Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 110: Thế Giới 4 - Đối đầu Sinh Tử (H)




Bất chấp sự quan ngại của người nào đó, dục vọng thô to nóng bỏng của Mộ Hi nhắm thẳng vào huyệt khẩu phía sau cậu, cứ thế mà vượt qua mọi rào cản, chướng ngại mạnh mẽ một đường tiến vào.
“Anh..anh..” Quý Tử Hiên giật thót, lấp bấp kinh hãi, người này sao lại ngang ngược như vậy.
“Bảo bối à, đừng hành hạ anh như vậy.” Dứt lời chính là phát tiến công sát phạt đến tận gốc rễ, hoàn toàn khảm vào đối phương. Một cú thúc hữu lực này này làm cho Quý Tử Hiên thiếu chút nữa thất thanh kêu lên, cũng may Mộ Hi kịp thời dùng đôi môi của mình ngậm lấy chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu, nuốt vào toàn bộ tiếng kêu của cậu.
Mộ Hi trừng mắt, cậu mới là nhẹ dạ cả tin người nam nhân trước mặt, sắc lang, bỉ ổi, giơ tay đánh phạch phạch vào ngực hắn ta nhưng lại không dùng lực công kích tí nào.
Mộ Hi đôi tay to lớn, lòng bàn tay cùng những khớp ngón tay không ít những đốm chai sạn do quanh năm cầm súng chiến đấu để lại, chạm vào làn da mềm mại, nhạy cảm của Quý Tử Hiên khiến cậu nổi lên tầng phản ứng, đưa tay siết chặt thắt lưng cậu, di chuyển ra vào, nông sâu mạnh mẽ, xâm nhập vô cùng có quy luật.
“A a..Ân a…” Quý Tử Hiên phát ra những tiếng kìm nén nức nở, có điều cảm giác hoan ái trên thân thể lại vô cùng hưng phấn, thích thú. Tự động quên mất gì đó dụng cụ, gì đó an toàn trong quan hệ, đều vứt lên chín tầng mây.
Mộ Hi không ngừng gia tăng lực đạo di chuyển, muốn cho cậu cảm giác như đang bay lượn trên thiên đàng; hắn chính là học theo những GV nổi tiếng bậc nhất ở Tinh cầu Đế Quốc, gương mặt sắc lạnh của vị nam nhân nào đó lại miệt mài nghiên cứu những thước phim không thích hợp thật làm người khác giật mình. Nắm vững lý thuyết, áp dụng chính xác vào thực tiễn, Mộ Hi nắm vững lực đạo công thành đoạt đất, khiến cho khoái cảm từ nơi mật hợp giữa hai người truyền đến ngày càng mãnh liệt.
Quý Tử Hiên bị công kích đến mức liên tục nghẹn ngào, thanh âm không rõ ràng, đầu óc cũng trở nên mờ nhạt mơ hồ không rõ, “Aaa..” Mộ Hi đâm trúng nơi nào đó làm cho cậu thất thanh la lớn, khoái cảm xông thẳng vào đại não khiến cho bản thân trì độn, không kịp phản ứng.
“Là chỗ này sao?” Mộ Hi như tướng lĩnh tìm thấy vùng đất mới, không ngừng dẫn dắt quân đội cần cù khai phá, canh tác quy hoạch.
“Không cần… A … Đừng …a…” Toàn bộ câu nói bật ra bên môi Quý Tử Hiên đều vì những va chạm nóng bỏng tại nơi nào đó mà trở nên vụn nát.
“Cuộc vui vẫn còn dài mà bảo bối của anh.” Vừa nói, Mộ Hi vừa chuyển động nhanh hơn, xâm nhập mỗi lúc một sâu, vận tốc ma sát quá cao khiến cho hậu huyệt của cậu tựa như tan chảy.
“Chậm… a…chậm..” Quý Tử Hiên cảm thấy mình như con thuyền lá mỏng manh bị biển cả xô dập, không thể điều khiển, mở to nhìn gương mặt nam nhân đang động phía trên mình, tại một khoảnh khắc vô định, cậu chợt thấy tia xanh biển lóe ra từ đôi đồng tử đen tuyền của người nọ. Do mình hoa mắt sao? Lại bị trận chuyển động rung trời lở đất của Mộ Hi làm cho thần trí không thông, không còn có thể suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác.
Vật cứng rắn của Mộ Hi được bao bọc chặt chẽ bởi vách tràng mềm như tơ lụa, càng lúc càng phấn khích trướng căng không cách nào kìm hãm, lớn càng thêm lớn. “Bảo bối à, anh sắp chịu hết nổi rồi.” Quý Tử Hiên thần trí đã dần trở nên mơ hồ, chủ động lắc lư vòng eo, nghênh hợp với từng động tác ra vào của đối phương.
Khi đâm tới nơi sâu nhất tại bên trong ái nhân, đỉnh dục vọng tựa như bị thứ gì đó mạnh mẽ dùng sức hút thật mạnh vào, mang đến cho Mộ Hi từng hồi khoái cảm tê dại. Đầu óc lâng lâng, nghĩ đến đây là người mình bấy lâu nay tâm niệm, vui sướng gấp bội.
Âu Dương Thụy kìm nén thanh âm gầm nhẹ một tiếng, chạy nước rút liên tục đưa đẩy với tốc độ không thua gì máy đóng cọc, hậu huyệt của Quý Tử Hiên co rút không ngừng, khiến cho anh triệt tại nơi sâu nhất của cậu, phóng xuất toàn bộ tinh hoa dục vọng chính mình.
“Aaa…” Hai người nhất thời gầm nhẹ một tiếng, là Mộ Hi có phản ứng trước, nhẹ hôn lên vầng trán đã thấm ướt mồ hôi của cậu, dùng đầu lưỡi lau đi những giọt mặn chát kia. Lại ôn nhu vờn qua đôi môi hắn yêu thích nhất, trao đổi từng đường nước bọt ngọt ngào.
“Bảo bối, chúng ta lại đến thêm một lần nào.” Mộ Hi còn chưa kịp hóa sói đã đổi lấy thanh âm phẫn nộ của người nào đó, “Cútttttt.” Quý Tử Hiên không khách khí, dùng phần hơi tàn sức kiệt của mình, nhấc chân đạp hắn xuống giường.
Ây da, vừa động mạnh liền chỗ khó nói nào đó đau âm ỉ, Qúy Phó tướng trừng mắt, phẫn hận tên biến thái cuồng bạo vừa lên giường liền không biết tiết chế. Dự là Mộ đại sắc lang kia sẽ phải ăn chay trong thời gian dài đi, có khi giường còn không được lên. Đúng là vừa lòng hả dạ bàn dân thiên hạ mà!
(Lời của tác giả: tưởng không thịt nhưng thịt nhiều không tưởng:>)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.