Khiến Em Gả Cho Anh

Chương 40:




Lục Phóng mở cửa ra, làm một động tác mời, " Cô Khanh, tôi rất xin lỗi, trước kia đã tạo ra nhiều phiền phức cho cô như vậy, mẹ cô lại đột nhiên đến đây, tôi sợ nhất thời cô sẽ không tìm được đối tượng thích hợp để ứng phó, cho nên. . . . . . Đây là điều duy nhất tôi có thể bồi thường cho cô, chúc cô sớm ngày tìm được nửa kia của mình, như vậy tôi cũng sẽ không cảm thấy áy náy nữa."
Khanh Nhượng Nhượng nghẹn họng, trân trối nhìn Lục Phóng thật lâu mà không thể thốt ra một lời nào, cô đã nghĩ tới ngàn vạn lý do nhưng lại không nghĩ tới sẽ là lý do như vậy, anh ta cũng không khỏi quá quá ‘thiện lương’ rồi đó. Nhượng Nhượng có chút chua sót nói "Cảm ơn, tôi sẽ sớm tìm được tình yêu của tôi."
"Được, tới ngày cô kết hôn, tôi nhất định sẽ tặng cho cô một phong bì thật lớn." Tay Lục Phóng cũng đặt trong túi quần, thái độ so với Khanh Nhượng Nhượng vừa rồi còn phách lối hơn nhiều.
"Thật cảm ơn, nếu như anh thật sự cảm thấy áy náy, không bằng tặng cho tôi một chiếc xe đạp phong cách thể thao Twitter 728 kia đi, như vậy giữa chúng ta liền thanh toán xong, anh thấy thế nào Lục tổng." Khanh Nhượng Nhượng cô gắng giả vờ trấn tĩnh đưa ra một cái giải pháp.
Ngay sau đó Khanh Nhượng Nhượng đã nhìn thấy cánh cửa trước mặt mình "Rầm" một tiếng, đóng chặt lại. Cũng may mà mẹ cô không chạy ra xem thử.
Khanh Nhượng Nhượng vẫn đứng trước cửa nhà Lục Phóng, càng nghĩ càng thấy lỗ lớn, càng nghĩ lại càng uất nghẹn, cuối cùng, không nhịn được mà đưa tay lên, gõ cửa lần nữa.
Nhìn Lục Phóng mở cửa ra, khóe miệng ẩn hiện 1 nụ cười nhẹ nhưng rất nhanh đã biến mất, anh ta cười sao? Khanh Nhượng Nhượng càng cảm thấy Lục Phóng thật đáng khinh, nhìn cô đau lòng như thế, anh ta ngược lại càng thấy vui vẻ. Bỉ ổi! Cô chậm rãi vươn tay ra, chưa từng quên mục đích mình gõ cửa lần này.
Lục Phóng lại nhíu chân mày, không lên tiếng, ánh mắt như hỏi cô đang làm gì?
"Tiền thuê phòng! Nếu không phải tại anh tự ý quyết định, tôi mắc mớ gì phải vất vả chạy tới khách sạn mà ngủ qua đêm? Hiện tại trên người của tôi không có một xu dính túi, anh bảo tôi trả tiền phòng như thế nào?" Khanh Nhượng Nhượng tức giận, trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Trong quan niệm sống của Khanh Nhượng Nhượng, cô tuyệt đối sẽ không tốn tiền vì một người đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông không thuộc về mình, khụ, chỉ ngoại trừ người có quan hệ gần gũi hoặc thân thích.
Sắc mặt Lục Phóng ngay lập tức đen lại, lạnh lùng đưa tiền mặt tới tay Khanh Nhượng Nhượng, nghiêm mặt nói "Nhớ đem số tiền còn dư trả lại cho tôi."
Khanh Nhượng Nhượng vừa nghe xong, cánh cửa nhà cũng lập tức bị đóng lại, cô bị nhốt một mình ở ngoài cửa. Hơi hơi nhún nhún vai, dù sao, cô cũng chẳng trông cậy vào gã đàn ông hẹp hòi ấy trưng ra bộ dạng lịch sự tao nhã ra với mình.
Qua sáng hôm sau, Khanh Nhượng Nhượng tranh thủ trả phòng rồi chạy về nhà sớm, tránh cho mẹ cô phát hiện điều bất thường, nhưng cô không ngờ tới, Lục Phóng đã ở trong nhà cô rồi, anh ta còn đang đứng nấu cháo hải sản ở trong bếp nữa.
"Trễ như vậy rồi mới chịu dậy hả?" Mẹ Khanh cười vô cùng mờ ám, làm cho gương mặt Khanh Nhượng Nhượng ngay lập tức đỏ bừng.
Lục Phóng giống như rất tâm lý kịp thời lên tiếng giải vây cho Khanh Nhượng Nhượng, chuyển đề tài nói "Anh đã hẹn trước với bệnh viện đó rồi, em xin phép công ty nghỉ một ngày đi, chúng ta cùng đi với mẹ." Lục Phóng dịu dàng nói với Khanh Nhượng Nhượng, so với tối hôm qua, giống như là hai người hoàn toàn khác nhau, trình độ biến sắc mặt cỡ này, thật khiến cô ớn lạnh tới nỗi da gà, bái phục!
Khanh Nhượng Nhượng khéo léo gật đầu, xới cơm cho mẹ Khanh, thế nhưng lại bị Lục Phóng cản lại, "Mẹ phải kiểm tra sức khỏe, không thể ăn sáng, em cứ ăn trước đi. Mẹ, ngày mai con sẽ nấu lại cho mẹ." Nửa câu sau là anh nói với mẹ Khanh.
Khanh Nhượng Nhượng rất thỏa mãn ăn lại cháo hải sản đã lâu không được nếm, vừa nghĩ, mẹ cô không thể ăn sáng, vậy anh ta nấu cháo này để làm gì? Người đàn ông này thật quá biết thể hiện rồi, biểu hiện tốt miễn bàn cãi, sau này, cô phải đi đâu tìm một người con rể vừa mắt mẹ như thế?
Lục Phóng hẹn giùm cho mẹ Khanh một bệnh viện tư nhân, khi anh dừng xe lại, Khanh Nhượng Nhượng và mẹ cô vừa thấy đều ngĩ rằng họ đã đi nhầm chỗ, còn tưởng rằng mình đi lạc tới một nhà nghỉ trang nhã nào đó.
"Anh Lục, bác sĩ Trình đang chờ mọi người." Nữ tiếp tân dáng vẻ xinh đẹp, lại chu đáo, nhiệt tình tiếp đón khiến cho nội tâm mẹ Khanh cảm thấy vô cùng hư vinh, dọc đường đi đều mỉm cười tủm tỉm không thôi.
"Thật ra mẹ cũng không bị bệnh gì nặng lắm, tùy tiện tìm một cái bệnh viện xem qua là được rồi, cần gì phải lãng phí tiền bạc tới chỗ này." Nơi này vừa nhìn liền biết là chi phí không hề rẻ rồi.
"Mẹ không cần lo lắng, trước hết kiểm tra mắt đã, sau đó thì kiểm tra toàn thân luôn, lần sau, mẹ cũng đưa ba đến đây kiểm tra toàn diện thử xem, vậy con và Nhượng Nhượng cũng cảm thấy yên tâm hơn." Khanh Nhượng Nhượng nhìn thấy Lục Phóng có chút lấy lòng cười cười, nội tâm âm thầm ai oán.
Mẹ Khanh rất đắc ý cười, ném cho Khanh Nhượng Nhượng một cái liếc mắt đầy ẩn ý, sau đó liền đi vào phòng kiểm tra, chỉ còn lại Lục Phóng và Khanh Nhượng Nhượng đứng chờ ở bên ngoài, chỉ là hai người không hề nói chuyện với nhau một câu nào, vì sao ư? Bởi vì lúc này rãnh rỗi, Lục Phóng luôn không ngừng nhận điện thoại gọi đến.
"Nếu như anh bận thì cứ về công ty xử lý trước đi?" Khanh Nhượng Nhượng cũng không nhẫn tâm để cho một tổng giám đốc thiên tài một ngày kiếm ra được cả tỷ bạc phải lãng phí thời gian đứng không ở trong bệnh viện này.
Lục Phóng lạnh lùng đưa mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng một cái, miễn cho ý kiến, tiếp tục nói chuyện điện thoại bố trí công việc của mình.
Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể nhàm chán nhìn xung quanh, nhìn một cái, thực sự nhìn ra vấn đề, bởi vậy người xưa mới có câu, mắt phải nhìn thẳng, đó chính là để tránh tai họa!
* Mắt phải nhìn thẳng : cứ chuyện mình mình làm, đừng nhìn ngó lung tung hay nhiều chuyện, nếu không, chỉ rước lấy phiền phức về mình.
Nói về chuyện Khanh Nhượng Nhượng nhìn một cái liền có vấn đề, đó là ở trước cửa bệnh viện, đậu 1 chiếc xe đặc biệt chói mắt, Rolls-Royce màu đen dáng dài rất có phong cách, nhưng đây cũng không phải là điều quan trọng nhất, mà điều đáng chú ý chính là người phụ nữ vừa bước từ trong xe xuống. Người phụ nữ này hoàn toàn hấp dẫn hai mắt của Khanh Nhượng Nhượng.
Người phụ nữ này khoảng chừng ba mươi tuổi, từ phong cách tới nhan sắc, gần như có thể nói là người đứng đầu trong số những người phụ nữ mà cô đã từng gặp, Đổng Minh Minh cho dù có mặt ở đây cũng chỉ đáng xách túi cho người phụ nữa này mà thôi. Phong cách quý tộc bẩm sinh đó, cho dù là ai cũng không thể bắt chước được. Khanh Nhượng Nhượng thực sự hoài nghi, cô ta chính là loại người nằm ngủ trên tám tấm đệm cũng có thể cảm thấy ở dưới có hạt đậu phộng giống trong truyện cổ tích Grimm.
Khanh Nhượng Nhượng thầm than trong lòng, về sau lúc về già, cô chỉ cần bằng một nửa phong tư yểu điểu của người phụ nữ này là đã vô cùng thõa mãn rồi.
Ánh mắt người phụ nữ kia vốn luôn nhìn thẳng về phía trước, nhưng dưới hai cái sóng ra đa mãnh liệt của Khanh Nhượng Nhượng, không muốn quan tâm cũng không được, hơi nhíu mày nhìn qua đây xem một chút, vừa nhìn một cái, đôi con ngươi xinh đẹp lại sáng lên, rất có vấn đề!
"Lục Phóng!"
Khanh Nhượng Nhượng vừa nghe thấy người phụ nữ xinh đẹp kia gọi tên của Lục Phóng thì cảm thấy buồn bực vô cớ, chắc không phải Lục Phóng cũng thích trào lưu tình yêu chị em đầy kích thích chứ, trong lòng thực sự là không thể hình dung ra cảm giác rối rắm này như thế nào.
"Mẹ." Giọng Lục Phóng có một chút bất đắc dĩ vang lên.
Khanh Nhượng Nhượng trợn tròn con mắt, nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, đây..đây là mẹ của Lục Phóng? Tuyệt đối không phải là nói quá, người phụ nữ đó thực sự nhìn giống chị của Lục Phóng hơn, hơn nữa, gương mặt cũng hao hao giống nhau, khó trách tại sao anh ta lại có bộ dạng yêu nghiệt như thế kia, đích thị là di truyền từ mẹ anh ta. Khanh Nhượng Nhượng luống cuống, căn bản không biết phản ứng như thế nào, mặc dù gặp mặt mẹ Lục Phóng cô cảm thấy rất khẩn trương nhưng hiện tại, cô và Lục Phóng không có một chút quan hệ gì ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, cô cũng không tội tình gì phải chạy lên nịnh hót lấy lòng. Cho nên, Khanh Nhượng Nhượng chọn biện pháp im lặng không chút dấu vết lùi về phía sau.
"Sao mẹ lại tới đây?" Khanh Nhượng Nhượng vừa nghe cũng nhận ra, trong giọng nói của Lục Phóng lộ ra chút mất kiên nhẫn, đây chính là giọng điệu của con trai nói chuyện với mẹ mình, thật đáng buồn!
"Ừh, mẹ cảm thấy trong người có chút khó chịu cho nên mới định tới đây kiểm tra thử." Mẹ Lục đưa tay nhẹ vuốt thẳng mái tóc, vô cùng xinh đẹp, Khanh Nhượng Nhượng cũng nhìn tới ngây người.
Chỉ đáng tiếc là Lục Phóng không hề bị lay động "Ba của con đâu?"
"À, ông ấy bận chút chuyện." Vẻ mặt của Mẹ Lục bắt đầu có một chút mất tự nhiên. Sau này Khanh Nhượng Nhượng mới hiểu được, ba mẹ của Lục Phóng chính là một khác biệt trong truyền thuyết về những cặp đôi gia đình hào môn kết hôn không vì tình yêu, cho dù là kết hôn vì lợi ích kinh doanh của gia đình, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu đau đớn giày vò, trời quang mây tạnh, hai người có thể xem như là tâm đầu ý hợp, vô cùng ăn nhịp với nhau, cùng cấu kết với nhau làm việc xấu. . . . . . Nói tóm lại, chuyện xưa của bọn họ có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết ngôn tình được rồi. Lúc này Mẹ Lục bị bệnh, không có lý do gì mà cha Lục lại không quẳng công việc qua một bên để đi cùng vợ yêu. Nhưng hôm nay, bỗng nhiên mẹ Lục chỉ xuất hiện có một mình, vậy cũng chỉ có một lý do để giải thích thôi.
"Đây chính là Nhượng Nhượng sao?" Mẹ Lục rất tự nhiên xé bỏ tấm mặt nạ lạnh lùng cao quý của một quý phu nhân ra, thay vào đó là gương mặt dịu dàng hòa ái của một người chị gái nhà bên nhìn cô. Khanh Nhượng Nhượng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nổi cả da gà.
Sắc mặt Lục Phóng lạnh lẽo thậm chí còn mang theo sự uy hiếp tuyệt đối nhìn Khanh Nhượng Nhượng.
Cánh tay bị mẹ Lục lôi kéo, cô bất đắc dĩ chỉ có thể nhắm mắt bước lên, không biết nên xưng hô như thế nào, cuối cùng, đành kêu một tiếng "Xin chào Cô Lục."
Mẹ Lục sững sờ, hình như có chút không quen bị người ta gọi như vậy, kinh ngạc đưa mắt nhìn qua con trai, mà lúc này, Lục Phóng cũng trưng ra cái mặt lạnh như chết cho dù sắp có bão lớn tới nơi cũng không thay đổi, dứt khoát quay đầu, không thèm nhìn Khanh Nhượng Nhượng.
"Nhượng Nhượng, con không cần khách sáo, cũng gọi mẹ giống Phóng Phóng đi." Mẹ Lục nói y như rằng bà và Khanh Nhượng Nhượng thực sự rất thân quen từ trước.
Mặt Khanh Nhượng Nhượng đỏ ửng, không lên tiếng, cảm thấy thân phận này có chút xấu hổ, vị phu nhân Lục kia làm sao mà biết được mình?
"Nhượng Nhượng, trong người không thoải mái sao?" Mẹ Lục rất thân thiết nắm tay Khanh Nhượng Nhượng, kéo cô đi qua ngồi bên ghế sa lông, còn Lục Phóng thì vẫn đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Khanh Nhượng Nhượng, khiến cho cô rợn cả tóc gáy.
"Dạ không phải, là đôi mắt của mẹ con có chút khó chịu."
"Là bà thông gia không thoải mái à? Ai nha, Nhượng Nhượng, sao con không nói sớm, mắt đúng không? Ba Phóng phóng có một người bạn là chuyên gia chuyên khoa mắt quốc tế, ở đây bác sĩ Trình cũng không tệ, cũng không sao, để cho mẹ con ở lại đây chơi vài ngày đi, chúng ta sẽ mời vị bác sĩ kia về đây xem lại cho bà thông gia một chút." Mẹ Lục thật sự rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến Khanh Nhượng Nhượng cũng muốn bật khóc.
"Không cần, không cần, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu ạ." Khanh Nhượng Nhượng vội vàng lắc đầu.
Mẹ Lục cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Khanh Nhượng Nhượng, nói: " Nhượng Nhượng, thực ra con không cần phải khách sáo với mẹ, mẹ thật sâu từ trong lòng rất cảm kích con."
Khanh Nhượng Nhượng có chút khó lý giải, khó hiểu nhìn bà.
"Con đừng nhìn Phóng Phóng suốt ngày trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng mạnh mẽ kia, thực ra, nội tâm của nó rất yếu ớt. Từ nhỏ Phóng Phóng đã biết giữ mình trong sạch, lúc trước học đại học cũng chưa từng có qua một người bạn gái nào, con cũng không phải không biết, lúc trước nó không có chơi bời như mấy đứa bạn cùng lứa khác, không biét đã bị đám bạn nó cười cho biết bao nhiêu lần, nhưng, Phóng Phóng đều không hề thay đổi nguyên tắc của nó."
Khanh Nhượng Nhượng trợn to hai mắt, cái đề tài này cũng quá riêng tư rồi đó, cô thiệt tình cũng không phải rất muốn nghe, chỉ là mẹ Lục cứ không ngừng nói, cô không còn cách nào khác đành phải ngồi nghe "Thật sao ạ, anh ta không cảm thấy khó chịu sao?"
"Không biết. Chẳng qua mẹ và ba nó vạn vạn lần cũng không ngờ tới nó lại là người si tình như thế."
Khanh Nhượng Nhượng nháy nháy mắt.
Mẹ Lục nhỏ giọng kể, "Trước kia Phóng Phóng có chơi một trò chơi, mẹ cũng chỉ nghe bạn nó nói lại là ở trong trò chơi đó thằng bé có yêu một cô gái, về sau, cô gái kia vì không chịu nổi sự áp bức của nó, ngay trong hôn lễ của bọn họ mà cắt cổ tự sát."
"Ừ." Khanh Nhượng Nhượng gật đầu, tiết mục này cô là người rõ ràng nhất.
"Con có biết sau đó thế nào không?" gươgn mặt mẹ Lục nóng nảy như muốn nói, mau hỏi lại đi, mau hỏi lại đi vậy. Khanh Nhượng Nhượng có một chút bất đắc dĩ mở miệng hỏi.
"Sau đó thế nào ạ?"
"Sau đó, Phóng Phóng vậy mà lại tự tử chết vì tình, chấn động chứ ?" Vẻ mặt mẹ Lục hiện ra nét sùng bái vô cùng rõ ràng.
Khanh Nhượng Nhượng sững người, ở trong trò chơi đó, sau khi cô cắt cổ tự sát, cũng không có đăng nhập lại trò chơi đó nữa, tính toán xong hết mọi chuyện, cũng không có nghĩ tới Lục Phóng sẽ tự tử chết vì tình trong game đó "Không thể được?"
"Tại sao lại không thể được, còn nhớ đoạn thời gian đó, thằng bé cái gì cũng không quản, chỉ chú tâm vào chơi trò chơi, rồi đột ngột một thời gian sau đó cũng không hề chơi lại nữa, con nói thằng bé không phải chết vì tình thì còn là cái gì nữa. Đoạn thời gian đó, thật sự rất khác thường, trước kí vốn là một đứa bé sáng sủa, về sau, chính là trở thành bộ dạng như bây giờ. Thằng bé cũng đau lòng, cũng chỉ là một người bị tổn thương trong tình cảm, ai..." Người mà mẹ Lục đang nói thật sự là Lục Phóng sao? Khanh Nhượng Nhượng hơi buồn bực. Thoạt nhìn, anh ta không phải là loại người sẽ vì tình mà khốn khổ mới đúng.
"Về sau nữa, đứa nhỏ này thế nhưng lại buông tha tất cả, chỉ tập trung tinh thần học thiết kế, ba nó giận không nhỏ đâu, may mà về sau này nó cũng cải tà quy chánh rồi. Vấn đề là mấy năm nay, có người giới thiệu đối tượng cho nó, nó đều không hề để ý tới." Hai hốc mắt của mẹ Lục bắt đầu ẩm ướt nhìn Khanh Nhượng Nhượng, "Chỉ là thật may con đã xuất hiện rồi, lúc này nó mới coi như có một chút sức sống, có lúc đi bộ cũng bắt đầu lẩm nhẩm hát ca rồi. Lúc đầu, mẹ còn cho rằng Phóng Phóng bị con gái làm tổn thương, về sau sẽ không tiếp nhận được phụ nữ nữa mà chuyển qua thích đàn ông, con không biết mẹ đã lo lắng nhiều như thế nào đâu."
Khanh Nhượng Nhượng bật cười một tiếng, không thể tưởng tượng ra được bộ dạng Lục Phóng vừa đi đường vừa nghêu ngao hát là như thế nào. Chỉ là cô cũng không có khả năng thay đổi quan điểm của mẹ Lục, sợ rằng Lục Phóng thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy cũng chỉ là thể hiện ở mặt ngoài mà thôi, ai biết ở sau lưng anh ta đã vụng trộm làm ra được những chuyện tốt lành gì, dân làng chơi như hắn không biết là quen thuộc biết bao nhiêu rồi. Khanh Nhượng Nhượng cũng không mảy may tin tưởng là loại người muốn sống muốn chết chỉ vì một cô gái ở trong trò chơi, nếu anh ta thực sự muốn tìm người, cũng không cần chờ tới tận bây giờ. Thời gian sáu năm cũng không hề ngắn ngủi.
"Con không tin?" Mẹ Lục thả tay Khanh Nhượng Nhượng ra.
Khanh Nhượng Nhượng chỉ cười không nói.
"Con thật sự không tin." Mẹ Lục có một chút thất vọng.
"Cô Lục, con. . . . . ." Khanh Nhượng Nhượng rất muốn nói cho bà ấy biết, hiện tại, cô và Lục Phóng thật ra đã chẳng còn cái quan hệ gì cả.
"Mẹ là mẹ của Phóng Phóng nên dĩ nhiên là hiểu rõ thằng bé nhất, đứa nhỏ này không dễ dàng động tình nhưng đã động tình, cũng không dễ dàng đặt xuống. Dù là trong trò chơi thôi, thằng bé cũng không dễ dàng nói bỏ là bỏ.Con biết không, khi còn nhỏ, thằng bé có nuôi một con chó, nuôi lâu tất nhiên là sẽ có tình cảm, sau này con chó đó chết đi, mẹ và ba nó thấy nó đau lòng như vậy, cũng không đành lòng, đành một lần nữa mua thêm một con chó khác cho thằng bé, nhưng thằng bé sống chết đều không chịu."
Khanh Nhượng Nhượng thầm nghĩ, đau lòng sao?
"Con có biết hiện tại con chó kia như thế nào không?" Mẹ Lục lại hỏi.
Khanh Nhượng Nhượng nghĩ nghĩ, nhiều nhất chính là anh ta sẽ xây cho con chó kia một phần mộ lớn tuyệt mỹ, còn không thì sẽ làm ra một tiêu bản của con chó đó đặt ở trong phòng ngủ? Thực là đủ biến thái!
"Thằng bé lấy toàn bộ số tiền để mua hoa cho Jack mà ba mẹ cho để mua một con chó giống y như Jack để nuôi."
Khanh Nhượng Nhượng ngạc nhiên, "Vậy Jack hiện tại cũng ở cùng Lục Phóng?"
"Dĩ nhiên vẫn còn, khi không có việc gì, thằng bé thường dẫn nó đi dạo bộ nữa kìa."
"Nhưng, dù có là bản sao giống nhau như thế nào đi nữa, nó cũng không phải là con Jack, nó cũng không có trí nhớ của." Khanh Nhượng Nhượng thực sự không hiểu.
"Lục Phóng là một người rất cố chấp, chỉ cần con Jack hiện tại có một chút xíu bóng dáng của con Jack kia, thằng bé đều có thể giữ lại cả đời."
Khanh Nhượng Nhượng vừa thấy sợ, cũng vừa ngạc nhiên, đáp án đã được miêu tả một cách sinh động như thế, có lẽ trước kia Lục Phóng chơi trò kết hôn giả với cô , chẳng qua là vì nhân vật ảo trong trò chơi《 phồn hoa 》 đó chính là mẫu người phụ nữ anh ta thích, mà trên người cô lại có chút bóng dáng của cô ấy cho nên Lục Phóng mới có thể xem trọng cô như thế.
Khanh Nhượng Nhượng còn nhớ Lục Phóng đã từng nói, anh ta rất thất vọng, thất vọng vì cô không bao giờ thú vị giống như trong trò chơi nữa, cho nên, anh ta mới dễ dàng buông tay đúng không? Khanh Nhượng Nhượng không biết là nên khóc hay nên vui mừng đây, người trong lòng Lục Phóng không phải là cô, chẳng qua cỉ là một cái nhân vật ảo trong trò chơi của cô mà thôi.
Trong lúc Khanh Nhượng Nhượng vẫn còn cảm thán về chuyện tình yêu của mình thì Mẹ Khanh đã bước ra.
"Mẹ." Lục Phóng và Khanh Nhượng Nhượng trăm miệng một lời hô lên.
Căn cứ vào một tiếng "Mẹ" này của Lục Phóng, bây giờ Khanh Nhượng Nhượng có muốn phủi sạch quan hệ của mình với Lục Phóng dù chỉ là trong lời nói thôi cũng không nói ra được rồi.
"Là bà thông gia à? Đôi mắt của bà thông gia không sao chứ." Mẹ Lục rất nhiệt tình, không hề có bộ dạng của một quý phu nhân ngạo mạn như trong tiểu thuyết ngôn tình.
"Vị này là. . . . . ." Mẹ Khanh rất kinh ngạc nhìn Mẹ Lục, lại nhìn qua Khanh Nhượng Nhượng.
"Đây là mẹ của con." Lục Phóng ở bên cạnh mở miệng giới thiệu đôi bên.
Mẹ Lục rất nhanh đã lôi kéo mẹ Khanh, trò chuyện vô cùng thân quen, đến cả Khanh Nhượng Nhượng muốn chen miệng vào phản bác một câu cũng chen không lọt được.
Đến buổi tối "người một nhà" vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm tối xong, mẹ Lục dưới sự thôi thúc ba lượt thúc giục bốn lượt mời mọc của ba Lục mới chịu bằng lòng rời đi..
Mẹ Khanh nói thầm bên tai Khanh Nhượng Nhượng, "Vị mẹ chồng tương lai này cũng thật không tệ nha, sau này mẹ đây cũng coi như hoàn toàn yên tâm rồi."
Khanh Nhượng Nhượng hoàn toàn câm nín, cô không biết nên nói làm sao với mẹ cô đây, cô Lục này, đoán chừng là không thể trở thành mẹ chồng của cô được rồi.
Tối hôm nay, Khanh Nhượng Nhượng lại tiếp tục nhận mệnh thê thảm ra ngủ ở khách sạn.
Ngày thứ hai kiểm tra thân thể cũng không phát hiện điều gì bất thường, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Nhượng Nhượng, ngày mai con mua vé tàu cho mẹ đi thôi." Mẹ Khanh đang bắt tay vào dọn dẹp hành lý của mình.
"Mẹ, mẹ đi một chuyến lên đây cũng không dễ dàng gì, tại sao lại không ở lại chơi thêm vài ngày nữa, chủ nhật con và Nhượng Nhượng sẽ dẫn người đi thăm quan danh lam thắng cảnh ở lân cận đây một chút."
Khanh Nhượng Nhượng âm thầm khinh bỉ Lục Phóng quá mức mạnh mẽ, diễn trò cũng có thể diễn đến mức này, muốn giật giải Oscar cũng không có vấn đề gì rồi. Mẹ Khanh có chút chần chờ nghĩ.
Khanh Nhượng Nhượng vội vàng phun thêm vào một câu, "Mẹ, cha đang ở nhà chờ mẹ đấy, ông ấy vừa không biết nấu cơm, lại còn không biết chăm sóc chính mình." Ý tứ đuổi người rất rõ ràng, cũng may là mẹ Khanh cũng không chấp nhất mấy việc nhỏ nhặt này với cô.
"Được rồi, ngày mai mẹ phải trở về rồi, Lục Phóng, có thời gian rãnh rỗi thì cùng Nhượng Nhượng về thăm nhà nhiều một chút." Mẹ Khanh cười cười, rồi trợn mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng một cái, "Con gái lớn quả nhiên không thể trông chờ được gì nữa, cứ đi tới đi lui riết như cái bóng đèn, nhanh như vậy đã ghét bỏ mẹ làm kỳ đà cản mũi hai đứa tâm sự rồi lưu tới lưu đi hay ở thành thù, nhanh như vậy liền ghét bỏ ta quấy rầy thế giới riêng của hai người rồi."
Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể nuốt toàn bộ uất ức vào trong bụng.
Sau khi mẹ Khanh đi rồi, Khanh Nhượng Nhượng mới thở phào đi qua tìm Lục Phóng, "Cám ơn anh, lần sau sẽ không cần làm phiền anh nữa." Khanh Nhượng Nhượng nắm chặt số tiền dư lại sau khi trả tiền phòng khách sạn đặt, biểu hiện lý trí mà xa cách.
"Tôi còn hy vọng có thể lấy chìa khóa phòng mình, xin phép hỏi một câu, làm sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?" Khanh Nhượng Nhượng cảm giác được ánh mắt mình lúc này cũng lạnh nhạt lạnh nhạt như nước, dù nó không thể sánh bằng vẻ mặt lạnh như băng của Lục Phóng.
"Ngày trước dư ra một cái." Lục Phóng lạnh lùng nói, giọng nói thậm chí còn có một chút tức giận, ném chiếc chìa khóa lên tủ giày của Khanh Nhượng Nhượng, vang lên một âm thanh rất chói tai "Cạch."
Cửa nhà ai nấy đóng, người nào thì tự động vào phòng người đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.