Lần sau khi gặp lại Trương chiêu nghi đã là mấy ngày sau đó. Hiệu giờ hậu cung nhiều người, Thẩm Yểu cũng không còn mỗi ngày đều đi Phượng Nghi cung thỉnh an nữa, hoàng thượng không cần, hoàng hậu cũng không. Vì thế nàng trở thành người lười biếng nhất hậu cung.
Trương chiêu nghi thấy nàng như thấy thần tiên sống, nếu không phải Thẩm Yểu ngăn lại, nàng ta đã suýt chút quỳ xuống. Nàng nói, phần ân tình này ghi tạc trong lòng. Thẩm Yểu cảm thấy chính mình chẳng có giúp gì, chỉ là khuyên giải Cố Thầm Giang vài câu, Trương Tư Uyển có nỗi khổ trong lòng, vì gia tộc. Sau khi được hoàng đế sủng hạnh, Trương gia cũng được vài phần ân điển. Sinh tử cả gia tộc nằm trong tay Cố Thầm Giang, nhỏ bé giống như một con kiến.
Có lẽ nàng cũng là một con kiến trong tay Cố Thầm Giang...
Mỗi một ngày trôi qua, cũng không biết mọi người ở với nhau hòa hợp, hay là do Cố Thầm Giang chưa từng cho các nàng hy vọng để tranh giành sủng ái, mà không có một tiết mục đấu đá kinh thiên nghĩa địa nào, vậy cũng tốt, chỉ là có chút chán.
Thẩm Yểu quả thực khá nhàm chán, nàng không đến chỗ của Vân thái phi, thì cũng là đến chỗ hoàng hậu. Sau này chán nản bắt đầu tán gẫu với các phi tần, tội nghiệp các vị mỹ nhân, không phải lấy lòng hoàng thượng, mà là đi tìm cách dỗ Thẩm Yểu vui vẻ. Thẩm Yểu xinh đẹp, lại thích làm nũng, mỗi lần xin xỏ gì đều không dùng quyền lực áp đảo người ta, mà là bĩu môi, chớp chớp đôi mắt ủy khuất, ai có thể cự tuyệt nàng.
Cứ như vậy báo cáo trong Vân Nham điện truyền đến đều là vị mỹ nhân nào học được điệu múa mới, Tiệp dư nào vừa viết xong một thoại bản mới, Tu Dung nào mới soạn xong một khúc nhạc mới....cứ như vậy Thẩm Yểu hưởng thụ cuộc sống như hoàng đế. Nàng cảm thấy nến ban đêm Cố Thầm Giang không đến thì có lẽ ngày ngày trôi qua như vậy cũng không tồi.
Đương nhiên, mọi chuyện đều tốt cho đến khi tỳ nữ của Thiệu mỹ nhân bò lên long sàng của hoàng thượng. Nói đến cũng buồn cười, Thẩm Yểu cùng hoàng hậu truyền ra hoàng thượng không còn " chung thủy một người" nữa, vốn là chỉ đi đến Vân Nham điện hay Phương Nghi điện, hoàng thượng bây giờ lại chạy đi khắp nơi, bên ngoài nói Thẩm quý phi chuyên sủng nhiều năm lại không có con, bây giờ bị thất sủng, ai mà biết được đám phi tử cũng không muống hoàng thượng đến chỗ mình. Cố Thầm Giang lạnh như băng, lại giống như một khúc gỗ, còn không vui vẻ chơi cùng Thẩm quý phi.
Tỳ nữ của Thiệu mỹ nhân tên là Xảo Nhan, là người do Thiệu mỹ nhân đem vào cung. Tỳ nữ bên cạnh mình làm ra loại chuyện này, ngoại trừ tức giận còn có xấu hổ, hoàng hậu hỏi đến thì khuôn mặt đang tươi cười của Thiệu mỹ nhân cũng đen lại, đem Xỏa Nhan đưa ra. Thẩm Yểu lần đầu nghe thấy cũng không kinh ngạc gì, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Xảo Nhan.
Thẩm Yểu là một nửa người Tây vực, mắt to mà có hồn, mặt dù có tức giận hay khiêu chiến cũng không có tính sát thương. Ánh mắt của Xảo Nhan có tám chín phần giống nàng, chỉ là khác màu con ngươi. Thẩm Yểu nở nụ cười, cười Cố Thầm Giang vậy mà cũng tìm thế thân, cũng sẽ nhận sai người sao?
Nàng bảo Xảo Nhan đến gần thêm chút nữa, nở nụ cười xinh đẹp lại khiến người sợ hãi: " Đã lên giường của bệ hạ, ngươi cũng phải là tỳ nữ.. Phong hào chưa?"
"Phong...Thải nữ." Xảo Nhan có chút sợ hãi nói, nói xong còn không nhịn được rụt người về sau, làm cho Thiệu mỹ nhân cười nhạt.
Thẩm Yểu có chút ngạc nhiên, vốn tưởng có thể phong vị cao một chút. Hoàng hậu nghe xong lắc đầu cau mày, nói thầm vài câu, "Thôi...." Sau lại phân phó ban bài cho nàng mấy ma ma cùng cung nữ, chuyện nầy cứ vậy coi như xong. Xảo Nhan làm như vậy, không thể nghi ngờ là có ý định muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, cho dù thành phi tử cấp thấp thế nào, thì vẫn tốt hơn là cung nữ. Nàng nói nàng muốn được người ta tôn kính. Ai lại không muốn thoát khỏi cuộc sống nô tỳ cơ chứ?
Đúng vậy, được người ta tôn kính. Cố Thầm Giang còn trẻ đã được phong vương, ai dám nhìn thẳng hắn? Thẩm tướng quân chết trận sa trường, ai còn nhớ rõ ông còn có một cô nhi? Ở trong vòng tròn này, không có năng lực hay địa vị, ngươi chỉ là một con kiến dưới chân người khác. Đạo lý này, Thẩm Yểu hiểu rõ hơn ai hết.
Cố Thầm Giang thích Thẩm Yểu, chỉ đơn giản là thích một nữ nhân không cần nguyên do, không cần địa vị, không vì thân phận mà ảnh hưởng đến tình yêu.
Nếu Xảo Thải nữ an phận thì tốt, nhiều lắm là Thiệu mỹ nhân mỗi lần nói đến này đều tức giận mà lôi kéo các tỷ muội oán giận chung với mình. Nhưng nàng ta lại không như vậy, nàng ta cứ cả ngày không phải nấu canh cho hoàng thượng thì chính là học điệu múa mới.
"hừ, Loại người d.âm đ.ãng như cô ta làm cũng tròn nhiệm vụ thật. Nói về tài nấu ăn, ở ngự thiện phòng ai không làm ngon hơn nàng. Luận về múa hát, dưới chân Trần muội muội nàng cũng chỉ là con kiến." Nhiệm vụ của Thiệu mỹ nhân mỗi lần đến thỉnh an chính là mắng nàng.
Hoàng hậu nhìn đám phi tử ở dưới hùng hùng hổ hổ, có người nhìn mỉm cười, không khỏi xoa thái dương. Làm phi tần cũng thật là gian nan.
Trần tu dung ngồi bên cạnh Thiệu mỹ nhân vỗ vỗ tay nàng, cười khẽ: "Thôi đi Thiệu tỷ tỷ, cái nàng không phải vừa hay sao, chúng ta cũng không ai muốn thị tẩm, nàng vui thì cứ để nàng đi đi."
Cố Thầm Giang có lẽ là hoàng đế thất bại, không nói đến hậu cung không mấy thích hắn, mà còn nhúng nhường cơ hội thị tẩm cho nhau.
" Nói là nói như vậy. Lão nương ta chính là không vừa mắt nàng. Nha đầu chết tiệt đó đi theo ta từ nhỉ, ta bạc đãi nàng sao?" Thiệu mỹ nhân xem như là một bông hoa hiến thấy, bên ngoài cũng coi như dịu dàng động lòng người Nhưng một cô nương như thế lại cố tính mở miệng ra, thì có thể lôi cả nhà người ta ra hỏi thăm.
Thẩm Yểu thích nhất chính là cùng hoàng hậu nghe nói chuyện thị phi, nghe tô tiệp dư kể chuyện, xem Thiệu mỹ nhân mắng người. Mỗi một cái so với một cái càn thú vị hơn, Cũng không nghĩ đang vui vẻ xem kịch, bộng nhiên bị kéo vào: "Thẩm quý phi người ta còn chưa nói gì kìa! Thiệu Du ngươi gấp cái gì?"
Thiệu Du là khuê danh của Thiệu mỹ nhân, nàng nghe thấy thì bĩu môi, "Ta không phải lo thay cho quý phi nương nương sao!"
" Trì Mộ cần muội lo lắng sao? Muội xem A Mộ giống người để ý chuyện đó sao?" Hoàng hậu ngồi xem nãy giờ, cuối cùng không nhịn được trêu ghẹo Thiệu mỹ nhân.
Thẩm Yểu thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười nhìn hoàng hậu, lại nhìn mọi người. Một quý nhân tò mò hỏi: " Qúy phi nương nương cùng hoàng thượng yêu nhau thế nào, nói cho bọn ta nghe chút đi."
Lời này không nói ra thì không sao, vừa nói thì mọi người đều tò mò nhìn lên, ngay cả hoàng hậu cũng không nhịn được chuyển hướng mắt. Thẩm Yểu nghĩ nghĩ, nàng cười rộ lên, trên gương mặt hiện lên cái má lúm đồng tiền ngọt ngào: " Ta với Thầm Giang, là ta yêu hắn trước."
Thẩm Yểu như người kể chuyện, nàng nói Cố Thầm Giang Cố Thầm Giang trước kia tuy không biểu đạt tình cảm như thực ra rất dịu dàng. Nàng nói rất nhiều, bọn họn quen biết thế nào, sau này qua lại làm sao....Nếu có thể, Thẩm Yểu mong chuyện xưa chri dừng lại ở thời điểm đó, mẫu thân có thể cười với nàng, phụ thân có thể dạy nàng luyện kiếm, thái tử cùng Thầm Giang ca ca có thể cùng nàng đi chơi.
Nàng chưa bao giờ nghĩ vì sao Cố Thầm Giang lại muốn làm hoàng đế, nếu thái tử có thể đăng cơ, hắn sẽ phụ tá thái tử. Nhưng Thẩm Yểu chưa từng hỏi, điều này đã không còn ý nghĩ, nàng không hận Cố Thầm Giang, nàng tôn trọng lựa chọn của hắn.
"Vậy..quý phi nương nương còn yêu hoàng thượng không?" Một phi tử hỏi, làm cho Thẩm Yểu hoàn hồn lại.
Nàng nhìn ra xa xa, bỗng nhiên nở nụ cười, rực rỡ như nắng mai, nhưng không hiện má lúm đồng tiền nữa. Nàng nói: " Ai động lòng trước người đó thua trước, ta còn không nghĩ sẽ thua hoàn toàn như vậy."
Chỉ là tình yêu không thể thu lại, nàng chỉ có thể kìm hãm đúng lúc. Không ai có thể cả đời yêu một người, hắn sẽ không, Thẩm Yểu cũng sẽ không. Tình yêu của một người có thể mong manh thế nào, Thẩm Yểu không biết, nàng chỉ có thể nói với chính mình tin tưởng Cố Thầm Giang lúc đầu yêu mình là được rồi. Ôm lấy ký ức trước kia cũng đủ để nàng hồi tưởng.
Thu đi đông đến, bất giác một năm trôi qua, Nhu thái hậu mất, là do Vân thí phi giết. Thẩm Yểu không tin, nàng cảm thấy cô mẫu không có lý do gì làm như vậy. Bọn họ đã không cần tranh sủng, vốn có thể an nhàn an hưởng tuổi già. Mấy ngày trước nàng đi tìm cô mẫu, Nhu thái hậu còn ở trong viện trêu ghẹo nàng.
Khi Thẩm Yểu đến viện của Vân thái phi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, toàn thân đều lạnh. Cô mẫu bị người ta áp chế trên mặt đất, Nhu thái hậu đã được người ta mang đi. Cố Thầm Giang đứng ở kia, sắc mặt không có gì khác với bình thường, nhưng nàng có thể cảm nhận được, hơi thở lạnh lẽo trên người hắn, làm cho người ta sợ hãi. Hoàng hậu đứng bên cạnh nàng, nàng vẫn nhã nhặn như vậy, nhìn thấy Thẩm Yểu, nàng liều dùng ánh mắt quan tâm nhìn sang.
Thẩm Yểu cười thảm lắc đầu bảo hoàng hậu đừng làm bừa, nàng sợ hoàng thượng giận chó đánh mèo. Nàng đi đến quỳ gối bên cạnh chân Cố Thầm Giang. Đó là lần đầu tiên nàng quỳ trước mặt Cố Thầm Giang. Âm thanh nàng có chút run rẩy, sợ tóc che khuất hai má trắng bệch, " Xin hoàng thượng tra rõ, người hành hung thái hậu là người khác."
Nàng vừa dứt lời, âm thanh thảm thiết của Vân quý phi vang đến, nàng giống như hóa điên, cười rồi khóc nói: "Không phải, là ta, là bản cung tự mình giết nàng."'
"Cô mẫu!"
" Trì Mộ, con có biết vì sao cô mẫu được sủng ái nhiều năm vẫn chưa có con không?" Mái tóc màu vàng của Vân quý phi bay tán loạn, che khuất hai mắt. Nàng quay đầu nhìn Thẩm Yểu.
Rất nhiều năm trước nàng hỏi vấn đề này, khi đó Vân quý phi cười nói với nàng, ngàng có con cũng vô dụng, đứa hỏng của hoàng gia không có cũng được, huống chi nàng còn có Trì Mộ. Nhiều năm như vậy, Vân quý phi đối xử với nàng như con ruột.
"Ta vốn không phải là công chúa hòa thân, đến kinh thành chỉ vì hộ tống muội muội." Muội muội tỏng miệng Vân quý phi là mẫu thân của Thẩm Yểu, " Muội muội mới là công chúa được tiến cống, nhưng nàng ở biên quan phải lòng hộ quốc đại tướng quân. Ta không đành lòng nhìn muội muội đau lòng, năm ấy ta cũng chỉ mới mười sáu, rốt cuộc cũng không trở về nước."
Nước mắt rơi trên mặt Vân quý phi, nàng cả đời kiêu ngạo. Lúc trước nàng cũng không ai cũng không biết nữ tử Tây vực vào cung năm đó vốn có thể trở về. "Nhưng nhìn thấy muội muội hạnh phúc, ta cũng không hối hận. Bản cung số tốt, được tiên hoàng sủng ái, vốn có một đứa nhỏ...nhưng lại bị người ta bắt uống canh tránh thai. Hoàng thượng, ngươi có biết là ai kê đơn cho bổn cung không?" Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười nhìn về phía Cố Thầm Giang.
"Đúng, chính là vị mẫu phi ôn nhu không tranh với đời của ngươi!" Trong mắt Vân thái phi hằn lên hận thù, Thẩm Yểu chưa bao giờ nhìn thấy nàng như vậy. Trên tay nàng truyền đến đau đớn, là móng tay cắm vào thịt, nhưng Thẩm Yểu cũng không quan tâm.