Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 32: Cửu phẩm đại tông sư




Chướng khí xung quanh nhanh chóng lui về sau, Băng Đế vững vàng tập trung vào lam bào nam tử trước mặt, càng ngày càng gần, chủy thủ trong tay giương lên, mũi nhọn thoáng đưa ra một tấc, với góc độ kia là có thể nhanh nhẹn mà đâm vào trái tim của địch nhân một cách chuẩn xác.
Khuôn mặt đạm mạc của đối phương trong mắt y càng ngày càng phóng đại, Băng Đế thậm chí còn có dự cảm rằng, trong nháy mắt chủy thủ đâm vào hắn, nhiệt huyết sẽ văng đầy khắp nơi —
Xuất thủ mau chóng, chính xác, tàn nhẫn. Mỗi một hạng y đều tự nhận rằng mình làm vô cùng tốt.
Một mạt tiếu ý băng lãnh hiện trên mặt y, đối với tốc độ của mình, Băng Đế hoàn toàn tự tin, cho dù một kích này không trí mạng, cũng đủ để đối phương không kịp phản ứng mà lưu lại một vết thương thật sâu trên người.
Nhưng khiến y kinh ngạc chính là — Chủy thủ đâm vào — cư nhiên lại đâm vào khoảng không!
Trong lòng y còn chưa kịp phản ứng là tư vị gì, dáng tươi cười kia bỗng nhiên nghiêm lại — dường như là một pha hành động quay chậm, bóng ảnh người trước mắt đã chậm rãi tiêu tán.
Đó là một đạo tàn ảnh, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh khiến cho mắt thường sinh ra ảo giác.
Thần sắc kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, Băng Đế trong nháy mắt liền lộn nhào một cái, chân trái đá vào chân phải, mượn lực trên không xoay một vòng, chủy thủ nhanh chóng để ngang trước ngực.
Chỉ nghe “keng” một tiếng thanh thúy, hai thanh chủy thủ tương giao lướt qua, chớp mắt lại đan vào.
Ai cũng chiếm được tiện nghi.
Ở trong rừng cây vắng vẻ, một tiếng bén nhọn này không khác gì một đạo sấm sét, làm hoảng sợ vô số chim tước đang ẩn thân trong rừng cây.
Băng Đế diện vô biểu tình nhìn gương mặt mỉm cười của nam nhân trước mặt. Vô thức nắm chặt lấy thanh chủy thủ sắc bén trong tay, trong cái chớp mắt tương giao vừa rồi, truyền đến một lực đạo rất mạnh, hầu như khiến tay phải của y run lên nhè nhẹ.
Thật mạnh!
Nguy hiểm đến tột cùng, lại hưng phấn đến tột cùng, hai loại cảm giác mâu thuẫn trong lòng y bừng bừng dấy lên, Băng Đế liếm liếm đôi môi khô khốc, cảm thấy cả người đều xao động.
Nói thì dài dòng như vậy, trên thực tế, những hành động này đều phát sinh nhanh như chớp, hai người trong nháy mắt lại đổi vị trí.
Giao thủ mới vừa rồi, chẳng qua chỉ là thử nhau mà thôi.
Tiêu Sơ Lâu đã thu lại vẻ mặt ung dung của mình, mà ánh mắt đang nhìn Băng Đế cũng dần dần ngưng trọng hơn.
Vừa rồi tuy rằng hắn đã thoát một kích trí mạng, tốc độ nhìn nhanh hơn một chút, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, tuy một kích của đối phương không trúng, nhưng cũng không thể lơ là mà lập tức quay về phòng thủ, làm cho toàn lực phản kích của mình vô công mà phản (không công kích mà phản lại), động tác lưu loát liên tục, Tiêu Sơ Lâu tự đánh giá nếu đổi lại là chính mình, cũng không thể làm tốt hơn y được.
Nhìn hắc y nam nhân băng lãnh trước mặt, Tiêu Sơ Lâu hơi nheo lại mắt, tự đáy lòng nói: “Ngươi rất tốt, tuổi còn trẻ, lại có thực lực, cũng có can đảm, bất quá…” Hắn dừng một chút, trong mắt toát ra một vẻ tự tin cường đại, thản nhiên nói, “Nếu như chỉ có chút trình độ này, cho dù ngươi có là thiên tài đi chăng nữa, hôm nay cũng phải ngã xuống ở đây!”
Nghe thấy trong lời nói có phần hạ thấp mình, Băng Đế hít sâu một hơi, khuôn mặt hờ hững của y lại lộ ra một chút thần tình, tựa hồ như đang cười: “Nếu như sinh thời có thể được một cửu phẩm đại tông sư thừa nhận, ta Băng Đế, chết cũng không oán!”
Lời này nói xong, chắc như đinh đóng cột, kiên định không gì sánh được, bốn chữ cuối cùng còn thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, càng lộ ra một cổ khí phách kiệt ngạo khiếp người.
Nghe vậy, Tiêu Sơ Lâu không khỏi ngưng lại một chút, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng cũng thu lại cảm giác khinh thường y ở trong lòng, chân chính đem người này trở thành đối thủ của mình.
Giờ phút này, họ chính là đối thủ đang luận bàn võ đạo, chứ không phải là địch nhân trên lập trường chính trị.
Thăm dò nhau xong, bầu không khí cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.
Tiêu Sơ Lâu nhẹ thở một hơi, nhãn thần dần dần sắc bén. Trong đầu quẳng đi tất cả tạp niệm, nội lực hùng hầu cấp tốc chuyển động, tuần hoàn theo kỳ kinh bát mạch. Dưới chân khẽ nâng, bước một bước kỳ quái, thân thể trong một biên độ nhỏ nhất hơi đung đưa.
Băng Đế chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh Tiêu Sơ Lâu trong nháy mắt hóa thành một luồng khói xanh, dường như đang ung dung hòa vào trong không khí.
Trong lòng y đột ngột cảnh giác, cơ hồ như trong cùng một lúc mà hai chân đồng thời mạnh đạp lên một nhánh cây tráng kiện, mượn lực phi lên không, “lạch cạch” vài tiếng, nhánh cây kia đã bị giẫm đứt, thoáng cái rơi xuống đất.
Tiêu Sơ Lâu không biết từ bao giờ đã ở phía sau Băng Đế, tay phải nắm lấy chủy thủ, tay trái tung ra một chưởng, không mang theo chút ngông cuồng khoe khoang nào, kình lực ẩn trong lòng bàn tay, một khi bạo phát chắc chắn sẽ như lôi đình vạn quân, kéo dài không dứt.
Một chưởng này nếu trực tiếp chụp lên người, e rằng nếu may mắn không chết, cũng không tránh được trọng thương trong nội phủ, không thi triển nội lực được.
Kình phong cường liệt bỗng nhiên kéo tới, Băng Đế chỉ cảm thấy giữa lưng phát lạnh, cảm giác run rẩy hầu như khiến tóc gáy của y dựng thẳng lên.
Y khẽ quát một tiếng, xoay người đón đòn, mãnh vung tay lên, chủy thủ sắc bén xoẹt qua một đường vòng cung lạnh lẽo, đâm thẳng về phía trước!
Tiêu Sơ Lâu nhíu mi, nhục chưởng (chưởng bằng thịt) không có khả năng chọi với binh khí, đành phải thu chưởng. Tay phải nhẹ nhàng run lên, lam quang yếu ớt trên thần binh lại dường như phát sinh một trận ngâm khẽ.
Bất quá chỉ trong nháy mắt, hai người trên không trung đã giao thủ hơn mười chiêu, tiếng kim loại kịch liệt va chạm không ngừng vang lên, trong rừng cây u tĩnh nghe chói tai cực kỳ.
Mỗi chiêu mỗi thức, sắc bén dị thường, không sót một giây nào.
Động tác của hai người càng lúc càng nhanh, trong chướng khí còn lượn lờ trên ngọn cây tựa hồ biến ảo ra một số hư ảnh, khiến người hoa cả mắt, không kịp nhìn rõ.
Hai thanh chủy thủ, hai đôi tay. Một bên là đoản binh tương tiếp, một bên là tay không vật lộn. Lúc này, chiêu thức tinh diệu đã dần dần không còn quan trọng nữa, ai nhanh hơn, ác hơn, người đó thắng!
Tiêu Sơ Lâu vốn không am hiểu lắm loại đoản binh giống chủy thủ này, bất quá vạn pháp về nhất (mọi thứ quy về 1 thứ), chỉ cần nhất đạo thông, thì đạo đạo thông(*), trình độ kiếm pháp của hắn đã được dày công tôi luyện từ lâu, hơn nữa một thân công lực hùng hậu, dùng binh khí khác cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là hiện giờ, hắn trọng thương mới khỏi, công lực vẫn thua xa so với lúc khỏe mạnh.
(*) Ý là chỉ cần hiểu một đường, thì tất cả đường còn lại đều hiểu.
Mà Băng Đế từ nhỏ đã tập luyện thành thạo ám khí và đoản binh khí, việc chính của y là ám sát, trình độ công kích ở gần cũng không thể coi thường.
Sau khi bên tiến bên lùi, hai người vừa vặn đúng lúc sức lực ngang nhau, cân sức ngang tài.
Ý chí chiến đấu trong mắt Băng Đế sáng lên, cho dù biết rõ thực lực của đối phương rất cao, vẫn không hề có nửa phần sợ hãi.
Đang lúc bọn họ tấn công, Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên làm một động tác không đồng đều.
Hắn lại lui về phía sau một chút.
Vừa lúc khiến một đòn xảo quyệt của Băng Đế rơi vào khoảng không.
Khóe miệng Tiêu Sơ Lâu lộ ra mỉm cười.
Hầu như trong chớp mắt, hắn nhẹ nhàng nhoáng lên, thân ảnh cao to, từ một người thoáng cái biến thành ba!
Đôi mắt đen láy của Băng Đế co rút nhanh như kim châm.
Nhanh! Quá nhanh!
Tiêu Sơ Lâu làm sao bỏ qua kẽ hở này. Ngay lúc Băng Đế đang giật mình sững sờ, ba đạo tàn ảnh dường như cùng đồng thời hướng về phía y!
Động tác của ba đạo tàn ảnh đều khớp với nhau, mắt thường không thể nhìn ra chỗ nào bất đồng, Băng Đế muốn tránh cũng không được, chỉ có thể thối lui về sau.
Khi đó, mặt trời đã treo cao chính ngọ, hai người trong lúc đấu, từ thân cây dao động lên tới đỉnh ngọn cây, tầng tầng lớp lớp lá cây vốn bị ánh dương quang che khuất, trong nháy mắt sáng tỏ thông suốt.
Xa xa dưới bầu trời xanh thẳm, núi non hùng vĩ, trời cao mênh mông, dưới lòng bàn chân là lớp sương mù dày đặc đang lượn lờ, thanh sơn như họa, người như ảnh.
“Keng keng keng….” Tiếng va chạm kịch liệt càng ngày càng mạnh.
Giờ phút này, Tiêu Sơ Lâu giả ngu lâu ngày rốt cuộc cũng lộ ra một thân tuyệt thế cường giả ứng với thực lực của mình.
Tóc dài tung bay trong gió, trường bào lam sắc phập phồng giữa không trung, dương quang rực rỡ dường như đã đem thân ảnh của hắn phủ lên một lớp kim quang.
Trong tay hắn là một thanh chủy thủ ám đạm vô quang, lại tự hồ như một thanh kiếm quang chói lọi dưới bầu trời xanh thẳm. Đâm, chém, móc, cắt, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương, xuất ra một phiến hư ảnh thật dài, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát xoẹt xoẹt trong không khí.
Thiên hạ võ công, vô kiên bất thối, duy khoái không phá!
(Võ công trong thiên hạ, không cứng không thúc giục, chỉ có nhanh nhẹn mới không phá được)
Đó là ý nghĩa sâu xa của võ học mà Tiêu Sơ Lâu đã nghiên cứu ra được.
Không cần biết người đánh dốc hết sức ra chiêu gì, căn bản không chạm vào thân thể mình được, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
Toàn diện áp chế sự nhanh nhẹn của đối thủ, khí thế của Tiêu Sơ Lâu càng ngày càng mạnh, trái lại, Băng Đế hầu như chỉ còn lực chống đỡ, hoàn toàn không có khả năng hoàn thủ phản kích.
Đối mặt với một cửu phẩm cường giả đang toàn lực công kích, Băng Để chỉ có thể miễn cưỡng cầm chủy thủ trong tay, thậm chí đã vận hết toàn bộ công lực tụ tập trên hai tay mình, nhưng mà ngay cả như vậy, chủy thủ này vẫn còn kém hơn lưỡi dao sắc bén của đối phương, lúc này đã bị sứt mẻ từ lâu, nhiều chỗ bị chém nứt ra một lỗ hổng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.
Này, là sức mạnh của cửu phẩm đại tông sư sao?
Trong lòng Băng Đế cực kỳ khiếp sợ, dưới khí thế vô khổng bất nhập (lợi dụng mọi cơ hội) toàn diện áp chế của đối phương, chính mình ngay cả thở cũng không thở được, tựa như một chiếc thuyền nhỏ giữa cơn sóng to gió lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm.
Càng khiến trong lòng y chấn động không ngớt chính là, đối phương cư nhiên còn thủ hạ lưu tình!
Mỗi một đánh, Tiêu Sơ Lâu đều thu ba phần lực, chỉ lưu lại trên người y từng đạo vết thương không sâu không cạn.
Dù vậy, cả người Băng Đế lúc này đã đẫm máu, một thân hắc y, sớm đã bị tiên huyết thấm ướt, nhuộm thành một màu đỏ thẫm quỷ dị, dưới ánh dương quang rực rỡ, lại càng có vẻ yêu dã cực kỳ.
Nếu còn đánh tiếp như vậy, cho dù Tiêu Sơ Lâu có thủ hạ lưu tình, chỉ sợ y cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Giờ phút này, Băng Đế chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, nguyên lai khí thế vui sướng khi cùng tranh đấu với Tiêu Sơ Lâu từ lâu đã không còn sót lại chút gì, chính mình khổ luyện hơn mười năm mới đạt được tốc độ sát chiêu kinh người này, vậy mà không ngờ ở trước mặt một cửu phẩm cường giả, nó quả thật chỉ là một trò hề!
Chênh lệch của cửu phẩm và bát phẩm, nhìn như chỉ cách một bậc, nhưng lại là một trời một vực.
Chung quy chính mình cũng chỉ có thể đi tới bước này sao…
Không cam lòng! Y không cam lòng a!
Sắc mặt lạnh lùng của Băng Đế dần dần lộ ra một tia kiên quyết tử chí.
Lưỡi dao trí mạng kia nhưng lại không đâm vào trái tim không chút đề phòng nào của mình, Băng Đế đột nhiên mở mắt ra, một màn trước mặt trong nháy mắt đã đoạt đi toàn bộ tư tự của y, thật sâu mà khắc vào lòng Băng Đế.
Đã thấy thân ảnh đạm nhiên của Tiêu Sơ Lâu đang đứng trên ngọn cây, ba đạo tàn ảnh từ lâu đã tụ thành một.
Hắn đứng ở chỗ ấy, hai tay mở ra, ngửa mặt lên trời gầm thật lớn, như một con chim ưng cô độc kêu tận trời cao, mặt trời chói chang ở phía xa treo cao đỉnh đầu, cả người hắn tựa hồ như đang dung hòa vào trong ánh hào quang vạn trượng, lấp lánh như kim quang, quấn vào quanh thân, khiến cho người khác không dám lại gần, chỉ có thể chăm chú nhìn từ xa mà không thể dời mắt.
Núi xanh trùng điệp, húc nhật giữa trời. (húc nhật = mặt trời mới mọc)
Tiêu Sơ Lâu chỉ cảm thấy chính mình tựa như đã dung hòa vào mảnh thiên địa sơn lâm bao la hùng vĩ mất rồi, khổ tâm đơn độc miệt mài mười mấy năm qua, cùng với tâm tình biết bao tịch mịch ẩn sâu trong lòng, còn có bao nhiêu đau đớn khổ sở mà hắn hàng tháng phải chịu đựng, đều trong tiếng gào này thỏa thích mà mặc sức trút hết ra.
Trường phong ở xa xa thổi tới, mây mù lượn lờ biến ảo, một mai kim qua thiết mã (đấu đá chiến tranh), đại lãng đào sa (sóng to gió lớn), một mai thương hải tang điền, thế sự vô thường, cũng như mây khói trước mắt mà thôi, chung quy vẫn phải chìm trong luân hồi lịch sử.
Tiếng gào dần dần cao vang, kiêu ngạo phi thường, lại dần dần trầm thấp xuống, hùng hồn thê lương, rốt cuộc, chậm rãi bình thản trở lại, dư âm theo gió tan biến mất.
Tiêu Sơ Lâu hít sâu một hơi thở, phiền muộn trong lòng đều tiêu tán hết, tâm tình trước nay chưa bao giờ yên tĩnh bình hòa như thế này, cả người phiêu phiêu, thoải mái không nói nên lời, chỉ cảm giác công lực trong cơ thể mình đang tràn đầy, rồi lại trở nên êm dịu nhu hòa.
Hắn cúi đầu ha ha cười, không nghĩ tới trong cuộc quyết đấu này lại tìm thấy được sự sảng khoái hả hê như thế, lại còn ngoài ý muốn mà đột phá được tấm rào chắn ở trong lòng, công lực càng thêm tinh tiến. Thật sự là kinh hỉ.
Lại ngẩng đầu nhìn Băng Đế cách đó không xa vẫn còn đang khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn, sát ý trong lòng Tiêu Sơ Lâu đã không còn chút nào nữa.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống trước mặt Băng Đế, mỉm cười hỏi: “Còn muốn tiếp tục sao?”
Băng Đế đột nhiên nghĩ, chính mình vĩnh viễn không thể ở trước mặt người nam nhân này giữ tỉnh táo được, y miễn cưỡng điểm đại huyệt trên người mình để cầm máu. Lại ngưng mắt nhìn đối phương thật sâu trong chốc lát, chậm rãi mở miệng, từng câu từng chữ nói rất chậm, dường như mỗi chữ đều nặng tới nghìn cân: “Ngươi là người mạnh nhất mà cả đời ta từng thấy. Nếu như chết ở trong tay một cường giả như ngươi, Băng Đế ta cũng sẽ không có câu nào oán hận.”
Tiêu Sơ Lâu nghe vậy, nhíu nhíu mày không nói gì.
Sắc mặt của Băng Đế từ lâu đã trắng bệch vì mất máu quá nhiều, thế nhưng y vẫn không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt đối phương, thản nhiên nói: “Ta biết ngươi vốn chẳng thèm giết một kẻ thất bại như ta, bất quá trong lòng ta vẫn còn có chút lo lắng, chưa muốn chết, thế nhưng…”
Y dừng một chút, bỗng nhiên ánh mắt biến đổi, kiên định nói: “Ta nợ ngươi một cái mạng đi! Chờ ta giải quyết xong lo lắng trong lòng rồi, ngươi có thể tùy thời tới bắt!”
Tiêu Sơ Lâu ngẩn người, vừa nghĩ tới thân phận của đối phương, trong lòng khẽ động, nhãn thần lộ ra một chút cân nhắc, nhìn Băng Đế trong chốc lát, tựa tiếu phi tiếu nói: “Huyền Lăng Huy là chủ tử của ngươi, có phải hắn phái ngươi truy sát ta không? Ngươi nghĩ, ta sẽ thả ngươi, cho ngươi trở lại mật báo để rồi mang theo càng nhiều cao thủ tới vây giết ta sao?”
Băng Đế ngẩn ra, trong đôi mắt đen nổi lên một tia hàn ý, lạnh lùng nói: “Ta nghe lệnh hắn quả thật không sai, bất quá chuyện hôm nay, Băng Đế ta tuyệt không tiết lộ nửa chữ.”
“Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi? Ta từ trước đến nay chỉ tin tưởng người chết.” Đáy mắt Tiêu Sơ Lâu dần dần lộ ra tiếu ý, chỉ là ngữ khí vẫn như trước, một bước cũng không nhường.
Băng Đế nheo nheo mắt, âm thầm vận khởi một tia chân khí còn sót lại, nắm chặt chủy thủ trong tay, chậm rãi nói: “Ta đây cũng chỉ có, liều mạng đánh một trận.”
“Ha ha ha!” Tiêu Sơ Lâu vỗ tay cười to, “Tốt, tốt lắm, khối băng ngươi cũng có chút ý tứ, ta sẽ tin người một lần, ngươi đi đi.”
Đột nhiên chuyển biến như vậy, khiến Băng Đế vô cùng kinh ngạc, lại rất nhanh khôi phục lại thần tình bình thản của mình, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơ Lâu có chút cải biến.
Băng Đế xoay người ly khai, đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, đè thấp giọng hỏi: “Sở Khiếu… Là tên thật của ngươi sao?”
Tiêu Sơ Lâu ngắm nghía chủy thủ trong tay một chút, khẽ đút vào bao, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn vào hai mắt của đối phương, hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Băng Đế trầm mặc trong chốc lát, khóe miệng hơi nhếch lên, thẳng thắn nói: “Không muốn.”
Hai chân đạp một cái, bóng đen phiêu nhiên đi xa, không quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.