Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 16: Ở tại khu Tứ Hợp Viện sắp bị phá bỏ




"Tô Lạp! Cùng mẹ đang sống ở phía nam thành phố, khu Tứ Hợp Viện sắp bị phá bỏ. Hai mươi tuổi, theo học tại học viện thiết kế thời trang GOGO danh tiếng. Sở dĩ có thể vào được học viện tư nhân này hoàn toàn là bởi vì ba cô ấy để lại một khoản tiền lớn, nhưng không biết ba là ai. Ở khu vực phía nam Tô Lạp rất nổi tiếng, biệt danh là siêu nữ! Không rõ vì sao có cái tên này, chụp qua vài mẫu quảng cáo, một tháng trước vừa từ Pháp trở về.”
Bên trong bàn làm việc, chiếc ghế da xoay một vòng ra phía sau, dừng trước màn hình TV lớn.
Ngón tay mảnh khảnh của Lôi Kình gõ gõ trên mặt bàn làm việc khảm thạch anh, ánh mắt tập trung vào bộ tài liệu mà A Quyền vừa cử người đưa tới. Cô gái này rõ ràng ở cùng một học viện với Duẫn Miên, nhưng lại sống tại khu Tứ Hợp Viện sắp phá bỏ?
"Anh Kình kia! Gặp phải chuyện không may á! Mau đi với em tới khách sạn của anh giải quyết chuyện này, một mình em sợ là ứng phó không được!” Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Duẫn Miên chạy vào nhìn Lôi Kình đang ngồi phía sau, không nói hai lời liền túm lấy anh.
"Lập tức buông ra!"
Lôi Kình hất tay Duẫn Miên, ngồi trở lại trên ghế da, không khó để nhìn thấy sự tức giận trên gương mặt anh, cầm xấp tài liệu ném “phịch” trên bàn.
"Buông ra buông ra cái gì? Khách sạn của anh xảy ra vụ cưỡng hiếp, anh nhất định phải đi giải quyết, nếu không ngày mai em liền khiến nó lên trang nhất khắp các mặt báo, anh tin hay không?” Duẫn Miên đứng ngay cửa, miệng lớn tiếng uy hiếp, gấp gáp dậm chân.
"Cưỡng hiếp?" Lôi Kình ánh mắt lạnh lùng, làm sao khách sạn của anh có thể xảy ra chuyện như vậy? Không thể tin tưởng được?
"Đúng đó! Đi nhanh đi! Trên xe em nói cho anh biết, cứu một mạng người đó! Van xin anh!” Duẫn Miên chắp tay, nhìn anh vái lạy.
"Dám cả gan ở IM­SOPU làm càn, không coi ai ra gì, có thể là người nào!” Lôi Kình thu hồi
một xấp tài liệu bỏ vào ngăn kéo, nhanh chóng cùng Duẫn Diên đi ra.
Ở khách sạn, trong phòng Tổng Thống, Tô Lạp ngửa đầu nằm trên giường, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, hơn một nữa cơ thể bị phơi bày ra ngoài, giống như bệnh nhân bị bệnh ngoài da đang trong giai đoạn hiểm nghèo, bị cách ly. Ở giữa căn phòng to lớn xa hoa như vậy chỉ có một mình cô lo lắng, ở trên giường lăn qua lăn lại chờ người đến cứu.
Trước cửa khách sạn, nhân viên mặc đồng phục đứng nghiêm chỉnh hai bên, thấy người tới vội vàng khom lưng cúi chào.
Lôi Kình cười đi vào, nhìn về phía cửa thang máy.
Vừa vào khách sạn, Duẫn Miên liền chạy thẳng tới quầy tiếp tân, “Này cô! Xin hỏi bạn của tôi ở phòng số mấy?”
"Bạn của cô là?” Nhân viên tiếp tân lịch sự hỏi, ánh mắt len lén nhìn qua Lôi Kình đang ở cửa thang máy.
"Bạn của tôi tối hôm qua bị một người đàn ông mang tới, cô nhanh lên một chút tra thử xem." Duẫn Miên nói xong liền nhìn vào màn hình máy tính.
"Đừng lề mề nữa! Xảy ra chuyện gì cô chịu trách nhiệm không nổi đâu!” Duẫn Miên nóng lòng không biết Tô Lạp đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại thấy cô nhân viên này hình như có ý nhăn nhó, nửa ngày không nhúc nhích, liền tức giận giựt lấy tấm bảng tên của cô ấy.
"Có vào hay không ?" Lôi Kình cau mày nhìn Duẫn Miên, đi thẳng vào trong thang máy.
Anh lười biếng xoay người, con ngươi lộ ra một tia khó hiểu nhìn theo Duẫn Miên đang đi vào, sau đó khóe miệng giắt lên, nhếch môi cười bước vào thang máy làm cho Duẫn Miên kinh ngạc, trợn mắt nhìn.
Trong tài liệu có nói cô gái kia học ở học viện thiết kế thời trang GOGO danh tiếng, nhưng anh thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có quen biết với Duẫn Miên, chẳng lẽ tối hôm qua bọn họ đi chung?
Thang máy từ từ đi lên, Duẫn Miên đứng ở sau lưng Lôi Kình, đột nhiên xông lên nắm lấy cổ áo anh, “Chuyện gì xảy ra? Anh và. . . . . ."
"Buông ra!" Lôi Kình ánh mắt sắc bén đảo qua.
Tiếng quát lớn làm Duẫn Miên giật mình, vội rút tay cái vèo về lại sau lưng, "Em có chút kích động, nhưng làm sao anh biết cô ấy ở chỗ này? Anh biết cô ấy? Các người biết nhau như thế nào? Tại sao em không biết?”
Duẫn Miên nói xong không quên đưa tay vuốt lại cổ áo của Lôi Kình, giống như anh trai, mấy người bọn họ đều biến thái như vậy, chỉ sợ người khác động đến quần áo, thà rằng bị chạm đến thân thể cũng không được chạm đến trang phục.
"Nếu như là em gái anh! Anh sẽ đưa em đi Nam Cực" Lôi Kình chán ghét hất Duẫn Miên ra.
Vừa dứt lời, cửa thang máy “ding” một tiếng mở ra, phòng Tổng Thống to lớn, xa hoa hiện ra ngay trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.