Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 13: Một cái quần lót cộng thêm một đêm ra sức làm việc




Trước khách sạn, chiếc Porsche màu hổ phách ngêu ngao dừng ở cửa, gương mặt cương nghị của Lôi Kình mang theo tia cười châm chọc, sảng khoái đi ra sau một màn quan hệ nam nữ khuynh đảo cả khách sạn. Anh nhận lấy chìa khóa từ người gác cửa, chui vào khởi động xe rồi theo gió đêm vội vã rời đi, chỉ để lại bóng đen tĩnh lặng phía sau! Từ từ chậm rãi trôi dần……
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sáng sớm, tia nắng mặt trời đầu tiên hắt lên tấm kính trong suốt trên cửa sổ sát đất phản xạ đi vào.
Trong phòng Tổng Thống xa hoa, một thân thể trần truồng đang nằm trên giường lớn. Đâu đó trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở ám muội của trận kích tình triền miên đêm qua.
Trên mặt đất, những mảnh đồ lót đáng thương của cô gái nằm tán loạn, nhìn đám lông tơ trắng muốt trên mặt thảm nhung có thể thấy rõ một mảng đỏ tươi, thoáng liếc qua liền giữ nguyên tầm mắt.
Ánh nắng ấm áp trắng trợn chiếu vào thân thể nõn nà của Tô Lạp, cô cọ xát người, đôi mi chậm rãi mở ra, nheo mắt ngắm nhìn căn tròng màu trắng trước mặt, thật là to lớn……
"A …………."
Hai tay ôm đầu, hét lên một tiếng chói tai, chưa đầy một giây, Tô Lạp bật thẳng dậy……………..
Đứng ở trên giường lớn, toét miệng kinh ngạc, đảo mắt dò xét một vòng.
Phòng khách sạn sang trọng!
Trên đất đồ lót bị xé tan nát!
Tô Lạp trợn to mắt nhìn cơ thể trần truồng của mình, làm da trắng nõn hiện lên từng đốm từng đốm đỏ giống như bị bệnh ngoài da, so với một mùa thu hoạch dâu tây lại càng giống hơn……cực kỳ bội thu….
Ký ức tối hôm qua như thủy triều xông lên đầu, cô bị người ta hạ xuân dược ở quán bar.
Nhưng sau đó……..sau đó thì như thế nào?
Sau liền thấy một bóng dáng cao lớn giống Lâm Khả Phàm, cũng một dạng đẹp trai như Ngưu Lang đến cứu cô, nhưng cô làm sao lại……….
*Chị gọi anh là Ngưu Lang
"A………." nhìn tình cảnh trước mắt, Tô Lạp chợt ý thức được, nhất định là do xuân dược phát tác, cô bổ nhào vào người ta rồi!
Gắng gượng nâng cơ thể đau nhức lên, cô ảo não vỗ ót, dùng sức nắm kéo một đầu tóc dài xốc xếch, lơ đãng liếc nhìn……. trên tóc còn lưu lại một dòng dịch mật của người đàn ông kia.
"Trời ạ! Làm thế nào? Ai tới cứu …cứu tôi?" Tô Lạp thê lương kêu to một tiếng.
Tóc hình như cũng bị kéo xé không còn dáng vẻ gì, mới rón rén bước xuống giường, cô xấu hổ nhìn cơ thể trơn bóng của mình hiện lên đầy vết hôn. Không cần phải nói, tối hôm qua bọn họ có bao nhiêu điên cuồng, cô ủ rũ khẽ nguyền rủa một tiếng nhặt áo lót trên sàn nhà lên, thoáng nhìn qua nó vẫn ổn, nhưng nhìn kĩ lại thì……người đàn ông này là thú dữ sao?
Tô Lạp đau lòng cầm chiếc áo lót bị xé vụn, chưa tính là mất đi sự trong trắng, áo lót còn bị xé nát, đây chính là lụa tơ tằm cao cấp đó nha! Hơn nữa chỉ vừa mua hôm qua, mặc chỉ mới một buổi tối mà thôi! Nhìn qua nhìn lại nơi khác, quần lót của cô ở chỗ nào?
"Hu…. Hu… Hu…, một năm xui xẻo. . . . . ." Tô Lạp ngồi dưới đất, nhìn một mảng đỏ tươi trên tấm thảm nhung trắng muốt…đau lòng muốn chết, tối hôm qua cô đã làm cái gì đây hả? Như thế này làm sao ra ngoài gặp người ta?
Cô ngồi bệch trên sàn nhà, vừa cầm áo lót, vừa chăm chăm nhìn vết đỏ kia một hồi lâu……
Vô lực nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ một chút, mặt trời đã nhô lên cao, cô hất chiếc áo lót sang một bên, đứng dậy đi tới phòng tắm.
********
Vừa kéo cửa phòng tắm ra, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn xuống, trên mặt đất là cái gì?
Đưa tay xách vật đó từ trên đất lên, cô mở to mắt nhìn…Ha! Quần lót đàn ông từ một thương hiệu lớn của nước Anh! Người đàn ông này cứ như vậy ném đi sao? Nhất định rất có tiền!
Tô Lạp lui về phía sau một bước, đem quần lót ném đi thật xa, nhảy vào trong phòng tắm, bắt đầu tắm rửa, nhưng nhìn những đốm đỏ trên cơ thể, đoán chừng là tắm thế nào cũng tắm không ra nổi nữa.
Trong lòng đang suy nghĩ nên làm thế nào? Cô không có quần áo, cũng không có tiền, làm sao đi ra ngoài mới phải? Nếu như tìm người tới đón, khi đi xuống lầu có bị bắt trả tiền khách sạn hay không? Nếu như phải trả tiền, cô mất mặt nói không có thì sao? Quần lót đắt tiền như vậy mà người đàn ông này cũng tùy tiện ném đi, nếp uốn vẫn còn, vừa nhìn chính là rất mới.
“Một cái quần lót cộng thêm một đêm ra sức làm việc? Trời ạ! Muốn điên rồi!" Tô Lạp đứng ở trong phòng tắm liên tục dậm chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.