Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Chương 43:




Thầy Giang đúng là viết bản kiểm điểm thật, mà Du Dao cũng nói được làm được, thật sự mua một cái khung lộng bản kiểm điểm vào thuận tay treo lên, vị trí treo là ở đầu giường ngủ.
Treo một lần này, là treo tận 3 năm.
Qua Qua sắp được 4 tuổi rồi, con bé này nói chuyện hay đi đường đều biết rất sớm, là một ‘đầu dưa’ rất thông minh, Du Dao thường nói bé là một con nhóc lém lỉnh, đôi mắt đen tròn linh hoạt như quả nho ấy đảo tít một cái, là có thể nhảy ra một ý đồ xấu. Tuy bé rất ầm ĩ, tính tình cũng có hơi hư hỏng, nhưng mỗi khi bé bắt đầu ngoan ngoãn tri kỉ lên, lại khiến cho hai người làm ba làm mẹ này thương yêu đến tận xương tuỷ.
Có lẽ khi bé con còn nhỏ, ba mẹ rất yêu thương bé, ngày này cũng mang bé theo bên cạnh, người một nhà dường như dung hợp lại thành bong bóng nước, đồng thời tình cảm cũng trở nên thắm thiết sâu nặng, ba mẹ hai người gần như cũng mất đi một bộ phận nào đó sự độc lập của mình, dung hợp vào bạn đời và con của mình, biến thành một tập thể càng thân mật hơn. Chỉ là cùng với sự xoay chuyển của thời gian, bé con dần dần lớn lên, trở nên độc lập hơn so với khi bé thơ, bong bóng nước của mối quan hệ thân tình này mới có thể tách ra lần nữa phân thành những cá thể khác nhau.
Lúc trước Du Dao cũng có một số bạn bè đã kết hôn sinh con, thi thoảng tụ tập với nhau, đều có thể nghe được các cô ấy than vãn, sau khi sinh con xong, bản thân hình như cũng mất đi nhân cách độc lập của mình, chỉ trở thành ‘mẹ’ thôi, mà không phải là một người tự do. Có một dạo cô cũng từng cảm thấy loại cuộc sống ấy thật khó để tưởng tượng, vì trong tư tưởng của cô, điều quan trọng nhất của đời người là độc lập và tự do.
Mấy năm nay, cô đã trải nghiệm được một cuộc sống hoàn toàn khác biệt, mới phát hiện, thật ra cuộc sống này không hề khó chấp nhận như trong tưởng tượng ngày trước, cuộc sống mỗi ngày có đắng có ngọt, chỉ là sự lựa chọn của mỗi người mà thôi, điều quan trọng nhất vẫn là tinh thần và thái độ. Tinh thần và thái độ của cô rất tốt, vì cân nhắc đến việc con gái ở độ tuổi trước khi lên 3, lên 4 đặc biệt rất cần sự đồng hành của ba mẹ, sau khi cô biết rõ tình hình tài chính của gia đình mình xong, cũng không gấp gáp đi tìm việc làm, mà chuyên tâm chăm sóc cho con gái cùng với Giang Trọng Lâm, thuận tiện cô cũng học hết tất cả các bằng cấp, chứng chỉ chuyên môn cần có luôn.
Bây giờ Qua Qua đến tuổi này, gần như có thể đưa bé đi học mẫu giáo rồi, cuối cùng Du Dao quyết định đi thi lấy bằng, tiếp tục dấn thân vào nghề cũ của mình, làm một giáo viên mầm non.
Hiện giờ muốn làm giáo viên mầm non, phải thi 12 loại chứng chỉ bằng cấp, cộng thêm trường hợp của cô lại khá là đặc biệt, vẫn phải để thầy Giang ra mặt, mới có thể ghi danh cho cô vào chuyên ngành giáo dục mầm non mới thành lập ở Hải Đại, sau đó cô cũng lấy được bằng cấp học bạ mới. Năng lực hành động của Du Dao mạnh, đã lấy được 9 loại chứng chỉ, ngày hôm nay lại là một buổi sáng cô phải ra ngoài để thi lấy chứng chỉ.
Trước khi đi, cô rất nghiêm túc lạy thầy Giang học thần trong nhà mình vài cái, thầy Giang rất bất đắc dĩ bao dung cho hành vi mê tín của vợ mình, sau khi Du Dao lạy xong nói: “Mau lên, học thần hãy ban cho em chút sức mạnh đi!”
Thầy Giang chớp chớp mắt, đối diện với gương mặt trông mong của Du Dao, anh vẫn kề qua áp lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
“Được rồi, đi đi, em sẽ làm được mà.” Thầy Giang ôn hoà khích lệ cô.
Sau khi được học thần khai quang, Du Dao cảm thấy bản thân nhất định sẽ đánh đâu thắng đó, bằng một khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ cô lại đi tới ôm đứa con gái đang còn ngủ mơ mơ hồ hồ dậy, hôn ‘moa moa moa’ liên tục mấy cái lên mặt con bé, “Qua Qua cũng ban cho mẹ một ít sức mạnh đi!”
Qua Qua bị mẹ mình hôn tới tỉnh ngủ, trong cơn mơ màng bé cũng chủ động hôn lên má mẹ bé vài cái theo bản năng. Du Dao mãn nguyện rồi, buông con gái xuống, giơ tay vuốt lại quần áo cho thẳng thớm, lấy tài liệu theo, đi ra cửa đổi dép, thầy Giang ôm Qua Qua đang dụi mắt đến trước cửa tiễn cô.
Lúc Du Dao mở cổng nhà mình ra ngoài, lại quay đầu nói: “Trưa em cũng không về nữa, hai người các anh ngoan ngoãn một chút nghe chưa, người uống thuốc thì phải uống thuốc đàng hoàng, người ăn cơm thì ăn cơm đàng hoàng, ok?”
Qua Qua lập tức lấy hai ngón tay béo của mình làm ra dấu ‘Ok’, nở nụ cười rạng rỡ hứa hẹn với cô.
Đợi Du Dao vừa đi, Qua Qua lật đật trượt xuống dưới ngay, bám lấy đầu gối của Giang ba ba, phát ra ánh mắt van nài khẩn thiết của một cô con gái siêu cấp đáng yêu mềm yếu về phía anh, “Ba ơi~ Hôm nay mẹ không có ở nhà, ba con mình ra ngoài chơi đi ba, mình đi tới khu vui chơi thiếu nhi đó có được không ba~”
Hai con đường ngoài tiểu khu, có một khu vui chơi dành cho thiếu nhi, có rất nhiều trẻ em thích đến đó chơi, sau khi Qua Qua đi được một lần, vẫn luôn nhớ thương chỗ đó mãi, tiếc là sau khi đi được vài lần, Du Dao và Giang Trọng Lâm không thích dẫn bé đi nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đại ma vương Qua Qua này, vừa đi tới chỗ đó, sẽ bắt nạt mấy đứa trẻ khác, bé đi tới đâu, chỗ đấy sẽ vang lên một dàn tiếng khóc.
Thầy Giang cảm thấy Qua Qua nhà mình, mỗi lần đi đến khu vui chơi thiếu nhi đó, thì giống như đang thả một con cá lớn vào trong một bể toàn cá con, chỉ cần một mình bé, đã có thể ăn hiếp hết toàn bộ trẻ em trong đấy rồi.
Theo lý mà nói bé vẫn chưa tròn 4 tuổi, đối với mấy đứa nhóc 5, 6 tuổi, chắc hẳn là đánh không thắng được con người ta, nhưng mà bé rất là ranh mãnh, xảo quyệt, bé còn biết xài chiêu ‘mượn gió bẻ măng’ ‘lấy nhu thắng cương’ dùng mưu trí để chiến thắng nữa, không chỉ như thế bé còn rất khôn ngoan, không bao giờ mù quáng đi khiêu khích những người bé đánh không lại, mà áp dụng phương thức tác chiến ‘đánh vu hồi’.
Ví dụ có một lần, có một nhóc mập béo ơi là béo, tình tình cũng xấu, hung hăng bá chiếm hết cả ba bàn đu dây nhỏ luôn, không cho những người khác chơi cùng, mấy bạn nhỏ khác đều không dám gây sự với cậu nhóc béo kia, Qua Qua thì ngược lại, đi tới bên đó nhân lúc không ai chú ý, trong phút chốc tự làm mình ngã xuống ở gần nhóc béo đó, lớn tiếng khóc nức nở lên, người lớn gần đó nghe thấy tiếng khóc, nhìn thấy bé một cô gái nhỏ đáng yêu mềm yếu té ngã trên nền đất khóc lóc đáng thương như thế, nhóc béo thì đang trừng mắt nhìn bé một cách hung ác, ai nấy đều cảm thấy nhóc béo chắc chắn đã bắt nạt người ta, thế là mẹ của nhóc béo, ngượng ngùng nói xin lỗi với Du Dao, còn ấn nhóc béo xuống bắt nhóc nói câu xin lỗi. Nhóc béo ngu ngơ chết lặng, cậu bé hoàn toàn chưa nói với Qua Qua câu nào, cũng chưa đụng tới một đầu ngón tay của Qua Qua, sao mà chịu xin lỗi chứ, cuối cùng nhóc béo khóc lóc bị mẹ lôi đi mất.
Về phần Qua Qua, bé quệt nước mắt, ngồi lên một trong ba cái bàn đu dây lúc nãy bị nhóc béo bá chiếm, sau đó lại gọi thêm hai cô bé khác gần đó ngồi vào hai cái bàn đu dây còn thừa, vui vẻ sung sướng mà đong đưa qua lại.
Thầy Giang vừa hay nhìn thấy một màn bé giả khóc đánh lui kẻ thù kia, cũng không biết nên nói gì với bé luôn. Sau khi về nhà, anh chuẩn bị giáo dục Qua Qua, không thể đổ oan cho người ta, ai ngờ là anh bị Qua Qua ‘giáo dục’ ngược lại một trận.
“Nếu như là đứa bé ngoan, thì không thể đổ oan cho bạn ấy, nhưng bạn ấy là một đứa trẻ hư, bạn ấy ăn hiếp người khác, con liền ăn hiếp lại bạn ấy, con phải nhân danh mặt trăng tiêu diệt bạn ấy!” Qua Qua nói xong vỗ lên cánh tay Giang ba ba vài cái, “Mẹ nói là ba cổ hủ quá, ba ơi.”
Du Dao đang cười ‘hi hi’ vây xem ở bên cạnh không ngờ là lửa sẽ cháy đến trên người mình, sắc mặt lập tức biến đổi, “Mẹ không phải, mẹ không có nói, con đừng có nói bậy nha, sao mẹ có thể nói ba con như vậy.”
Qua Qua: “Mẹ cũng sẽ nói dối gạt người kìa, ba xem.”
Hai mẹ con bắt đầu cãi nhau, thầy Giang vội vàng khuyên giải. Chuyện này cũng cứ thế mà bỏ qua.
Nếu như Qua Qua chỉ thấy mấy bạn nhỏ khác bị bắt nạt muốn chạy tới để thay trời hành đạo thì cũng thôi đi, nhưng bé cũng có rất nhiều thói hư tật xấu của trẻ con, nhìn thấy thứ nào hợp mắt hay ngứa mắt mình, cũng phải đưa tay ra chọc một cái, nhìn thấy đồ chơi mình muốn chơi cũng sẽ chạy qua giành với người ta, cũng sẽ đánh nhau với mấy đứa nhóc nghịch ngợm khác, sẽ không quan tâm đúng sai mà cáu kỉnh linh tinh, dẫu cho thầy Giang có nói với bé mấy hành vi đó là không đúng, bây giờ thật ra bé cũng không thể hiểu rõ lắm, có nhiều lúc bé vẫn sẽ thuận theo bản năng của mình mà làm.
Thầy Giang nhớ lại những lúc đưa Qua Qua đến khu vui chơi thiếu nhi ấy, sau đó là những ngày tháng hai vợ chồng anh phải không ngừng xin lỗi phụ huynh của mấy đứa trẻ khác, liền có chút khó xử. Anh thật sự không muốn thả Qua Qua ra ngoài gây hoạ cho mấy bạn nhỏ khác đâu.
Nhưng mà Qua Qua làm nũng rất tài, thấy ba ba do dự mãi, trông có vẻ không muốn dẫn bé đi, liền giả bộ khóc ríu rít: “Con không có bạn nhỏ chơi chung, một mình con rất cô đơn, con cũng muốn được làm bạn với mấy bạn nhỏ khác ba ơi~”
Khả năng giả bộ khóc của bé được thừa hưởng sâu sắc từ mẹ ruột của mình, làm người ta khó lòng chống cự, cuối cùng thầy Giang vẫn không cưỡng lại được, anh đầu hàng, đồng ý hứa là chiều nay sẽ dẫn bé đi chơi.
Vừa đến nơi, Qua Qua đã trượt xuống đất như con cá trạch, nhuần nhuyễn leo qua hàng rào nhỏ, nhắm ngay một đống bong bóng đằng kia chạy tới, lặn ngụp vào trong biển bong bóng.
Thầy Giang ở ngoài hàng rào nhìn vào xem, phát hiện hôm nay trẻ con đến không nhiều lắm, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi. May quá, may quá. Anh xoay người muốn tới khu vực chờ của người nhà ngồi, còn chưa đi tới chỗ, liền nghe thấy một tràng tiếng khóc bùng nổ ở sau lưng.
Anh quay lại xem thử, đúng là tiếng khóc phát ra từ trong biển bong bóng thật, thầy Giang lấy mắt kính của mình để suy nghĩ cũng có thể đoán ra là Qua Qua đang giở trò, tác oai tác quái trong đó rồi.
Chơi hết một tiếng đồng hồ, Qua Qua gần như bắt nạt hết cả đám trẻ con trong đây một lần, thầy Giang bất đắc dĩ phải bắt bé ra, để mấy đứa trẻ trong đấy nghỉ ngơi một tí. Qua Qua bị anh tóm ra, còn rất vui vẻ lắc lư đầu nhỏ. Trẻ em đều thích chơi cùng với rất nhiều bạn bè cùng tuổi, Qua Qua không hề cảm thấy hành vi của bản thân ‘chơi’ với mọi người lúc nãy có gì sai cả, bé thấy ba ba lại nhìn mình bằng ánh mắt bất đắc dĩ, bé cười ‘hi hi’, đong đưa cánh tay của ba mình, “Ba ơi, con muốn uống Coca lạnh, có được không ba~”
Thầy Giang nghĩ nghĩ, nói: “Coca thì được, Coca lạnh thì không được.”
Qua Qua rất dễ chịu, “Vậy thì không mua Coca lạnh, mua Coca không lạnh được rồi.”
Thầy Giang mua cho con gái một chai coca dành cho trẻ em, nhưng Qua Qua lại không uống, bé bỏ vào trong túi đeo nhỏ của mình. Thầy Giang tò mò, hỏi bé: “Sao con không uống?”
Qua Qua cười nói: “Con muốn đem về nhà bỏ vào trong tủ lạnh, tối con uống.”
Thầy Giang: “…” Nhiều lúc anh cũng không biết vì sao Qua Qua lại lanh lợi như thế, nghe nói lúc nhỏ anh là loại con nít ngốc nghếch ngây thơ, là một đứa bé thường bị người ta ăn hiếp.
Con gái vẫn giống với Du Dao hơn. Thầy Giang nghĩ như thế, ánh mắt lại chợt trở nên vô cùng mềm mại dịu dàng, sờ sờ vào ‘đầu dưa’ của con gái, không cách nào nghiêm khắc với bé được.
Vì chơi điên cuồng một hồi, bím tóc nhỏ được tết gọn gàng của bé bị tuột ra, thầy Giang lấy túi đeo nhỏ của bé, tìm cây lược, thuần thục chải gọn lại đầu tóc cho con gái, thế là bé biến lại thành một tiểu Qua Qua tinh xảo xinh đẹp, cô bé xinh xắn chạy nhanh như thỏ, sau khi thoát khỏi vòng ôm của ba ba, bé vội vã lao vào trong đám trẻ con như hổ đói vồ mồi.
Du Dao thi xong, đi về trước, vì đã liên lạc với Giang Trọng Lâm, biết hai cha con đang chơi ở bên đây, cô dứt khoát đi thẳng qua bên này đón hai người.
Qua Qua nhìn thấy mẹ mình cũng rất vui vẻ, bé nhào vào trong lòng mẹ, “Mẹ ơi~”
Du Dao sờ vào bím tóc nhỏ sắp rớt ra của bé, “Qua Qua hôm nay có ăn hiếp mấy bạn nhỏ khác không hửm?”
Qua Qua mở to đôi mắt ngây thơ thuần khiết của mình lắc đầu, “Con không có ăn hiếp bạn nhỏ nào, cũng không có đánh nhau.”
Du Dao bật cười, “Ngoan như vậy sao, được, mẹ cho Qua Qua một phần thưởng!”
Qua Qua giơ tay lên: “Con muốn ăn kem, một cây lớn ơi là lớn!”
Du Dao cười tít mắt đồng ý ngay: “Được.”
Qua Qua phấn khởi kéo ba mẹ tới cửa hàng chuyên bán kem bên cạnh, nói muốn mua một cây kem lớn nhất, thầy Giang cảm thấy to quá, lo con gái ăn xong cây kem to như thế sẽ bị đau bụng, vốn dĩ muốn bé đổi cây khác, kết quả Du Dao dứt khoát mua luôn.
Qua Qua rất vui sướng, giơ cây kem lên định ăn, Du Dao nói: “Qua Qua, có phải con nên chia cho ba và mẹ một ít không nhỉ?”
Qua Qua nhìn cây kem to ơi là to trong tay mình, cũng tỏ ra rộng rãi, đầu tiên bé giơ lên trước mặt ba ba, “Ba ơi, ba ăn một miếng nè.”
Thầy Giang rất cảm động, chỉ giả vờ ăn một miếng nhỏ, đến lượt Du Dao, cô vừa mở miệng ra, là ăn hết hơn phân nửa, Qua Qua trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào que kem chỉ còn lại phân nửa của mình. Lượng kem này, không phải y như hồi trước mẹ mua cho bé ăn sao.
Du Dao bụm miệng lại, cảm thấy miệng của mình bị đông cứng rồi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nho nhỏ ngốc nghếch chết lặng của Qua Qua, cô thầm vui vẻ, ranh con à, muốn ‘dàn cảnh’ lừa mẹ con sao, đợi 20 năm sau nữa đi nha. Qua Qua méo miệng, lớn tiếng khóc rống kinh thiên động địa.
Du Dao nuốt kem trong miệng xuống, phà hơi lạnh lẽo bên tai con gái nói nhỏ: “Mẹ muốn ăn thêm một miếng nữa.”
Qua Qua nín lại không khóc nữa, ôm lấy cây kem vội vàng ăn hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.