Khi Yêu Một Thần Chết

Chương 3: Liều lĩnh




Thần Chết nghiến răng, lách người khó khăn.
-Khỉ thật. Lúc đó mình đâm sâu quá. –Cậu khẽ cười nhạt. Bỗng nhớ đến Emma, gương mặt Thần Chết hơi sững lại, rồi tay nạm thành một nắm đấm.
“Tôi sẽ không để cho một con người yếu đuối như cô được quyền thương hại tôi, Emma à…”
***
-Lần sau cô lại đến đây nhé?
-Vâng ạ!
Tôi tươi cười nhìn bà chủ cửa hàng đang đưa tay vẫy vẫy mình. “Bọn trẻ chắc đang đợi mình.” Tôi nhủ thầm. Bước chân gần như đi nhanh hơn. Bước vào một lò mì, mùi bánh mì thơm phức tỏa vào mũi.
-Lấy cho cháu mười hai ổ.-Tôi chìa những đồng xu lẻ ra đưa trước mặt người bán bánh, và đặt thêm lên bàn ông một nhành hoa lan chuông còn tươi –Chúc ông buổi sáng tốt lành!
Ông ta cười to:
-A, Emma đấy sao? Nếu là cháu thì.. Simon! Lấy cho ta mười lăm ổ ra đây!
-Ôi. Bác…
-Đừng ngại, cháu là một cô gái tốt. Cháu còn phải chăm sóc cho lũ trẻ ở cô nhi viện nữa mà, đúng không? –Ông Alan nháy mắt. Tôi bật cười, nhận túi mì trên tay, tôi cảm ơn ông lia lịa rồi về. Trước khi tôi ra khỏi quán, ông còn nói với thêm:
-Nhớ quay lại sớm nhé cô bé!
Tôi cười rạng rỡ nhìn ông rồi hối hả chạy về. Đến khi chạy đến phía chân đồi thì tôi chợt dừng lại. Bên kia đường, có một chàng trai nằm đấy, mặt sấp xuống bụi cỏ. Tôi hoảng hốt suýt đánh rơi giỏ đồ ăn trên tay mình. Xác chết…? Hay… Tôi chợt nhớ về lần đầu tiên tôi gặp tên Thần Chết kì lạ, miệng lẩm bẩm: “Hay là Thần Chết..?”
Tôi nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đi đến gần. Có một cảm giác lạnh toát chảy xuống sống lưng khiến tôi rùng mình. Nhưng tôi lại vội lắc lắc đầu để xua cái cảm giác đó đi.
-A..Anh gì ơi… -Tôi lên tiếng. Nhưng không có tiếng đáp trả. Hít một hơi thật sâu, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, đẩy nhẹ bờ vai chàng trai đó. Nhưng chàng trai không có dấu hiệu gì đáp trả lại. Lúc này, có một sự lo lắng dâng lên. Tôi lại đánh liều đỡ chàng trai đó dậy, kéo nhẹ chàng trai lên. Gương mặt chàng trai lộ ra đẹp đến kì lạ. Đôi mày thanh tú nhắm lại. Làn da trắng không tì vết, đôi môi mỏng và đẹp như cánh hoa hồng phớt nhẹ. Mái tóc trắng sữa dài ngang vai, cuộn thành từng lọn tóc trông vô cùng lãng tử. Như những chàng trai nhà quý tộc Pháp mà thỉnh thoảng tôi có bắt gặp khi đang đi quanh thị trấn. Có chút ngây người, tôi vỗ nhẹ má chàng trai đó, lên tiếng gọi:
-Anh gì ơi….
Đôi mày thanh tú của chàng trai bỗng nhiên khẽ nhíu lại. Cậu ta còn sống! Tôi nhìn chăm chăm vào chàng trai chờ đợi. Chàng trai mê man lên tiếng:
-N.. Nước…
Nước sao? Tôi biết tìm nước đâu đây? Tôi giật mình nhình quanh. Rồi lục tìm trong giỏ đồ ăn nhưng tuyệt nhiên không có nước. Chàng trai luôn miệng gọi nước yếu ớt. Chỉ có thể nói trong cơn mê man mà không thể bật lên tiếng nào được. Chàng trai này ắt hẳn đã gặp phải chuyện gì đó. Tôi không biết làm như thế nào thì một giọng nói vang lên:
-Emma?
Tôi giật mình quay lại. Sơ Barberin nhìn tôi, trên tay là bó củi khá to. Tôi vội vàng đặt chàng trai xuống rồi chạy đến đỡ lấy bó củi trên tay sơ.
-Sơ, con tình cờ thấy chàng trai này nằm ngất bên vệ đường. Anh ta cần được giúp.
Sơ Barberin chạy đến, đỡ chàng trai lên, rồi vội vàng lật áo chàng trai đó ra. Một vết thương kéo dài còn mới. Máu dính đặc quánh khiến tôi hoảng hốt hét lên. Nhưng không chỉ vết thương đó, mà có cả tá vết thương nữa chi chít.
-Chàng trai này đang bị thương. Nhanh lên, đưa chàng trai này về. Cậu ấy cần chúng ta giúp!
Tôi gật đầu, vội vàng đỡ chàng trai lên cùng sơ, và bà sơ đưa chàng trai đó về nhà.
***
Chàng trai khẽ nhíu mày, trong cơn mê, cậu cảm nhận được một cảm giác đau đớn từ vùng ngực mình. Và loáng thoáng, một cô gái với mái tóc nâu đang nhẹ nhàng rửa vết thương trên người mình và quấn một lớp băng mỏng trắng. Rồi tất cả lại chìm trong tĩnh lặng…
____
-Ưm…-Chàng trai từ từ tỉnh lại, thấy đầu óc mình nặng như búa bổ. Loáng thoáng thấy một cô gái có mái tóc nâu dài. –Khụ! Khụ!
Chàng trai gập mình ho lên mấy tiếng. Emma giật mình quay lại, vội vàng chạy đến vỗ lên lưng cậu để cậu ho.
-Anh tỉnh lại rồi sao? –Emma đỡ chàng trai nằm xuống.
Chàng trai nhíu mày nhìn một lượt quanh căn phòng của mình. Đây không phải nhà cậu. Nhà cậu là một ngôi nhà tối, chứ không phải ngôi nhà đầy ánh sáng đến thế này.
-Tôi đang ở đâu đây?
-À…- Emma pha một ly nước nóng, bước đến gần chàng trai, đưa ra để cậu uống –Tôi nhìn thấy anh bị ngất bên đường. Phù, tôi còn tưởng anh đã chết cơ! Thật may là không phải vậy. Với lại anh đang bị thương nên bà sơ đã mang anh về đây..
Chàng trai giật mình cúi xuống, giữa ngực cậu là một giải băng trắng lớn quấn quanh vết thương. Gương mặt chàng trai lộ rõ vẻ thất thần. Emma lúc này mới nhìn kĩ được gương mặt chàng trai đang ngồi trước mặt mình, đôi lông mày màu trắng nhạt kì lạ, hàng mi dài cũng thế, và đôi mắt thì trong và sâu màu biếc, đẹp đến ngạc nhiên. Cô lên tiếng:
-Có chuyện xảy ra với anh vậy?
Chàng trai giật mình, nhìn lên. Chợt nhớ lại, trong cơn mê man, khi cậu cần nước, cậu đã loáng thoáng thấy gương mặt cô gái này. Cô khẽ bật cười:
-Thôi được rồi.. Anh nghỉ một chút đi.
Rồi cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa, như sực nhớ ra điều gì đó, cô lên tiếng:
-À phải rồi.. Anh tên là gì?
-Michael… Michael Jenkins -Chàng trai trả lời. Giọng nói nhẹ nhàng khiến Emma bất ngờ.
-Ồ, anh có giọng nói hay quá. –Cô cười tươi, rồi định khép cửa thì tiếng Michael đã vang lên:
-Khoan đã…! Còn em..? Em tên gì..?
-Emma Martin. –Cô mỉm cười. Và tiếng “cộp” của cánh cửa chấm dứt cuộc nói chuyện. Michael còn ngẩn ngơ. Đó là cô gái trong cơn mơ màng gọi cậu dậy? Là cô gái cố hết sức đỡ cậu lên? Là cô gái đã cố gắng cho cậu uống chút nước khi cậu cảm thấy khát? Và là cô gái đã quấn cho cậu dải băng trắng này? Cậu khẽ mỉm cười, ngả người xuống giường. Nhưng cuối cùng, gương mặt thanh tú kia nhíu lại. Điều cuối cùng cậu nhớ là người anh trai của cậu đã tấn công cậu. Và cậu đã ngã xuống.
__________________
-Sơ, chàng trai đó đã tỉnh lại rồi.. –Tôi bước ra. Đám trẻ đang ngồi trên bàn ăn vẫn đang gặm đống bánh mì, vụn bánh rơi hết xuống sàn. Vừa ăn, chúng vừa ngồm ngoàm gọi tôi:
-Chị Emma! Paul vừa mới chọc em!
-Tao chọc mày hồi nào con oắt này?
-Chị Emma, chị không ăn cùng chúng em sao?
Tiếng đám trẻ nhao nhao lên khiến tôi bật cười. Tôi chống nạnh, làm mặt giận:
-Còn không ăn đàng hoàng là chị thu hết bánh đấy! Rõ chưa hả???
Đám trẻ gãi má rồi lờ đi, giả vờ ăn ngấu nghiến khiến tôi chỉ muốn ôm bụng mà cười.
-Chị Emma! Anh đẹp trai đó là ai vậy chị? –Đám trẻ lại ngước đầu lên, nhìn trân trân phía sau tôi.
-Hả? –Tôi nhíu mày, quay lại phía sau thì giật mình. Michael đang đứng sau lưng tôi. Làn tóc mỏng màu trắng buông nhẹ trên trán rộng, chạm vào đôi mày dài màu trắng nốt, đôi mắt màu biếc có hàng mi trắng dài hơi rũ xuống. Mái tóc ngang vai cuộn thành từng lọn, những búp tóc thả tự do trông như…con gái. Ồ, không! Đây là mái tóc của những công tử quý tộc Pháp cơ mà.
-Michael.. Anh chưa khỏe, sao lại ra đây..?
-Tôi thấy mùi người sắp chết. –Cậu ta khẽ nhíu mày trả lời. Ngay lập tức, tôi cứng đờ cả người, nghe thần kinh mình gần như tê liệt. Khó khăn lắm, môi mới mấp máy được thành tiếng hỏi lại:
-Anh… Anh nói gì cơ…?
Michael nhìn sang tôi, bước đến gần khiến tôi bất giác lùi ra phía sau vài bước. Đôi mắt cậu ta khẽ chau lại, rồi thoáng chốc, nó giãn ra lại, miệng cậu khẽ mỉm cười:
-Không có gì đâu cô gái. Cảm ơn em, nhờ em mà tôi mới chóng khỏe thế này…
Tôi mỉm cười, nghe mồ hôi như rịn ra ướt cả lòng bàn tay. Tôi thở phào đẩy Michael ngồi xuống ghế, đẩy chiếc bánh mì sang:
-Anh ăn chút gì đi. Chắc anh đói rồi..
-Đúng.. Tôi rất đói.. –Michael lên tiếng, khoe chiếc lúm đồng tiền bên má, kéo dĩa bánh qua rồi nhìn lên tôi –Nhưng sẽ tốt hơn nếu em cho tôi linh hồn của em.
-Haha… Anh đúng là rất thích đùa… -Tôi cười xả lả, cố che đi bàn tay đang run lên của mình. Tại sao… Chàng trai này khiến tôi nghĩ đến Thần Chết ở nghĩa trang. Ngay cả ngoại hình cũng có chút khác người, và có gì đó ở chàng trai này tỏa ra cao quý, đáng sợ. Tôi lắc lắc mái đầu cố quên đi, rồi lẳng lặng uống chút sữa. Thấy nó đắng lại ở cổ họng.
***
-Anh Michael… Nhà anh ở đâu?
Tôi lên tiếng khi phơi đống áo quần lên dây.
-Tôi ư? –Michael cười vang –Tôi sống ở một ngôi nhà trên phố Champ Sélysées, gần Paris…
-Paris? Thế anh đến đây làm gì? –Tôi quay sang Michael.
-Tôi tìm người anh trai của mình.. –Bỗng nhiên, giọng nói Michael khẽ trầm xuống, dịu lại, nghe chất chứa nỗi buồn –Dù tôi biết anh ấy ghét tôi, nhất là việc tôi đứng trước mặt anh ấy, nhưng mà, thực sự tôi rất quý anh ấy.. Anh ấy là thần tượng của tôi…
Tôi sững người, đôi mắt Michael buồn đến lạ. Chắc chắn Michael phải yêu anh trai mình lắm... Tình yêu thương bị hất hủi, còn gì đau đớn hơn chứ...
-Tại sao anh trai của anh lại ghét anh? –Tôi thắc mắc ngồi xuống bên Michael. Cậu khẽ vò đầu khiến những lọn tóc trắng nhảy qua bờ vai.
-Vì… Chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ… Và mẹ tôi.. lại là con người…
Nói đến đây Michael đột nhiên nín lại. Gương mặt mở to thoáng chút thất thần nhìn sang tôi. “Vì mẹ tôi là con người…”? Không lẽ… Tôi thoáng chút bủn rủn cả chân tay, không lẽ Michael lại là…
-Emma… Nếu người đang ngồi trước mặt cô là một Thần Chết thì sao?
Michael lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, đôi mắt màu biếc nhìn xoáy vào tôi hỏi. Tôi nuốt nước bọt. Thứ tôi sợ quả nhiên đã đến, tôi hơi nhích người ra phía sau một chút, cố kiềm chế đi cơn run lấy bẩy.
-Cô sẽ chạy trốn? Hoảng sợ? Ghê tởm? Tránh xa? –Michael khẽ nheo mắt lại nhìn tôi. Gương mặt thanh tú bây giờ tối lại đến đáng sợ. Tôi run run siết chặt tà váy trong tay mình. Chạy.. Chạy thôi Emma… Chạy thôi Emma… Nhưng khi tôi chuẩn bị bỏ chạy thì bỗng nhiên, đôi mắt màu biếc của chàng trai đó khiến tôi sững lại. Đôi mắt đó như là sự cô đơn, như là sự trống trải, cũng có chút hi vọng và mong chờ vào điều gì đó. Tôi chợt nhớ đến Thần Chết, một Thần Chết cô độc không có lấy một người bạn, sống một cuộc sống bất tử nhàm chán. Biết đâu chàng trai ngồi trước mắt tôi cũng như thế?.. Tôi bất giác siết tay lại, nếu Michael muốn lấy mạng tôi, thì có lẽ đã lấy đi ngay từ khi cậu ấy vừa tỉnh dậy. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng lại vào mắt Michael.
-Nếu cậu là một Thần Chết thì sao..? Đâu phải cứ là Thần Chết thì phải độc ác cơ chứ… Họ đâu muốn điều đó… Tâm hồn họ cũng giống như con người mà thôi… Nếu có thể được gần gũi với một Thần Chết thế này, thì quả thực, đối với tôi, đó là cả một niềm vui lớn đấy…
Đôi mắt Michael mở to nhìn tôi, cậu ta hơi đờ đẫn một chút.
-Tại sao… Không phải con người các ngươi rất sợ chết à?
Mất một lúc, giọng nói đó mới lên tiếng, ngữ âm trầm đều đến kì lạ.
-Đúng… Tôi rất sợ chết… -Tôi nói một tiếng chìm xuống, nhìn lên bầu trời trong xanh kia, nhớ đến những vết sẹp trên người Thần Chết và Michael mà nói tiếp –Nhưng không thể vì thế mà đổ hết lỗi cho vị sứ giả đó hết được… Và tôi tin, Thần Chết rồi cũng sẽ có nỗi khổ của riêng mình, như con người vậy… Sống chết là quy luật tự nhiên, cân bằng sự sống này, không ai cưỡng lại được.. Thế thôi…
Một làn gió thổi qua vờn qua làn tóc Michael dịu dàng. Khoảnh khắc đó, tôi thấy đôi mắt Michael như dịu lại. Một giọng nói vang lên như làn gió thoảng:
-Cảm ơn em.. Ít nhất, tôi cũng có thể nói cho em biết mình là một Thần Chết…
Tôi ngây người ra, dù đã biết trước câu trả lời nhưng cũng không tránh khỏi bất ngờ. Nhìn lên Michael.
***
-Mày chưa chết sao?
Một giọng nói nặng nề vang lên khiến Emma và Michael giật mình nhìn lại. Đứng trước Emma, vị Thần Chết cao ngạo lạnh lùng nhìn xuống Michael. Emma nuốt nước bọt, Thần Chết!
-Richard. Anh đúng là, tối qua anh ra tay hơi mạnh đấy… Anh em có cần mạnh tay nhau đến thế không?
Michael đứng lên, hất nhẹ lọn tóc ra phía sau nhàn nhã nói.
-Ai là anh trai mi? –Richard nheo mắt nguy hiểm. Thấy sát khí tỏa ra nồng nặc. –Loại Thần Chết tạp chủng như mi không xứng đáng làm em trai ta.
Michael vẫn mỉm cười nhìn Richard nhưng đôi mày cậu đã hơi chùng xuống buồn bã thất vọng. Emma nhìn sang Michael, không lẽ, Thần Chết này chính là người anh trai mà anh ấy nhắc đến hay sao?
-Anh Richard… Em chưa bao giờ nghĩ mẹ em lại khiến cho em căm ghét đến thế… Em đến đây, thực sự là để tìm anh… Richard.. Chúng ta là anh em cơ mà… Richard Jenkins..
-Im!
Giọng nói rít lên qua kẽ răng đáng sợ. Rồi ngay lập tức không kịp nhìn thấy, Richard đã bọp lấy cổ Michael dí chặt xuống đất. Emma ngây người ra, không biết làm gì. Họ cũng không chú ý đến sự có mặt của cô.
-Ta… Không có đứa em trai mang dòng máu của con người… Chính ả đàn bà loài người đó, mà mẹ ta… bị lão già đó ruồng bỏ..
-Anh biết sự thật không phải là thế mà? –Michael dưới bàn tay ác quỷ của Richard, vẫn cố nhếch lên một nụ cười –Rõ ràng, ngay từ lúc đầu.. Mẹ anh và cha anh bị ràng buộc với nhau bằng cuộc hôn nhân không có tình yêu… Mẹ tôi không có tội…
-Mày có câm đi không? –Tiếng Richard gào lên, rồi thô bạo đưa bàn tay lên đâm vào lòng ngực của Michael.
PHẬP! PHẬP! PHẬP!
-KHÔNG!!!!!!-Emma kinh hoàng gào lên chạy đến.
Máu phụt ra bắn lên má Richard, cậu thô bạo túm chặt lấy cổ áo Michael mà ném sang một bên.
-Tao đã cảnh cáo mày..
Michael nằm thoi thóp trên bãi cỏ, nhưng vẫn cố sức nghiêng mặt nhìn sang Richard, gương mặt anh dính máu của mình, miệng vẫn nở nụ cười. Richard bước lại gần Michael, định ra tay thì một bàn tay từ đâu vươn ra giữ chặt lấy tay cậu.
-KHÔNG!! ANH KHÔNG THỂ LÀM THẾ!!! ANH KHÔNG THỂ LÀM THẾ..! Thế là quá đủ cho anh ấy rồi… Đó là em trai anh đấy!
Emma cố gằn cơn sợ hãi của mình xuống, tay cố giữ chặt lấy tay Richard. Từng giọt máu tươi nhỏ xuống từ tay Richard khiến cô hốt hoảng, cố kiềm chế cơn sợ hãi, nước mắt chảy ra.
-Im! Cố biết gì về tên Thần Chết tạp chủng này cơ chứ? Buông ra!
Tiếng Richard khàn đục lại. Từng lời nói khiến cho Emma run rẩy. Chàng trai thoi thóp dưới kia nhìn lên cô, đôi mắt đẹp đó chau lại nhìn cô khẽ lắc đầu. Thều thào lên từng tiếng: “Không..Emma… Cô sẽ chết mất…”. Nhưng Emma mặc kệ. Michael đã sai điều gì cơ chứ?
-Anh mới chính là người không biết gì về Michael cả! Anh biết không? Dù anh căm ghét anh ấy nhưng anh ấy vẫn đi tìm anh! Vẫn thần tượng anh!
Richard không muốn nghe những điều đó. Cậu hất văng Emma ra rồi túm ngược cổ áo Michael lên thô bạo đâm bàn tay mình vào da thịt cậu rồi ném ra xa. Michael đau đớn thở hổn hển gượng đứng lên, mái tóc trắng đã dính màu đỏ của máu đến đáng sợ:
-Richard… Nếu anh ghét em đến thế… Thì anh hãy cứ tiếp tục đi…
Emma nhìn lên Michael… Môi Michael trắng bệch. Anh bị điên sao Michael…Tại sao lại cam thịu đến mức đó.. Khoan đã, Michael có mẹ là con người… Không lẽ…
-Michael.. Đừng quên mi chỉ là một nửa Thần Chết… Mi có thể bất tử, có thể bị thương không chết. Nhưng chỉ cần ta ra tay mạnh, thì mạng mi không xong đâu.. –Richard lên tiếng, giọng khàn đục đầy đe dọa.
Emma trắng bệch nhìn Michael. Richard chạy đến như muốn xé xác con mồi ngay trước mắt. Nhưng Emma đã chạy ra đứng trước mặt Michael:
-Không! Mẹ là con người thì có tội tình gì chứ??? Anh ấy không có tội tình gì cả! Anh là một thằng cuồng sát không có tính người!!!
Ngay lúc ấy, Richard dừng lại. Bàn tay nạm chặt điên tiết, chân dừng lại. Con người yếu đuối này bị điên hay sao? Cô ta có thể chết!
-Đúng! Vì tôi là Thần Chết, không phải là con người như các ngươi!
Richard gào lên rồi phóng đến. Michael trợn mắt, không lẽ đây chính là lý do gây ra cái chết của Emma hay sao??? Emma nhắm tịt mắt lại hoảng sợ, nhưng cuối cùng, một bàn tay ấm áp đưa ra ôm chầm lấy cô, cô chỉ kịp mở to mắt nhìn thấy gương mặt Michael như bừng sáng, dịu dàng nói:
-Làm sao tôi có thể để một cô gái như em thế mạng cho mình được chứ?
Dứt lời, Michael ôm chặt lấy Emma phóng vút lên rồi tan vào không gian biến mất. Loáng thoáng bên tai Emma, nghe thấy giọng nói nhẹ tênh ấm áp: “Cảm ơn em…”
-Chết tiệt!
Richard nghiến răng nhìn theo. Bỗng cậu nhìn lại bàn tay đẫm máu tươi của mình.
-Cô ta bị điên hay sao? Cô ta là loại người liều lĩnh gì thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.