Hắn từ khi sinh ra đã cao quý hơn người khác. Là trưởng tử của hoàng hậu, một tuổi được phong làm thái tử, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trở thành một vị vua. Người như vậy cho dù cười rộ lên như gió xuân tháng tư cũng không phải là người tốt. Vì để củng cố ngôi vị hoàng đế, mượn sức không ít các đại thần. Cố Sâm Lan cảm thấy chính mình đã sớm xấu xa, nhưng đối với Thẩm Yểu, cho dù lòng đầy mưu tính, hắn cũng muốn dùng trái tim sạch sẽ nhất đối xử với nàng.
Vì sao lại thích Thẩm Yểu?
Bởi vì tiểu cô nương đó mỗi lần cười với hắn đều là thật lòng. Nàng không giống người khác, sẽ bị danh lợi thế tục làm ô uế, nàng vĩnh viễn sạch sẽ hồn nhiên như vậy.
Khi thái tử điện hạ được vài tuổi lần đầu tiên thấy nàng, chỉ cảm thấy tiểu muội muội cười lên thật đáng yêu, ánh mắt xanh biếc đảo qua đảo lại giống như ánh trăng. Hắn muốn khiến nàng chú ý, nhưng Thẩm Yểu từ nhỏ đã được người khác yêu thương. Chẳng sợ thân phận tôn quý của hắn, cũng không để ý đến. Vì thế mỗi lần thấy nàng vào cung, hắn liền lấy cớ tạm tan học, giả bộ gặp được nàng.
Thẩm Yểu mềm mại, tóc cũng không giống bọn họ, xoăn xoăn, gương mặt đầy đặn cực kỳ đáng yêu. Cố Sâm Lan nhịn không được kéo bím tóc nàng, cố ý chọc Thẩm Yểu đuổi theo đánh hắn.
Trong lòng Cố Sâm Lan, Thẩm Yểu là thái tử phi của hắn, là hoàng hậu tương lai của hắn.
Nhưng phụ hoàng luôn ám chỉ không được ở trước mặt hắn, hắn không hiểu. Hoàng thượng ràng cũng thích Thẩm Yểu, nhưng vẫn là câu nói đó, "Chờ nàng đến tuổi rồi nói tiếp." Năm ấy Thẩm phu nhân chết ở biên quan, hắn nghe thấy phụ hoàng không che giấu mà hỏi Thẩm Yểu có muốn làm thái tử phi không, quên mất mẫu thân nàng vừa mới mất, ý cười của hắn không che giấu được, thật sự rất vui vẻ. Nhưng nàng từ chối, nàng nói nàng không muốn làm hoàng hậu.
Cố Sâm Lan không hiểu hăn thua Cố Thầm Giang ở đâu, dựa vào cái gì nàng chỉ thích người kia. Lần lượt nhìn tháy Thẩm Yểu nắm tay hắn, cười với hắn, làm nũng với hắn. Ánh mắt Cố Sâm Lan cũng có thể giết người. Bàn quyền thế, hắn là thái tử đương triều, tương lai là hoàng đế. Bàn tướng mạo, hắn cũngf Cố Thầm Giang tuấn tú như ngọc không phân được cao thấp, bởi vì thích cười còn có thể hơn vài phần. Bàn hiền đức, hắn bên ngoài làm việc nho nhã lễ độ, còn Cố Thầm Giang chỉ biết mặt lạnh nghiêm khắc.
Năm ấy hắn mười lăm tuổi, Cảnh Bắc chiến loạn, Cố Sâm Lan chủ động đi đến chiến trường. Năm ấy Thẩm tướng quân mang theo Thẩm Yểu ở Cảnh Bắc. Nảng nhỏ bé lại không sợ gì, ánh mắt kiên định nhìn hắn nói, "Thái tử ca ca, nhất định sẽ chiến thắng."
Cố Sâm Lan cười rộ lên dịu dàng, không có lực sát thương gì, hắn vươn tay xoa đầu nàng. Nói đùa, "Nếu ta thắng, Trì Mộ phải gả cho ta đó". Thẩm Yểu nhíu mày hạ mi lắc đầu, chạy về lều trại. Cố Sâm Lan có chút mất mác, nhưng lấy đại cục làm trọng, hắn giục nguwak tiến đánh. Dựa vào lời chúc của nàng, bọn họ đại thắng trở về, hắn lại càng tăng thêm sức lực trong triều đình.
Nhưng khi quay về kinh, trong mắt Thẩm Yểu luôn là Cố Thầm Giang, hắn lại không thể quá quan tâm nữ nhi tình trường, đại hoàng tử đã lộ ra dã tâm, ở sau mược thế lực. Biện pháp thu mua lòng người dễ dàng nhất là xuống tay từ nữ nhân, hắn cưới không ít lương đệ. Cố Sâm Lan cảm thấy, ngày sau hắn làm thiên tử cũng sẽ phải mở rộng hậu cung, đem vị trí chính thê giao cho Thẩm Yểu, hắn tin tưởng bản thân sẽ đối với đoạn tình cảm này núi sông sắt son.
Cố Sâm Lan yêu Thẩm Yểu không thể nghi ngờ. Nhưng hắn cũng không thể chung thủy, bởi vì hắn ở cùng một chỗ với các nữ nhân khác chỉ vì lợi ích, lợi dụng lẫn nhau. Các nàng coi trọng địa vị của hắn, hắn cho gia tộc các nàng vinh quang. Bọn họ lại củng cố triều đình giúp hắn.
Nhưng hắn không quen nhìn Thẩm Yểu ở cùng với Cố Thầm Giang.
Khi đó hắn ở sau lưng nhìn thấy sẽ giận đến mức móng tay đều đâm vào thịt. Công công hộ tống nhìn thấy cũng bội phục thái tử, khi nổi giận cũng không thể hiện trên mặt, nho nhã như cao nhân thế ngoại, không nhiễm bụi trần.
Người như vậy chính là nham hiểm.
Từ khi sinh ra mẫu hậu đã nói với hắn quyền thế quan trọng hơn tình cảm. Cố Sâm Lam làm rất tốt, có thể nói phương diện này hắn rất nổi bật. Khi ở tang lễ Thẩm tướng quân hắn nhìn thấy Thẩm Yểu, người bên cạnh tiểu cô nương cũng thay đổi thái độ, hắn hiểu được, hóa ra phụ hoàng không phải không thích Thẩm Yểu, là kiêng kỵ Thẩm gia. Khi Thẩm Yểu chạy ra ngoài, Cố Sâm Lan cảm thấy trái tim đã lấn át lý trí.
Hắn không để ý ai ngăn cản mà chạy theo Thẩm Yểu, Cố Sâm Lan nắm tay nàng, một chữ lại một chữ nói với nàng, hắn muốn cưới nàng. Nếu lúc ấy có gương, có lẽ Cố Sâm Lan cũng dọa sợ chính mình, ánh mắt thâm tình như vậy lại xuất hiện trên người hắn. Thẩm Yểu dùng nụ cười xinh đẹp nhất để nói ra lời tàn nhẫn nhất, khắc sâu trong lòng Cố Sâm Lan, không quên được ánh mắt châm chọc của nàng, không quên được dáng vẻ nén nước mắt của nàng, cũng không quên được từng chữ nàng nói.
"Ta thực sự không thích huynh."
Cả gió cũng lặng đi. Mỹ nhân như thế nào lại tàn nhẫn như thế. Thẩm Yểu ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn. giống như xuyên thấu qua hăn. Cố Sâm Lan hiểu rõ, Thẩm Yểu chỉ mong một đời một đôi người, nàng là linh hồn tự do làm sao cam nguyện bị nhốt trong cung cả đời.
" Trì Mộ, ta hứa với nàng, sau này ta đăng cơ cũng chỉ cưới mình nàng. Hậu cung chỉ có một hoàng hậu là nàng, có được không?" Cố Sâm Lan nghĩ, một khắc kia hắn không cần tôn nghiêm, hắn chỉ cần nàng, hắn có thể từ bỏ hết các lương đệ trong phủ. Nhưng nàng vẫn gạt tay hắn, trong ánh mắt một chút mềm lòng cũng không có.
Hắn đã chết tâm. Cố Sâm Lan không trở về tiền điênh, hắn đi Xuân Mãn lâu uống rượu, say đến mức bất tỉnh, được người ta mang trở về. Qúy phủ nhiều nữ nhân như vậy, nhưng lại không có người hắn yêu. Ngẫm lại một khắc kia nếu Thẩm Yểu đồng ý, hắn sẽ không để ý dại cục, rời bỏ những người này sao? Khi tỉnh táo đáp án chắc chắn là không, không phải sao?
Hắn gạt bỏ tất cả toàn tâm đối phó đại hoàng tử, trên triều nhiều người đã ủng hộ đại hoàng huynh, người kia có thể tùy ý làm phản cướp ngôi. Binh quyền trọng yếu ở trogn tay Ngụy gia, nhưng Ngụy gia kia vẫn ở thế trung lập, nhất thời không biết ở phe ai.
Hoàng hậu nương nương vô cùng lo lắng, người triệu thái tử vào cung, để cho hắn cẩn thận phía lão đại, không cần lo lắng chuyện nữ nhi, sau khi đăng cơ thì tính tiếp. Cố Sâm Lan khiêm tốt nghe, con ngươi ôn hòa không có sát ý. Trong lòng hắn hiểu rõ, mẫu hậu sợ chính mình bị ảnh hưởng, cũng là lo cho mẫu tộc của nàng, để Lâm gia được thăng quan tiến chức. Nếu nghe theo con đường của mẫu hậu, sau này e rằng thiên hạ phải đổi sang họ Lâm.
Cố Sâm Lan không phải hoàn toàn dựa vào mẫu hậu mới đi đến hôm nay, trên mặt hắn làm như vô hại, tâm tư đơn giản, nhưng kỳ thực thu mua lòng người, đã làm không ít chuyện xấu.
Ở hoàng gia, làm thái tử, không tranh chính là chết.
Hắn cuối cùng vẫn đi tìm Thẩm Yểu, không vì cái gì khác, chỉ muốn buông tay. Hắn không thể làm như mẫu thân nói cướp đoạt được. Trong lòng hắn Trì Mộ chính là sự tồn tại sạch sẽ nhất thế gian. Hắn muốn che chở nàng. Ai che chở nàng đều giống nhau. Tính tình tam đệ không tệ, trầm ổn im lặng, cùng Thẩm Yểu có thể hợp nhau. Nhưng lời đó nói ra lại quá mức tàn nhẫn với hắn.
"Thật ra, ngay từ đầu ta không thích Thầm Giang ca ca, chỉ là ta không muốn gả cho thái tử, ta không muốn làm hoàng hậu. Thà lấy thần tử, không gả thiên tử."
Cố Sâm Lan nghe được lời này hai mắt sáng lên, sau đó lại tối sầm lại, hóa ra hắn thua bởi hoàng quyền, vẫn là thua dưới tay quyền lực, thật nực cười. Rồi lại không nhịn được thầm khe chính mình thông suốt. Cô nương hắn yêu sẽ không tiếp xúc với vũng bùn quyền lực này.
"Đừng vui mừng quá sớm. Hiện tại ta thực sự yêu Cố Thầm Giang, hắn là người ngoài lạnh trong nóng. Thái tử điện hại, ta không có gì hay, có rất hiều cô nương tốt bên cạnh huynh. Ngày sau chúng ta vẫn là bạn tốt! Không chỉ là huynh muội, ta còn là muội tử* của huynh!" Khi Thẩm Yểu nói lời này ánh mắt long lanh, tràn ngập mong chời với tương lai.
* muội tử: em dâu
Cố Sâm Lan xoa đầu Thẩm Yểu, dịu dàng nở nụ cười, khóe mắt cong lại, "Ta nhất thời không buông bỏ được, nhưng ta hứa với muội, ta sẽ cố quên. Muội cùng lão tam phải hạnh phúc, ngày sau nếu hắn phụ muội, đi tìm thái tử ca ca. Ta nhất định đánh hắn đến rơi răng đầy đất." Hắn không muốn trở thành người như mẫu hậu, vì địa vị trở nên không còn tính người. Có lẽ hắn không phải người tốt, nhưng tuyệt đối không phải kẻ xấu.
Tất cả mọi thứ dường như yên ổn, ngày ấy hoàng đế băng hà, cả kinh thành đón một trận mưa phùng. Có lẽ ông trời cũng sót thương, đến lấy mạng hắn.
Mọi người trong thành sót thương khóc lóc, trong cung lại tràn ngập sát khí. Cố Sâm Lan dù sao cũng là do tiên đế lập thái tử, đối phó với đại hoàng tử cũng dễ dàng, nhưng hắn không nghĩ đến, Cố Thầm Giang cũng tham gia. Trên tay hắn vậy mà có binh quyền của Ngụy gia, còn có đám đại thần.
Cố Thầm Giang cho dù bại hay hông, ngày sau chính là uy hiếp của hắn. Cố Sâm Lan không chút do dự, ở trong đâị điện, khi địa hoàng tử cùng Cố Thầm Giang giằng co, hắn đi đến sau lưng rút kiếm. Ngàn tính vạn tính, hắn lại không tính đến tình yêu của Thẩm Yểu dành cho Cố Thầm Giang.
Hắn càm thấy một phút kia ngực đau nhói, tay không còn sức, thanh kiếm rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. Cố Sâm Lan qua đầu thấy Thẩm Yểu trên mặt đầy nước mắt, trên tay còn cầm kiếm, hắn đều hiểu được. Nhìn thấy tam đệ lo lắng kéo Thẩm Yểu vào lòng, Cố Sâm Lan nở nụ cười, hạ mí mắt, máu tươi chảy dài.
Hóa ra yêu một người chính là cho dù thế nào cũng muốn che chở cho người đó. Quên đi, quá mệt mỏi. Kiếp sau không làm người hoàng gia nữa, thái tử ca ca không bảo vệ được muội....