Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 132: Làm trễ nãi trong xe tạo tiểu nhân




Tô Lạp nói xong, tim vẫn còn nhảy loạn thùng thùng, đột nhiên cảm thấy mình đối với bản thân quá độc ác, kiểu gì mà chê bai mình đến nổi không đáng giá một đồng vậy chứ? Suy nghĩ một chút lại mở miệng lần nữa: “Thật ra thì tôi ngoại trừ dung mạo so với những cô gái khác có đẹp hơn một chút, ưu điểm gì cũng không có!”
Lôi Kình ngẩng đầu sững sờ, đối với những lời cô vừa nói cảm thấy cực kỳ hứng thú, buồn cười quá!
Lôi Kình mím môi nhìn cô, ánh mắt hài hước đặt lên gương mặt đang cúi thấp: “Nói xong rồi hả? Thao thao bất tuyệt giống như đang đọc hợp đồng, cũng chỉ nói mình đến vậy thôi sao? Thật ra thì mấy lời em nói anh đều thấy hết cả rồi, cũng hết cách, anh chính là không thích mấy cô gái xinh đẹp dịu dàng, hào phóng, cứ cố tình thích cái người mình đầy khuyết điểm, một chút tư vị phụ nữ cũng không có, Tô Lạp.”
Lôi Kình dừng lại mấy giây, ngón tay đặt lên môi cô, ngăn cô muốn mở miệng nói, giành nói trước: “A! Làm sao anh lại quên mất! Thật ra thì dung mạo của em không có xinh đẹp hơn người khác giống như em nói, nói chuyện cũng đừng làm trái với lương tâm của mình."
"Lôi Kình, anh khinh người quá đáng nữa à! Anh muốn tôi đánh anh hả?” Tô Lạp giương giương quả đấm trong tay, anh thật đúng là không giữ lại cho người ta chút mặt mũi.
"Anh không muốn em đánh anh, anh nghĩ em tốt nhất nên yêu anh.” Lôi Kình bắt lấy cánh tay cô đang muốn đánh xuống, nắm vào trong lòng bàn tay, kéo đến bên môi hôn, ngay sau đó đặt vào trước ngực của mình: “Như thế nào? Có phải tim của anh đập rất nhanh hay không? Những gì anh nói bây giờ đều là lời thật lòng, Lôi Kình anh tuyệt đối chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói, Tô Lạp, em là người phụ nữ của anh, về sau em cũng sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất.”
Giờ phút này trong đôi mắt của anh đều là hình bóng của cô, nhìn cô cả buổi không nói lời nào, còn có cảm giác muốn há miệng, cắn lấy đôi môi nhỏ nhắn khẽ đóng khẽ mở, anh không nhịn được cúi người, cơ thể lại đè thấp xuống một chút, đến gần gương mặt đang hoang mang sợ hãi, hôn lên môi cô.
Nhịp tim của Tô Lạp đập nhanh hơn, trời ạ! Có trời mới biết một người đàn ông anh tuấn như vậy sẽ mang đến cho phụ nữ cảm giác áp bức nhường nào, người đàn ông này quá…
Bởi vì anh tiếp cận quá gần, bờ mi của Tô Lạp bị tóc của anh khe khẽ đụng vào, làm cô khó chịu chớp mắt mấy cái, miệng cũng theo đó mà run rẩy, anh thật dịu dàng, lần đầu tiên dịu dàng như thế ấy chứ?
Lôi Kình nhắm mắt lại hưởng thụ sự dung hợp giữa cánh môi mềm mại của cô và đôi môi lạnh lẽo của anh, khát vọng bừng cháy trong lòng, bàn tay ôm lấy cơ thể cô, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai: “Đừng sợ! Để cho anh hôn em đúng nghĩa một lần đi!”
Lỗ tai Tô Lạp cảm thấy ngưa ngứa, không biết nên kháng cự hay là như thế nào, nếu như kháng cự, sẽ lại chọc giận anh, không chừng sẽ khiến cho anh nói xằng nói bậy gì nữa.
Đang suy nghĩ, tay của cô bị anh nắm lấy, đặt ở hai bên hông, anh muốn cô ôm mình.
Cánh tay Tô Lạp nhẹ nhàng đặt xuống, rất chắc, rất dày và rộng, cảm giác không giống như trước kia. Trước kia mỗi lần tiếp xúc thân mật đều là do cô không muốn, còn lần này là bị quỷ mê tâm hồn rồi, gần như là không kháng cự, chỉ là trong lòng rất sợ, sợ anh dịu dàng đến nỗi ngay cả bản thân mình cũng chống đỡ không được.
Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, khi mới bắt đầu chỉ như là chuồn chuồn lướt nước, rồi sau đó chờ tâm tình của cô dần trở lại bình thường mới từ từ làm sâu hơn nụ hôn này. Khát vọng muốn hòa hợp thân thể cùng với cô cuộn trào trong lòng, ôm chặt lấy cô hơn, thật sự hy vọng cô sẽ trở thành một phần trên người anh, để vĩnh viễn giam cầm.
Đầu óc của cô trống rỗng, sự dịu dàng này ùn ùn kéo đến quá nhanh, cô cảm thấy kinh ngạc trước hành động của mình, dường như bản thân không hề ghét bỏ nụ hôn của anh, ngược lại còn muốn ôm anh chặt thêm một chút.
Tô Lạp không hề kháng cự, chỉ là mượn khe hở nhìn ra bóng đêm phía bên ngoài, đột nhiên văng vẳng bên tai lời mẹ đã từng nói từ dạo trước, ‘phụ nữ một khi yêu người đàn ông nào, cả đời này đừng mong giữ được trái tim mình, từng giây từng phút đều hy vọng người đàn ông này yêu mình, bằng không, sẽ có cảm giác đau lòng đến chết, nếu như con không có khát vọng mãnh liệt ấy đối với người đàn ở ông bên cạnh con, như vậy, một là không yêu, hai là, con là một đứa hư hỏng.’
Tô Lạp nhỏ giọng thì thầm, cúi thấp đầu: "Nếu như có một ngày em yêu anh, anh có hay không. . . . . ."
"Tin tin tin. . . . . ."
"Tin tin tin. . . . . . . . . . ."
Ngay lúc này, Lôi Kình ngẩng đầu lên nghe Tô Lạp nói, bởi vì giọng nói của cô rất nhỏ, cho nên anh cần tập trung lắng nghe, thế nhưng dòng xe chạy bên ngoài cứ cố tình lựa đúng thời điểm mà bóp còi.
"Em nói đến đâu rồi hả? Tiếp tục! Anh còn chưa nghe rõ! Nếu như có một ngày em yêu anh, kế tiếp có phải em muốn hỏi anh cái gì không?” Lôi Kình nhìn Tô Lạp, cũng không để ý đến đoàn xe xếp thành hàng dài phía sau.
"Thôi! Anh lái xe đi! Em không muốn anh bị cảnh sát giao thông bắt đi!” Tô Lạp đẩy cơ thể anh ra, ngồi thẳng người, đỏ mặt vuốt ve tóc của mình.
Lôi Kình xoay người ngồi vào ghế lái, ngón tay khẽ vuốt qua lại trên môi mình, nhếch miệng cười.
"Anh còn chưa lái xe sao?" Tô Lạp quay đầu nhìn Lôi Kình, chẳng lẽ anh còn chờ đến khi chủ nhân mấy chiếc xe phía sau bước xuống, bay vô đánh hội đồng anh mới chịu ư?
Lôi Kình cười bâng quơ: "Làm sao bây giờ? Không di chuyển được, phạm vi gần nhất tất cả đều là mùi vị của em!”
Tô Lạp cho là anh sẽ nói lời gì đứng đắn một chút, xoay người sang chỗ khác, bất đắc dĩ lắc đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài, thần thánh ơi! Biến người đàn ông này trở về như lúc trước đi, dịu dàng như thế, nhột nhột như thế, thật là dọa người mà. Trái tim nhỏ bé của con sắp chịu hết nổi rồi!
Lôi Kình móc ra một điếu thuốc đốt, hít một hơi rồi bước xuống xe, đi về phía chiếc xe hơi phía sau, đưa tay gõ cửa xe.
Tô Lạp sợ hãi đi theo xuống, anh ấy lại muốn làm gì? Muốn đánh nhau sao?
Cửa sổ của chiếc xe nọ mở ra, Lôi Kình nheo mắt mở miệng, xí xô xí xào nói vài câu Pháp văn, Tô Lạp đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, không quá quan tâm đến việc anh đang nói cái gì, chỉ là mấy câu chào hỏi đơn giản, cô vừa nghe đã hiểu.
"Đứng ở đó làm gì? Bạn gái của Lôi Kình anh, không phải để đứng trên đường cho người ta vây xem, lên xe!” Lôi Kình nửa đùa ra lệnh, sau đó leo lên xe.
Tô Lạp mở cửa xe chui vào, xe vừa khởi động, Tô Lạp liền hỏi: “Anh huyên thuyên nói cái gì thế? Làm gì mà khiến người kia không nói được câu nào, anh sẽ không vô cùng lễ phép đe dọa người ta chứ?"
"Cái gì? Vô cùng lễ phép đe dọa?" Lôi Kình không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Lạp, anh thật sự nghĩ không ra cái gì gọi là ‘vô cùng lễ phép đe dọa,’ đe dọa chính là đe dọa, vô cùng lễ phép, đoán chừng không ai sẽ làm như vậy.
Lôi Kình nhếch môi cười gian trá, khiến cho Tô Lạp càng muốn biết anh đã nói cái gì.
Lôi Kình quay đầu, lúc xe vừa chạy vào đường lớn ở nội thành, thấy xe không nhiều lắm, mới quay kiếng xe xuống, đặt một tay lên cửa xe, quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tô Lạp: "Muốn biết anh nói cái gì không?"
"Muốn! Một người đàn ông nói chuyện đừng ấp a ấp úng như vậy, thoải mái chút!" Tô Lạp không nhịn được thúc giục.
Lôi Kình một tay nắm lấy vô lăng, tay còn lại cầm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạp, mùi thuốc lá trôi ra từ môi anh: “Anh nói, nguyên một tập thể bọn họ làm trễ nãi anh và bạn gái của anh ở trong xe tạo tiểu nhân!”
~Hết Chương 132~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.