Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 15: Một mình ngồi chồm hổm ở góc tường tính toán chi li




"Cô có thể đem quần áo cho tôi mượn được không? Yên tâm, tôi có tiền, sau này sẽ mua trả lại cho cô, muốn hiệu gì cứ việc nói, cô thấy tôi ở phòng này cũng đủ biết rồi đó!”
Tô Lạp khoa tay múa chân giữa căn phòng lớn xa hoa, cô ở gian phòng sang trọng như vậy, nhân viên khách sạn này sẽ xem trọng một chút! Được cô mượn quần áo, quả là một vinh hạnh lớn lao.
"Thật xin lỗi cô, tôi không có dư quần áo để cho cô mượn.”
"Cái gì? Không cho mượn." Tô Lạp không khỏi kinh ngạc.
Nữ nhân viên phục vụ có chút buồn cười, rạng sáng, trước khi tổng giám đốc rời đi có đặc biệt dặn dò, cô gái trong phòng này muốn cái gì cũng không thể cung cấp, ai làm trái lời sẽ bị xử thê thảm, còn nếu để cô đi ra ngoài sẽ thảm hại hơn.
Tô Lạp kinh ngạc nhìn cô nhân viên này, chẳng lẽ cô ấy là Bao Công đầu thai thành phụ nữ? Thẳng thắn, chính trực thế này, cô trắng trợn hối lộ liền dứt khoát từ chối!
"Không quan trọng, không cho mượn cũng được, vậy có thể cho tôi mượn điện thoại của cô hay không?” Nói xong không đợi cô ấy trả lời, Tô Lạp liền nhanh tay móc ra điện thoại di động ở trong túi áo cô nhân viên.
"Này cô, sao cô có thể làm như vậy?" Nữ nhân viên phục vụ sắc mặt tối sầm, muốn tiến lên cướp lại.
Tô Lạp hung hăng giơ tay lên cao, "Cô bước tới một bước nữa nhìn thử xem! Tôi gọi một cuộc điện thoại hết hai đồng, chiếc điện thoại cùi bắp này hết bao nhiêu tiền, một mình ngồi chồm hổm ở góc tường tính toán chi li.”
Tô Lạp thấy nữ nhân viên phục vụ không nói chuyện nữa, cầm điện thoại bấm lên mười một con số, tựa như đã dùng hết hơi sức của mình, khi đầu bên kia vừa có người bắt máy, cô ra sức thét chói tai, "A…….., Tiểu Miên kia! Tới cứu mình!”
Ngồi ở trên xe taxi, Tiểu Miên nghe trong điện thoại có tiếng kêu cứu, từ trên ghế ngồi bật dậy, đầu đập vào nóc xe, “Lạp Lạp…Cậu làm sao vậy? Đang ở đâu? Nói mau!”
"Hu….Hu…Hu…..Tớ đang ở trong khách sạn IM­SOPU, tối hôm qua xảy ra quan hệ nam nữ rất bạo lực. Không biết là tớ tấn công người ta hay người ta tấn công tớ, mau mau tới cứu tớ đi….” Tô Lạp ôm điện thoại, giọng nói tựa như nhìn thấy bà nội từ dưới phần mộ tổ chui lên, giống như đầu kia là người có thể Cứu Khổ Cứu Nạn, trừ yêu diệt ma.
Đến mức gọi thảm như vậy sao? Gọi thảm thế nào đi nữa thì lớp màng kia còn có thể lấy trở lại không?
"Lạp Lạp, trước mắt cứ chờ ở đó! Đừng làm loạn, nhớ giữ đúng mực! Hãy ổn định người đàn ông kia. Tổng giám đốc của khách sạn đó là bạn của anh tớ, anh ấy có thể giúp cậu lấy lại công bằng!”
Tiểu Miên tức giận khép lại điện thoại, chỉ tay về phía trước nói, “Anh tài xế, ở phía trước quay đầu xe lại, đi khu Cao ốc thương mại.”
"Đâu có đàn ông nào? Này…Hey….Hey…Hey..” Tô Lạp cầm điện thoại kêu liên hồi, cuối cùng xác định đầu kia đã tắt máy, cô bất đắc dĩ khép điện thoại lại.
Tô Lạp đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút ngượng ngùng, "Việc kia cho tôi hỏi một chút …….trai bao tốt nhất……qua đêm mất bao nhiêu tiền?”
Nữ nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Lạp, trong tích tắc có chút không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn cơ thể cùng dáng vẻ của cô, tối hôm qua nhất định là có cái gì với tổng giám đốc rồi, vào lúc này còn hỏi trai bao là có ý gì?
"Cái này không rõ lắm, chỉ là trước kia tôi có thấy qua trong khách sạn, mấy trăm chẵn cũng có, mười mấy vạn cả đêm cũng có.”
"Cái gì? Mười mấy vạn?" Tô Lạp che miệng kêu lên, đêm qua cô có thể cảm thấy được chất lượng rất tốt, không biết giá cả ra sao?
Tô Lạp vừa đẩy vừa kéo, đem nữ nhân viên phục vụ đẩy ra ngoài, cô đóng cửa lại, vỗ ngực thở hổn hển. Trời nóng như vậy nhưng không khỏi khiến cả người cô run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mười mấy vạn? Tô Lạp nuốt một hớp nước miếng.
Bà nội nó! Tối hôm qua người nào nhào vô ai còn chưa biết ! Nếu là có người tìm cô muốn đòi tiền, cô liều mạng tuyệt đối không trả, đêm đầu tiên của cô chẳng lẽ không bằng số tiền này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.