Sau lần đó, thấy anh ở đâu cậu cũng né tránh, một lần vô tình bắt gặp anh đi uống rượu một mình, cậu không kiềm lòng được chạy đến ngăn cản: "Anh sao lại thành ra thế này chứ? Anh như vậy khiến mọi người rất lo lắng."
Tử Lê thờ ơ đáp: "Hoá ra tồn tại của tôi lại trở ngại cho mọi người như vậy sao, thế thì thật là xin lỗi."
"Anh đang nói gì vậy, anh biết rõ ý của em không phải là như vậy." Tề Thiên Hựu hốt hoảng, cảm thấy không biết từ bao giờ thiên sứ của cậu càng ngày càng rời xa mình.
Tử Lê mặc kệ cậu còn đang đứng đờ đẫn, anh ta lên chiếc xe lạ rồi đi mất. Con người chính là như vậy, trước những vấn đề khiến người ta lo sợ, họ đều lựa chọn trốn tránh, anh cũng không thể đối mặt nhìn hai người họ vui vẻ, thân mật ngay trước mắt. Thà sa vào rượu bia, uống say để quên đi thực tế đau khổ trước mắt, anh hận bản thân mình quá yếu đuối, nhu nhược.
Rồi hôm định mệnh ấy cũng đến, đơn độc trong quán bar tìm say, anh bỗng nhận được điện thoại của mẹ Tề: "Con ở đâu, em con xảy ra chuyện rồi." Giọng bà lúc này nức nở, phảng phất nỗi đau không thể kìm nén.
Tử Lê bỏ mặc tất cả, chạy đến bệnh viện bà vừa nhắn qua, đi thẳng mạch đường đến phòng bệnh, người nhà hiện tại còn chưa được vào thăm bệnh nhân.
Anh hỏi: "Rốt cuộc A Hựu xảy ra chuyện gì vậy mẹ?"
Bà khóc thất thanh, nói cho anh biết bác sĩ phán đoán Tề Thiên Hựu bị suy thận, hiện còn trong cơn nguy kịch, nếu không có người hiến thận kịp thời thì cậu khó qua khỏi.
Tử Lê không suy nghĩ giây nào, liền đáp: "Vậy lấy thận của con ghép cho em ấy đi."
Phu thê Tề gia ngạc nhiên giật mình nhìn anh, chỉ thấy trong đôi mắt anh lúc này chứa đựng sự quyết tâm cùng tình yêu không có ngôn từ nào có thể diễn tả.
Phẫu thuật cấy ghép diễn ra rất thành công, trong toàn bộ quá trình Tử Lê đều được sắp xếp nghỉ ngơi tại phòng săn sóc đặc biệt. Cho đến ngày Tề Thiên Hựu xuất viện, anh vẫn còn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói thân thể Tử Lê tương đối nhược, lại bài xích thuốc dẫn, cần thời gian phục hồi lâu hơn người bình thường.
Ngày anh hoàn toàn khỏe mạnh là hơn hai tháng sau, khi anh vừa đặt chân đến căn biệt thự kia, đã bắt gặp hai thân ảnh vô cùng chói mắt.
Tề Thiên Hựu lần đầu tiên nhìn anh mà trong mắt không hề có cảm xúc trân trọng, bâng quơ nói: "Rốt cuộc anh chịu về rồi sao? Tôi còn chẳng biết khi nào anh mới trở lại. Vừa hay, tôi và tiểu Tuyền chuẩn bị đính hôn, nếu anh đã về thì cũng tham dự đi."
Lời nói sắc bén như dao đâm thẳng vào tim anh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn việc đính hôn kia lại là như thế nào, thái độ của Tề Thiên Hựu với anh tại sao lại thay đổi đến như vậy.
Anh còn chưa kịp lên tiếng đáp lời thì hai người kia đã đi chọn lễ phục, bỏ lại anh một mình cô quạnh đứng trước mảnh sân to lớn.
Mẹ Tề vừa trông thấy anh trở về liền hoảng hốt. Bà kéo anh đi vào thư phòng, còn chưa kịp phản ứng thì bà đã quỳ xuống khóc trước mặt anh.
"Là mẹ có lỗi với con, mẹ giấu A Hựu chuyện con hiến thận cho nó." Bà càng nói càng khóc lớn, ngôn từ cũng dần mất đi sự rõ ràng.
"Tại sao mẹ lại làm vậy?" Anh dường như đã đoán biết được tiếp theo chính là sự thật tàn nhẫn mà anh không dám đối diện.
"Tình cảm của A Hựu dành cho con không phải con không thấy, coi như mẹ cầu xin con, Tề gia chỉ có duy nhất A Hựu là đích tôn nối dõi tông đường, con hãy buông tha cho nó đi có được không? Con muốn ai cũng được, ba mẹ đều chúc phúc cho con, chỉ xin con đừng chọn A Hựu." Nói đến lúc này, bà đã khóc nấc liên tục. Gương mặt quý phu nhân cao quý trong tâm trí anh chưa bao giờ thất thố như vậy, đột nhiên anh có cảm giác như mình chính là ác quỷ bắt cóc lấy con trai bọn họ. Thật đáng buồn, thì ra từ đầu đến giờ đều là anh không buông tha cho cậu sao?
Tử Lê thất thần đáp: "Con biết rồi" xong rời đi như người vô thần. Anh không biết mình phải đi về đâu, nơi lồng ngực anh đau quá, trái tim anh đã bị người ta đào ra rồi đem đi mất. Cứ ngỡ là đã đặt chân tới thiên đường, hoá ra chỉ là đứng trước cửa địa ngục, cho tới bây giờ, nhân sinh của anh đều chưa từng có được hạnh phúc.
Tử Lê quyết định dọn đồ ra khỏi Tề gia, cũng không chờ gặp lại Tề Thiên Hựu, nếu đã quyết định rời xa, thì cũng không cần phải lưu lại quá nhiều cảm xúc.
Cho đến khi xảy ra vụ tai nạn ngoài ý muốn kia của Dịch Tuyền, Tử Lê mới gặp lại Tề Thiên Hựu, chỉ khác là người trong phòng bệnh hiện tại không phải ai trong hai người bọn họ.
Thời khắc Tề Thiên Hựu đánh anh từng cú mạnh bạo, mỗi một lần xuống tay, đều như muốn lấy đi toàn bộ mạng sống của anh, cũng đánh nát tình yêu to lớn mà từng ngày anh tích luỹ, gom góp dành cho cậu. Đau quá, không biết là người đau hay là tâm đau, đột nhiên anh cảm thấy cứ như thế này mà chết đi thì cũng không phải quá tệ.
Còn với Tề Thiên Hựu, từ giây phút ấy, Tử Lê đã không còn là thiên sứ xinh đẹp trong lòng cậu, anh chính là tên ác ma đội lốt thiên thần, là tự bản thân cậu không có mắt mới đi quý trọng con người độc ác này.
Rời xa, đó là kết cục đã được định sẵn. Đối với một số người chính là kết thúc, nhưng đối với một vài người khác, đó lại là khởi đầu. Khởi đầu của một hạnh phúc mới.