thoảng ở ngoài, có người gọi anh ‘thầy ơi’, anh cũng chẳng nhớ nổi họ là ai, chỉ khi về nhà ngẫm nghĩ cẩn thận mới nhớ lại được chút ấn tượng mơ hồ, nhớ tới dáng vẻ thanh xuân ngây ngô của tụi nó lúc trẻ, khác rất nhiều so với hồi còn học ở trường.”
Giọng nói đều đều của Giang Trọng Lâm mang theo nhàn nhạt thương cảm, không rõ ràng, giống như khi nhìn thấy mùa hạ qua đi rồi, hoa trong vườn nhà đều đã nở rộ hết, sắp sửa qua mùa chuyển tiết, dẫu cho bạn biết rằng vào mùa hạ năm sau nó vẫn sẽ đơm hoa lần nữa, nhưng hoa tàn rồi thì vẫn khiến con người ta u buồn không nỡ, vì những bông hoa của năm sau chẳng còn là hoa của năm nay nữa.
“Bây giờ vẫn còn có nhiều học sinh nhớ tới anh mà.” Du Dao gõ vài cái trên màn hình đầu cuối của anh. Trong group chat trong tích tắc bắt đầu ồn ào nhốn nháo lần nữa, đang thảo luận xem đứa nhỏ trong bụng của cô khi nào ra đời, thầy Giang sẽ đặt tên cho em bé là gì.
Thầy Giang cười nhẹ, “Anh càng hy vọng tụi nó có thể sống tốt cuộc đời của chính mình, anh không cần tụi nó nhớ nhung đâu.”
Du Dao gửi tin nhắn bằng thiết bị đầu cuối của anh, trả lời tin nhắn trong group chat đã náo loạn lại lần nữa: “Em bé khoảng tháng 4 năm sau sẽ ra đời, về phần bé tên gì, thầy Giang của các bạn còn chưa nghĩ ra.” Còn gửi thêm một nhãn dán với biểu tình hoạt bát.
Group chat im ắng trong phút chốc, sau đó có người do dự hỏi: “Cách nói chuyện này, là cô (sư mẫu) à?”
“Tui dám khẳng định cô đang lấy thiết bị đầu cuối của thầy nói chuyện với tụi mình đó! Lúc nhàn rỗi không có việc gì thầy nói chuyện với tụi mình mới là lạ!”
Thế là trong chốc lát không khí trong group chat càng thêm nhiệt liệt. Mặt đối mặt có lẽ sẽ vì xa lạ mà nói chuyện khách sáo với nhau tí, nhưng trong thế giới ảo này, hình như mọi người đều vô cùng nhiệt tình, Du Dao nhanh chóng bị một đám các ‘con cá nhỏ’ trải dài các độ tuổi bao vây chung quanh.
Có điều tán dóc được một hồi, vì cách nói chuyện của Du Dao dễ gần lại còn biết trêu ghẹo mọi người nữa, thái độ của tập thể ‘cá con’ càng buông lỏng hơn, có một người cảm thán: “Cô ơi, thầy bảo bọc lo lắng cho cô quá, không cho tụi em đến thăm cô, thầy còn xin cấp hiệp nghị bảo mật nữa, ngay cả mấy trang báo cũng không có thông tin và tên của cô, chuyện tụi em bác bỏ tin đồn cũng chỉ lan truyền trong trường.”
“Em nhớ người xuyên thời không trước cô, cái người bị tàn tật ở chân ấy ạ, ông ta không xin hiệp nghị bảo mật, còn chủ động livestream cho mọi người xem, đồng ý rất nhiều lời mời phỏng vấn của báo mạng, biến thành một người rất hot trên mạng xã hội, nổi tiếng một thời gian dài, khoảng thời gian mấy năm trước, trên mạng đều là ảnh chụp và bài phỏng vấn ông ta, ông ta ra ngoài cũng giống như các minh tinh ra ngoài vậy.”
“Đúng đó, ông ta rất hưởng thụ cảm giác được người ta vây xem, nhưng ông ta lộ diện công khai nhiều quá, hai năm nay lại không thấy thông tin gì nữa, có là thứ hiếm lạ đến đâu, nhìn nhiều xem nhiều cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.”
“Nếu cô mà livestream, chắc chắn sẽ được yêu thích nhiều hơn người đàn ông kia, ai bảo cô giáo của chúng ta xinh đẹp như vậy chứ.”
“Đàn em cẩn thận nha, em xúi cô của chúng ta livestream lộ mặt, Thầy Giang siêu cấp bảo vệ vợ sẽ online đánh em đó.”
Mọi người đang nói giỡn với nhau, Giang Trọng Lâm yên lặng ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Người đàn ông bị tàn tật cả hai chân đó, hai năm trước ông ấy tự sát rồi, nhưng tin tức tử vong không được công bố, anh nghe được tin này ở nguồn khác.”
Du Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng hiểu ra gì đó, “Anh đã từng đi nghe ngóng thông tin của những người xuyên thời không hả?”
Giang Trọng Lâm gật đầu, anh chậm rãi nói: “Đó là một người đàn ông rất bình thường, lúc ông ta xuyên thời gian, vì tâm lý hiếu kì của quần chúng, có một dạo ông ta cuộc sống của ông ta rực rỡ, nở mày nở mặt lắm, sau này dần dần không có người quan tâm chú ý tới ông ta nữa, bản thân ông ấy cũng không có nghề ngỗng gì, không học được bất kì tài nghệ gì để có thể kiếm sống cả, thân nhân cũng chẳng còn, sau nữa có một ngày đột nhiên ông ta tự sát.”
Anh nhìn thẳng vào mắt Du Dao, ngón tay hơi giật vài cái, tiếp tục nói: “Còn có người xuyên không trước ông ta, vốn dĩ là một người bị ung thư phổi không sống được bao lâu nữa, nhưng sau khi xuyên thời gian ông ấy được sử dụng không ít thuốc mới của thời đại này, kéo dài được mạng sống, nhưng sau đó ông ấy vẫn chết, vì quá trình chữa trị rất đau đớn, con trai con gái của ông ấy tuổi tác cũng lớn gần bằng ông ấy cả rồi, tình cảm hình như cũng không tốt lắm, ông ấy dựa vào trợ cấp của quốc gia để chữa bệnh, vẫn luôn cô đơn nằm trên giường bệnh, nên ông ấy quyết định tự sát.”
Ngày Du Dao về đây, Giang Trọng Lâm đi hỏi thăm rất nhiều người về thông tin cụ thể của bốn người xuyên không trước, khoảng thời gian đó, anh lúc nào cũng cảm thấy sầu lo, sợ rằng kết cục của Du Dao giống như những người đi trước ấy, anh ngủ không được, nửa đêm thường xuyên giật mình tỉnh dậy, kiềm lòng không đậu đi đến chân cầu thang, nhìn căn phòng đóng kín cửa của cô, sau đó chậm chạp quay về phòng nằm ngủ.
Mà Du Dao không hề hay biết điều này, vì anh không muốn bộc lộ sự lo âu này cho cô thấy, anh không muốn để cô phải thể nghiệm cảm giác bất an và lo lắng không yên này, anh nghĩ rằng, phải tận lực làm cho sinh hoạt cuộc sống của Du Dao bình ổn an yên như một người bình thường, cuộc sống bình đạm mà an lành như thế, có thể sẽ giúp cô thuận lợi, dễ dàng dung nhập và làm quen với thế giới khác biệt này hơn, giảm thiểu tối đa những trở ngại tâm lý của cô.
Du Dao trầm mặc, vậy theo những gì cô được biết, bốn người xuyên thời gian trước cô đều đã chết rồi. Đột nhiên cô hiểu ra, ném thiết bị đầu cuối xuống, nắm chặt lấy tay Giang Trọng Lâm, “Cho nên anh căng thẳng như thế, là sợ trong lòng em có vấn đề gì, lo em không thích ứng, không nghĩ thoáng được à?”
Giang Trọng Lâm không trả lời, anh dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô với vẻ không nỡ:
“Em là một cô gái kiên cường, anh cảm thấy em mạnh mẽ hơn anh nhiều, anh không lo lắng.”
Du Dao bật cười, “Nói dối, anh chắn chắn lo lắng tột cùng, nói không chừng nửa đêm anh ngủ không được còn chạy lên lầu nhìn xem em có việc gì không.”
Giang Trọng Lâm: “…….”
Du Dao chỉ thuận miệng nói ra, không hề biết rằng cô đã nói trúng tim đen của anh, ý cười trên mặt cô nhạt dần, bóp chặt lấy tay của Giang Trọng Lâm, ánh mắt nghiêm túc, “Em sẽ tiếp tục sống, kết cục của người ta là của người ta, em sẽ không bị ảnh hưởng bởi những điều này.”
“Em đảm bảo với anh, em sẽ sống lâu hơn anh rất nhiều.”
Giang Trọng Lâm lại không buông lỏng vẻ mặt, đôi mắt anh yên tĩnh trầm mặc như hồ nước, vương vấn trong đó là những đầu mối tình ý dịu dàng, đằm thắm gợn nhẹ, chẳng nói nên lời. Anh nói: “Sống lâu không nhất định là tốt, anh càng hy vọng rằng em có thể sống vui vẻ thoải mái, có thể hưởng thụ cuộc đời này.”
Du Dao đột nhiên lấy bàn tay ấn lên mặt anh, “Cái mặt vốn đã có nếp nhăn rồi, không được cau mày nữa.”
Giang Trọng Lâm bị bàn tay dán vào mặt, hơi nghiêng đầu, “……Người già đi rồi sẽ có nết nhăn mà.”
Du Dao đột nhiên ngồi từ trên giường dậy, trong nụ cười mang theo ý xấu, ấn lên vai Giang Trọng Lâm, “Anh đợi tí, nằm đó không được nhúc nhích.” Nói xong cô bò dậy mang dép lê đi tới nhà vệ sinh, lát sau lấy mặt nạ của mình đem đến, đắp lên mặt thầy Giang một miếng, cười ha ha nói: “Nào nào nào, dưỡng ẩm cho da anh một tẹo.”
Cô đắp xong, lập tức lấy thiết bị đầu cuối ra chụp một bức ảnh, sau đó nhìn bức hình cười mãi không dứt, lại thuận tay gửi tấm hình vào group chat của học sinh Giang Trọng Lâm doạ mấy đám ‘cá con’ trong đó giật mình—–“Chia sẻ bức hình thầy Giang kính mến đắp mặt nạ.”
Tất cả học sinh trong group nhìn thấy bức ảnh này, suýt chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài. Có người không kịp đề phòng làm đổ ly nước lên văn kiện, có người suýt nữa té cầu thang, có người đang bế con thiếu chút nữa quăng đứa nhỏ đi luôn, có người dắt chó đi dạo giật mình buông sợi dây xích ra, phải vội vàng đuổi theo bắt chó về.
“Ha ha ha đây là cái quỷ gì đây? Đây là thầy Giang sao? Không thể nào mà, sao cô có thể hành hạ thầy như vậy chứ, tội nghiệp quá đi ha ha ha! Sao thầy không phản kháng nhỉ ha ha ha!”
Chúng ta hãy nhìn đến thầy Giang đang mặc đồ ngủ của ông già nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình, nhìn vào ánh mắt bất đắc dĩ nhưng lại ngập tràn khoan dung ấy, cái cảm giác này cũng khó tả quá đi! Hình tượng Giáo sư Giang nghiêm trang lễ độ của bọn bọ hoàn toàn sụp đổ rồi ha ha ha!
Có chút đáng yêu, khiến cho người ta nhịn không được muốn xem nhiều hơn những khoảnh khắc túng quẫn của ông lão.
Ngày hôm sau Du Dao nhận được không ít quà cáp từ các nơi gửi đến, đều do các học sinh bị Giang Trọng Lâm cấm tới thăm gửi tới, người không đến, nhưng quà tặng thì dâng tới cửa rồi. Mấy thứ này phần lớn là thực phẩm chức năng của người cao tuổi và sản phẩm dinh dưỡng dành cho phụ nữ mang thai, ngoài ra, vậy mà lại có rất nhiều hộp mặt nạ dưỡng da.
Du Dao cầm mấy hộp mặt nạ dở khóc dở cười, không phải chứ, mấy người tính để thầy Giang ngày nào cũng đắp mặt nạ cả à? Vậy mấy cái mặt nạ dễ thương hình thỏ nhỏ, gấu con là chuyện gì đây.”
“Lão Giang anh nhìn này, đây là mặt nạ học sinh tặng anh nè.” Du Dao giơ mặt nạ lên nói với Giang Trọng Lâm.
Trong cuộc đời của thầy Giang đây là lần đầu tiên nhận được món quà đặc biệt như vậy, trong lúc nhất thời không nói nên lời.