Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái

Chương 20: TG 1 - Chấp niệm khó buông




Hiện tại ở căn hộ cao cấp của Tử Lê, đôi phu thê xa cách lâu ngày vừa mới có cơ hội tái hợp, chuẩn bị công tác chiến đấu trường kỳ, thề không ra khỏi giường lại bị âm thanh hệ thống rất không thức thời cắt ngang.
[Chúc mừng ký chủ, chỉ số hạnh phúc của nam phụ đã tăng lên 90. Ký chủ cần không ngừng cố gắng nha.]
Có phải kiếp trước chúng ta có thù hay không? Dạ Vũ thiệt muốn chém hệ thống thành trăm mảnh, có câu "Trời đánh còn tránh bữa ăn đi". Không thấy y là đang ăn rất ngon miệng hay sao? Tiểu yêu tinh nào đó trong lòng ghi hận.
[Còn nữa, nữ chính đã trở lại T quốc. Ký chủ cần đề cao cảnh giác.] Tin tức giật gân làm Dạ Vũ không còn sức chiến đấu.
"Không sao đâu, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách, em đừng lo lắng." Cố Huyền Mặc trấn an y.
Vẫn là lão công tốt nhất, ôm chặt lấy hắn, Dạ Vũ bình tĩnh suy nghĩ đối sách.
Ngày hôm sau, Cố tổng đã lâu chưa đến công ty, chợt xuất hiện trên phòng hội nghị cấp cao của tập đoàn S.S
Hắn vừa nhận được tin tức từ Albert rằng có nhà đầu tư nước ngoài đang ra sức thu mua cổ phần của Tề thị. Để chứng minh thực hư, hắn đã nhờ không ít đường dây điều tra về người đứng sau này. Bất cứ mối nguy hại nào ảnh hưởng đến việc lão bà nhà hắn hoàn thành nhiệm vụ, hắn đều không thể bỏ qua.
"Cố tổng, tài liệu mà ngài cần đã có." Thư ký cung kính đặt hồ sơ lên bàn, ai cũng biết Cố tổng là người lạnh lùng, đáng sợ ra sao, đứng cạnh hắn một khắc, thư ký cảm thấy tim mình muốn đập loạn nhịp.
Lật xem từng tờ báo cáo ghi rõ chi tiết cụ thể, đúng là không ngoài dự đoán của hắn, thế mà gã ta lại là người đứng sau toàn bộ sự việc. Cố Huyền Mặc không thể không thừa nhận hành vi ném đá giấu tay của gã vô cùng cao minh. Nếu không phải đã có kinh nghiệm trong cuộc chiến với Lê gia, hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ gã ta. Tốt nhất thì gã không nên làm chuyện gì ngu xuẩn, nếu không đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn.
Một ngày không gặp lão công như cách ba thu, Dạ Vũ nấu bữa trưa xong liền nghĩ đến việc mang phần ăn tình yêu này đến cho Cố Huyền Mặc, khà khà, nếu như hắn thấy được, chắc chắn sẽ cảm động đến phát khóc mất.
Nhớ đến chuỗi ngày hạnh phúc ở thế giới thực, Dạ Vũ có chút hoài niệm khó nguôi ngoai, chỉ trách bản thân quá ngu ngốc, thành sự thì ít, bại sự có thừa, đã bị kẹt ở thế giới này còn làm hại cả lão công phải đến đây cùng với mình.
Thanh âm cắt ngang dòng suy tưởng của y. "Tại sao cậu lại đứng ở đây? Cậu có biết bảo an không được phép lên tầng này hay không?" Giám đốc nhân sự – người mà trước đó đã duyệt hồ sơ xin ứng tuyển cho vị trí bảo an của Dạ Vũ lên tiếng.
*Phu nhân tổng tài vừa định lén lút tạo niềm vui bất ngờ cho lão công liền bị nhầm thành bảo an* Dạ Vũ đứng hình mất vài giây.
Vì muốn tạo ra hiệu quả ngạc nhiên cho Cố Huyền Mặc, Dạ Vũ cố tình không thông báo trước cho hắn một tiếng nào, âm thầm chạy tới đây. Lúc nãy ở bên dưới sảnh chính, y phải vận dụng hết thân công phu thâm hậu, kỹ năng cao cường của mình mới có thể qua mắt được nhân viên bảo an cùng tiếp tân ở đó để lên được đến tận đây. Không ngờ chỉ đứng ngu người vài giây, liền bị người đàn ông này phát hiện, đã vậy còn bị hiểu lầm là bảo an nữa, cảm giác nhức nhối tâm can không gì tả được!
"Tôi.." còn chưa suy nghĩ xong lời giải thích về chuyên đề nan giải này, liền bị ông ta dẫn đi ra ngoài.
"Không hiểu vì sao tiếp tân lại để cậu lên đây. May mà không bị tổng tài phát hiện, nếu không thì coi như xong đời." Vừa nói vừa dẫn cậu đi xuống lầu. Thang máy vừa chạm đất, Dạ Vũ nhìn thấy bên thang đối diện là cô gái xinh đẹp tuyệt trần, sắc đẹp mặn mà lại không kém phần quyến rũ. Nếu không phải trước đó y đã gặp qua Tử Lê vô cùng kinh diễm, chắc hẳn sẽ bị cô gái này hớp hồn mất thôi.
[Hệ thống, người này là nữ chính đi? Sao cô ta lại tới đây?] Dạ Vũ còn đang hoang man.
"Cậu còn đứng ở đây làm gì? Không mau ra ngoài canh chừng đi." Ông ta không cho Dạ Vũ giây nào để hít thở.
Cũng lúc này, tại phòng làm việc của Tử Lê, người con gái Dạ Vũ vừa gặp cũng chính là Dịch Tuyền đang ngồi đối diện với anh.
"Sao cô lại ở đây?" Tử Lê sắc mặt phức tạp hỏi.
"Tôi chính là đại diện cho công ty Hoàn Mỹ, là đối tác được bên anh mời đến để bàn về chiến lược quý tiếp theo ở chi nhánh mới." Dịch Tuyền chậm rãi trả lời.
"Vậy sao?" dù là câu hỏi nhưng Tử Lê đã biết trước đáp án.
"Không sai. Hợp tác vui vẻ!" Dịch Tuyền nở nụ cười chứa đầy hàm ý, ánh mắt châm chọc liếc nhìn anh.
Trước khi cô rời đi, còn để lại một câu: "Bác gái biết tôi về nước, cuối tuần này có mời tôi tới Tề gia dùng bữa, không biết có may mắn gặp được anh ở đó hay không?" Tiếng giày cao gót vang lên thành chuỗi cùng tiếng đóng cửa cũng không làm Tử Lê hoàn hồn.
Là ý trời sao? Anh chỉ vừa chạm tay đến hạnh phúc, ông trời liền muốn cướp đi, rốt cuộc kiếp trước anh đã mắc lỗi gì để cho lão thiên gia phải đối xử với anh như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.