Dạ Vũ bất chấp sự ngăn cản của ảnh vệ, tự mình đi đến địa điểm nơi trú ẩn của đám người Cố Huyền Mặc mà bắt ép mãi hệ thống mới chịu định vị cho y.
Nơi này rừng trúc phủ quanh,
Cảnh vật yên ả như tranh hữu thần.
Trời xanh mây trắng trong ngần,
Một lần kinh ngạc ngàn lần xuyến xao.
Dạ Vũ tự xuất khẩu thành thơ trước khung cảnh quá mức thơ mộng nơi này, lại nghe hệ thống nhắc nhở [Rừng trúc này là được thiết kế mê đồ, nếu không đi đúng cách sẽ không thể thoát được, còn có thể trúng độc vong thân.]
Dạ Vũ hết sức căng thẳng, tuân theo sự chỉ dẫn của hệ thống mà tiến tiến lùi lùi, trái trái phải phải, liền dẫn đến trận đầu choáng mắt hoa, tay chân mỏi lả mới thoát được mê trận, tiến vào căn nhà gỗ bên trong.
Dạ tiểu yêu tinh hí hửng sắp gặp được lão công, lại lo lắng không yên, chẳng biết phải bày tỏ thế nào. Cố Huyền Mặc hiện tại đã là Ly Mặc, xuất giá tòng phu, y cũng nên phò trợ hắn lên ngôi thượng vị, sau đó hai người tung hoành thiên hạ, tự động gạt mất dàn harem nào đó ra khỏi viễn cảnh tưởng tượng.
Mang theo tâm trạng hồi hộp như nam sinh lần đầu viết thư tình tặng ái nhân, lại bị sự thật trước mắt làm cho tan nát tâm can.
Bên hồ sen cạnh căn nhà gỗ, một mỹ thiếu niên thoát tục, khí độ thanh cao, cử chỉ động lòng đang ôm chầm lấy Cố lão công nhà y, bất quá hắn cũng không đẩy ra đi, Dạ Vũ đứng sững sờ ở đó nghe hai người nói chuyện.
Được rồi, y cần phải bình tĩnh, nóng giận sẽ hư bột hư đường, lần trước không phải y nóng nảy không tin Cố Huyền Mặc sao có thể khiến bọn họ rơi vào tình cảnh xuyên không vô tận này.
Thiếu niên giọng nói trong trẻo, nhỏ nhẹ khẽ rót vào tai hắn: “Mặc ca ca, ta đã thuyết phục được lão cha, hắn sẽ không can thiệp chuyện của các người. Hiện tại khó đối phó nhất vẫn là hai người Dạ Tu La và Hoàng Chính Kỳ.”
Cố Huyền Mặc nghe đến tên người nọ liền nhíu mày, rồi lại giãn ra như chẳng hề để tâm: “Hoàng Chính Kỳ đó nhất định phải diệt trừ.”
Dạ Vũ bỏ qua cử chỉ thân mật của bọn họ, vui mừng khi thấy lão công không đề cập chuyện sẽ tiêu diệt mình, tiếc là niềm vui ngắn ngủi, một câu kế tiếp dập tắt cả thảy.
“Còn tên ngu ngốc Dạ Vũ kia, chỉ là kẻ phế vật nếu có thể lợi dụng thì không nên bỏ phí.” Cố Huyền Mặc nói ra những lời trái lòng, hắn biết muốn làm đại sự phải gạt đi tình cảm lứa đôi, Giang sơn chưa đạt được,Tứ quốc còn chưa nhất thống, làm sao có thể bàn chuyện tình ái.
Hơn nữa, đã từng một lần, duyên tình kia đẩy hắn vào vực sâu không đáy, nữ nhân kia lòng dạ rắn độc, cẩu hoàng đế mê muội vô năng, hai kẻ mù quáng nhẫn tâm lên kế hoạch giết hại. Một người từ cõi chết mò về, làm sao còn dám tin tưởng sẽ có người thật lòng thật dạ đối xử tốt với mình.
Dạ Vũ không còn cảm giác gì về động tĩnh xung quanh, hai người kia ân ân ái ái không có câu nào lọt vào tai y, tiếng hệ thống hô gọi y cũng chẳng để tâm; thế giới này như đóng băng tại khoảnh khắc ái nhân coi thường y.
“Người là ai mà dám xông vào Trúc Kỳ hiên?” Minh Kỳ hét to, bắt lấy cổ tay Dạ Vũ, lại không nhận ra bộ dáng của Dạ Tổng quản sau khi dịch dung, cứ tưởng thám tử nơi nào.
Dạ Vũ chẳng buồn đôi co, chỉ ra sức rút tay về, lại đối diện với gương mặt cả kinh của Cố Huyền Mặc, đời người đúng là lúc nào cũng có những khoảnh khắc trớ trêu.
“Sao.. sao ngươi lại tới đây?” Cố Huyền Mặc không biết y đã đến từ lúc nào, có nghe được những lời hắn vừa nói hay không? Trái tim trong lồng ngực đang hoảng loạn đập mạnh không quy củ.
“Xin lỗi, đã làm phiền.” Dạ Vũ không buồn giải thích, toàn bộ lời thoại soạn sẵn để theo đuôi Cố Lão công đều bị y bỏ đi, có những lời, có nói ra hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Minh Kỳ thấy hẳn là người quen của chủ tử, nên lịch sự buông tay khách nhân, Dạ Vũ còn chưa kịp rời đi, đã nghe Cố Huyền Mặc ấp úng nói: “Vết thương lần trước khá sâu, ngươi nên cẩn thận thay thuốc.”
Theo ánh mắt Cố Huyền Mặc, nhìn xuống y phục vốn màu tím nhạt vô ưu, bờ vai áo lại nhiễm một mảng máu đỏ ghê người, Dạ Vũ bật cười nắm lấy tay lão công nhà mình, y nhẹ nhàng nhấc tay người nọ đặt lên trái tim đau đớn đập từng tiếng của mình.
Đôi môi đỏ ửng xinh đẹp, mê hồn khẽ thốt ra những từ quặn thắt tâm can: “Chỗ ấy không đau, nơi này mới đau.”
Cố Huyền Mặc làm sao ngờ được đối phương sẽ nói ra những lời như thế, đôi mắt hắn ửng đỏ nhìn người nọ mỉm cười nhưng hai hàng lệ rơi, từng giọt từng giọt nóng bỏng đến tim gan.
Còn chưa kịp ôm lấy y vào lòng, đã thấy Dạ Vũ từ tay áo rút ra mảnh ngọc bội uyên ương lần trước bọn họ đã mua, đặt vào tay hắn: “Giấc mộng này, ta đến lúc phải tỉnh rồi. Ngươi vĩnh viễn cũng không là hắn.”, dứt lời quay lưng tiêu sái rời đi.