Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Chương 38:




Mấy chục năm trước, lúc Dương Quân vẫn còn là một thiếu nữ, bạn thân nhất của bà ấy là Du Dao từng sống ở nhà của bà một khoảng thời gian, là vào lúc sau khi mẹ của Du Dao qua đời không lâu.
Điều kiện của gia đình Dương Quân tốt, bà ấy lại là con gái một, có thể nói là một cô gái được nuông chiều từ bé đến lớn, từ nhỏ bà chưa từng chịu cảnh cực khổ bao giờ, nên cả người trông có vẻ ngây thơ, ngốc nghếch. Nhưng Du Dao và bà ấy không giống nhau, tính cách của cả hai cũng khác biệt rất lớn. Từ hồi còn bé tí bà quen biết Du Dao, hai người liền trở thành bạn bè, cho đến sau này chính bà cũng chẳng nhớ nổi vì sao hai người lại trở thành bạn bè nữa, hình như họ cứ tự nhiên mà sáp lại với nhau thế thôi, sau đó một năm rồi lại một năm, bất giác họ trở nên khắng khít thân mật với nhau.
Năm ấy, mẹ của Du Dao qua đời, một xác hai mạng. Du Dao mâu thuẫn với ba cô rất dữ dội, ngay cả nhà cô cũng không thèm về. Cô ở nhà bà ngoại vài ngày, bị mợ ép đuổi ra khỏi nhà, cô không có nơi để đi, liền chạy đến dưới lầu nhà Dương Quân. Tối hôm ấy trời mưa, toàn thân Du Dao ướt đẫm đứng dưới cửa sổ nhà bà ấy gọi với lên. Dương Quân bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, mở cửa sổ ra thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô, bị doạ cho giật mình, bà mặc chừng đồ ngủ vội chạy xuống dưới nhà mở cửa, sau đó bà cho cô đi tắm, cuối cùng hai người cùng ngủ chung trong căn phòng của Dương Quân.
Các cô rất hay đi đến nhà của đối phương ở nhờ, hai người cùng ngủ trên một chiếc giường, thường có những lời nói mãi không hết, nhưng hôm ấy, Du Dao rất trầm mặc, Dương Quân không biết phải làm sao để an ủi cô.
Lúc nửa đêm, Dương Quân nghe thấy bên cạnh bạn thân mình đang khóc, tiếng khóc kiềm nén rất khẽ khàng, kèm theo đó là tiếng hít thở nhè nhẹ. Trong hai người các cô, Dương Quân vẫn luôn là người được bảo vệ, còn Du Dao chính là người bảo vệ bà, Dương Quân nghe thấy tiếng khóc của cô trong đêm tối, trong lòng rất buồn bã, kìm lòng không được cũng bật khóc theo, khóc mãi khóc mãi, tiếng khóc của bà ấy ngày càng to, dần dần lấn át luôn tiếng khóc của Du Dao bên cạnh.
Du Dao bị bà ấy khóc đến cạn lời, chỉ đành dừng lại xoay người qua an ủi bà ấy, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho bà.
“Mày khóc cái gì?” Thiếu nữ Du Dao mười mấy tuổi rất bất đắc dĩ ngồi bên cạnh bà ấy.
Dương Quân thút tha thút thít, “Tao buồn, muốn khóc.”
Sau đó các cô không khóc nữa, ôm lấy chăn ngồi trên giường nói chuyện. Du Dao hỏi bà: “Vì sao phụ nữ phải sinh con chứ? Không sinh con thì sẽ không chết rồi.”
Dương Quân nói: “Con người không sinh con cũng chết mà, cho dù là chết vì già, chết vì bệnh, chết vì bị xe tông, hay chết vì bị sặc nước, thì cũng sẽ chết thôi.”
Khuôn mặt Du Dao dưới ánh đèn bàn lờ mờ hiện đầy vẻ rầu rĩ và oán hận, khuôn mặt ấy vẫn còn rất non nớt. Cô nghiến răng, đột nhiên lên tiếng oán hận nói: “Sau này tao chết cũng không thèm sinh con! Đẻ con cái rắm ấy!”
Dương Quân dựa vào bên cạnh cô, “Ờ, vậy thì không đẻ vậy, tao cũng thấy đẻ con đau lắm, tao cũng không đẻ.”
Im lặng một hồi, Dương Quân lại không nhịn được thêm vào một câu: “Nhưng mà nếu minh tinh tao thích nhất kết hôn với tao, tao vẫn sẽ đồng ý sinh con cho anh ấy.”
Thiếu nữ Du Dao trong lòng đang tràn ngập xúc động phẫn nộ lại tỏ ra vẻ mặt ‘một lời khó nói hết’, “Mày không hiểu, đàn ông không có thằng nào tốt hết.”
Dương Quân trong lòng thầm nghĩ, cách nói này của Dao Dao, hình như giống với giọng điệu của Duyệt Tuyệt Sư Thái trong ‘Ỷ Thiên Đồ Long Kí’, đây là lời bà ta nói với Chu Chỉ Nhược này. Nhưng Dương Quân không dám nói ra, sợ bị bạn tốt trong cơn tức giận sẽ đè bà ấy lên giường mà đánh một trận.
“Vậy sau này mày sẽ không kết hôn hả?” Dương Quân tò mò hỏi cô.
Thiếu nữ mười mấy tuổi cách biệt với chuyện hôn nhân còn xa vời vợi, thế là Du Dao không chút do dự, gằn giọng nói như chém đinh chặt sắt: “Cả đời này tao cũng không kết hôn!”
Sau đó thiếu nữ phản nghịch này dần dần lớn lên, sự thù hận thời niên thiếu chậm rãi buông xuống, cũng hiểu rằng rất nhiều chuyện trên thế giới này đều là thân bất do kỷ, không cách nào thay đổi, cô trở nên cởi mở trượng nghĩa, có thể đi ra ngoài chơi với rất nhiều bạn bè, mỗi lần Dương Quân và cô tụ tập lại với nhau, đều sẽ hỏi cô: “Mày kiếm được bạn trai chưa?”
Du Dao năm hai mươi mấy tuổi cười một cách lười nhác, không để ý lắm đáp: “Kiếm không ra người phù hợp, làm bạn bè còn được, sống cả đời thì thôi bỏ đi.”
Dương Quân ôm hai má có chút phiền muộn, “Mẹ tao dạo này cứ sắp xếp xem mắt cho tao, trời ơi, tao mới hai mươi mấy, còn chưa tới ba mươi, sao lại phải xem mắt rồi.”
Du Dao không có loại phiền não này, hả hê trêu bà, “Xem ra mày sẽ kết hôn trước tao rồi, đến lúc đó tao làm phù dâu cho mày.”
Cô nàng nói làm phù dâu cho người ta này, sau đó lại nhanh chóng kiếm được bạn trai, và còn quyết định muốn kết hôn nữa. lúc Dương Quân hẹn cô ra ngoài chơi, bà ấy kích động tới mức lay bạn thân mình lắc lư qua lại, “Mới yêu nhau được một năm sao mày lại muốn kết hôn rồi hả hả hả hả! Lúc trước không phải mày kêu là làm bạn bè thì được, kết hôn sống một đời thì thôi bỏ đi sao, tên Giang Trọng Lâm đó đã rót vào tai mày mấy lời ngon tiếng ngọt gì hả?!”
Du Dao sờ sờ mũi, ho khan một tiếng, “Khụ, tao cũng không muốn, nhưng Giang Trọng Lâm cầu hôn tao, tao vừa lơ là một cái thì đồng ý luôn rồi.”
“Cái gì gọi là ‘lơ là một cái thì đồng ý rồi’ chứ!” Dương Quân thiếu chút nữa làm rối kiểu tóc xinh đẹp tinh xảo của mình luôn. Bà ấy không biết liệu sự vui mừng trong lòng bà nhiều hơn một chút, hay sự buồn bực nhiều hơn một chút, chỉ biết bản thân kích động đến mức không kiềm chế được.
Sau đó, cuối cùng Du Dao vẫn đúng ngày cử hành hôn lễ, Dương Quân cũng như ý nguyện làm phù dâu, trong phòng chờ, bà ngồi ở cạnh Du Dao đang mặc váy cưới xinh đẹp nói chuyện, “Lần sau tao kết hôn, mày cũng phải làm phù dâu cho tao.”
Du Dao được trang điểm theo kiểu cô dâu, càng xinh đẹp hơn lúc bình thường, cô cười nhẹ nhàng, “Tao kết hôn rồi, sao có thể làm phù dâu cho mày nữa?”
Dương Quân nhìn điệu bộ này của cô, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã mất đi thứ gì, nước mắt tự nhiên tuôn ra, đột nhiên đến mức khiến chính bà cũng bị doạ sợ, bà nghẹn ngào nói: “Tao không cần biết đâu, tao chỉ muốn mày làm phù dâu cho tao thôi.”
Du Dao cũng bị bà làm cho giật mình, vội vàng lau nước mắt cho bà, miệng nói lời đồng ý: “Được được được, làm làm làm, làm phù dâu cho mày, nhất định làm tốt luôn.”
Dương Quân khóc tới mức không nín lại được, lớp trang điểm trên mặt cũng bị trôi đi, lúc đó bà ấy mới đột ngột nhận ra hình như người bạn thân cùng mình lớn lên, sắp có người càng thân mật, gắn bó với cô ấy hơn mình, sau này cô sẽ có gia đình của riêng mình, vào nửa đêm bà sẽ không thể nào tự dưng tuỳ hứng chạy đến chỗ Du Dao gọi cô ra ngoài đi ăn khuya nữa, sau đó lại ngủ cùng nhau nói chuyện cả đêm, Du Dao bị người ta cướp đi mất rồi.
Dương Quân nhìn thấy chú rể Giang Trọng Lâm đi vào phòng, ngay lập tức bật khóc to hơn, sau đó Du Dao phải đuổi chàng chú rể trẻ tuổi mặt đầy vô tội mờ mịt đi ra khỏi phòng.
“Không sao hết, không sao hết, tụi mình là bạn thân cả cuộc đời này, tao quen mày từ khi mày vẫn là một con nhóc mà, đợi mày trở thành một bà lão, hai bà già tụi mình vẫn có thể cùng nhau đi chơi, đi nhảy bungee và nhảy dù mày thấy sao?”
Dương Quân nhịn không được, cười chảy cả nước mũi, “Lớn tuổi như vậy rồi thì sao có thể đi nhảy bungee với nhảy dù được, bị doạ đã đủ chết rồi, nói không chừng còn bị bệnh tim nữa.”
Bệnh tim thì không có, bệnh tiểu đường thì lại có thật. Dương Quân- người đã trở thành bà lão nhìn chăm chú Du Dao đang ôm chừng bụng bầu đi lại trong nhà, đột nhiên nhớ về đêm khuya rất nhiều năm về trước, cô dầm mưa chạy tới nhà bà. Du Dao đau buồn thương tâm của lúc ấy, cũng rất sợ hãi, tận mắt chứng kiến những cảnh tượng ấy đã để lại bóng ma tâm lý rất nặng nề trong lòng cô, người khác cứ cho rằng Du Dao không để ý tới, cho rằng cô đã quên đi, nhưng Dương Quân biết là, Du Dao vẫn luôn lo sợ, mãi đến lúc cô hai mươi mấy tuổi, ở bên đường nhìn thấy phụ nữ mang thai, cô vẫn sẽ tránh xa ra một chút theo bản năng.
Dẫu cho bà biết rằng Du Dao rất thích Giang Trọng Lâm, nhưng Du Dao của lúc ấy vẫn không bằng lòng vì người mình yêu sinh con.
“Giang Trọng Lâm nói muốn có con, nhưng tao không đẻ đâu, phiền chết đi được.” Sau khi cô kết hôn xong, Du Dao từng nói với bà như thế. Dương Quân hiểu, Du Dao không phải ngại phiền, cô chỉ là sợ hãi mà thôi, nhưng Du Dao tuyệt đối sẽ không nói bản thân sợ hãi. Bà cũng sẽ không nói ra, chỉ đáp lời: “Vậy thì không đẻ, dù sao chuyện gì Giang Trọng Lâm cũng chiều theo mày, mày không muốn đẻ, ông ấy cũng sẽ không nỡ ép buộc mày.”
Bây giờ con của Du Dao cũng sắp ra đời rồi. Dương Quân không biết có phải cô đã khắc phục được nổi sợ hãi nhiều năm của mình hay không, bà chỉ biết, bà nhất định phải đến bên cô, cùng cô nhìn đứa trẻ này được sinh ra, tận mắt chứng kiến cảnh cô bình an.
Ngày Qua Qua sinh ra rơi vào khoảng hai ngày này, Du Dao đã gói ghém đồ đạc nhập viện rồi, Dương Quân và Giang Trọng Lâm cùng nhau chăm sóc cho cô. Lần này Dương Quân về nước là do con trai lớn đi cùng, bạn già của bà ấy bị bỏ lại ở nhà trông cháu trai. Du Dao mới nhìn thấy con trai lớn của Dương Quân, còn bị kêu là ‘Dì’, Dương Quân một hai bắt con trai phải gọi như thế, con trai của bà cũng mặt đầy bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn gọi theo. Y tá đi tới sắp xếp giường bệnh nghe thấy một người đàn ông lớn tuổi đến thế gọi Du Dao là ‘dì’, vẻ mặt kỳ lạ không biết đang nghĩ tới mấy thứ gì.
Vì bệnh viện không cho quá nhiều người chăm trong phòng, Dương Quân và con trai bà ấy tìm một khách sạn gần bệnh viện để ở, buổi tối về đấy nghỉ ngơi, ban ngày vẫn đi qua bên đây với Du Dao.
Du Dao rất bình tĩnh, sau khi đi dạo một vòng phòng bệnh, liền nằm trên giường chơi game, Dương Quân ngồi bên cạnh chơi game với cô, cả buổi trời vẫn không thấy Giang Trọng Lâm quay lại, bà ngẫm nghĩ, vẫn nên đứng dậy đi ra ngoài xem sao.
Đi đến dưới lầu, Dương Quân nhìn thấy Giang Trọng Lâm đang ngồi trên chiếc ghế dài ở lầu lưới. Bà đi qua đó, phát hiện trong tay Giang Trọng Lâm đang xách một túi trái cây, đang phát ngốc ở đấy.
“Mua xong trái cây rồi sao ông không lên lầu?” Dương Quân hỏi, ngồi vào bên cạnh Giang Trọng Lâm.
Giang Trọng Lâm lấy lại tinh thần, “Lúc nãy đi hỏi bác sĩ của Du Dao, trên đường về thì ngồi ở bên đây một lát, tôi đi lên ngay đây.”
Trong lòng Dương Quân thầm thở dài, cười hỏi anh: “Dao Dao sắp sinh rồi, ông muốn con trai hay con gái đây?”
Giang Trọng Lâm: “Tôi muốn cô ấy bình an.”
Dương Quân nhìn thấy bàn tay của anh bị túi bóng siết chặt tạo nên vết hằn màu đỏ, lại muốn thở dài tiếp, chỉ có thể khuyên nhủ nói: “Không sao đâu, không phải mỗi tháng ông đều đưa Dao Dao đi kiểm tra hai lần à, bác sĩ cũng nói rồi, đứa bé rất khoẻ mạnh, sức khoẻ của Du Dao cũng rất tốt, kỹ thuật mổ bụng bây giờ tốt như thế, một chốc thôi là đã kết thúc rồi, ông còn lo lắng gì nữa.”
Giang Trọng Lâm gật đầu: “Tôi biết.”
Tuy biết, nhưng vẫn lo lắng. Dương Quân cũng hiểu, không nói thêm gì nữa, đứng dậy bảo: “Được rồi, đi lên trước đã.”
Vẫn nên để Dao Dao đi khuyên giải ông lão nhà cô thôi.
Tối hôm ấy, bụng của Du Dao có động tĩnh, lúc được đẩy đến phòng phẫu thuật, Dương Quân và Giang Trọng Lâm y như nhau, nắm chặt lấy tay của Du Dao. Bà nhìn gương mặt trắng bệch của Du Dao, liên tục nói với cô: “Không sợ, không sợ, rất nhanh sẽ ổn thôi, Dao Dao không phải sợ.”
Du Dao lật tay nắm chặt lấy tay bà, dường như hiểu được suy nghĩ của bà, nở một nụ cười: “Mày không sợ mới đúng, đừng có sợ, tao không còn là tao của lúc trước đâu.”
Không phải là thiếu nữ mười mấy tuổi lòng đầy bóng ma đấy nữa.
Nhưng Dương Quân lại nghĩ, mày rõ ràng vẫn là mày của trước kia, tao mới không phải là tao của hồi trước.
Du Dao lại nhìn về phía Giang Trọng Lâm đang trầm mặc quá mức, cô pha trò trêu anh: “Anh có cần đi khám bác sĩ trước không, em sợ anh sẽ ngất xỉu giữa đường mất.”
Giang Trọng Lâm miễn cưỡng nở một nụ cười với cô, “Em phải đi ra nhanh lên đấy.”
“Được, để em sinh nhanh một chút.” Du Dao nói xong câu này, chọc cho cô y tá bên cạnh bật cười. Cô y tá trẻ đó nở một nụ cười nghiệp vụ, bởi vì cố nén cười nên trông có hơi là lạ, “Người nhà cứ yên tâm, đây chỉ là loại phẫu thuật thông thường thôi, tối đa chưa tới nửa tiếng đồng hồ là đã xong rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.