“Ái chà, bụng của cô không còn nhỏ nữa đâu, trời lạnh, mưa xong nền đất lại trơn, sao cô còn ra đây đi bộ nữa.”
Du Dao bất ngờ đụng mặt bà lão hàng xóm, tuy cùng thế hệ với Giang Trọng Lâm, theo lý mà nói cũng cùng thế hệ với Du Dao, nhưng mỗi khi bà ấy gặp Du Dao đều xem cô như cháu gái, lần trước đi chợ về gặp nhau, còn đặc biệt móc từ trong bọc một trái táo cho cô ăn, coi bộ vô cùng quý mến cô.
“Tôi thích ra ngoài đi dạo lát ý mà, suốt ngày ngốc ở nhà không quen, bà đây là đi chợ về hả?” Du Dao quen thuộc nói vài câu với bà lão, thì tách nhau ra, sau đó một mình tiếp tục đi về phía trước. Cô choàng một cái áo lông rất rộng— là áo khoác kiểu mới giữ ấm rất tốt, nghe nói lớp áo bên trong có lót loại lông gì đó, tạm thời vẫn gọi nó là áo khoác lông vậy.
Vì công năng giữ ấm vĩ đại của chiếc áo lông này, Du Dao hoàn toàn không cảm thấy lạnh, sắc mặt hồng hào, mạnh khoẻ. Vì dạo gần đây cô ăn khá nhiều, nguyên khuôn mặt của cô trọn trịa hơn hẳn lúc trước.
Cũng không biết sau khi sinh em bé xong có ốm xuống được không, Du Dao nghĩ thầm, cúi đầu nhìn vào bụng của mình, giống như đang ôm một trái dưa hấu to trong lòng vậy.
Hôm nay Giang Trọng Lâm ra ngoài có việc, cô một mình ngốc ở nhà chơi game một lát, thấy mắt mình hơi cay, dứt khoát thay quần áo ra ngoài đi dạo. Giang Trọng Lâm đối xử với thai phụ rất cẩn thận, để tránh cho việc sau khi anh về biết cô một mình đi ra ngoài sẽ bị doạ sợ, Du Dao không đi xa, chỉ đi vòng vòng ở quảng trường nhỏ bên cạnh tiểu khu.
Trời trở lạnh, trên quảng trường không có nhiều người, những người đang đi bộ bên đường phần lớn đều mặc áo khoác và rụt đầu vào áo nhanh chóng bước đi, Du Dao cắm hai tay vào túi áo, tuỳ ý quan sát mỗi người đang đi trên đường. Lấy 40 tuổi làm ranh giới, điều gì là điều còn tồn tại từ khi cô có kí ức đến giờ, và điều gì là điều mà từ khi cô được sinh ra đời tới giờ hoàn toàn xa lạ, đối với cô mà nói nó giống như một vạch phân chia rõ ràng.
Cô nhìn thấy một cô bé trẻ khoảng 19 tuổi, mặc một chiếc váy và một đôi vớ trông có vẻ mỏng manh, dường như hoàn toàn không sợ lạnh. Chẳng lẽ là chất lượng quần áo sau 40 năm đều có sự thay đổi lớn như thế sao, đôi vớ trông có vẻ phong phanh như vậy đã được cải tiến thành có công năng giữ ấm đặc biệt xuất sắc sao?
Du Dao nhớ về hồi mình còn là một thiếu nữ trẻ tuổi, cũng rất thích mặc mấy bộ quần áo mỏng manh như vậy vào mùa đông, dù sao thì người trẻ luôn chỉ cần xinh đẹp soái khí là đủ, mấy chuyện như lạnh lẽo thế này nhịn chút là qua rồi. Cho dù sau này không còn là thiếu nữ 19 tuổi nữa, đã hai mươi mấy tuổi đi làm được mấy năm rồi, cô vẫn rất thích mặc mấy bộ quần áo xinh đẹp đó. Không chỉ là quần áo xinh đẹp, còn có đủ các thể loại đồ trang điểm khác nhau, trước khi ra ngoài phải thay quần áo, làm tóc và trang điểm nhạt, tối về tới nhà đắp mặt nạ… Từ khi nào bắt đầu cô dần dần không còn để ý những việc này nhỉ?
Hình như là sau khi kết hôn với Giang Trọng Lâm không lâu.
Lúc mới kết hôn, anh cảm thấy rất tò mò với tất cả những chuyện liên quan tới cô, sáng sớm cô thức dậy trang điểm, anh đang ngáy ngủ cũng phải mơ màng bò dậy, ngồi ở phía sau cô nhìn chăm chú với vẻ hiếu kỳ, nhìn cô lấy từng món chai chai lọ lọ trét lên mặt, sau đó anh sẽ bày ra vẻ mặt kính sợ và cẩn thận nghiên cứu khi đối mặt với một lĩnh vực xa lạ với mình.
“Khó quá đi, em biết cách dùng của nhiều thứ như thế, có khi nào xài lộn tùm lum với nhau không? Mấy cái này, trông có vẻ na ná nhau hết à.” Chàng thanh niên ‘trai thẳng’ hỏi cô.
Cô liếc đôi mắt mèo đã được kẽ kỹ càng, nói với người chồng trẻ đầu tóc bù xù kia: “Nói thật thì mỗi ngày em trang điểm cũng thấy mệt lắm, nhưng anh nhìn đi.” Cô quay đầu qua gửi cho anh một nụ hôn gió, “Trang điểm sẽ xinh đẹp hơn này.”
Anh hơi nghiêng đầu, dùng bả vai cọ cọ vào gương mặt ửng hồng, tránh đi nụ hôn gió cố ý của cô, thấp giọng nói: “Thật ra anh thấy lúc em không trang điểm cũng đẹp lắm, mỗi tối lúc em tắm xong đi ra càng xinh hơn.”
Du Dao vô tình đánh vỡ sự ngây thơ của anh, “Thật ra mỗi ngày sau khi tắm xong đi ra, em đều lấy máy sấy để sấy cho tóc vào nếp hết đó, anh tưởng là kiểu tóc rối nhưng không mất sự quyến rũ đó dễ làm ra lắm sao? Còn nữa, để giữ cho da dẻ tươi mềm mướt mát, đương nhiên phải thoa rất nhiểu mỹ phẩm dưỡng ẩm và dưỡng da lắm đấy.”
Người chồng trẻ tuổi bật thốt ra một từ ngây ngốc: “Ồ….”
Cô lau tay, đi qua bên kia nựng nựng mặt chồng mình, “Khờ quá đi.”
Buổi tối sau đó cô vừa tắm xong, anh mở cửa ra, muốn xem cô sấy tóc, xem xong một lần, anh nói: “Trông có vẻ mệt quá, vả lại ngủ một giấc là mất tiêu rồi.” Du Dao cầm máy sấy tóc thở dài, “Em cũng cảm thấy mệt lắm.”
Ông Giang nhỏ xung phong nhận việc, “Anh sấy tóc giúp em cho.”
Du Dao đồng ý cho anh làm, ‘được’ anh sấy cho một đầu tóc xù mang hiệu quả của một cơn địa chấn kinh hoàng, một đầu tóc rối tán loạn mà tóc còn quấn chặt vào nhau, lấy cây lược chải một hồi mới xem như tạm ổn. Ông Giang nhỏ chải tóc cho cô, nhắc lại ý kiến của mình một lần nữa, “Anh vẫn cảm thấy em như vậy cũng rất là xinh đẹp.”
Đúng vậy, anh cảm thấy cô trang điểm đẹp, không trang điểm cũng đẹp; cô mỉm cười nhẹ nhàng dùng dao nĩa ăn cơm Tây đẹp, ở quán ăn bên đường lấy tay bóc tôm hùm đất ăn đến mặt đầy sa tế cũng đẹp; mặc cái váy hoa xinh xắn cũng đẹp, mặc cái áo sơ mi xấu xí, cũ kĩ và quần đùi cũng đẹp; không có hình tượng gác chân lên ghế sô pha, đêm hôm khuya khoắt vọt ra ngoài ban công chửi lộn với thằng nhóc lầu dưới chơi trống điện tử cũng đẹp, ngay cả tư thế móc lỗ tai cũng xinh hơn người khác.
Bất kể khi nào, lúc cô hỏi “Như vậy có đẹp không?”, Giang Trọng Lâm đều không chút chần chừ gật đầu bảo ‘đẹp’, nguyên khuôn mặt là vẻ chân thành tha thiết không thể khiến cho người ta nghi ngờ.
Trước khi hai người kết hôn cô đã từng hoài nghi qua một lần, trong mắt của Giang Trọng Lâm nói không chừng cô có mang vòng sáng thiên thần trên đầu, vốn tưởng là sau khi kết hôn anh thấy cô cũng biết ăn cơm, ngủ nghỉ, đi vệ sinh, chắc sẽ bình thường hơn một tí, nhưng ai ngờ đâu lại càng nghiêm trọng hơn.
Cho nên dần dần, Du Dao cảm thấy, trang điểm cái rắm, trong mắt của thằng nhóc này căn bản không có sự khác biệt nào, loại cảm giác tốn công vô ích này làm cô ngày càng trở nên lười biếng. Ban đầu chỉ là lười làm mấy công đoạn như kẻ mắt mèo và son môi thôi, sau đó cuối tuần ở nhà ngay cả rửa mặt cô cũng lười làm—- so với cuộc sống độc thân lúc trước không có chút khác biệt nào.
Có điều, sống một mình và sống hai mình cũng có chút khác nhau, đương lúc bệnh lười của cô phát tác, cô sẽ cất cao giọng kêu một tiếng ‘Giang Trọng Lâm’, Giang Trọng Lâm sẽ cắn chừng bàn chải đánh răng chạy tới bên cô.
“Sao vậy em?”
Cô giống như một con cá mặn nằm liệt trên giường, hỏi anh: “Trên mặt em có ghèn không?”
Giang Trọng Lâm im lặng gật đầu, quay về nhà tắm làm ướt khăn phủ lên mặt cô xoa nắn. Du Dao bị anh xoa đến nổi cả khuôn mặt như muốn biến dạng, đột nhiên cô nâng tay đẩy mũi mình lên phía trên làm thành hình mũi heo ghẹo anh, chọc cho Giang Trọng Lâm cười hằng hặc phun bọt kem đánh răng ra luôn, bắn lên trên mặt cô.
“Được lắm! Thằng nhóc kia, anh dám phun kem đánh răng lên mặt em!” Cô giả bộ bò dậy nhe răng múa vuốt định vồ tới đập anh, Giang Trọng Lâm vừa cười vừa nhặt bàn chải lên lùi về nhà vệ sinh, trong miệng nói: “Không phải anh cố ý mà, phì, là em cố tình.”
Anh trốn trong nhà vệ sinh, làm thế nào cũng không chịu ra, vô cùng ấu trĩ.
Lúc Giang Trọng Lâm còn trẻ không hiểu sao lại rất hay cười, hơn nữa giọng cười rất thấp, cô ghẹo một xíu đã cười, làm thế nào anh cũng cười, làm ra cái mũi heo, anh cũng có thể cười tới suýt nữa tắt thở. Buổi tối anh giúp cô sấy tóc, tự nhiên lại bật cười tới mức không nói nên lời, Du Dao không hiểu gì hết túm lấy phân nửa đầu tóc còn ẩm ướt quay đầu nhìn anh.
“Anh đang cười gì dạ?”
Giang Trọng Lâm rất thành thật, cười thở hổn hển nói: “Hồi đó nhà anh có nuôi một con chó, anh cũng từng sấy lông cho nó, lúc nãy tự nhiên anh nhớ lại.”
Du Dao nhảy dựng lên, “Moá, anh mắng em là chó hả, qua đây chịu chết đi.”
Giang Trọng Lâm ôm lấy máy sấy tóc chui rút vào góc tường, vừa cười không ngừng vừa xua tay giải thích: “Không phải không phải, ha ha, anh không có mắng em, anh chỉ nhớ ra, cảm thấy em dễ thương y như nó vậy á, lông lá tóc tai xù xù mềm mềm.”
Du Dao kể cho anh nghe chuyện trong nhà trẻ của cô có một bé trai bị một bé gái đánh khóc hu hu, nhưng ngày hôm sau cậu bé vẫn đưa hoa thủ công chính tay mình làm cho cô bé đó. Giang Trọng Lâm nói: “Cậu bé đó chắc chắn thích cô bé kia rồi.”
Du Dao: “Tại sao, vì thích bị đánh à?”
Giang Trọng Lâm nhìn cô, nhìn mãi nhìn mãi lại không nín cười được, “Thì là thích thôi.”
Du Dao đột nhiên hiểu ra, giơ tay lên nhìn anh. “Có phải anh cũng muốn bị đánh không, lại đây, chị thoả mãn cưng nè.”
Ý cười khi ấy, phảng phất kéo dài đến tận hôm nay, Du Dao đứng ở dưới cây thường xanh ở quảng trường, cảm nhận được trên mặt mình bất giác nở nụ cười như lúc trước.
“Dì ơi, dì cười cái gì dạ.” Cô gái mười chín tuổi mặc chiếc váy mỏng manh giẫm trên một cái ván trượt lơ lửng trên không trượt về phía bên đây, cô bé dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm cô, sau đó dò xét nhìn cây to bên cạnh cô, “Trên cây có gì hả dì? Có tổ chim ạ?”
Du Dao: “Không có, haizz, cô bé à, con mặc một cái tất mỏng như thế không lạnh hả? Sao không mặc nhiều vào một chút?”
Cô bé giống như con bướm lượn qua lượn lại một vòng, “Không lạnh ạ, người trẻ tuổi không sợ lạnh, chỉ có mấy người lớn tuổi như dì mới luôn cảm thấy tụi con lạnh thôi.”
Du Dao buồn cười nghĩ, đây là lần đầu tiên cô bị nói là người lớn tuổi. Nhưng ngẫm lại cũng không sai, đối với cô bé 19 tuổi này mà nói, đúng thật là cô đã già rồi, ít nhất cô bé ở tuổi này, không có cách nào tưởng tượng tới dáng vẻ cô nàng sẽ biến thành một người 30 tuổi. Giống như… Du Dao cũng không thể tưởng tượng dáng vẻ lúc mình 60 tuổi hơn.
Dạo này cô thường lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu để nhìn mấy đứa nhóc choai choai mấy khu gần đây, có ý đồ đi tìm hiểu cách nghĩ của Giang Trọng Lâm bây giờ. Lúc anh nhìn cô, có phải giống như cảm giác lúc cô nhìn mấy đứa nhóc này không?
Trong đầu Du Dao tuỳ ý nghĩ mấy chuyện này, nói chuyện với cô bé đang lạnh run cầm cập nhưng vẫn cứng miệng trước mặt, “Chất liệu vớ này của con, có thể tự động làm ấm hả.”
“Không thể ạ.” Cô bé tưởng cô đang nói giỡn, bỗng chốc bật cười.
Thế là Du Dao xúc động nghĩ, sao đã 40 năm trôi qua vẫn chưa nghiên cứu ra tất chân mỏng mặc vào mùa đông không bị lạnh nhỉ.
Cô ở đây tán gẫu với cô bé xa lạ hồi lâu, cô bé không biết cô đến từ 40 năm trước, chỉ cảm thấy cô nói chuyện thú vị, cười mãi không ngừng, giống như một con chim hoàng anh nhỏ.
Du Dao bỗng nhiên giác ngộ được chân lý, cô nghĩ, a, thì ra không phải lúc trẻ Giang Trọng Lâm hay cười, mà là người trẻ rất dễ nở nụ cười. Con người ta càng lớn lên, rất nhiều chuyện không còn cảm thấy vui nữa.
Cô tạm biệt với cô bé trượt ván kia xong, đi bộ về nhà, bắt gặp Giang Trọng Lâm đang vội vàng tìm gì đó ngoài cổng tiểu khu. Anh mặc chiếc áo khoác, trên cổ có quàng khăn len, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, mãi đến khi thấy bóng dáng của cô, chút thần sắc gấp gáp đó mới được thả lỏng.
“Sao anh về nhanh vậy?” Du Dao kinh ngạc hỏi, lúc trước khi anh ra cửa rõ ràng đã nói đến chiều anh mới về, nên cô mới dám đi ra ngoài dạo bộ trắng trợn như vậy.
Giang Trọng Lâm đi đến bên cạnh cô, “Anh đi về trước, em có lạnh không, bên ngoài gió lớn, sao em không mặc thêm áo.”
Du Dao cảm thấy câu nói này rất quen tai, hình như bản thân cô khi nãy cũng nói với cô bé kia mấy lời này.
Cô đột nhiên thấy buồn cười, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Giang Trọng Lâm, hỏi anh: “Anh thấy em có giống một con chim hoàng anh nhỏ không?”
Giang Trọng Lâm không hề biết cô đột nhiên nói câu này có nghĩa là gì, anh hơi ngẩn ra, cuối cùng lắc đầu.
Không phải con chim hoàng anh nhỏ, mà là một đoá hoa bất tử.