Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Chương 36:




Tuy rằng Du Dao thích ba Giang mẹ Giang hơn người một nhà anh họ, nhưng cô và gia đình anh họ cũng không có lục đục gì, họ đối với vị khách như cô cũng xem như nhiệt tình, mọi người cùng nhau ăn cơm trưa, lúc ăn cơm Du Dao mới nhận mặt được hết đại gia đình này, cháu trai lớn của Giang Trọng Lâm còn có một đôi song bào thai một nam một nữ vừa lên cấp 2, lúc trước hai nhóc ấy vẫn luôn ở trên lầu chơi game, hoàn toàn không xuống dưới nhà.
Thiếu niên thiếu nữ ở tuổi này, tính cách có hơi xốc nổi phản nghịch, gương mặt kiêu ngạo ‘ngầu lòi’ không thèm để ý người khác, Du Dao ăn cơm xong lên phòng trên lầu nghỉ ngơi, trong lúc vô tình thấy cặp song sinh này đang đánh game, cô cảm thấy rất thích thú, liền ở bên cạnh xem một lúc lâu, một lát sau, cô cũng nhập bọn chơi chung với tụi nhóc luôn.
Đối với các trò chơi điện tử thế này Du Dao làm quen rất nhanh, đây cũng được xem như là thiên phú đặc biệt, lại cộng thêm vận may của cô cực tốt, hồi trước chơi game với bạn bè, rút thăm các loại thẻ game, mọi người đều sẽ nhờ cô rút thẻ giúp, cô thường bị cười trêu là ‘Cánh tay phải của Thần linh’, nên trong game cô cũng có một đống bạn bè, nhưng bây giờ, game mà năm đó cô thường chơi đã đóng máy chủ từ lâu rồi, thể loại bạn bè chỉ liên lạc với nhau qua game, cũng chẳng còn liên lạc được nữa.
Có nhiều việc lúc mới đầu cô không có cảm giác gì, xuyên qua lâu rồi, dần dần cô nhớ lại, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, cũng có thể khiến cô đột nhiên cảm thấy chán nản buồn bả. May mà Du Dao không phải là một người hay tự đi vào ngõ cụt, để tâm vào chuyện vụn vặt, tâm hồn cũng khá là rộng lượng, nên bây giờ mới có thể sống vui vẻ mỗi ngày.
Hai thiếu niên thiếu nữ nhanh chóng mang Du Dao đi thăng cấp, trên đường đi Du Dao đã kiếm ra không ít đồ tốt cho ba người, khiến cho hai đứa nhóc lúc ăn cơm mặt mày còn lạnh tanh, còn bây giờ thì hưng phấn ngập mặt, chồm qua bên cạnh cô nói nói cười cười.
“Bên này bên này, mau tới đây, lại tìm được một cái rồi, nhìn xem là cái gì đấy.”
“Á! May quá vậy! Con ở đây mở hộp mấy lần rồi mà không bao giờ mở được cái này cả! Sao bà thím có thể mở ra chỉ trong một lần thế này!”
Du Dao đầy mặt là nụ cười đắc ý, nhìn chằm chằm vào màn hình chơi game to lớn chiếm cả nửa cái vách tường, thao tác trên tay nhanh nhẹn, “Kẻ địch bén mảng tới rồi kìa, chú ý, đi đến bên bà thím nhanh lên.” Cô vừa nói xong, liền thuận tay tiêu diệt một kẻ địch.
Hai đứa nhóc học sinh cấp 2 kích động theo cô thâm nhập vào khu vực trung tâm, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gọi là sự thiên vị của số mệnh.
Giang Trọng Lâm nói chuyện với hai đứa cháu trai rất lâu, thấy Du Dao mãi không xuống lầu, anh hơi lo lắng đi lên lầu xem tình hình, kết quả còn chưa đi tới cửa phòng, liền nhìn thấy cô và hai đứa bé đang ở trong phòng game chơi điện tử, nghiễm nhiên là phong thái của người lãnh đạo, ba người chơi tới mức mê mẩn, hoàn toàn không phát hiện anh đang đứng đằng sau, Giang Trọng Lâm nhìn một lát, không đi quấy rầy họ, lặng lẽ đi xuống lầu.
Đợi tới lúc tối, ăn cơm tất niên, cặp song sinh một gái một trai lúc trưa không thèm để ý tới ai, bây giờ đã niềm nở với Du Dao y như một đoá hoa. Làm cho ba mẹ của hai nhóc giật mình, không biết vì sao hai đứa con đang trong thời kỳ nổi loạn của mình bỗng nhiên lại trở nên hiểu chuyện, lễ phép biết cách đối xử với khách khứa như thế.
Cơm tất niên họ không ăn ở nhà, mà đặt một sảnh ăn ở nhà hàng cao tầng có thể ngắm cảnh đêm gần sông, tầng thứ 166, có thể nhìn thấy mặt sông và cây cầu lớn bên dưới, đối diện với con sông lớn là những toà nhà cao tầng rực rỡ lộng lẫy, hơn phân nửa Hải Thành được bao phủ bởi ánh sáng lấp lánh sặc sỡ trong màn đêm. Tuy rằng những vì sao trên trời cao có phần ảm đạm, nhưng các ‘vì sao’ trên mặt đất lại rất đa dạng, rạng rỡ, đường phố bên dưới dòng người và xe cộ đi lại tấp nập, như thể những ngôi sao băng xẹt qua nhanh như cắt liên kết lại với nhau thành một dải ánh sáng giữa lưng trời, vì ở trên toà nhà cao, nhịp điệu ồn ào náo động của thành phố như biến thành những tiếng thì thầm truyền từ một thế giới xa xăm nào đó, không gian trông có vẻ vô cùng tĩnh mịch.
Mọi người ngồi vào vị trí trên sảnh ăn, bên cạnh có phát sóng tiết mục Xuân Vãn ăn mừng năm mới. Mọi người ăn uống đến khí thế ngất trời, Du Dao bị thu hút bởi bài nhạc mở đầu của chương trình, cô ngẩng đầu lên xem, đập vào mắt là một sắc đỏ tươi vui rực rỡ, nhạc dạo vậy mà không khác mấy so với mấy chục năm trước, thật là kỳ diệu, ngay cả vũ đạo mở màn cũng lấy nét đẹp sinh động đặc sắc làm chủ đạo. Rõ ràng là có rất nhiều thứ đã được thay đổi và tiến bộ hơn lúc trước, chỉ có chương trình Xuân Vãn này, hình như vẫn giữ nguyên vẹn nét xưa, ở một nơi tinh tế nào đó vẫn lưu giữ truyền thống, ngay cả giọng nói phát thanh của MC nam ở tiết mục mở màn cũng chẳng hề thay đổi.
Nhưng khi Du Dao cẩn thận quan sát thì phát hiện người dẫn chương trình đó không phải là MC quen thuộc ngày xưa nữa, không phải là những người MC thường dẫn tiết mục Xuân Vãn mà cô quen thuộc. Sau đó cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cũng đúng, mấy người dẫn chương trình ấy chắc bây giờ cũng lớn tuổi cả rồi, hoặc có lẽ họ cũng đã qua đời, đương nhiên sẽ không thể đứng trên sân khấu này nữa.
Cô không nhịn được lại phân tâm vì phát hiện nhỏ nhặt này. Đến cuối cùng thì cũng không giống ngày trước.
Bên cạnh truyền tới tiếng bát đũa va chạm nhau, Du Dao hồi thần lại, phát hiện Giang Trọng Lâm múc cho cô một bát chè trôi nước, mấy viên bánh trôi nho nhỏ trắng nõn nổi lên bát nước chè màu trắng sữa, hương vị thơm ngọt, ngào ngạt xông vào khoang mũi.
Giang Trọng Lâm múc cho cô chén chè trôi nước xong, cũng nhìn về phía màn hình lớn đang chiếu Xuân Vãn, “Mấy MC dẫn tiết mục Xuân Vãn này hình như cũng làm được mấy năm rồi.”
“Hình như?” Du Dao buồn cười, “Mấy năm trước anh không coi Xuân Vãn hả?”
Giang Trọng Lâm cười cười, “Anh sẽ xem một chút.” Ý nghĩa của việc xem Xuân Vãn vào dịp Tết phần nhiều là nghi thức trong gia đình, lúc những người thân yêu nhất của anh đều đã đi xa hết, anh chỉ có thể một mình ngồi trước màn hình TV, tiết mục Xuân Vãn sống động náo nhiệt bao nhiêu, không gian trống rỗng bên cạnh anh sẽ quạnh quẽ, lạnh lẽo bấy nhiêu, cho nên thường anh chỉ xem phần đầu, và hai tiết mục nhỏ nữa thì đi ngủ, nếu không cứ xem mãi xem mãi ngủ thiếp đi trên sô pha, đợi tới nửa đêm sẽ bị tiếng pháo hoa nổ làm tỉnh giấc.
Vì trong phòng bao rất ồn ào, Du Dao ghé sát vào anh nói: “Em thấy giọng nói của mấy người họ không khác nhau mấy, nếu không nhìn mặt thì lúc nãy em vẫn còn chưa kịp phản ứng nữa.”
Tiếp tới là một tiểu phẩm kịch, Du Dao xem một hồi, phát hiện bản thân xem không hiểu gì hết, không biết chỗ đáng cười nằm ở đâu nữa, cô huých huých Giang Trọng Lâm đang ở bên cạnh vài cái, “Chỗ nào mắc cười vậy anh, sao em xem không hiểu gì cả?”
Thầy Giang cũng bày ra vẻ mặt mù mờ nhìn thẳng vào mắt cô, hiển nhiên thầy Giang cũng không hiểu lắm. Cặp song sinh trái lại xem hiểu, tụi nhóc bày ra vẻ mặt khinh thường mắc ói, “Mấy cái mánh khoé cũ này là của năm ngoái rồi.”
Du Dao: Mánh cười cô biết đã là của 40 năm trước rồi, năm ngoái với cô mà nói cũng được tính là mánh cười mới rồi đấy.
Vào lúc này, cô và lão Giang nhà mình có được sự đoàn kết đến mức đáng nhiên, dù sao thì ông lão này cũng xem không hiểu. Nghe hai đứa nhóc không ngừng chê bai tiết mục, Du Dao buồn cười, hình như những việc tế nhị như chương trình Xuân Vãn thường bị người ta chê bai cũng được lưu giữ lại, cũng xem như một ‘phong cảnh’ trước giờ không hề thay đổi.
Bữa cơm tối tất niên ăn rất lâu, mọi người lại cùng nhau thưởng thức cảnh đêm ở đây một lúc lâu, sau đó mới đi về. Trên đường Du Dao nhìn thấy rất nhiều người đang đi bộ qua lại, khắp nơi trên quảng trường đều có bóng dáng con người, còn có một màn hình chiếu cực to ngoài trời, đồng thời cùng phát sóng tất cả các chương trình Xuân Vãn ở khắp nơi trên đất nước, các cửa hàng trên quảng trường đang xúc tiến các hoạt động khuyến mãi, mời một ít ngôi sao hơi nổi tiếng đến hát hò nhảy múa, tổ chức các hoạt động rút thăm trúng thưởng, người đông đến phát khiếp.
Du Dao tuy cũng muốn đi tới góp vui lắm, nhưng nhìn cái bụng của chính mình, cô rất chi là lý trí phủi đi cái suy nghĩ này. Lấy tình hình của cô hiện giờ mà đòi chen vào đống người nhộn nhịp kia xong lại chen đi ra, chắc em bé sẽ được ra đời sớm mất.
Về tới nhà lại tiếp tục xem Xuân Vãn, có điều Xuân Vãn này đã biến thành nhạc nền trợ hứng góp vui, mấy người đàn ông thì đánh cờ, đánh bài, mấy người phụ nữ thì mở vài ván mạt chược, mấy đứa nhóc nhỏ thì mở màn hình chiếu xem hoạt hình điện ảnh các hệ liệt về những nàng công chúa xinh đẹp, Du Dao thì lại chơi đánh game với hai đứa nhóc lớn hơn. Chơi một hồi, cô nghe thấy tiếng pháo hoa nổ ‘bùm bụp bùm bụp’ liên hồi bên ngoài, phát hiện trong phòng cũng chất đầy pháo hoa, sau đó cô vui vẻ mang theo mấy đứa nhóc ra ngoài sân đốt pháo.
Loại pháo hoa lạnh kiểu mới bây giờ sẽ không dẫn tới hoả hoạn nữa, cũng không làm bỏng da người, tính an toàn được nâng cao rất nhiều, cho nên ngay cả trong khu dân cư, phố xá sầm uất cũng được châm ngòi đốt pháo, không những thế, ngay cả mùi và sự ô nhiễm của pháo hoa cũng được triệt tiêu, chỉ có âm thanh ngược lại vẫn còn giữ lại.
Theo sau lưng Du Dao là mấy đứa con nít loai choai lớn lớn bé bé, mọi người bày pháo hoa ở trong sân, những đứa nhóc nhỏ không dám châm pháo, hai đứa nhóc lớn hơn thì khá gan dạ đi lên châm pháo với cô, ba người châm ngòi pháo theo thứ tự, lui về sau một chút nhìn lên bầu trời. Những quả pháo bùng nổ bay vút lên bầu trời, toả ra thành những đoá hoa với nhiều hình dạng khác nhau. Du Dao xem đến mê mẩn, mấy loại pháo hoa này đẹp quá, nó có thể liên tục nổ đến ba bốn lần trên bầu trời, mỗi lần nổ đều có thể biến hoá thành những hình dạng khác nhau.
Còn một loại pháo hoa lớn nhất, tiếng nổ vang lên 233 lần, đoá hoa thứ nhất vẫn còn dư âm chưa tan đi hết, đoá hoa cuối cùng đã bay thẳng lên bầu trời rồi, dường như khắp trời đều là những đoá hoa lửa đang dần dần rơi xuống mặt đất, một ống pháo hoa lớn làm ngòi dẫn tạo ra mấy trăm đoá hoa lửa với hình dáng khác biệt cùng nhau nở rộ trên bầu trời tạo ra hiệu ứng tuyệt đẹp đến nao lòng.
Mấy người còn lại trong phòng cũng chạy ra ngoài xem pháo hoa. Du Dao ngẩng đầu nhìn trời cao lui về sau hai nước, được một người ở sau lưng đỡ lại. Là Giang Trọng Lâm, anh nói: “Sau lưng có bậc thang, em cẩn thận.”
Du Dao trở tay nắm chặt lấy tay anh, “Anh xem cái đó đi, cái đó đẹp á, đẹp hơn đại hội pháo hoa năm ấy tụi mình xem nhiều.”
Giang Trọng Lâm dìu cô, “Đại hội pháo hoa bây giờ vẫn còn, đẹp hơn ngày trước nhiều, nếu em muốn đi xem, chúng mình có thể đi lại lần nữa.”
Du Dao quay đầu cười với anh, “Được, đợi Qua Qua ra đời rồi, tụi mình dắt con đi coi chung nhé.”
Giang Trọng Lâm nhìn cô, cũng bật cười, ánh mắt nhu hoà dịu dàng loé lên vài tia sáng vụn vặn dưới khung cảnh pháo hoa lộng lẫy.
Hai người ngủ một đêm ở Cù gia, mùng 1 Tết hai người về nhà mình.
“Em có rất nhiều học sinh đến chúc Tết, cũng không thể cứ đi mãi không về nhà.” Vì Giang Trọng Lâm nói như thế, nên dù cho ông cụ không muốn mấy đi nữa, cũng đành để họ về nhà thôi.
Quả nhiên, hai vợ chồng Du Dao không về nhà được bao lâu, liền có từng tốp học sinh lục tục kéo đến nhà chúc Tết. Hồi trước Giang Trọng Lâm không cho mấy học trò của mình đặc biệt đến ‘thăm’ Du Dao, nhưng bây giờ là Tết, mấy học sinh những năm trước đến chúc Tết anh, năm nay cũng không thể không cho họ đến, thế là nhân cơ hội này, học trò đến chúc Tết anh năm nay đông hơn năm trước rất nhiều.
Có những cô cậu học sinh đã ra xã hội, làm việc rất nhiều năm, thậm chí là những sinh viên vẫn còn đang học ở Hải Đại cũng tập hợp lại thành một tốp lớn đến một lần, từ ánh mắt tò mò hiếu kỳ của họ với Du Dao có thể thấy, hiển nhiên là đến nhìn sư mẫu của họ đấy.
Ngoài cái này ra, còn có một ít bạn bè cũ của Giang Trọng Lâm, những người hàng xóm ở tiểu khu gần đây thường hay qua lại cũng đến chúc Tết lẫn nhau.
Dẫu cho Du Dao không ngán mấy cảnh đông người thế này bao giờ, nhưng mà cả một ngày như thế cô cũng kiệt sức, mệt mỏi lắm chứ, cô vùi vào trong ghế sô pha không muốn động đậy nhúc nhích gì cả. Buổi tối khách khứa đi hết rồi, lúc chỉ còn dư lại hai vợ chồng, hai người yên tĩnh ngồi yên ở đó, mở màn hình tivi xem show truyền hình, nên cũng không vắng vẻ lắm, ngược lại mang theo cảm giác ấm áp và yên tĩnh nhàn nhạt, phảng phất đem theo hơi ấm gia đình khiến cho con người ta an tâm.
Du Dao nhìn Giang Trọng Lâm bên cạnh đang bưng ly trà, hơi nóng bốc lên chầm chậm từ miệng ly, ánh mắt của anh dừng lại trên màn hình TV, anh đang nghiêm túc xem chương trình đối thơ của một người trẻ tuổi trên đấy. Cô cạ cạ chồm qua bên chỗ anh, gục đầu mình lên trên chân của Giang Trọng Lâm.
Sự chú ý của Giang Trọng Lâm lập tức dời lên trên người cô, “Mệt hả em?”
Du Dao gác đầu lên chân anh, ưỡn bụng uể oải nói: “Em lười.”
Giang Trọng Lâm lấy tấm chăn nhỏ kế bên, đắp lên người cô.
Bên ngoài truyền tới âm thanh cười đùa của con nít nhà hàng xóm, cũng có tiếng người dân châm pháo, từng đoá hoa lửa nổ ‘bụp bụp’ vang lên, đôi khi lại truyền đến tiếng ‘leng keng’ nho nhỏ do các cô cậu thanh niên trẻ tuổi chạy chiếc xe chịu lực lơ lửng trên không trung phát ra. Du Dao nhắm mắt lại, yên lặng gối đầu lên đùi Giang Trọng Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.